Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 907 - Chương 907: Không Biết Sợ Hãi Là Bước Đầu Tiên Hướng Tới Kì Tích

Chương 907: Không biết sợ hãi là bước đầu tiên hướng tới kì tích Chương 907: Không biết sợ hãi là bước đầu tiên hướng tới kì tích

Cậu bé mù run rẩy bò về phía sau, mãi cho đến khi lưng chạm vào đế cắm nến trên bàn mới dừng lại.

Ngọn nến đang cháy từ trên bàn lăn xuống, khi dầu sáp nóng sắp nhỏ xuống mặt, số 3 vươn tay che lên đỉnh đầu của nó.

"Trả lời câu hỏi của tôi."

Số 3 không hề cảm thấy đau, khuôn mặt bình thường của nó cách thiếu niên rất gần, bây giờ cậu bé có làm gì đi chăng nữa, cũng không thể nào trốn thoát được.

“A a a a…” Cậu bé ấp úng, vươn tay móc vào trong cổ họng, số 3 banh miệng của nó ra mới phát hiện, nửa sau hàm răng của cậu bé có kết nối với một khối sắt có thể chặn họng lại.

Những đứa trẻ làm việc trong "hiệu thuốc Hy vọng" này không cần có mắt và có mũi, bọn họ cho dù có nghe thấy mệnh lệnh của "ông chủ", cũng không thể tiết lộ bí mật ra ngoài.

Gỡ khối sắt ra, cậu bé nằm vật ra đất thở hổn hển, việc đầu tiên nó làm sau khi lấy lại sức là bò về phía thi thể của người đàn ông trung niên, nhặt con dao và đâm thật mạnh vào ngực người đàn ông kia.

Sau khi trả thù đối phương xong, nó còn dùng tay chạm vào vết thương của gã, dùng phương thức này để "thưởng thức" "tác phẩm" của mình.

Khạc ra máu trong miệng, cậu bé ném con dao đi rồi thẫn thờ đứng trước bức tượng đất sét: "Tôi tên là Tố Tâm, trong chín đứa trẻ bị lừa gạt, chỉ có tôi còn sống sót."

Hình như vì đã lâu không nói chuyện nên giọng cậu bé bị ngắt quãng, khiến cho người nghe rất khó chịu.

"Bố mẹ và em trai tôi đều là những người sống sót chạy trốn đến thành mới, chúng tôi vốn nghĩ nơi đây là thiên đường, nhưng sau khi bén rễ ở đây, chúng tôi mới nhận ra rằng đây chỉ là thiên đường của một số người."

"Bố và mẹ tôi sống rất thận trọng, tôi thường xuyên coi thường bọn họ. Trước đây chỉ cảm thấy bọn họ thật mất mặt, nhưng giờ tôi mới biết mình là một cậu bé xấu xa đến mức nào. Để tôi và em trai có thể vào khu giữa thành, bọn họ đã cùng nhau đi đến một tòa nhà bị quỷ quái chiếm giữ ăn cắp vật nguyền rủa."

"Một lần may mắn chẳng có ý nghĩa gì, trong một buổi sáng bọn họ rời đi thì đã không bao giờ quay lại nữa."

"Các thành viên của đội hộ vệ sắp xếp cho những người sống sót ra ngoài nhặt rác đã phát hiện ra hoàn cảnh của gia đình tôi, vì sự đóng góp của bố mẹ tôi, phó đội trưởng đã đưa chúng tôi đến khu giữa thành."

"Tuy nhiên, cuộc sống tươi đẹp trong tưởng tượng đã không bắt đầu, ông ta đã bán tôi và em trai cho một "cửa hàng", sau khi "cửa hàng" mất đi giá trị, chúng tôi đã bị bán vào một "hiệu thuốc".

"Hai mắt của tôi chính là đã bị mất trong hiệu thuốc. Những gì xảy ra tiếp theo hai người cũng đã thấy rồi đấy, tôi trở thành người làm thuê trong hiệu thuốc, phụ trách chuẩn bị những tế phẩm cần thiết cho nghi thức lễ tế trong tầng hầm tối tăm này."

Giọng nói của cậu bé ngày càng trôi chảy hơn, cho dù gặp phải chuyện kinh khủng như vậy nhưng nó vẫn không từ bỏ hy vọng sống.

“Cậu vẫn còn có một vấn đề chưa trả lời tôi.” Số 3 lau đi sáp nến đọng lại trên mu bàn tay, sau đó năm ngón tay khóa chặt cổ cậu bé: “Chuyện hối tiếc nhất mà cậu đã từng làm là gì?”

"Điều hối tiếc nhất của tôi đó là vào buổi sáng mấy năm trước đó, đã không ngăn bố mẹ lại. Nếu như bọn họ vẫn còn, thì những bi kịch sau này đã không bao giờ xảy ra" Cậu bé không hề có ý muốn giãy giụa, giống như con cá cuối cùng để mặc người ta chém giết trên thớt.

“Cậu chắc chứ?” Số 3 hỏi lại lần nữa, như thể câu hỏi này vô cùng quan trọng.

“Đương nhiên.” Cậu bé khó khăn gật đầu.

Thấy cậu bé quả quyết như vậy, số 3 móc trong túi ra quyển sổ: "Cậu hối hận đã không ngăn bố mẹ lại, nhưng lại không hối hận vì đã luôn làm cho bố mẹ buồn? Không hối hận vì đã bán em trai cho thương gia của đội hộ vệ? Không hối hận đã hiến tế linh hồn cho tà thần của hiệu thuốc? Không hối hận khi để có thể sống sót trong hiệu thuốc, đã tự tay giết chết tám đứa trẻ khác sao?"

Mỗi khi số 3 nói một câu, sắc mặt của cậu bé đều trở nên tái xanh. Vốn tưởng rằng sau khi người đàn ông trung niên chết đi, sẽ không ai biết trước đó cậu ta đã làm những gì, không ngờ số 3 và số 2 đã điều tra rõ ràng mọi thứ.

"Cậu càng cố gắng giãy giụa, vận mệnh sẽ càng dẫn cậu đến một nơi tăm tối hơn. Cậu chính là đứa trẻ đáng thương nhất, đáng khinh bỉ nhất, tuyệt vọng nhất và không đáng được đồng cảm nhất." Khép cuốn sổ lại, số 3 quay sang nói với số 2: "Chúng ta tìm thấy rồi."

"Đúng vậy, vận mệnh của đứa trẻ này tôi không thể nhìn rõ, trong thế giới ký ức điện thờ, chuyện này chỉ xảy ra với những người có liên quan đến Cao Hưng." Tay của số 2 chạm vào hốc mắt cậu bé, tất cả xiềng xích vô hình trên cơ thể cậu bé đều bị phá vỡ, vận mệnh ban đầu của nó đã bị số 2 cưỡng bức thay đổi.

"Tôi không biết các người đang nói cái gì? Tôi thừa nhận mình đã làm một số chuyện rất xấu, nhưng đó chỉ là vì tôi muốn sống mà thôi! Các thiếu gia sống dưới ánh mặt trời như các người làm sao có thể hiểu được cuộc sống của những đứa trẻ đường phố trong thành phố bên ngoài?" Cậu bé mù bị vạch trần, cảm xúc trở nên kích động.

"Chúng ta là những đứa trẻ sống dưới ánh mặt trời?" Số 3 và số 2 đều cười phá lên: "Mặt trời mô phỏng trong phòng thí nghiệm quả thực rất chói mắt, hầu như đứa trẻ nào cũng đều bị bỏng."

"Tôi thật sự không hiểu hai cậu đang nói cái gì! Cũng không rõ tại sao hai cậu lại nhắm vào tôi, tôi không có bất kì giá trị lợi dụng gì với các cậu, nội tạng của tôi đã bị bọn họ cướp đi, thân thể bị cải tạo, chỉ có thể miễn cưỡng sống trong lòng đất. Tôi đã cho đi tất cả, hai cậu vẫn không muốn tha cho tôi à?"

“Có lẽ ngay cả cậu cũng không biết giá trị của chính mình?” Vặn đứt đôi chân dị dạng của cậu bé, số 3 lôi chân nó ra khỏi ổ khóa lớn màu đen, sau đó lại bịt miệng nó lại, buộc nó và nhét vào trong một cái bao tải.

Một tay kéo bao tải đi, số 3 cõng số 2 bước ra khỏi hiệu thuốc.

Những người xung quanh dường như hoàn toàn không nhìn thấy bọn chúng, cũng không ai đứng ra ngăn cản. Bọn chúng đi xuyên qua con ngõ tối, tiến vào khu chợ đêm đông đúc, đi giữa tiếng ồn ào của những người bán hàng rong.

"Thông báo cho những người khác, phân hồn của Cao Hưng đã tìm thấy, hãy bảo bọn họ toàn bộ tập trung tại địa điểm đã định trước."

Một thành viên đội hộ vệ đi ngang qua số 2, nghe thấy nó như đang nói một mình. Ánh mắt chậm rãi thay đổi, chần chờ một chút, nó lập tức xoay người hướng một phương hướng khác chạy đi.

Mười phút sau, trên đường phố người đi bộ càng ngày càng ít, số 3 kéo bao tải đi tới chỗ giao nhau giữa khu giữa thành khu nội thành.

Khi bọn chúng tiến vào trong phạm vi 100 mét của nội thành, hai thành viên đội hộ vệ đã đích thân mở cổng phụ của nội thành cho bọn chúng.

Mọi thứ dường như đã được sắp xếp trước, ánh mắt của thành viên đội hộ vệ trên đường đi đều rất kỳ lạ, đờ đẫn lơ đãng, giống như những con rối bị điều khiển.

Mãi đến sau khi thay ca, ánh mắt của bọn họ mới dần dần khôi phục, mà số 3 và số 2 đã tiến vào trong khu nội thành phòng ngự nghiêm ngặt.

“Được rồi, ở đây không còn việc của hai người rồi.” Số 2 nói với hai thành viên đội hộ vệ. Sau khi nghe xong, vậy mà hai người đó lại rút hết dao của mình ra, không chút do dự đâm vào ngực đối phương.

“Hụ hụ!” Số 3 ho khan một tiếng, hai thành viên đội hộ vệ mới dừng lại, bọn họ ngơ ngác xoay người rời đi.

“Tất cả mọi người đều sẽ chết, cần gì phải làm chuyện dư thừa?” Chỉ nghe giọng nói của số 2, không thể đoán được tâm trạng của nó là gì.

"Không có lý do gì hết, tôi chỉ là vô thức làm thế thôi." Trên khuôn mặt bình thường của số 3 hiện lên một nụ cười: "Trong đời người, có rất nhiều khoảnh khắc được thực hiện một cách tùy ý. Tôi cảm thấy cũng chính những hành vi vô thức này mới tạo thành một vận mệnh có vô số nhánh rẽ."

"Đó chỉ là ngụy biện của những kẻ thất bại mà thôi, bọn họ thường luôn đổ lỗi cho vận mệnh, tôi không hy vọng cậu cũng trở thành người như vậy." Thái độ của số 2 đối với số 3 hoàn toàn khác với những đứa trẻ khác, trong mắt nó, dường như chỉ có số 1 và số 3 tồn tại ngang hàng với mình.

Loại bình đẳng này không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là theo quan điểm của số 2, số 1 và số 3 không phải là đối tượng cần bảo vệ, mà bọn chúng là những người muốn đứng lên để bảo vệ những đứa trẻ khác.

"Tôi không có bất kỳ ý tưởng nào về việc kiểm soát vận mệnh của mình, tôi chỉ không muốn bị thay đổi một lần nữa."

Nghe số 3 nói như vậy, số 2 không nói nữa. Năng lực nhân cách của số 3 rất đặc biệt, câu nói đó của nó dường như còn có hàm ý khác.

Khu nội thành rõ ràng là phồn hoa và ngăn nắp hơn khu giữa thành. Hầu như tất cả những thứ do xã hội loài người sản xuất ra đều có thể tìm thấy ở đây. Khu nội thành của thành mới Hy Vọng mới là hạt giống cuối cùng của xã hội loài người, ít nhất là những người sống ở đây là nghĩ như vậy.

Đi đến cuối con đường sạch sẽ ngăn nắp, ở nội thành đắt đỏ từng tấc đất, kiến trúc độc lập phía trước số 2 có một vườn hoa rất rộng.

Cuối khoảng sân đầy hoa tươi là tấm biển quảng cáo cửa hàng chính của Hy Vọng Pharmaceutical.

"Tôi cũng muốn cứu rất nhiều người, nhưng có đáng không?"

Số 3 bước vào trong kiến trúc, những đứa trẻ khác đang dọn dẹp vết máu. Bọn chúng phủ vải đen lên tất cả những bông hoa đang nở rộ, thổi tắt tất cả nến trong hiệu thuốc.

“Chúng tôi đều đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.” Số 4 chỉ vào bức tượng đất sét đặt ở trung tâm cửa hàng chính: “Tôi đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể chuyển bức tượng này ra khỏi hầm đấy.”

“Cảm ơn.” Số 2 gật đầu, ra hiệu cho số 3 thả cậu bé mù ra.

Cả hai mắt đều bị móc mất, cậu bé với cơ thể bị biến dạng nặng nề nằm trên mặt đất, khóc thút thít trong vô vọng, ai nhìn vào cũng cảm thấy rất đáng thương.

"Chính là thằng nhóc này sao? Trông thật sự rất thảm." Đi đến bên cạnh cậu bé, số 4 cau mày nói: "Có điều trên người nó không có một tia tử ý nào, bản thân nó có khát vọng sống rất mãnh liệt, nếu như chúng ta không nhúng tay vào, chắc là nó có thể thê thảm như vậy mà sống tiếp."

"Vận mệnh đã bị tôi thay đổi, để số 1 tới đây đi, làm theo kế hoạch ban đầu đã định." Số 2 dường như không có cảm xúc phức tạp của người bình thường, tất cả những gì nó làm cuối cùng đều là để viết lại vận mệnh.

“Các người muốn làm cái gì!” Cậu bé mù nằm dưới đất đột nhiên hỏi, trong miệng phun ra khối sắt và hai cái răng.

Cậu bé mù không hề thật thà như vẻ bề ngoài, nó chưa bao giờ từ bỏ ý định trốn khỏi hiệu thuốc. Để có thể thuận lợi mở miệng nói, nó đã sớm âm thầm đập răng của mình đi.

"Việc chúng ta phải làm rất đơn giản, giết chết cậu trước, để khiến cho tất cả hận ý xung quanh rơi vào điên cuồng, phá vỡ các bước tế máu của các người, nhận hết tất cả tế phẩm thay cho cậu."

"Mày là đồ điên! Tao hoàn toàn không biết cái gì mà hận ý với tế máu! Chuyện này thì liên quan gì đến tao!" Cậu bé mù chưa bao giờ tuyệt vọng như bây giờ, số 2 mang đến cho nó cảm giác uy hiếp chưa từng có.

“Đừng giãy giụa nữa, Cao Hưng.” Sau khi số 2 nói ra cái tên Cao Hưng kia, thịt hỏng trong hốc mắt đen kịt của cậu bé mù động đậy một cái, sau đó máu chảy ra, nó đau đớn bịt mắt mình lại.

"Không thể nào! Tôi chưa bao giờ làm những chuyện đó! Tôi chỉ muốn sống! Tôi chỉ muốn sống như bao người khác!"

Thịt hỏng trong hốc mắt xuất hiện những vết nứt, nó dùng năm ngón tay túm lấy bùn đất trên mặt đất, muốn cố gắng đứng dậy.

"Trong hiện thực, chắc là mày cũng đã trải qua một ngày như vậy, phẫn nộ và sợ hãi dày vò tâm trí, chịu đựng nỗi đau thấu tim gan, không cam lòng khuất phục vận mệnh, cho dù cuối cùng biến thành một con quái vật ai thấy cũng phải sợ." Số 1 đẩy cửa bước ra từ phía sau bức tượng đất sét, thân hình nó cao lớn khiến những đứa trẻ có cảm giác an tâm.

Thấy số 1 xuất hiện, số 2 cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Tao không có gì hết! Tao không giống với lũ quái thai chúng mày sinh ra đã sở hữu nhân cách! Tao chỉ muốn sống mà thôi! Tao đã làm gì sai sao!" Máu chảy dọc theo hốc mắt, thịt hỏng từ từ bị xé toạc, hai con ngươi đen kịt hôi thối đang đảo lộn.

"Thế những người bị mày giết chết, bọn họ đã làm gì sai sao?" Số 1 giơ cánh tay lên, vào khoảnh khắc đó, tất cả những bức tượng đất sét không mặt ẩn giấu trong thành mới Hy Vọng bắt đầu run rẩy, những sợi xích vô hình quấn quanh cổ tay của số 1.

Những xiềng xích vận mệnh đó rất giống với những xiềng xích mà số 2 đã sử dụng trước đây, chỉ là bọn chúng hoàn toàn được làm từ những vong hồn, bên trên còn có máu bẩn đang chảy.

"Khi vận mệnh của đa số mọi người có thể được quyết định bởi số ít, vậy thì bản thân vận mệnh đó sẽ mất đi ý nghĩa ban đầu, sự tồn tại của tao chính là để phá vỡ nó." Kéo theo xiềng xích của tất cả vong hồn, niềm tin của số 1 tập trung vào nắm đấm phải, từng chút một đến gần đôi mắt của cậu bé.

“Nhân cách không biết sợ hãi?” Khi đồng tử hoàn toàn mở to trong thịt hỏng, một giọng nói khác phát ra từ miệng cậu bé.

Xiềng xích vận mệnh trói chặt cánh tay của số 1, tất cả các bức tượng đất sét ở đầu kia của sợi xích bắt đầu nứt ra!

"Không biết sợ hãi chỉ là bước đầu tiên hướng tới kì tích."

Bình Luận (0)
Comment