Giọng nói của số 2 và đại não của nó trong thế giới ký ức điện thờ cùng biến mất, không thể nhắc đến vẫn còn sống này đã sử dụng năng lực của mình giáng một đòn chí mạng vào máu thịt Cao Hưng.
Nó đã gặt hái được lợi nhuận lớn nhất với cái giá nhỏ nhất.
Một trong ba hồn của Cao Hưng đã bị Hàn Phi và Cao Thành nuốt chửng, Cao Thành có thể nhận được sức mạnh soán thần, Hàn Phi đã giữ được mạng sống của mình. Ngoài ra việc bọn họ tiêu hóa máu thịt thần linh, tổ hợp lại vực sâu tham lam sẽ cần thời gian, không thể phân tâm đến thành mới Hy Vọng ngăn chặn hận ý tế máu những người sống sót.
Số 2 đã nhìn thấy trước tất cả các nhánh của dòng sông dài vận mệnh, nó đã từng bước dẫn dắt tương lai đi vào con đường mà mình lựa chọn.
Vận mệnh của máu thịt Cao Hưng bị cưỡng ép thay đổi, sức mạnh của không thể nhắc đến cũng không thể lập tức giết chết nó, chỉ làm nó suy yếu đến mức có thể bị Hàn Phi nuốt chửng.
Cao Thành và Cao Hưng là hai bông hoa song sinh trên cành cây cuộc đời, trước đây vẫn luôn là Cao Hưng chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng hiện tại cán cân vận mệnh đang nghiêng về phía Cao Thành. Những khiếm khuyết bị thiếu trong nhân cách tham lam của Cao Thành được bù đắp, vực sâu đang cắn chặt lấy máu thịt Cao Hưng, từ từ nuốt chửng nó.
Ánh sáng tỏa ra từ nhân cách chữa trị và vô số nhân cách áp chế máu thịt. Cơ thể của Cao Thành do Hàn Phi điều khiển bắt đầu bị buộc phải hợp nhất với nhà máy máu thịt, sức mạnh bất tử bất diệt được truyền vào mạch máu của hắn, mỗi nhịp đập trái tim của hắn đều sẽ làm cho cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn trước.
Máu thịt Cao Hưng trong vực sâu tham lam vẫn đang vùng vẫy, nó không chịu nhượng bộ, muốn khiến ý chí này hồn phi phách tán là không hề dễ.
Quỷ vực máu thịt ngừng bành trướng, những cành hoa vốn hướng về phôi thai máu thịt và thi thể thần đều có mục tiêu mới, Hàn Phi trở thành lựa chọn tốt hơn. Bọn chúng xông về phía Hàn Phi, tất cả đều muốn trở thành một phần của hắn, sau đó mãi mãi thoát khỏi địa ngục tăm tối này!
Mỗi cành hoa đại diện cho một linh hồn đã chết oan, đối với những quỷ quái đến từ biển hoa Hàn Phi không hề từ chối. Hắn muốn phá hủy vườn hoa trân quý nhất của Cao Hưng, để bọn chúng biến thành "bạn bè" của mình.
Một số kiến trúc đặc biệt trong thế giới ký ức điện thờ, có thể ảnh hưởng rất lớn đối với bản thể của Cao Hưng. Chẳng hạn như nhà máy máu thịt và biển hoa này, bọn chúng rất quan trọng đối với Cao Hưng, là tổng kết và "giá trị" của cả một đời gã.
Biển hoa náo động, ông lão vẫn đang nghĩ cách tiêu diệt thi thể thần cũng bị ảnh hưởng. Ý chí tập thể xuất hiện quá nhiều tiếng nói khác nhau, ý chí không thể bị ngoại cảnh loại bỏ, cuối cùng sụp đổ ở bên trong.
Đại dương ý thức khổng lồ bị chia năm xẻ bảy, một phần dung nhập vào thi thể thần, một phần dung nhập vào vực sâu tham lam, ý chí mà ông lão có thể khống chế càng ngày càng ít.
"Thầy ơi, kế hoạch vĩnh sinh không tốt đẹp như thầy tưởng tượng đâu, lần này là thầy sai rồi." A Niên cướp đi bông hoa quý giá nhất trong biển hoa. Anh ta biến ký ức của mình về người hướng dẫn thành một con dao sắc bén.
Dưới sự bao vây tấn công của A Niên, thi thể thần và mấy hận ý, ý chí tập thể do ông lão chỉ đạo cũng bị ném xuống vực sâu tham lam.
Cho đến nay, Hàn Phi đã nuốt được thành công Trường Thọ, Thiên Niên và Bất Tử trong viện dưỡng lão Di Dượng Thiên Niên. "Vĩnh Sinh" mà Cao Hưng và tổng công ty Vĩnh Sinh Pharmaceutical muốn nuôi dưỡng ra, cũng đang hoàn thành sự hợp nhất cuối cùng trong vực sâu tham lam của Hàn Phi.
Không ai biết điều này sẽ tạo ra loại quái vật gì, tương lai đang phát triển theo một hướng khó lường.
"Nhà máy máu thịt có thể tự mình tuần hoàn, một biển hoa vô tận được hình thành bởi ý chí tập thể, vực sâu cực ác từ từ giết chết tội nghiệt, còn có bầu trời đầy sao nhân cách được cấu thành lấy nhân cách chữa trị làm trung tâm." Vực sâu của Hàn Phi đã sớm không còn là bộ dạng của trước đây, tất cả những thứ mà hắn nuốt được đang pha trộn và tổ chức lại, theo cách nói của số 2, thì chính là lót đường cho thần mới.
Để tiêu hóa hết tất cả những thứ này vô cùng khó khăn, ý chí của Hàn Phi gần như bị xé nát bởi các sức mạnh khác nhau. Nhưng hắn phải sống sót được trong nỗi đau tột cùng này, hơn nữa còn phải luôn duy trì tỉnh táo, không thể cho Cao Hưng bất kì cơ hội phản kháng nào.
Chỉ có bây giờ nuốt chửng triệt để linh hồn của Cao Hưng, tương lai chờ bản thể của gã trở lại, Hàn Phi mới có thể không lộ ra bất kỳ sơ hở nào, mới có vốn để chiến đấu với gã.
Trong thời gian sở hữu nhân cách tham lam lâu như vậy, Hàn Phi chưa từng trải qua quá trình nuốt chửng đau đớn đến như thế, độ khó khi nuốt được đôi mắt của thần linh là hoàn toàn không thể so sánh với hiện tại.
Hàn Phi không dám có bất kì khinh suất nào. Mặc dù ý chí của máu thịt Cao Hưng còn kém xa bản thể, nhưng cũng là thứ đáng sợ nhất mà hắn từng thấy cho đến bây giờ. Hiện tại hắn giống như đang nuốt một con dao, biết rõ là mình sẽ bị cứa đến chảy máu đầm đìa, chỉ có thể nhắm mắt cưỡng ép ăn thịt đối phương.
Đây là trận chiến cuối cùng giữa hai bên, kẻ thắng được tất cả, kẻ thua sẽ mất đi mọi thứ.
Trong dòng chảy hỗn loạn của thời gian, Hàn Phi tập trung vào việc tiêu hóa ý chí của máu thịt Cao Hưng cùng với Cao Thành. Khi ảnh hưởng của Cao Hưng dần biến mất từng chút một, Viện dưỡng lão Di Dượng Thiên Niên cũng bắt đầu sụp đổ.
Thi thể thần nghìn tay bốn mắt chống đỡ trời đất, khuôn mặt của nó cũng càng ngày càng giống Hàn Phi. Nhưng cũng may, nó không có giống với bóng máu trước kia, mù quáng công kích hắn.
Dường như sở hữu tư duy độc lập, nó đang quan sát và thích nghi với thế giới điện thờ theo cách riêng của mình.
"Cao Thành! Tỉnh lại đi!"
Bên tai mơ hồ vang lên tiếng kêu lo lắng của A Niên, Hàn Phi không có cách nào đáp lại. Mấy hận ý quay trở về vực sâu tham lam, quỷ vực bao trùm viện dưỡng lão và khu vực lân cận cũng tiêu tán.
Nhận biết với thế giới bên ngoài bị chặn lại, mọi thứ trên thế giới dường như không liên quan gì đến Hàn Phi, ý nghĩa tồn tại của hắn có lẽ chính là để giết chết Cao Hưng.
Thân thể bị dịch chuyển mấy lần, nhân cách không ngừng bên bờ vực sụp đổ, loại đau đớn này không biết đã kéo dài bao lâu, cho đến khi âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công nuốt chửng hận ý hạng nhất -- Thể tập hợp ý chí Thiên Niên! Giam cầm thất bại, ý chí tập thể sẽ dung hòa vào vực sâu tham lam! Trở thành một phần nhân cách của bạn!"
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công nuốt chửng hận ý hạng nhất -- Bất Tử! Giam cầm thất bại, quỷ vực máu thịt sẽ dung hòa vào vực sâu tham lam! Trở thành một phần nhân cách của bạn!"
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công đạt được Trường Thọ, Thiên Niên, Bất Tử! Vĩnh Sinh tồn tại ở cấp độ chưa biết sẽ được thai nghén trong nhân cách của bạn!!"
"Vĩnh Sinh (???): Nó không trở thành không thể nhắc đến, nhưng lại cường đại hơn hận ý! Nó không chỉ có máu thịt của người sống, mà còn có chấp niệm của ma quỷ! Nó bất tử bất diệt, là sản vật cuối cùng của kế hoạch Vĩnh Sinh!"
Nhân cách tham lam của Hàn Phi đã xuất hiện biến hóa mang tính cơ bản, rõ ràng là thế giới của não vực, nhưng lại tràn đầy sức sống. Máu thịt, linh hồn, quỷ quái, các loại chấp niệm và cảm xúc tiêu cực đã xây dựng nên mọi thứ ở đây, khiến nó trông giống như một thế giới luân hồi thực sự tồn tại và không ngừng tự mình tuần hoàn trưởng thành.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Nhân cách tham lam của bạn đã đạt tới giới hạn phạm vi cho phép của thế giới kí ức điện thờ, tiếp tục thỏa mãn dã tâm của bạn, thôn phệ quỷ quái càng cường đại hơn, bạn sẽ hoàn thành nhân cách đột phá lần thứ 9!"
Sau khi âm thanh nhắc nhở của hệ thống kết thúc, Hàn Phi không thể tiếp tục gắng gượng được nữa, cơ thể hắn bất tỉnh trong máu và sương đen, ý chí ngã vào bên trong trăng non và vực sâu.
Điện thờ là căn nguyên không thể nhắc đến, cũng là chấp niệm của bọn họ. Tất cả tội trạng mà Cao Hưng gây ra trong hiện thực, đều là để hiện thực hóa tương lai tồi tệ nhất này. Cũng chính bởi vì gã không ngừng tiến lên trên con đường này, nên thế giới thần linh mới có thể không ngừng cung cấp cho gã sức mạnh và tín ngưỡng. Nhưng bây giờ Hàn Phi và Cao Thành đã làm lung lay nền tảng của điện thờ, phá hủy thế giới được chống đỡ từ ba hồn.
......
“Để tỉnh lại Hàn Phi cần ít nhất thời gian ba ngày.” Học sinh số 4 đứng ở bên cạnh bàn, hai tay nó dính đầy máu tươi, giống như vừa mới đánh giết trở về vậy: “Khi những hận ý kia nhận được tin tức, nhất định sẽ động thủ trước, ba ngày chắc là đủ rồi."
“Chắc chắn phải làm như vậy không?” Số 1 lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, từ góc độ của nó vừa vặn có thể nhìn thấy nội thành của thành mới Hy Vọng.
"Nếu như chúng ta không xuất hiện, toàn bộ 600.000 người sống sót ở thành mới Hy Vọng đều sẽ bị tế máu cho Cao Hưng, trở thành sức mạnh cho gã, làm cho điện thờ của gã trở nên cường đại hơn. Những linh hồn bị nuôi nhốt bên trong điện thờ này ngay từ đầu đã được định sẵn cái kết rồi." Số 2 kiên nhẫn ghép các mảnh ghép trên bàn, khi nói đến đây, nó vừa vặn nhặt mảnh ghép còn thiếu cuối cùng lên: "Bây giờ mảnh ghép cuối cùng đã hoàn chỉnh, chúng ta không cần thiết phải chống lại vận mệnh nữa. Chuẩn bị ra tay thôi, chiến đấu vì tương lai của 600.000 người sống sót, cộng với sinh mệnh của tất cả chúng ta, lần này nhất định phải hồi sinh số 0!"