Phôi thai máu thịt chưa từng gặp kẻ địch nào khó nhằn như Hàn Phi. Trong thành phố này có rất nhiều người sống sót muốn giết chết nó, duy chỉ có hắn là muốn ăn thịt và sau đó trở thành nó.
Ngọn nguồn của tội ác, quái vật máu thịt, người sở hữu tòa nhà quỷ, tất cả những danh hiệu hù dọa người khác của Cao Hưng, đối với Hàn Phi mà nói chỉ giống như gia vị. Con ác thú tham lam này, giỏi nhất là thưởng thức "thức ăn" quý hiếm nguy hiểm.
Quỷ ăn người, người ăn người, vốn dĩ là cơ sở của tuần hoàn, chỉ là đa số các quá trình ăn trước đây đều khoác lên chiếc áo văn minh, để quá trình gặm nhắm nhai nuốt không trở nên quá xấu xí. Nhưng thảm họa đã xé toạc chiếc áo khoác che giấu sự xấu xí, phơi bày chân tướng đẫm máu trước mặt tất cả mọi người.
"Muốn thỏa mãn dã tâm phải không ngừng thôn phệ, sức mạnh mang lại từ nhai nuốt, cũng sẽ dẫn đến ô nhiễm tinh thần và điên cuồng, cuối cùng khiến con người chết trong dục vọng không ngừng bành trướng." Hàn Phi biết rõ kết cục của mình, hắn cũng hiểu sự nguy hiểm trong đó, nhưng đã không thể dừng lại được nữa.
Khi con dã thú tham lam bị phóng thích, thì không còn cơ hội để hối hận nữa.
"Ăn nó đi!"
Đôi mắt của thần linh và phôi thai máu thịt tranh giành quyền kiểm soát quy tắc. Trong màn sương đen, Hàn Phi và tất cả quỷ quái cùng nhau lao thẳng về phía quái vật trong hồ máu.
Đây là một canh bạc lớn, Hàn Phi đánh cược tất cả những thứ mình có được sau khi tiến vào thế giới ký ức điện thờ. Hắn muốn cướp đi tất cả mọi thứ của Cao Hưng, để cho hoa song sinh Cao Thành nở rộ thay cho đối phương!
Nước đen tuyệt vọng tràn vào hồ máu, như thể những con rồng màu đen và màu đỏ cuộn lại quấn lấy nhau. Một số lượng lớn vết nứt xuất hiện trên bức tường thịt của nhà máy máu thịt, những con quái vật bò ra khỏi hố máu bỏ chạy tán loạn.
Phôi thai máu thịt lúc trước bị giết hết lần này đến lần khác cũng không chút hoang mang, cuối cùng ánh mắt cũng có biến hóa, sinh cơ mà quỷ vực máu thịt hấp thu vẫn còn xa mới đủ để nó giáng sinh. Để tránh việc bị Hàn Phi ăn thịt, nó bắt đầu chủ động đốt cháy máu thịt của chính mình.
Trên cơ thể khổng lồ nổi lên ngọn lửa màu đỏ như máu, loại lửa đó còn đẫm máu và tà ác hơn nhiều so với lửa đen hận ý, dường như đã bước vào một giai đoạn mới.
Máu, thịt, da, ngọn lửa đỏ như máu dùng phôi thai để làm nhiên liệu, càng đốt càng cháy đượm!
Khuôn mặt của Cao Hưng hoàn toàn lộ ra trong ngọn lửa. Điều càng thu hút sự chú ý của Hàn Phi là đôi mắt của gã, đó là một đôi mắt đẹp đến mức không chân thực, tất cả những viên đá quý trên thế giới này đều không thể so sánh với nó; nó thâm sâu tà ác, mang theo một sức mạnh ma lực đặc biệt.
"Đây không phải là đôi mắt của bản thể Cao Hưng đó chứ?"
Máu thịt bùng cháy, bên trong phôi thai khổng lồ, thân xác của Cao Hưng từ từ đứng dậy.
Ngọn lửa tanh máu và chói mắt thiêu đốt làn da, phôi thai máu thịt không phát triển bình thường, nhưng khí tức mà tỏa ra trên người nó đã khác hẳn với hận ý, chỉ nhìn một cái thôi đã khiến người ta giật thót tim, đó là nỗi kinh hoàng của không thể nói nhắc đến.
"Trong điện thờ của mình hình như có lẫn vào một số con bọ nhỏ."
Một giọng nói lạnh lùng điềm tĩnh phát ra từ trong miệng máu thịt của Cao Hưng, gã còn chưa sử dụng sức mạnh của mình, chỉ là một câu nói thôi đã khiến cho Hàn Phi và Cao Thành lạnh cả sống lưng.
"Bản thể của Cao Hưng vẫn còn ở trong hiện thực, giúp Mộng mở thông lối đi giữa hiện thực và tầng sâu, nó hiện tại chắc sẽ không thể trở về." Muốn rời khỏi thế giới tầng sâu bước vào hiện thực, tồn tại không thể nhắc đến cần phải trả một cái giá không thể tưởng tượng được. Điểm này là sau khi có được lối đi ở công viên vui chơi, Hàn Phi mới biết được. Lúc đó hắn cũng muốn để những người hàng xóm của mình ra ngoài, để bọn họ nhìn thấy người nhà của mình trong hiện thực, nhưng cho dù là oán niệm bình thường nhất, rời khỏi thế giới tầng sâu đều sẽ phải chịu hạn chế cực lớn.
Ngoại trừ Mộng và Cánh Bướm, những người sở hữu năng lực đặc biệt, có thể điều khiển nhân tính từ xa với sự trợ giúp của mộng cảnh tầng sâu, những quỷ quái khác càng cường hãn càng khó rời đi.
Vì để hoàn thành chuyện mà Mộng giao phó, bản thể của Cao Hưng đã bước vào hiện thực. Trước khi gã lật đổ được Tân Hỗ, xác suất quay trở lại là không cao.
"Cao Thành, với năng lực của mày, không thể vào được nơi này đâu, để cho tao xem trong cơ thể của mày rút cuộc là ai đang ẩn nấp!" Thể xác máu thịt của Cao Hưng liên kết với toàn bộ quỷ vực. Sau khi nó nói xong, từ bên trong hố máu có vô số mạch máu dày đặc bò lên. Bọn chúng giống như những con rắn độc đang bò trườn, chui vào trong sương đen, bò về phía Hàn Phi đang đứng.
"Thật là người đó không? Trong ấn tượng của tôi Cao Hưng không phải yếu ớt như vậy." Lấy dao tái sinh ra, Hàn Phi liều chết chiến đấu mà không còn chút e dè nào. Người giấy bảo vệ cơ thể, hắn gọi cả Hình Phu đến bên cạnh mình.
Ngoài việc giam cầm quỷ quái, nhân cách tham lam vẫn còn có một năng lực khác, đó chính là dưới sự phối hợp cao độ của quỷ quái, sử dụng năng lực của bọn chúng.
Hình Phu bị tội nghiệt bao phủ gầm lên một tiếng. Thân thể khổng lồ của nó thu nhỏ lại từng chút một, ác niệm có được sau khi hành hình đều rót vào hết cơ thể của Hàn Phi.
"Cách đây rất lâu dao tái sinh có thể chém giết hận ý, sau khi đã trải qua mấy lần biến hóa, chém nát tên ngụy thần nhà ngươi chắc là không thành vấn đề!"
Không chỉ có quỷ quái bị giam cầm, mà bản thân Hàn Phi cũng bắt đầu liều mạng. Tám lần thức tỉnh nhân cách cộng thêm với sự tăng cường của Hình Phu và thế giới cực ác, thể lực hiện tại của Hàn Phi đã đột phá giới hạn của người sống sót. Hắn còn cường hãn hơn nhiều so với Phó Liệt bước ra từ phòng thí nghiệm Vĩnh Sinh.
Dễ dàng chém đôi mạch máu, Hàn Phi mang theo sương mù và nước đen, dưới cái nhìn của thần linh, hắn lao về phía trước.
“Trong thế giới điện thờ của tao, mà mày muốn giết chết tao hả?” Khóe miệng Cao Hưng mang theo chút đùa giỡn, đôi đồng tử đẹp đẽ của nó nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hàn Phi, như thể muốn nhìn rõ linh hồn ẩn giấu bên dưới lớp vỏ bọc Cao Thành.
Bị bốn hận ý bao vây tấn công, trên cơ thể của máu thịt Cao Hưng xuất hiện ra những cái tên người. Tất cả những người bị nó giết chết đều trở thành một phần cơ thể, ý thức bản thân của những người đó đã bị lừa gạt, sức mạnh của bọn họ đang bị người mà bọn họ căm ghét nhất sử dụng.
Cao Hưng rất thích cảm giác này, tuyệt vọng thực sự không phải là bất lực phản kháng, mà là một người liều mình nỗ lực, đi giúp đỡ người mà mình căm ghét nhất, để tạo ra thế giới mà mình căm ghét nhất.
Tên của những người chết không thể đếm xuể. Đại diện cho hiện tại khát máu điên cuồng của Cao Hưng, máu thịt là gần nhất với một "hồn" bản thể của nó. Tính cách và tác phong hành sự của bọn chúng rất giống nhau, tà ác tàn nhẫn, chà đạp sinh mạng một cách vô lương tâm, lấy sự chà đạp nhân tính làm niềm vui.
Sau khi tên của những người chết xuất hiện, biểu cảm của máu thịt Cao Hưng bắt đầu trở nên điên cuồng, những chiếc xương khổng lồ đâm xuyên qua da, uốn cong về phía sau. Nó có thể tùy ý biến thành các loại vũ khí giết người, tất cả những thứ có khả năng gây ra chết chóc và thảm họa dường như đều là một bộ phận cơ thể của nó.
Trên một số bộ phận máu thịt xuất hiện vết sẹo độc màu lục lam, bệnh dịch cũng là thủ đoạn công kích của nó, chỉ cần có người sống tới gần, cơ thể sẽ bị phá hỏng vĩnh viễn.
"Muốn đạt được trường sinh, nhất định phải đột phá bệnh tật của thế gian, máu thịt khoẻ mạnh, ý chí trường tồn, mày sẽ giết chết như thế nào?"
Cơ thể của Cao Hưng cực kỳ xấu xí, nó chính là một siêu dị tật chưa phát triển hoàn toàn, toàn thân trên dưới, chỉ có đôi mắt kia là vẫn giữ được đặc trưng của con người.
"Mày với Cánh Bướm đúng là hai loại thái cực khác nhau." Đều là quái vật do Mộng bồi dưỡng, năng lực và ngoại hình của hai bên có khác biệt quá lớn. Diện mạo của máu thịt Cao Hưng đối với người bình thường mà nói, là một loại chấn động cực lớn.
"Mày cảm thấy tao rất xấu xí sao? Vì để kéo dài tuổi thọ, bộ mặt mà con người lộ ra còn xấu xí hơn gấp trăm lần so với cơ thể của tao." Dưới cái nhìn chằm chằm của đôi mắt thần linh, và sự phối hợp chiến đấu của bốn hận ý, quỷ vực của máu thịt Cao Hưng đã bắt đầu nghiền nát lẫn nhau. Đây đã là một trận tử chiến không thể rút lui, một bên không chống đỡ được nữa, một bên còn lại sẽ chiếm được mọi thứ từ đối phương.
"Thích ăn tươi nuốt sống? Còn muốn cướp đoạt máu thịt của tao? Cao Thành, mày mãi mãi vẫn là một kẻ đê tiện như vậy, không một ai sẽ thích mày, mày cũng giống như bố mẹ ruột của mày vậy, đều đáng chết!"
Biển hoa dâng trào, một số hoa tươi trước nay chưa từng thấy nở rộ dưới bầu trời đêm, từ bên trong thân rễ của bọn chúng chảy ra một loại chất độc màu lam đậm, đó là độc hồn chuyên nhắm vào ý chí và tinh thần.
Dưới lòng đất đổ cơn mưa độc, quái vật máu thịt không hề bị ảnh hưởng, nhưng những quỷ hồn mà Hàn Phi mang tới đều đang kêu gào thảm thiết. Ngược lại bản thân linh hồn của hắn đã kháng độc toàn phần, gần như không bị ảnh hưởng quá lớn.
"Lợi dụng cơ thể do Vĩnh Sinh Pharmaceutical chế tạo ra để giáng sinh sớm, mặc dù không hoàn chỉnh, nhưng cũng miễn cưỡng có thể dùng được." Vết thương trên người Cao Hưng càng ngày càng nhiều, gã bị đánh đến không nhìn ra hình người, nhưng từ trong lời nói của gã không nghe ra bất kỳ sự nhượng bộ nào.
Chẳng mấy chốc, rễ cây trong biển hoa rủ xuống Cao Hưng một cách có quy luật. Trái tim Trường Thọ bên trong thế giới cực ác của Hàn Phi cũng bắt đầu đập điên cuồng, có dấu hiệu cưỡng bức thoát ra.
"Thầy Cao! Mau ngăn gã lại!" Giọng nói của A Niên từ trong vòng đen truyền đến, vô cùng khẩn trương và lo lắng: "Trong viện dưỡng lão tổng cộng có bốn hận ý! Trường Thọ là trái tim thu thập sinh mệnh, ông lão chỉ đạo ý chí tập thể là người hướng dẫn của tôi Thiên Niên, hận ý máu thịt là bất tử! Sau khi ba bên bọn họ nuốt chửng lẫn nhau, thì sẽ trở thành vĩnh sinh! Đó là thần do con người tạo ra! Không có bất kì khuyết điểm, vĩnh sinh bất tử!"
Hàn Phi không tin trên đời này có "thần" không có khuyết điểm, nhưng hắn vẫn sẽ ngăn cản máu thịt Cao Hưng. Phân tán hận ý còn đánh không lại, thì một khi đối phương tập hợp lại với nhau, hắn sẽ không còn là đối thủ nữa.
Không quan tâm phân biệt là bệnh dịch hay độc hồn, cho dù Hàn Phi biết trước mắt có bày ra miếng thịt tẩm kịch độc, hắn cũng chỉ có thể điên cuồng nuốt xuống, đây là cách duy nhất hiện tại.
Mức độ dung hợp giữa máu thịt màu đỏ và vực sâu tham lam màu đen càng ngày càng cao, cơ thể bị đánh tan nát của Cao Hưng cũng trở thành chất dinh dưỡng của thế giới cực ác. Bề ngoài nhìn vào tưởng rằng Hàn Phi đang dần chiếm thế thượng phong, nhưng thái độ thờ ơ của Cao Hưng khiến hắn rất bất an.
Sau khi ác mộng sợ hãi và ác linh tiên sinh đánh lén thành công, lửa đen của hận ý đã xé nát gần hết cơ thể của Cao Hưng.
Mắt thấy những máu thịt bất tử bất diệt kia tan vào vực sâu tham lam, trở thành một phần của thế giới cực ác, trên khuôn mặt điên cuồng của máu thịt Cao Hưng đột nhiên lộ ra nụ cười nham hiểm đáng sợ.
"Thịt của tao không ngon như vậy đâu."
Khi những cành hoa rơi xuống trên cơ thể của máu thịt Cao Hưng, nó hợp sức với ông lão chỉ đạo ý chí tập thể, tất cả những cái tên trên người đều biến thành những khuôn mặt người vặn vẹo: “Bất kể mày là Cao Thành, hay là một người khác, đã lấy đồ của tao, thì mày hãy vĩnh viễn ở lại điện thờ này, trở thành một phần của tao đi."
Máu thịt bị vực sâu tham lam nuốt chửng đột nhiên ngừng hợp nhất, trên những miếng thịt kia vặn vẹo ra khuôn mặt của những nạn nhân chết thảm, bọn họ đang ra sức kêu gào vùng vẫy, cố gắng làm sụp đổ thế giới cực ác của Hàn Phi.
Máu đổ vào vực sâu cũng bị tiêm độc hồn mà Hàn Phi chưa từng thấy trước đây; nguyên mẫu của thế giới nhân cách mà hắn vừa mới có được bắt đầu mưng mủ; một số lượng lớn quỷ quái bị hắn và Cao Thành nuốt chửng đang đứng trên ranh giới hồn phi phách tán.
Nhân cách tham lam của Cao Thành dường như đã mất đi tác dụng! Không còn có thể nuốt nổi nữa!
“Để trừng phạt cho việc làm gián đoạn thai kỳ thể xác của tao, hãy giao cơ thể của mày ra đây.” Ánh mắt của Cao Hưng tràn đầy hung ác: “Mẹ đã cho mày quá nhiều yêu thương rồi, thậm chí để cho mày đi lật tìm ký ức của quá khứ, xem ra tao không thể làm một đứa trẻ nghe lời nữa rồi. Cho dù cả đời này bà ấy không tha thứ cho tao, tao cũng phải khiến cho mày hồn phi phách tán."
Máu màu đỏ sẫm phun ra từ hồ máu. Từ trong vết thương của Cao Hưng mọc lên những tia máu nhỏ, bọn chúng chui vào bên trong thế giới cực ác của Hàn Phi, bò lên trên não vực của hắn.
"Bây giờ mày đã trốn không thoát nữa rồi, người giúp đỡ mày hình như đã quên mất một chuyện, tham lam loại nhân cách có tính tổn hại cực mạnh này, vốn là tao ban cho mày, vậy mà mày lại mưu toan muốn dùng con dao do tao mài ra để giết chết tao?"
Tiếng cười chói tai vang lên, trong trí tưởng tượng của Cao Hưng, Cao Thành cuối cùng sẽ bị chính dã tâm của mình thôn phệ vì chấp niệm trả thù, trở thành tên điên đáng thương nhất trên đường phố. Nhưng gã lại không ngờ rằng Hàn Phi có nhân cách chữa trị chuyên dùng cho nhân cách khiếm khuyết.
Lúc này gã tràn đầy tự tin muốn tiêu diệt Cao Thành, lợi dụng máu thịt tự thân để khiến cho nhân cách của Cao Thành suy sụp, nhưng vào giây tiếp theo, ánh sao chữa trị và ánh sáng chói chang từ vô số nhân cách tỏa ra cùng nhau chiếu vào trên vực sâu tham lam, ổn định não vực sắp sụp đổ của Hàn Phi.
“Đây là nhân cách gì?” Đó là sức mạnh không thuộc về thế giới điện thờ khiến Cao Hưng sửng sốt, sự ác độc trong mắt gã biến thành lửa giận, lửa giận khơi dậy dục vọng khát máu trong nội tâm: “Cảm giác này... sao lại hơi giống với người đó?"
Thực ra chỉ mỗi dựa vào nhân cách chữa trị thì vẫn không thể phản kháng, nhưng Hàn Phi rất may mắn. Trước đây khi ở trong bệnh viện tâm thần số 3, hắn đã lấy đi tất cả những nhân cách mà viện trưởng đã cướp đoạt được trong hơn 10 năm qua, sau khi chữa trị cho bọn chúng xong, hắn để chúng lơ lửng trên não vực của mình như những vì sao.
Vô số nhân cách đan xen chiếu sáng lẫn nhau, so với ác quỷ, loài người vô cùng yếu ớt, nhưng khi ý chí của tất cả mọi người thống nhất lại với nhau, sẽ sinh ra một sức mạnh tương đối đáng sợ, quỷ thần bất khả xâm phạm không phải chỉ là lời nói suông.
"Cao Thành!"
Tiếng gầm rú của Cao Hưng vang vọng dưới lòng đất, gã kéo các cành hoa rũ xuống, muốn tự tay giết chết Hàn Phi, nhưng lại bị mấy hận ý ngăn cản.
Hai bên cứ thế giằng co, ý chí của Hàn Phi có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, tình thế có vẻ cực kỳ bất lợi cho hắn, nhưng cả hai đều đã bỏ qua một người, A Niên.
Sở hữu nhân cách ký ức thức tỉnh 7 lần, anh ta không chỉ là người có sức chiến đấu mạnh nhất ngoại trừ hận ý, mà còn là người tham gia vào kế hoạch Vĩnh Sinh. Anh ta vô cùng quen thuộc với nhà máy máu thịt và biển hoa.
Khi tất cả hận ý đều bị giữ chân, anh ta đã tìm thấy điểm yếu nhất trong biển hoa, nơi Cao Hưng giam cầm một số lượng lớn nhân tính hận ý. Trong số đó không chỉ có hận ý trong điện thờ, mà còn có cả chấp niệm của hận ý tồn tại thực sự bên ngoài điện thờ!
Có thể phát triển thành không thể nhắc đến, xây dựng điện thờ máu thịt, sát nghiệt trong tay Cao Hưng có vô số. Rất nhiều chấp niệm có giá trị đã bị gã giam cầm bên trong điện thờ, để làm nguồn sức mạnh cho mình.
Tòa nhà quỷ biển hoa chính là một nơi đặc biệt như vậy, những nhân tính và chấp niệm đặc biệt nhất thường được giấu ở một nơi rất sâu, không thể tìm thấy. Trừ khi giống như bây giờ, hai hận ý đang dốc toàn lực của mình chiến đấu mới để lộ ra một chút sơ hở.
Dòng sông ký ức dài chảy qua những đóa hoa tươi nở rộ, A Niên cũng không thèm phân biệt, dùng tốc độ nhanh nhất hái hết những đóa hoa quý hiếm, xé nát gốc rễ, cắt đứt xiềng xích!
Một loạt chấp niệm xuất hiện bên cạnh A Niên, anh ta không hề dừng lại, cơ hội tiến vào chỗ sâu nhất của biển hoa này cả đời chỉ có một lần, tất nhiên không thể bỏ lỡ.
Ban ngày anh ta đồng ý cùng Hàn Phi vào viện dưỡng lão, có một phần nguyên do là muốn nhìn xem con mình có ở đây hay không, phần vì chút hi vọng trong lòng. Anh ta để thân thể lao vào trong biển hoa, cho dù là điên cuồng tiêu hao những ký ức trong quá khứ, cũng phải bơi vào sâu hơn.
Trong biển hoa ý chí, dòng thời gian càng ngày càng chậm, với sự kiên trì tìm kiếm những đứa trẻ, A Niên đã phá vỡ sự quấy nhiễu của các loại mộng tưởng. Khi lần cuối cùng xé cành hoa trước mặt ra, anh ta đã dừng lại tại chỗ.
Trong hai mắt có một chút vui mừng, nhưng cũng có một chút thất vọng.
Anh ta đã tìm thấy bông hoa mà Hàn Phi đang tìm kiếm, nhưng lại không tìm thấy linh hồn của các con mình đâu.
A Niên đi tới trung tâm của biển hoa, có ba đóa hoa đang nở rộ ở khu vực tuyết ẩn mà người bình thường khó tiếp cận này.
Bông hoa rực rỡ nhất bao dung, ấm áp xinh đẹp, mang theo hương thơm hạnh phúc, cô vươn cành lá che đi hai bông hoa còn lại, dường như tượng trưng cho trách nhiệm và gia đình.
Ở phía bên trái của bông hoa lớn nhất là một bông hồng sắp tàn, cô có một vẻ đẹp đặc biệt, đẹp đến tàn nhẫn, đẹp đến mức khiến cho người ta đau lòng. Bông hoa nhỏ bên phải vẫn chưa nở, chỉ là một nụ hoa ẩn dưới thân rễ, giống như một loài cỏ dại không dễ thấy.
Không do dự, A Niên ngắt cả ba bông hoa xuống.
Khi anh ta nhổ cả gốc hoa lên, Cao Hưng đang bế tắc với Hàn Phi lập tức co rút đồng tử lại, như thể trái tim bị đâm mấy nhát dao. Gã quay đầu nhìn về phía biển hoa, [Chí Ái] của mình đã bị cướp đi!
Áp lực lên Hàn Phi giảm bớt đi một chút, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Hiện tại là thời cơ tốt nhất để giết chết gã, thầy còn chờ cái gì nữa?"
"Số 2?"
Hàn Phi không nghĩ đến việc đứa trẻ số 2 lại lên tiếng vào lúc này, không thể nhắc đến vẫn còn sống này tựa hồ vẫn luôn dõi theo và muốn tìm hiểu rõ bản tính của hắn.
Không cần Hàn Phi khống chế, một chiếc máy bay giấy nhuốm máu từ trong túi Hàn Phi rơi ra, lảo đảo bay về phía Cao Hưng theo quỹ đạo của vận mệnh.
Không ai chú ý đến thứ này, cho đến khi chiếc máy bay rơi vào vết sẹo trên trái tim của máu thịt Cao Hưng, gã mới nhận ra điều gì đó không ổn.
"Tương lai mà mày sở hữu không hề tồn tại, tao đã nhìn thấy kết cục của mày ở tận cùng của vận mệnh."
Đại não số 2 mà Hàn Phi lấy được ở bệnh viện tâm thần số 3 bị hiến tế, một luồng khí tức của không thể nhắc đến bao trùm não vực của hắn. Tất cả những điều này dường như đã được số 2 lên kế hoạch từ trước, chỉ vì thời khắc này mà đến.
Sinh tử chiến đấu, trong khoảnh khắc Cao Hưng hỗn loạn, nhân cách tham lam đã phát sinh biến hóa không ai ngờ tới. Trong nháy mắt nó bành trướng lên mấy lần, nuốt chửng máu thịt của Cao Hưng cùng với hồ máu dưới lòng đất.
Số 2 sử dụng năng lực của mình giúp Hàn Phi ăn linh hồn của Cao Hưng, và sự xuất hiện của khí tức không thể nhắc đến khác, cũng để bản thể của Cao Hưng biết trong điện thờ đã xuất hiện biến cố nghiêm trọng.
"[Chí Ái] là một trong những tác phẩm quan trọng nhất của gã, thầy mang chí ái đi tương đương với việc đã chạm vào giới hạn của gã rồi, nên em có ra tay hay không đã không còn quan trọng. Bản thể của Cao Hưng phỏng chừng rất nhanh sẽ trở lại, bây giờ thầy có thể cũng không còn thời gian ngăn em tế máu thành mới Hy Vọng nữa rồi." Số 2 không cho Hàn Phi có cơ hội nói chuyện: "Hãy nhận lễ vật mà em tặng cho thầy đi, hi vọng thầy có thể dùng máu thịt của thần cũ để lót đường cho thần mới."