Sau khi tiễn Hoàng Doanh đi, ý chí và tinh thần của Hàn Phi đã đạt đến cực hạn. Hắn thực sự không thể cầm cự được nữa, nhưng vẫn còn rất nhiều việc phải thu xếp.
Thầy giáo của Lệ Tuyết trở thành cảnh sát đêm mạnh nhất trong tòa nhà chọc trời, dưới màn đêm đen kịt, ngay cả thần linh cũng dám ngăn cản; nhưng ý thức của bản thân lại chìm vào bên trong những tội danh vô tận, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.
Ông lão hiện đang cố thủ ở đỉnh tòa nhà chọc trời với một niềm tin, dường như chỉ cần ông ở đây, không ai có thể đến gần lối đi này và mở cánh cửa lớn của Tân Hỗ.
Có ông lão và đại quỷ canh giữ tòa nhà chọc trời, Hàn Phi cũng rất yên tâm. Hai vị này là những quỷ quái mạnh nhất ngoại trừ không thể nhắc đến.
Tiếng cười điên cuồng vẫn đang hấp thụ sức mạnh của Cao Hưng trong điện thờ. Mảnh vỡ đại não của số 2 được giấu trong tòa nhà chọc trời đã được hồn ác tìm thấy đầy đủ. Nhưng sau khi ghép chúng lại với nhau, anh ta phát hiện ra rằng rất nhiều mảnh vỡ đại não của số 2 không hề có trong tòa nhà.
Sau khi tìm được đầy đủ mảnh vỡ đại não của số 2, bên phía Hàn Phi hẳn mới được coi là sở hữu một không thể nhắc đến chân chính hoàn chỉnh.
Năng lực của số 2 có liên quan đến vận mệnh, nó mạnh hơn rất nhiều so với tiếng ca và Gương Thần.
Để hận ý bên cạnh tuân theo mệnh lệnh của Từ Cầm, Hàn Phi hy vọng cô ấy có thể hoàn toàn chiếm lĩnh khu vực mưa đen. Sau khi giao phó xong mọi chuyện, hắn thu hồi hồn ác, lưng dựa vào điện thờ, nhấn nút thoát ra.
Sắc máu buông xuống, nhưng người máu vẫn luôn dựa lưng với Hàn Phi, lần này lại không xuất hiện.
Hàn Phi thử quay đầu lại, người máu me đầm đìa kia dường như đã vĩnh viễn rời xa hắn, tiếp theo hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Máu đỏ tươi tràn ngập thành phố, màn đêm cũng nhuốm màu đỏ. Một mình đứng trên đỉnh tòa nhà chọc trời, Hàn Phi có thể cảm nhận được uy hiếp từ bốn phương tám hướng. Những không thể nhắc đến ở nơi sâu nhất của thế giới này đã chú ý tới hắn, những quái vật đã từng giết chết Phó Sinh, cũng đang từ từ nhìn về phía hắn.
Ý thức trôi đi, Hàn Phi cảm thấy hốc mắt hơi ướt át. Hắn cúi đầu nhìn, hai mắt của mình đang chảy máu, cánh tay, ngực, toàn thân đều là vết máu.
Lúc trước hắn thoát khỏi trò chơi, chỉ có thành phố bị nhuộm đỏ. Lần này thoát khỏi trò chơi, bản thân hắn cũng đã bị máu tươi tưới ướt đẫm, biến thành một người máu me đầm đìa.
"Có phải một số thứ trong quá khứ đã bị người phía sau lưng mình gánh chịu rồi?"
Sau gáy truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, khi Hàn Phi mở mắt ra lần nữa, hắn đã thành công thoát khỏi trò chơi.
So với lần rời game trước, lần này đau đớn gần như tăng lên gấp bội, mỗi cử động của cơ thể đều như bị kim châm vậy.
Hắn cố gắng cởi chiếc mũ bảo hiểm chơi game ra, nhưng ngay khi tay vừa chạm vào chiếc mũ, sau đầu như bị một vũ khí sắc nhọn đâm vào, cơn đau lúc đó khiến hắn bất tỉnh.
Xung quanh tối đen như mực, Hàn Phi cảm giác như bị nhốt trong một cái hộp đen, gọi thế nào cũng không có ai đáp lại, trên thế giới này chỉ có mình hắn.
Không biết qua bao lâu, trên mặt Hàn Phi lộ ra một tia sáng nhàn nhạt. Trong lúc mơ hồ dường như hắn nghe thấy có người đang kêu tên của mình rất khẩn trương.
Cơn đau đớn kịch liệt trong não không hề biến mất, Hàn Phi mơ màng mở mắt ra. Hắn nhìn thấy bức tường trắng như tuyết cùng giường bệnh, bản thân hình như bị đưa tới bệnh viện.
"Bệnh nhân tỉnh rồi!"
Cùng với tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, mấy bác sĩ đi tới bên giường tiến hành các loại kiểm tra đối với Hàn Phi.
Hàn Phi vừa thoát khỏi thế giới tầng sâu vẫn còn có chút không thoải mái. Khi nhìn thấy các bác sĩ mặc áo khoác trắng, hắn vô thức muốn tránh đi, cơ thể theo bản năng chuẩn bị phản kháng.
"Thả lỏng nào, Hàn Phi, cậu sẽ không sao đâu." Giọng nói quen thuộc làm Hàn Phi bớt căng thẳng hơn. Hắn nhìn về phía phát ra giọng nói, Lệ Tuyết và đồng nghiệp của cô đang đứng ở bên giường.
Nữ cục trưởng cục điều tra thảm họa trong ký ức của hắn đang từ từ dung hợp với người phụ nữ trước mắt, Hàn Phi động đậy ngón tay.
Lệ Tuyết nắm lấy tay của Hàn Phi, cách rất gần, như thể muốn nghe giọng nói của hắn một cách rõ ràng hơn.
Thế giới ký ức điện thờ đại diện cho một tương lai tồi tệ nhất, trong tương lai đó, ngoại trừ một số rất ít người ra, tất cả những bóng dáng mà Hàn Phi quen thuộc đều hồn phi phách tán.
"Tình huống này của cậu ấy khá đặc biệt, là hôn mê cấp tính do suy não cấp tính gây ra. Thông thường, nguyên nhân dẫn đến suy não có thể là khối u nội sọ, tụ máu do chấn thương, khối máu tụ lớn của xuất huyết não do tăng huyết áp. Nhưng chúng tôi đã chụp phim kiểm tra đại não cho cậu ấy, ngoại trừ một vùng bóng nhỏ sau não ra, không có bất kì bất thường nào.” Bác sĩ nhận ra diễn viên phim kinh dị nổi tiếng Hàn Phi, nhưng anh ta không hiểu là tại sao lúc nào cũng có nhiều cảnh sát vây quanh hắn như vậy.
"Vậy phải điều trị như thế nào?"
“Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến suy não cấp tính, mà tình trạng lâm sàng của suy não do tổn thương não gây ra ở các tình huống khác nhau cũng rất khác nhau.” Bác sĩ có vẻ lúng túng: “Hiện tại chúng tôi chỉ có thể khẳng định một điều, não của cậu ấy quả thật đang từ từ suy kiệt. Loại tình huống này rất ít xuất hiện ở người trẻ tuổi, nếu không sớm tìm ra nguyên nhân, có thể dần dần sẽ phát sinh suy giảm nhận thức, hay quên một số việc, nghiêm trọng nhất là trở thành người thực vật.”
"Người thực vật?" Lệ Tuyết và các đồng nghiệp của cô ấy rất lo lắng cho Hàn Phi. Trong những năm qua, Hàn Phi và Hoàng Doanh là hai người duy nhất có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Cánh Bướm. Bản thân Hàn Phi cũng có mối quan hệ rất thân thiết với cảnh sát, có rất nhiều vụ án đều có liên quan đến hắn.
"Đúng vậy." Bác sĩ gật đầu: "Thực ra, gần đây bệnh nhân suy não đến bệnh viện chúng ta điều trị có rất nhiều, bọn họ đều có một điểm chung, là đều chơi một game tên là [Cuộc sống hoàn hảo]..."
Bác sĩ còn chưa kịp nói xong, cửa phòng đã vang lên tiếng gõ cửa. Một người mặc áo bệnh nhân xuất hiện ở cửa, tướng mạo thanh tú, để tóc dài, hình như cũng là diễn viên.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cảnh sát lập tức cảnh giác canh gác trước giường bệnh.
Bây giờ Hàn Phi đã mất đi năng lực hành động, rất có thể dễ dàng trở thành mục tiêu của ba tổ chức tội phạm lớn, lúc nào cũng phải cẩn thận.
"Tôi tên là Tường Vi, là bạn của Hàn Phi, chúng tôi đã từng gặp nhau trên bản đồ ẩn của [Cuộc sống hoàn hảo]." Sau khi thoát khỏi trò chơi, Tường Vi cũng xuất hiện tình trạng bệnh tương tự như Hàn Phi. Nhưng tình trạng của anh ta thì không nghiêm trọng, rất nhanh đã hồi phục.
"Mọi chuyện đợi cậu ấy tỉnh lại rồi tính sau." Lệ Tuyết từ chối chuyến thăm của Tường Vi, chờ sau khi bác sĩ kiểm tra, mới để mọi người rời khỏi phòng bệnh.
Đến buổi chiều, ý thức của Hàn Phi đã hoàn toàn tỉnh táo, từ Lệ Tuyết hắn cũng biết được tình hình của mình.
Sau khi thoát khỏi trò chơi, Hàn Phi rơi vào trạng thái hôn mê. Sau đó Hoàng Doanh gọi cho hắn để thảo luận về việc xử lý người phụ nữ trong chiếc hộp màu trắng như thế nào, nhưng không thể gọi được cho hắn. Anh ấy cảm thấy có gì đó không ổn, nên đã lập tức gọi cho cảnh sát.
Cảnh sát xông vào, đưa Hàn Phi bất tỉnh đến bệnh viện để cấp cứu.
Hàn Phi có rất nhiều bí mật không thể nói với bác sĩ, lần này hắn thoát khỏi trò chơi đều không giống với bất kỳ lần nào trước đây. Người đẫm máu đứng phía sau đã biến mất, thời gian thoát game cũng lâu hơn, những điều này có khả năng đều có liên quan đến việc tiếng cười điên cuồng rời khỏi cơ thể của hắn.
Trước đây, trong cơ thể này có hai ý thức, nhưng hiện tại tiếng cười điên cuồng đã lựa chọn trở thành không thể nhắc đến, đảm bảo sẽ không bao giờ thay thế Hàn Phi. Dường như anh ta có ý định cắt đứt với hắn, không ảnh hưởng đến hắn nữa.
"Suy não?" Khả năng ghi nhớ của Hàn Phi rất mạnh, lại còn thức tỉnh hai loại nhân cách khác biệt, tinh thần cùng với ý chí so với trước đây đều cường đại hơn rất nhiều. Theo lý mà nói, đại não không thể nào cạn kiệt mới đúng: "Lần hôn mê này rất có thể là bởi vì nhiệm vụ điện thờ, mình đã ở trong thế giới ký ức của Cao Hưng quá lâu, ước chừng chờ sau khi mình dừng việc tiến vào thế giới tầng sâu, mọi thứ mới khôi phục lại được...."
Trong lòng thầm nghĩ, Hàn Phi nhờ Lệ Tuyết mua cho mình một lượng lớn thịt. Hắn ăn hết sạch dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên y tế.
Chỉ nhìn vào sự thèm ăn của hắn đã trông không giống người bình thường rồi, bác sĩ còn tổ chức một cuộc họp đặc biệt để nghiên cứu xem liệu tổn thương não có thể gây ra chứng rối loạn ăn uống vô độ hay không.
Sau khi cơ thể khôi phục được một chút, Hàn Phi chuẩn bị xuất viện, bây giờ không phải là lúc nghỉ ngơi.
"Lệ Tuyết, em nắm được một số bằng chứng hình sự liên quan đến Vĩnh Sinh Pharmaceutical. Điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho cuộc điều tra tiếp theo của các chị về Vĩnh Sinh Pharmaceutical, nhưng những thông tin này không được tiết lộ ra ngoài, em cần gặp lãnh đạo của các chị." Hàn Phi vô cùng trịnh trọng nói với Lệ Tuyết: "Em là học trò cuối cùng của thầy, em sẽ thực hiện tâm nguyện cuối cùng của ông."
Trước đây đối với cảnh sát, Hàn Phi là “quần chúng nhiệt tình”. Nhưng kể từ sau khi thầy giáo của Lệ Tuyết công khai tuyên bố nhận hắn làm học trò cuối cùng của mình, thì thân phận của hắn đã thay đổi. Hắn là “người của mình” mà thầy giáo của Lệ Tuyết khẳng định nhất.
"Được, bây giờ chị sẽ đi chuẩn bị xe." Lệ Tuyết và đồng nghiệp của cô rời đi không lâu, thì Tường Vi xuất hiện ngoài cửa. Bên cạnh anh ta là người chơi ông chủ, đối phương là người sáng lập trang web chân lý tất nhiên.
"Hàn Phi, lâu lắm không gặp." Ký ức của Tường Vi đã bị điện thờ của Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ sửa đổi. Anh ta chỉ nhớ rằng mình và Hàn Phi là bạn bè, cả hai đều đã tham gia vào thí nghiệm nhân cách của Vĩnh Sinh Pharmaceutical.
"Tại sao anh lại ở đây?" Hàn Phi rất ngạc nhiên.
"Giống như cậu thôi, sau khi thoát khỏi bản đồ ẩn của [Cuộc sống hoàn hảo], đại não của tôi và ông chủ cũng xuất hiện tổn thương ở các mức độ khác nhau." Đi đến bên giường, Tường Vi hạ giọng nói: "Lần này tôi đến đây chủ yếu là để nói với cậu một chuyện."
Vén rèm lên, anh ta hơi nhíu mày: "Tân Hỗ có người đang truy sát tất cả những đứa trẻ đã tham gia vào thí nghiệm nhân cách, tôi và một số bạn bè của mình đều đã trở thành mục tiêu bị công kích, trong đó có vài người đã bị hại."
"Truy sát các anh?" Hàn Phi nghĩ lại tương lai mà mình nhìn thấy trong điện thờ ký ức. Các thành viên của ba tổ chức tội phạm lớn cuối cùng bê 31 khối đen tiến vào tầng cuối cùng của cao ốc Vĩnh Sinh, dùng tất cả những đứa trẻ bi thảm tuyệt vọng làm thành chìa khóa mở ra lối đi.
"Đương nhiên, những người từng trải qua thí nghiệm tàn khốc như chúng tôi, cũng không phải là cá nằm trên thớt, mọi người chuẩn bị liên thủ tiến hành phản kháng." Tường Vi đưa tay của mình về phía Hàn Phi: "Cậu có mối quan hệ mật thiết với cảnh sát Tân Hỗ, chúng tôi hy vọng cậu cũng có thể gia nhập."
"Không thành vấn đề." Hàn Phi lập tức đồng ý: "Có điều chúng ta phải suy nghĩ cho rõ ràng. Lần này chúng ta phải đối mặt không chỉ có những kẻ sát nhân kia, mà còn cả Vĩnh Sinh Pharmaceutical."
"Nó từng coi chúng tôi là đối tượng của thí nghiệm nhân cách, là nó đã tạo ra những con quái vật như chúng tôi, bây giờ cũng đến lượt nó phải trả giá rồi." Trong lời nói của Tường Vi không có chút sợ hãi, những đứa trẻ trước đây đã trưởng thành rồi.
Hàn Phi khẽ gật đầu, sau đó hắn nhìn về phía "ông chủ" bên cạnh Tường Vi: "Vị này cũng là bạn của chúng ta sao?"
"Tôi là một phú nhất đại rất bình thường." Ông chủ cũng từng gặp qua Hàn Phi trong trò chơi : "Trước đây có chút mâu thuẫn với Vĩnh Sinh Pharmaceutical."
"Đúng là một màn tự giới thiệu độc đáo."
Hàn Phi nói với Tường Vi một số thông tin về ba tổ chức tội phạm lớn, sau đó dặn dò bọn họ phải tuyệt đối cẩn thận. Những tên sát nhân biến thái đó đang rình rập trong cuộc sống hàng ngày, vô cùng nguy hiểm.
Trao đổi thông tin liên lạc với Tường Vi xong, Hàn Phi cũng có một cuộc trao đổi video với những đứa trẻ còn sống sót khác. Trái với dự đoán của hắn, gần như tất cả những đứa trẻ sống sót sau thí nghiệm nhân cách, hiện tại toàn bộ đều đã trở thành những tinh anh trong các ngành nghề khác nhau ở Tân Hỗ.
"So với bọn họ, mình trông thật tầm thường."