Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 939 - Chương 939: Người Thừa Kế Của Phó Sinh--Hàn Phi

Chương 939: Người thừa kế của Phó Sinh--Hàn Phi Chương 939: Người thừa kế của Phó Sinh--Hàn Phi

Hàn Phi hoàn toàn chú ý vào bốn bức tranh, mãi cho đến khi Hoàng Doanh thốt lên một tiếng, hắn mới quay đầu lại.

Tất cả các cửa sổ trong phòng ngủ đều đóng, nhưng ga trải giường lại hơi rung lên. Có thứ gì đó trông giống như sơn vẽ màu đen đang nhỏ xuống từ dưới tấm ván giường, bốc ra mùi hôi thối nồng nặc.

Hàn Phi và Hoàng Doanh từng chút một đến gần. Vén tấm trải giường lên, dưới chiếc giường đơn bằng gỗ đổ nát, tất cả đều là những vết sẹo mờ phai màu và kén đen nứt vỡ, trông rất rùng rợn.

"Thứ này hình như anh đã nhìn thấy trong ác mộng của Cánh Bướm." Lùi lại một bước, Hoàng Doanh chỉ vào những mảnh vỡ của kén đen: "Cánh Bướm trong ác mộng biến thành mẹ của anh. Khi nó biến hóa ngoại hình, trên người sẽ có kén đen tương tự rơi ra. Nhưng những mảnh vỡ kén đen trên người nó không phải là màu đen tuyền, mà còn có hoa văn sặc sỡ."

"Mộng, kén đen, Cánh Bướm." Hàn Phi còn nhớ rõ thân thể khổng lồ kéo dài cả cây số dưới tòa nhà chết chóc kia, đó hình như là cái vỏ do Mộng lột xác ra.

Sau khi tấm gương máu bị Hàn Phi đập vỡ, những cái kén đen trốn dưới gầm giường dường như mất đi khả năng bảo vệ, bọn chúng muốn trốn thoát khỏi nơi này.

Hàn Phi cũng không dám tùy tiện chạm vào. Tìm cảnh sát thường phục để lấy bật lửa, hắn thắp một ngọn nến thử đốt kén đen.

Ngọn lửa xuất hiện dưới chiếc giường đen như mực, những cái kén màu đen đó thực sự bắt đầu tự rút lui, như thể có sinh mệnh vậy.

“Em cẩn thận một chút.” Thấy Hàn Phi sắp chui xuống giường, Hoàng Doanh vội vàng kéo lấy cánh tay hắn: “Đây không phải trong game.”

"Em muốn nhìn xem quái vật dưới gầm giường của Cao Hưng rút cuộc là cái gì?" Lúc đầu Hàn Phi muốn nhấc chiếc giường lên, nhưng với sức lực của hắn vậy mà lại không làm được. Để nhìn cho rõ, hắn chỉ có thể khom người xuống tới gần gầm giường.

Có một lượng lớn các mảnh vỡ của kén đen chất đống, một số trong số chúng đã dính vào nhau để tạo thành một tổng thể, chúng đã cố định chắc chắn chiếc giường của Cao Hưng, gắn kết giấc mơ của đứa trẻ đó ở đây.

Khi ánh lửa xuất hiện dưới gầm giường, những mảnh vỡ kén đen đó dính vào nhau dường như tạo thành một lối đi, như thể chỉ cần bước vào trong là có thể đến một thế giới khác.

"Đây không phải là ảo giác đấy chứ?" Hàn Phi nhìn về phía Hoàng Doanh, đối phương cũng đang rất kinh ngạc. Thứ chất nhớp nháp đen kịt được hình thành bởi kén đen trước mắt trông không giống thứ mà một người sống có thể làm ra được, nhìn thôi đã thấy toàn thân khó chịu, theo bản năng muốn tránh xa.

“Có muốn đi vào xem không?” Lá gan của Hàn Phi không phải là lớn bình thường, dù sao thì có rất nhiều oán niệm bày trên bàn cúng đều là của hắn và tiếng cười điên cuồng.

"Không hay lắm đâu..." Sắc mặt của Hoàng Doanh rất xấu. Lăn lộn cùng với Hàn Phi, mỗi ngày anh ấy đều như đang sống trong một bộ phim kinh dị vậy.

"Hai người đều bình tĩnh lại, để chúng tôi cho chó máy vào trong trước." Cảnh sát thường phục bên ngoài di chuyển các loại thiết bị từ trong xe ra. Bọn họ điều khiển một con chó máy nhỏ đến gần cái lỗ do cái kén đen tạo thành, nhưng còn chưa thử máy xong, con chó đã gục xuống đất.

Cảnh sát thường phục hiếm khi gặp phải tình huống như vậy, bên dưới chiếc giường phủ đầy kén đen dường như là một thế giới khác.

"Đưa thiết bị quay phim cho tôi, tôi đi xuống xem một chút." Đặt camera thu thập chứng cứ của cảnh sát ở trên ngực, Hàn Phi tìm một sợi dây buộc quanh eo, sau đó cầm một ngọn nến chui vào gầm giường.

Càng đến gần lỗ hổng do kén đen tạo thành, hắn càng cảm thấy lạnh lẽo, đồng thời trong não dường như có một giọng nói khác đang thúc giục hắn mau chóng đi vào. Giọng nói đó giống như đang cố ý dụ hắn tiến lên phía trước.

Đến cửa hang, Hàn Phi nhìn vào bên trong. Trong hang bốc ra mùi hôi thối nồng nặc, tối đen như mực, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

"Sâu như vậy? Nó sẽ dẫn tới đâu?"

Cửa hang rất hẹp, chỉ vừa vặn cho một đứa trẻ.

Cố gắng hết sức leo xuống, hai bên lối đi do kén đen đông đặc tạo thành xuất hiện những khuôn mặt trẻ con nứt vỡ, bọn chúng dường như đều đã từng được chứa trong kén đen.

Sau khi leo không biết bao lâu, cuối cùng Hàn Phi cũng đi tới chỗ sâu nhất của lối đi. Lục lọi trong đống mảnh vụn kén đen, hắn tìm được một tờ giấy đồng ý hiến tặng.

Tờ giấy đã ố vàng, có dấu vết của nhiều vết cắt dán. Bản đồng ý này là thứ của rất nhiều năm trước rồi, nét chữ trên đó đã nhòe đi. Nội dung đại khái là bố mẹ của Cao Hưng đồng ý hiến tặng đôi mắt của con mình cho Cao Thành.

"Thứ này chính là nguồn gốc của ác mộng?"

Sau khi lấy giấy đồng ý hiến tặng ra, lối đi kén đen dưới gầm giường sụp đổ. Nếu không phải cảnh sát thường phục bên ngoài nhanh tay tinh mắt thì Hàn Phi đã bị chôn sống rồi.

"Có phát hiện gì không?" Mọi người hợp sức kéo Hàn Phi ra ngoài. Tất cả đều vô cùng kính nể nhìn hắn, chuyện nguy hiểm như vậy cũng dám làm, không hổ là diễn viên điện ảnh kinh dị không có đóng thế.

“Tôi tìm thấy cái này, còn chụp được ảnh khuôn mặt của một số trẻ em.” Hàn Phi đưa máy ảnh và giấy đồng ý hiến tặng cho cảnh sát, nhưng sau khi cảnh sát kiểm tra máy ảnh thì lại không thấy gì.

"Không sao, trong đầu tôi có khuôn mặt của những đứa trẻ đó, lát nữa có thể vẽ cho các anh." Hàn Phi dọn sạch đống kén đen trên tờ giấy đồng ý hiến tặng. Hắn đang nghĩ đến một vấn đề là những đứa trẻ giống như Cao Hưng có phải vẫn còn rất nhiều không?

Mộng đặc biệt chọn những đứa trẻ tâm trí không lành mạnh, kéo những đứa trẻ đó vào trong ác mộng, huấn luyện chúng thành những con quái vật đội lốt người.

Cầm bảng vẽ của cảnh sát lên, Hàn Phi vẽ tất cả những đứa trẻ mà hắn nhìn thấy ở sâu trong cái kén đen ra. So sánh cơ sở dữ liệu tại hiện trường, cảnh sát phát hiện ra rằng hơn một nửa trong số đó đã mất tích khi còn nhỏ; phần nhỏ còn lại thì có cuộc sống đặc biệt tốt, hiện tại đều đã trở thành những nhân vật nổi bật trong Tân Hỗ.

Hai người trong số bọn họ khiến Hàn Phi kinh ngạc nhất. Một người là chuyên gia trong lĩnh vực y sinh học, tự đặt cho mình một cái tên nước ngoài. Dáng người của người đàn ông này rất giống với người đàn ông đeo mặt nạ chuột lang của câu lạc bộ giết người!

Người còn lại có khuôn mặt thanh tú chính là nữ ca sĩ Diệp Huyền mà Hàn Phi đã gặp trước đó. Người phụ nữ này rất có thể là nữ tử thần, thành viên cốt cán của câu lạc bộ giết người.

“Bọn họ khi còn bé đều bị kén đen đưa vào ác mộng?” Rất nhiều sát thủ trong ba tổ chức tội phạm lớn đều vì Mộng nên mới méo mó, cũng là bởi vì Mộng mà đã tập hợp bọn họ lại với nhau.

Toàn bộ tội ác ở Tân Hỗ, nhìn bề ngoài thì là do Cao Hưng và Cánh Bướm thống lĩnh, nhưng thực tế, Mộng mới là kẻ thao túng thực sự ở đằng sau hậu trường.

"Mỗi một đứa trẻ chắc hẳn đều có một thứ được coi là 'ác mộng thời thơ ấu'." Hàn Phi lấy túi bằng chứng ra và đặt giấy đồng ý hiến tặng vào trong đó.

Tuy rằng trong lần hành động này không phát hiện ra Cao Hưng thực sự, nhưng thông tin về rất nhiều thành viên cốt cán của tổ chức tội phạm đã được tìm thấy. Chỉ cần từng bước một tiến hành điều tra, thì sớm muộn gì cũng có thể tìm ra hung thủ biến thái ẩn nấp trong bóng tối.

"Cao Hưng không có ở nhà, chắc là đã bắt đầu hành động rồi. Ngày mai chính là thứ năm, dựa theo tương lai mà gã quy hoạch, ngày mai tất cả thảm họa đều sẽ bộc phát."

Hàn Phi không dám lãng phí thời gian. Cảnh sát thường phục ở lại đây để tiếp tục tìm kiếm, trong khi hắn và Hoàng Doanh chạy đến công viên vui chơi của Tân Hỗ với quản gia thông minh.

Nếu muốn tiến vào cao ốc Vĩnh Sinh để ngăn chặn Cao Hưng, Hàn Phi vẫn cần gặp một người.

Hắn ở trong xe gọi điện thoại cho Đỗ Tĩnh, đối phương là bạn thân nhất của Phó Thiên trước khi chết, đối tượng thử nghiệm duy nhất có khả năng sinh trưởng ngược, đồng thời là cổ đông lớn nhất của Vĩnh Sinh Pharmaceutical trong thời kì đầu sáng lập, bà rất có tiếng nói trong Vĩnh Sinh Pharmaceutical.

Rất nhiều chuyện không thể nói rõ qua điện thoại nên hai bên hẹn gặp nhau tại công viên vui chơi.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Hàn Phi một mình tiến vào văn phòng của Đỗ Tĩnh. So với mấy ngày trước, bà ấy có vẻ trẻ lại, tóc đen trên đầu nhiều hơn, nếp nhăn cũng dần dần giãn ra.

"Thành phố này đã đến thời khắc sinh tử tồn vong rồi." Hàn Phi gặp Đỗ Tĩnh trong điện thờ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ của Phó Sinh. Hắn biết quá khứ của bà ấy, cũng nguyện ý tin vào bà lão cùng thời với Phó Sinh này: "Nội bộ Vĩnh Sinh Pharmaceutical có người hợp tác với quỷ không thể nhắc đến, muốn tiêu diệt Tân Hỗ."

Không giấu giếm điều gì, Hàn Phi kể về tương lai tồi tệ của mình ở trong điện thờ của Cao Hưng. Khi nhắc đến cái tên Phó Doãn, nét mặt của Đỗ Tĩnh đã có thay đổi đáng kể.

"Bà biết Phó Doãn à?"

Hàn Phi ngay lập tức hỏi, Đỗ Tĩnh liền gật gật đầu: "Phó Doãn là một đứa trẻ mồ côi được Phó Thiên nhận nuôi, cậu ta là đứa trẻ thông minh nhất, tàn ác nhất và đáng sợ nhất. Khi đó, Vĩnh Sinh Pharmaceutical loạn trong giặc ngoài, thế cục vô cùng không ổn định, còn cần phải bảo vệ một số thứ đặc biệt. Vì vậy, Phó Thiên đã chuẩn bị hai con đường cho đời sau của mình. Nếu như thế cục dần dần ổn định, thành phố không còn bị đe dọa bởi những vật không thể tả được, vậy thì sẽ để con trai cả và con trai thứ hai của mình cùng chung tay điều hành công ty. Hai người bọn họ kiên quyết đặt con người lên hàng đầu, đều là những doanh nhân có tinh thần trách nhiệm và quan niệm đại cục. Nhưng nếu tình hình trở nên tồi tệ hơn, mọi thứ phát triển ngoài tầm kiểm soát, Phó Thiên sẽ giao công ty cho Phó Doãn, để một người tàn nhẫn độc ác và thông minh đến đáng sợ như cậu ta bảo vệ công ty, tiếp tục duy trì tương lai của công ty bằng mọi giá."

"Vì vậy, sau này thế cục đã ổn định, Vĩnh Sinh Pharmaceutical do con trai cả và con trai thứ hai của Phó Thiên quản lý, Phó Doãn không cam tâm, cho nên đã phản bội Vĩnh Sinh Pharmaceutical, muốn tự tay mình phá hủy mọi thứ?" Hàn Phi đại khái hiểu ý của Đỗ Tĩnh.

"Con người Phó Doãn chuyện gì cũng có thể làm ra, người duy nhất có năng lực và can đảm để đối đầu với Vĩnh Sinh Pharmaceutical, chắc cũng chỉ có cậu ta." Đỗ Tĩnh khẽ thở dài: "Đều là những đứa trẻ tôi nhìn thấy từ bé đến lớn, vậy mà lại đi theo những con đường khác nhau."

Từ chỗ Đỗ Tĩnh, Hàn Phi có được rất nhiều thông tin về Phó Doãn, nhưng đây không phải là mục đích chính của hắn trong lần đến này.

"Thông qua một số phương thức đặc biệt, cháu nhìn thấy những chuyện có thể xảy ra vào ngày mai, rất nhiều người sẽ chết, đầu của cháu cũng sẽ bị chặt xuống để làm chìa khóa khởi động thảm họa. Vì vậy, cháu hy vọng bà có thể giúp một việc, để cháu có thể tự do ra vào cao ốc Vĩnh Sinh vào ngày mai. Có một số thứ cháu buộc phải đích thân đến đó để ngăn chặn." Vì để thuyết phục Đỗ Tĩnh, Hàn Phi đã kể về tương lai tồi tệ mà Cao Hưng mong đợi nhất.

Sau khi nghe xong mọi chuyện, phản ứng của Đỗ Tĩnh lại rất kỳ lạ. Bà không đồng ý cũng không phản đối, chỉ nói vài câu không liên quan: “Đầu của cậu là chìa khóa khởi động thảm họa? Đồng thời hiện tại cũng chính cậu là người đang nỗ lực cứu cả thành phố này? Thật là mâu thuẫn, nhưng lại thật sự tồn tại, nó làm tôi nhớ đến một chuyện."

Đỗ Tĩnh nhìn công viên vui chơi bên ngoài cửa sổ: "Người bạn quan trọng nhất của tôi từng tặng tôi một chiếc vòng tay liên lạc. Sau rất nhiều năm, tôi nhận được hai tin nhắn hoàn toàn trái ngược nhau. Một là do Phó Thiên gửi đến, bảo tôi tìm đủ mọi cách giết cậu, ông ấy nói cậu là khởi nguồn của thảm họa; còn có một tin khác là do một người lạ gửi tới, bảo tôi dốc hết sức giúp đỡ cậu, nói cậu là hy vọng duy nhất trong tuyệt vọng. Trước đây tôi không thể hiểu được, nhưng bây giờ dường như đã lờ mờ hiểu ra rồi."

"Bà hiểu cái gì?" Hàn Phi cảm thấy hơi khó hiểu.

Cười cười, Đỗ Tĩnh không trả lời, mà chỉ đặt một tấm thẻ nhận dạng lên bàn: “Nếu như cậu có thể trả lời câu hỏi tiếp theo của tôi, thì tôi có thể đáp ứng tất cả các yêu cầu của cậu.”

“Bà hỏi đi.” Hàn Phi ngồi thẳng người.

"Ai là người sáng lập Vĩnh Sinh Pharmaceutical? Phó Thiên có phải vẫn còn có một thành viên gia đình đã biến mất không? Hãy nói cho tôi biết tên của người đó." Thông qua các manh mối khác nhau, Đỗ Tĩnh đoán ra một khả năng, nhưng bà không có cách nào để xác nhận.

"Người sáng lập ra Vĩnh Sinh Pharmaceutical tên là Phó Sinh, ông ấy là anh trai cùng cha khác mẹ của Phó Thiên. Cháu là người thừa kế duy nhất của ông ấy, cũng là người duy nhất trên thế giới còn nhớ đến ông."

“Phó Sinh…” Đọc đến cái tên xa lạ kia, Đỗ Tĩnh rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau mới đưa tấm thẻ nhận dạng cho Hàn Phi: “Hai người làm thế nào mà quen nhau?”

"Cháu là người tham gia đợt thí nghiệm nhân cách đầu tiên của Vĩnh Sinh Pharmaceutical, cũng là đứa trẻ duy nhất còn sống sót. Thí nghiệm nhân cách lúc đầu là do Phó Sinh phụ trách, sau khi ông ấy mất tích, mới được giao cho Phó Thiên, tất cả bi kịch cũng đều bắt đầu từ lúc đó." Hàn Phi mơ hồ nhớ tới trước đó Đỗ Tĩnh đã hỏi qua câu hỏi tương tự, nhưng dường như ngay cả chuyện này bà ấy cũng đã quên mất.

“Có phải ông ấy đã bắt đầu chuẩn bị từ lúc đó không?” Dường như cuối cùng Đỗ Tĩnh cũng hiểu ra một số chuyện, bà cầm điện thoại trên bàn gọi đến một nhân viên: “Bắt đầu từ hôm nay trở đi, cậu phải tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của Hàn Phi, phụ trách liên hệ giữa cậu ấy và Vĩnh Sinh Pharmaceutical.”

Nhân viên đó là thành viên cốt cán của Vĩnh Sinh Pharmaceutical, đồng thời là tâm phúc của Đỗ Tĩnh. Mặc dù rất khó hiểu nhưng chỉ cần là quyết định của Đỗ Tĩnh, anh ta đều sẽ thực hiện.

"Thứ năm là bước ngoặt của vận mệnh, ngày mai cậu ấy sẽ dẫn cậu đến cao ốc Vĩnh Sinh, hai người sẽ đại diện cho tôi, không có ai sẽ ngăn cản hai người." Đỗ Tĩnh cười nhìn sang Hàn Phi: "Chúc cậu may mắn."

Bình Luận (0)
Comment