Hàn Phi cất tấm thẻ nhận dạng mà Đỗ Tĩnh đưa cho mình đi. Không biết có phải là trùng hợp của vận mệnh hay không, thông tin trên thẻ nhận dạng vừa hay chính là nghiên cứu viên rank A+, giống hệt với tấm thẻ nhận dạng mà hắn có được trong thế giới ký ức điện thờ.
"Hàn tiên sinh, trong vòng 24 giờ tới, tôi sẽ đích thân bảo vệ anh, cùng anh hành động." Nhân viên rất cung kính đối với Hàn Phi: "Tôi họ Đào, anh gọi tôi là trợ lý Đào là được."
Đối phương lái xe đưa Hàn Phi rời khỏi công viên vui chơi, xe của Hoàng Doanh lặng lẽ đi theo sau.
Hai bên trở lại chung cư ở khu phố cổ, lúc này cách 0 giờ vẫn còn 6 tiếng.
Hàn Phi muốn dọn ra một phòng cho trợ lý Đào, nhưng ai ngờ anh ta mạnh vì gạo bạo vì tiền đã cầm luôn điện thoại đi gõ cửa nhà hàng xóm, chuẩn bị thuê căn hộ đó với giá gấp mười lần.
Nếu là khách thuê nhà thông thường nhất định sẽ lập tức đồng ý. Vấn đề là hàng xóm của Hàn Phi lạ là gián điệp do cảnh sát cử đến bảo vệ hắn. Sau khi mở cửa ra, mọi người đều có chút xấu hổ, trợ lý Đào cũng đã ngộ ra ý nghĩa của câu nói tiền không phải là vạn năng rồi.
Cuối cùng, trợ lý Đào sống ở tầng dưới của Hàn Phi. Sau khi Hoàng Doanh sắp xếp chỗ cho quản gia thông minh xong, anh cũng tạm thời ở lại nhà của hắn.
Thẳng thắn mà nói, anh ấy còn căng thẳng hơn rất nhiều so với Hàn Phi. Dù sao thì anh ấy cũng chỉ là trải qua sóng gió, không giống Hàn Phi con quái vật bơi trong sóng thần này.
Trời dần về khuya, Hàn Phi dẫn mọi người ra ngoài ăn một bữa thật no. Trợ lý Đào và Hoàng Doanh nhìn Hàn Phi ăn ngấu nghiến, trong lòng có chút thê lương. Bọn họ đều cho rằng hắn coi bữa ăn này là bữa ăn cuối cùng. Bởi vì là bữa ăn cuối cùng trên đường đến hoàng tuyền, cho nên hắn mới ăn một mạch nhiều món thịt như vậy.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Hàn Phi đưa mọi người về nhà. Hoàng Doanh và trợ lý Đào cũng lần đầu tiên nhìn thấy cuộc sống hàng ngày của "ngôi sao lớn". Đầu tiên là nghiên cứu về quản lý và quy hoạch đô thị, sau đó đọc tâm lý tội phạm, tiếp theo bật máy tính để tìm kiếm vụ án liên quan đến nghi phạm, cuối cùng nằm yên bình trong máy chơi game.
Cuộc sống hàng ngày của Hàn Phi rất bận rộn, nhưng chính là không làm bất cứ chuyện gì liên quan đến diễn viên.
"Rõ ràng là có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm sống, nhưng lại nhất quyết muốn tăng thêm thử thách cho cuộc sống của mình, đây chính là thiên tài mà cô giáo Đỗ Tĩnh coi trọng sao? Thật tuyệt!" Trợ lý Đào tỏ vẻ kính trọng, Hoàng Doanh là người đã biết một phần sự thật nhìn trợ lý Đào với vẻ đồng cảm. Anh ấy biết nếu muốn chân chính trở thành người bên cạnh Hàn Phi, thì nhất định phải trải qua lễ tẩy rửa của thế giới tầng sâu, đó không phải là nơi mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Hình ảnh người bảo vệ trường học toàn thân đầy quỷ thoáng qua trong đầu, Hoàng Doanh rùng mình một cái, sau đó bắt đầu điều chỉnh hô hấp.
Cách 0 giờ chỉ còn vài tiếng nữa, vì để có thể chạy đến cao ốc Vĩnh Sinh sớm nhất có thể, nên Hàn Phi đã vào game trước.
Sắc máu buông xuống, người đẫm máu phía sau hắn vẫn chưa xuất hiện, trong thành phố đẫm máu này dường như chỉ còn lại một mình hắn.
Mở hai mắt ra, Hàn Phi phát hiện một đôi mắt già nua đang nhìn mình chằm chằm, hắn giật mình nói: "Thầy?"
Thầy giáo của Lệ Tuyết vẫn canh gác trên đỉnh tòa nhà chọc trời, ông hòa vào với màn đêm, toàn thân tội danh, toát ra khí chất vô cùng kinh khủng.
Tuy rằng ý thức không tỉnh táo lắm, nhưng dường như ông lão đã nhận ra Hàn Phi, cũng không làm hắn bị thương, chỉ là nhìn hắn thêm mấy cái, rồi dời ánh mắt đi.
"Có đúng là sau khi ngừng sử dụng sức mạnh do tội danh mang lại, thầy có thể từ từ khôi phục không?" Hàn Phi rất kính trọng thầy giáo của Lệ Tuyết, hắn không muốn ông lão trở thành một quái vật ngây ngô.
Những sợi dây sinh mệnh màu đỏ từng sợi một buông xuống, đại quỷ bò về phía Hàn Phi. Thân thể của cô ta chiếm cứ nửa mái nhà, trong mắt ngoại trừ hận ý, còn giữ lại một ít nhân tính: "Hình như anh có thể tự do rời khỏi thế giới tầng sâu?"
“Đừng nghĩ đến chuyện gài tôi.” Ngồi ở mép tòa nhà lớn, Hàn Phi tránh ánh mắt của đại quỷ.
“Tôi không có hứng thú với chuyện của anh.” Giọng nói của đại quỷ giống hệt như vợ của Cao Hưng, lúc này cô ta nói chuyện đã thêm một chút cảm xúc của con người: “Tôi chỉ muốn hỏi anh khi nào thì dời cái điện thờ này đi?"
Hận ý hạng nhất đại quỷ có thực lực rất mạnh mẽ, nhưng lại rất sợ điện thờ bị tiếng cười điên cuồng chiếm giữ.
"Đợi thêm đi, những người khác đâu?" Cử động cơ thể một chút, Hàn Phi chuẩn bị hoàn thành một nhiệm vụ ngẫu nhiên rồi lập tức đăng xuất.
"Đêm qua sau khi anh rời đi, thần mới chiếm giữ điện thờ của Cao Hưng đã tặng tất cả những nguyền rủa mà Cao Hưng tích lũy qua việc giết chóc liên tục trong vài thập kỷ qua cho hận ý cầm dao ăn rồi."
Đại quỷ nằm trên tấm lưới đẫm máu được dệt bởi sợi dây sinh mệnh: "Cô ấy vốn là nguồn gốc của nguyền rủa, sau khi nhận được vô số nguyền rủa thì thực lực tăng lên nhanh chóng. Hiện tại, dưới sự trợ giúp của thần mới và đại não kia, cô ấy đã bắt đầu thử xây dựng một thế giới liên quan đến nguyền rủa rồi."
Đại quỷ chua xót nói, đôi mắt đẹp thỉnh thoảng nhìn về phía điện thờ và mảnh vỡ đại não đặt ở trước điện thờ: "Hai vị không thể nhắc đến đồng thời cùng giúp một hận ý, cô ấy là mẹ ruột của mấy người à?"
"Nếu như xây dựng thành công, Từ Cầm cũng có cơ hội trở thành không thể nhắc đến?" Hàn Phi ở trong điện thờ của Cao Hưng đã thu thập vô số nguyền rủa. Với tư cách là tội phạm hung ác tàn bạo nhất, tất cả những người bị gã làm hại đều điên cuồng nguyền rủa gã. Trước đây ba hồn của Cao Hưng đã phân sức mạnh ra để trấn áp tất cả những nguyền rủa đó, bây giờ tiếng cười điên cuồng trở thành chủ nhân của điện thờ, anh ta dứt khoát tặng hết tất cả những nguyền rủa đó cho Từ Cầm.
"Không thể nhắc đến làm gì có chuyện dễ dàng thế? Khoảng cách giữa hận ý và không thể nhắc đến không phải chỉ là khác biệt về sức mạnh, mà là một số thứ đặc biệt." Đại quỷ chống cằm. Sau khi báo thù thành công, có được tự do, cô ta đột nhiên cảm thấy có chút buồn chán, rất muốn cùng nói chuyện với ai đó: "Có điều nếu như anh nguyện ý trở thành quỷ, hẳn là sẽ tương đối thuận lợi trở thành không thể nhắc đến. Tôi nhìn thấy một sự tuyệt vọng chưa từng có trong cơ thể anh, cũng như một phẩm chất không thể diễn tả được. Mộng khi bồi dưỡng Cao Hưng đã từng đề cập đến, những người như anh là có nhiều tiềm năng nhất."
"Cám ơn cô đã có ý tốt nhắc nhở." Không để ý tới đại quỷ, Hàn Phi đi về phía điện thờ ở tầng trên.
Phát hiện thấy Hàn Phi đi tới, Đại Nghiệt ngoan ngoãn cúi đầu xuống. Tên nhóc này trước mặt Hàn Phi luôn cư xử rất "hiểu lễ nghĩa", một khi Hàn Phi hôn mê sắp chết, nó lập tức hưng phấn chạy tứ tung, như thể sợ người khác không biết chủ nhân của nó sắp chết vậy.
"Không tồi, vậy mà lại không ăn cống phẩm của tiếng cười điên cuồng." Hàn Phi vốn dĩ còn lo lắng, Đại Nghiệt sẽ tưởng đại não của số 2 làm cống phẩm mà ăn mất.
Nghe được lời nói của Hàn Phi, Đại Nghiệt ngốc nghếch lắc đầu, nó có vẻ ủy khuất, như thể đang nói —— nó không phải loại "người" như vậy.
"Trước đây tôi rất tò mò, tại sao anh lại nuôi một thứ xấu xí như vậy làm thú cưng, nhưng bây giờ tôi phát hiện ra tính cách của hai người rất giống nhau." Đại quỷ chậm rãi bò tới, nhưng cô ta không dám đến quá gần điện thờ của tiếng cười điên cuồng: "Thần mới chắc là có vài cái điện thờ, đúng không? Anh ta đang âm thầm tích hợp sức mạnh của tất cả điện thờ, chuẩn bị trở thành không thể nhắc đến. Vị thần mới này cho tôi cảm giác còn đáng sợ hơn cả Cao Hưng, bây giờ khí tức toát ra từ điện thờ đã khiến tôi cảm thấy kinh hãi rồi."
"Đương nhiên, Cao Hưng, Gương Thần, Phó Sinh, điện thờ của ba vị không thể nhắc đến đều bị một người kiểm soát, giới hạn trên của anh ta có thể chỉ có mình anh ta biết."
Sau đêm màu máu, tiếng cười điên cuồng đã để ý thức của mình và 30 đứa trẻ chìm vào trong cô nhi viện màu máu ở sâu trong tâm trí. Bọn họ chờ đợi trả thù trong sự tuyệt vọng sâu sắc nhất, không ngừng chịu đựng đau đớn, chính là vì ngày hôm nay.
Tiếng cười điên cuồng vẫn không ra khỏi điện thờ, xem ra anh ta đã hạ quyết tâm để lại cơ thể của mình cho Hàn Phi, còn bản thân thì trở thành không thể nhắc đến.
Đối với tiếng cười điên cuồng mà nói, đây không phải là một quyết định đột ngột. Anh ta và Hàn Phi đã trải qua rất nhiều chuyện trong quá trình ở cùng nhau, cuối cùng đã đưa ra lựa chọn tốt nhất theo ý kiến của anh ta.
"Nếu như Từ Cầm và tiếng cười điên cuồng đều có thể thuận lợi trở thành không thể nhắc đến, như vậy sau này mình có thể lớn tiếng ở trong thế giới tầng sâu rồi." Hàn Phi nhìn về phía tượng thần máu thịt trên tầng cao nhất: "Soán thần rủi ro cực lớn, nhưng lợi ích thì cao đến khó tin. Sau này không biết còn có thể gặp phải loại không thể nhắc đến bản thể chạy vào hiện thực này nữa không. Có lẽ tôi có thể cố gắng chọc tức, khiến không thể nhắc đến giận dữ chạy vào hiện thực truy sát mình. Chờ sau khi lừa bản thể của nó vào hiện thực rồi, sẽ để tiếng cười điên cuồng và số 2 đi chiếm đoạt điện thờ hoàn thành soán thần."
"Anh là đang nói tiếng người sao? Một hận ý như tôi còn cảm thấy anh có chút quá đáng rồi đấy." Đại quỷ nhanh chóng bò dọc theo sợi dây sinh mệnh rời đi, cô ta sợ Hàn Phi sẽ đánh chủ ý lên mình.
“Người nói đương nhiên là tiếng người rồi, cô nói mới là tiếng quỷ.” Tựa vào điện thờ, Hàn Phi nhìn bầu trời đêm phía xa.
Tòa nhà chọc trời là tòa nhà cao nhất trong khu vực này, có thể nhìn ra toàn bộ thành phố.
Mở bản đồ thăm dò ra, Hàn Phi nhìn về phía khu vực mình đã thắp sáng. So với toàn bộ thế giới tầng sâu, địa bàn bị hắn chiếm giữ chỉ lớn bằng ngón tay cái.
"Ít nhất cũng có thể nhìn rõ một tia sáng trên tấm bản đồ đen như mực này."
Hàn Phi lấy đồ ăn do Từ Cầm làm từ trong ô vật phẩm ra, rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến. Từ khi tiếng cười điên cuồng rời khỏi cơ thể, bản thân Hàn Phi cũng không phải chịu nhiều ảnh hưởng của điện thờ nữa. Dường như tất cả những thứ tiêu cực đều đã được tiếng cười điên cuồng gánh chịu hết rồi.
Sau khi điều chỉnh trạng thái, Hàn Phi dẫn theo Đại Nghiệt xuống tầng. Hắn không gặp được Từ Cầm, nhưng đã gặp người trồng hoa và vũ công bên trong tòa nhà chọc trời.
Một số thành viên của câu lạc bộ sát thủ trung lão niên đã chọn quay lại tòa nhà chọc trời để giúp đỡ vào thời điểm cuối cùng vì lo lắng cho Hàn Phi, điều này cũng khiến hắn khá cảm động.
Sau khi trải qua một ngày đêm quét dọn đẫm máu, bên trong tòa nhà chọc trời đã không còn dấu vết nào về sự tồn tại của Cao Hưng, một trật tự hoàn toàn mới đã được thiết lập. Hàn Phi dự định xây dựng nơi này thành khu dân cư mẫu của thế giới tầng sâu, thậm chí hắn còn có kế hoạch mời một số người chơi đến sống ở đây trong tương lai.
"Thứ tốt thì phải chia sẻ với bạn bè."
Hàn Phi vốn muốn làm một nhiệm vụ ngẫu nhiên rồi thoát game, nhưng hắn đã nhận được một lá thư của Huỳnh Long từ công viên vui chơi vào lúc 0 giờ nửa đêm. Quản lý Quỷ những ngày này luôn có một linh cảm rất xấu, dường như lối đi trong công viên vui chơi sẽ xuất hiện biến cố.
Để phòng ngừa sự cố ngoài ý muốn xảy ra, Hàn Phi vội vàng trở lại khu vực công viên vui chơi. Gần đây luôn ở trong tòa nhà chọc trời, sau khi trở lại công viên vui chơi, hắn mới phát hiện ra bầu không khí nơi này có phần ngưng trọng.
Sau khi nói chuyện chi tiết cùng với quản lý Quỷ, Hàn Phi cũng nhíu mày, công viên vui chơi dường như đã bị không thể nhắc đến khác nhắm tới.