Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 938 - Chương 938: Đứa Trẻ Của Mộng

Chương 938: Đứa trẻ của Mộng Chương 938: Đứa trẻ của Mộng

"Nhà? Cao Hưng có nhà sao?" Hàn Phi không có bất kì ý định nào hủy hoại Cao Hưng. Hắn chỉ tò mò, một kẻ mất trí đã biến bố mẹ nuôi và vợ mình thành quái vật sẽ coi đâu là nhà?

Mẹ của Cao Hưng vẫn chưa thể thích ứng với cơ thể của người quản gia thông minh. Đương nhiên cũng có thể do ý thức của bà ấy đã bị chấn thương sau khi hộp trắng rời khỏi trò chơi, lúc này bà ấy không thể giao tiếp tốt được với Hàn Phi.

"Em nhớ rõ khi còn bé Cao Hưng sống ở nơi nghèo nhất trong khu phố cổ, bây giờ hình như nơi này đã bị bỏ hoang rồi."

Đối với Cao Hưng mà nói, môi trường sống thời thơ ấu là ám ảnh cả cuộc đời của gã. Chắc là gã sẽ không bao giờ quay lại đó nữa mới đúng. Nhưng điều mà Hàn Phi không ngờ tới, chính là quản gia thông minh lại khẽ gật đầu.

"Gã là một kẻ tự bạo à? Cứ nhất định phải sống ở nơi mình đau khổ nhất?"

Không chần chừ thêm nữa, Hàn Phi bắt đầu hành động ngay lập tức. Đưa người quản gia thông minh đến xe của Hoàng Doanh, hắn lại gọi cho Lệ Tuyết, sau đó lao về phía khu phố cổ trong ký ức của mình.

Nơi Cao Hưng sống mấy chục năm trước là một khu ổ chuột, sau này với việc xây dựng Thành phố thông minh mới, nơi đó đã hoàn toàn bị bỏ hoang, vô cùng vắng vẻ.

Sau khi tụ hợp với cảnh sát mặc thường phục, vài chiếc ô tô lao vào con đường vắng vẻ.

Các tòa nhà xung quanh vẫn duy trì phong cách của thế kỷ trước, nhưng các bức tường bị nứt và màu sắc ban đầu đã mất từ lâu.

"Phòng khám, trường học, cửa hàng tạp hóa..."

Xuyên qua những biển quảng cáo bạc màu có thể lờ mờ nhìn thấy những mặt tiền cửa hàng đó được sử dụng để làm gì. Những tòa nhà đổ nát này cùng nhau tạo nên một quá khứ thương tích đầy mình của Cao Hưng.

Một số cảnh tượng mà Hàn Phi nhìn thấy trong thế giới ký ức điện thờ trùng lặp với con đường trước mặt. Con ngõ nơi Cao Hưng bị bạn học bắt nạt khi còn nhỏ, lối thoát nơi kẻ trộm giết bố mẹ mù, cái góc mà con gái bác sĩ bị mù vì bị tạt thuốc...

Nơi đây là lồng giam của Cao Hưng, cũng là hang ổ nơi ác quỷ sinh ra.

Bước vào con ngõ bẩn thỉu và lộn xộn, Hàn Phi, Hoàng Doanh và cảnh sát mặc thường phục tìm thấy ngôi nhà cũ của Cao Hưng nằm sâu trong con ngõ hôi thối.

Đó là một khu chung cư có sân, trong đó có ba loại phòng khác nhau, gia đình Cao Hưng ở trong căn phòng nhỏ nhất, cửa sổ hướng ra bãi rác sinh hoạt trong khu dân cư.

"Tuyệt đối đừng sơ suất, đối thủ lần này của chúng ta vô cùng đáng sợ." Từ chối ý tốt của cảnh sát, Hàn Phi đi ở đầu tiên.

Điện thờ ở thế giới tầng sâu đã bị phá hủy, Cao Hưng rất có thể sẽ rời đi sớm, đồng thời bố trí cạm bẫy ở đây.

"Sân của chung cư đã từng được sửa sang lại, chỗ đất này đều là mới, bên dưới nhất định chôn giấu thứ gì đó." Kinh nghiệm khảo sát của Hàn Phi cực kì phong phú, đại khái nhìn qua một lượt là có thể tìm ra vấn đề. Cảnh sát thường phục đi phía sau Hàn Phi lấy dụng cụ từ trong xe ra, tùy tiện đào mấy nhát đã phát hiện một cánh tay bị đứt rời.

Trên cánh tay đó có hình xăm của câu lạc bộ giết người, chắc là một tên sát nhân nào đó đã đắc tội với Cao Hưng, nên trực tiếp bị giết chết.

"Chờ sau khi xử lý xong mọi chuyện, rồi các anh cứ từ từ mà đào, phía dưới căn chung cư này hẳn là có một cái hố thi thể lớn." Từ sau khi bước vào sân lớn, Hàn Phi đã cảm thấy cực kỳ khó chịu. Tuy là ban ngày nhưng hắn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, mặt trời cũng không thể mang lại cho hắn chút ấm áp nào.

Đi về phía tòa nhà nơi có nhà của Cao Hưng, khi ánh sáng bị che khuất, một bầu không khí sền sệt và u ám bao trùm lấy cơ thể mọi người. Tòa nhà dường như bị chiếm giữ bởi một số thứ vô hình, rất không "sạch sẽ".

Dưới áp lực, Hàn Phi từng bước một đi lên tầng.

Lúc đầu, mọi thứ đều bình thường. Đây là một hành lang rất bình thường, nhưng càng đi lên, trong lòng mọi người càng cảm thấy ngột ngạt.

Những hoa văn không ai hiểu nổi bắt đầu xuất hiện trên những bức tường bụi bặm, những bức tranh đó trông giống như bức vẽ bậy của trẻ con. Dường như chúng là tác phẩm của một bậc thầy nghệ thuật trừu tượng nào đó sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.

Mỗi một hoa văn đều rất cổ quái, nhìn hồi lâu sẽ ngây ra tại chỗ, như thể linh hồn bị hoa văn hút đi vậy.

Càng kỳ quái hơn chính là, khi dùng hai mắt nhìn hoa văn, căn bản không nhận ra được. Nhưng một lúc sau, trong đầu đột nhiên lại hiện lên một cái tên xa lạ, dường như tất cả hoa văn đều từ cái tên đó mà phát triển ra.

"Mọi người hãy nhớ kĩ, bất kể nhìn thấy cái gì trong tòa nhà này, cũng tuyệt đối đừng nghĩ sâu về nó, càng đừng đọc ra tên của bất cứ ai.

Hàn Phi biết mình sắp đối mặt với một kẻ thù đáng sợ cỡ nào. Có một số quỷ còn vượt xa cả hận ý, bọn chúng là tồn tại không thể nhắc đến.

Dựa theo một chút thông tin thu được trong thế giới ký ức điện thờ, Hàn Phi đã đến nhà của Cao Hưng. Tất cả mọi người sau lưng hắn đã sẵn sàng chiến đấu.

Dùng cạy khóa mở cửa, một mùi máu tanh nồng nặc từ trong phòng xộc ra. Cảnh sát thường phục dày dặn kinh nghiệm chiến đấu bên cạnh Hàn Phi cũng phải nhíu mày.

Dựa lưng vào cửa, Hàn Phi chậm rãi đi vào phòng.

Trong căn phòng nhỏ chất đầy các loại "đồ chơi nhỏ" được làm thủ công, trông rất bình thường ấm áp, dường như đây chỉ là một căn nhà rất bình thường.

"Trong phòng khách không có bất kì vết máu nào, mùi máu tanh là từ đâu tới?"

Cảnh sát thường phục đi theo Hàn Phi tiến vào vô cùng cẩn thận. Sự thật đã nhiều lần chứng minh, phán đoán của Hàn Phi chưa bao giờ sai, ở chỗ này nhất định ẩn chứa vấn đề lớn.

"Cửa bếp và cửa phòng tắm đều mở, nhưng cửa phòng ngủ này lại đóng." Nhà của Cao Hưng rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ. Bố mẹ nuôi mù của Cao Hưng đã nhường phòng ngủ đó cho gã, bởi vì gã là người duy nhất trong nhà có một đôi mắt bình thường. Gã sẽ nhìn thấy đủ thứ kinh khủng, quan tâm đến quyền riêng tư của mình, nhưng đối với bố mẹ mù thì là chuyện không đáng để ý.

"Bố mẹ mù ăn, ở và làm việc đều ở trong phòng khách, phòng ngủ mới là phòng của Cao Hưng. Gã chính là người đưa ra đủ loại quyết định điên rồ táng tâm trong nhà."

Lướt qua các "tác phẩm" được làm thủ công khác nhau, Hàn Phi đẩy cửa phòng ngủ ra.

Trong gian phòng chật hẹp đặt một tấm gương cực lớn, mặt gương gần như dính đầy máu. Có một mảng lớn vết máu, mà tất cả những bức chân dung xuất hiện trong gương, dường như đều đang chảy máu.

"Tránh ra! Đừng để bị tấm gương này chiếu vào!" Hàn Phi lớn tiếng nhắc nhở, nhưng vẫn là hơi muộn. Một cảnh sát thường phục và Hoàng Doanh đã bị tấm gương chiếu đến, trong gương hiện ra bóng người của bọn họ.

Cảnh sát thường phục lúc đầu không cảm thấy bất kì khó chịu nào, nhưng khi máu chảy xuống gương, anh ta vậy mà lại cảm thấy trán mình lạnh toát. Đưa tay ra chạm vào, mặt anh ta dường như đều là máu.

Trong mắt người khác anh ta rất bình thường, nhưng bản thân anh ta lại đột nhiên phát điên.

Tình cảnh của Hoàng Doanh thì khá đặc biệt. Sau khi bị Cánh Bướm tra tấn đến chết vô số lần trong ác mộng, anh đã có thể bình tĩnh đối mặt với cái chết. Trong gương, quần áo của anh dính đầy vết máu và những hoa văn lộng lẫy trên cánh bướm, nhưng bản thân anh thì mọi thứ vẫn đều bình thường.

"Hàn Phi, trong gương này hình như có thêm một người." Không dám hành động lung tung, Hoàng Doanh thấp giọng nhắc nhở.

Sau khi cảnh sát thường phục suy sụp bị kéo đi, trên tấm gương màu máu vẫn còn sót lại ba bóng người, nhưng lúc này rõ ràng chỉ có Hàn Phi và Hoàng Doanh đang đứng trước tấm gương.

"Người thừa ra kia... hẳn là người chúng ta đang tìm." Theo bản năng Hàn Phi muốn lấy dao tái sinh ra, nhưng ngón tay lại không thể lấy được thứ gì. Trên thực tế, hắn cũng không có sự giúp đỡ từ bên ngoài. Nhưng tương ứng với nó, không thể nhắc đến trong hiện thực cũng sẽ phải chịu rất nhiều hạn chế.

Thân ảnh thừa ra trong gương bắt đầu chuyển động, cuối cùng dừng ở trước mặt Hàn Phi, tựa hồ như muốn nhìn thấu hắn. Giơ nắm đấm lên, Hàn Phi cố gắng để ý chí dung hợp vào trong cánh tay, hắn thật muốn cho người trong gương một quyền.

Trên thực tế, hắn quả thực đã làm như vậy.

Không hề báo trước, Hàn Phi đột nhiên phát động công kích với tấm gương màu máu. Hắn theo thói quen muốn điều động sức mạnh của nhân cách.

Điều hắn không ngờ tới là, theo cơn đau dữ dội sau đầu, một ý thức tà ác từ tham lam đan xen với cừu hận bám vào trên nắm đấm của hắn.

"Bùm!"

Mặt gương bị một quyền của Hàn Phi đập vỡ, ý chí thoát ra từ sâu trong tâm trí hắn dường như chiêm nhiễm sức mạnh nhân cách. Sức mạnh vô hình này có thể có tác dụng nhất định đối với quỷ quái trong hiện thực.

Các vết nứt nhanh chóng lan rộng trên gương, Hàn Phi chịu đựng cơn đau dữ dội từ phía sau đầu, từng cú đấm xuống.

Người đàn ông xa lạ trong gương máu đã tới gần, gã đứng ở trong gương bên cạnh Hàn Phi. Trên mặt bắt đầu từ từ chảy máu, gã trìu mến ghé đầu vào lỗ tai Hàn Phi.

Khi môi gã mở ra, Hàn Phi rõ ràng nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai.

"Vô dụng thôi, cho dù mày có nhìn thấy tương lai, cũng không thể thay đổi được."

"Mày không thể làm gì hết, chỉ có thể giương mắt nhìn bi kịch xảy ra lần nữa, sau đó chết một cách bi thảm."

"Người thí nghiệm số 0 chịu không nổi tuyệt vọng, cho nên mới sinh ra mày, chịu đựng tuyệt vọng vốn chính là ý nghĩa tồn tại của mày. Tên kia cũng chưa bao giờ nói cho mày biết chân tướng, nó chỉ biết sau khi thoát ra khỏi tuyệt vọng, sẽ vứt bỏ mày cùng với ký ức đau thương trong quá khứ của nó."

"Hoa song sinh là hình ảnh thu nhỏ của cuộc đời tao. Mày và số 0 là tác phẩm hoàn hảo nhất trong cuộc đời tao, kết cục của hai người chúng mày sẽ giống như kết cục của tao vậy, đây là kịch bản mà Mộng đã viết xong ngay từ đầu."

"Tao biết mày không tin, chi bằng chúng ta đánh cược xem mày có thể thay đổi tương lai mà tao muốn hay không?"

Trong gương tràn đầy vết nứt, người đàn ông xa lạ kia cách rất gần Hàn Phi, như thể là bạn bè nhiều năm của hắn vậy.

"Nói nhảm thật nhiều, anh đến ngay cả nhãn cầu của mình cũng không giữ được, còn có mặt mũi nói chuyện tương lai mình muốn ở đây? Hay là anh vẫn nên quay về thế giới tầng sâu đi, có điều điện thờ của anh đã bị số 0 chiếm giữ rồi, cống phẩm cũng đã bị ăn sạch sẽ. May mà anh chết thảm không để lại tro cốt, nếu không vợ anh nhất định sẽ tự tay xử lý anh." Đánh người không đánh vào mặt, chửi người thì không vạch trần khuyết điểm, Hàn Phi không nghĩ tới những lời của Cao Hưng, lại hung ác công kích cá nhân.

Nắm đấm nặng nề rơi xuống, tấm gương màu máu hoàn toàn vỡ vụn, khuôn mặt của người đàn ông xa lạ cũng vỡ vụn theo.

Đứng ở trên mặt đất giữa đống mảnh gương vỡ, Hàn Phi nhìn thấy bức tường vốn bị tấm gương che mất. Trên đó có mấy bức tranh cổ quái do trẻ con vẽ ra.

Trong bức tranh đầu tiên, một đứa trẻ sau khi chìm vào giấc ngủ, mơ thấy một cái kén đen cực lớn chui ra từ gầm giường. Cậu bé rất sợ hãi, nhưng có một giọng nói từ cái kén, nói rằng chỉ cần đứa trẻ có thể giúp mình thoát ra, nó có thể thực hiện ba nguyện vọng của đứa trẻ.

Bức tranh thứ hai vẽ về đứa trẻ thực hiện nguyện vọng đầu tiên của mình, hy vọng bố mẹ sẽ khôi phục thị lực, trở nên giàu có.

Cái kén đồng ý với cậu bé, nhưng cuộc sống của đứa trẻ lại không phát sinh thay đổi, vẫn phải chịu cảnh nghèo đói.

Đứa trẻ nghĩ rằng chiếc kén là kẻ nói dối, nhưng chiếc kén khẳng định rằng nguyện vọng của đứa trẻ đã được thực hiện, đồng thời hướng dẫn cậu bé tìm bằng chứng.

Trong bức tranh thứ ba, đứa trẻ đang cầm một con dao sắc bén đẫm máu. Mặt của nó bị bút đỏ bôi lên một cách điên cuồng. Nó đưa ra nguyện vọng thứ hai với cái kén, hy vọng tất cả những kẻ bắt nạt mình đều phải chết, cái kén cũng đã đồng ý với nó.

Bức tranh thứ tư cuối cùng kéo dài hơn, phong cách vẽ cũng khác. Cái kén bắt đầu ép đứa trẻ đưa ra nguyện vọng thứ ba, nhưng nó rất thông minh. Dường như nó biết rằng chỉ cần nó đưa ra nguyện vọng thứ ba, cái kén sẽ nuốt chửng nó, biến nó thành một đứa trẻ bị bọc trong cái kén.

Bên dưới bức tranh thứ tư, có một hàng chữ viết ngoằn ngoèo – bọn họ gọi tôi là ma quỷ, là bởi vì bọn họ cũng biết tôi sống trong luyện ngục sao?

Bình Luận (0)
Comment