Hàn Phi đã từng gặp một người chơi cực kỳ xui xẻo trong thế giới tầng sâu, giá trị may mắn của anh ta là một con số 0 hiếm thấy. Điều quan trọng nhất là giá trị may mắn thấp nhất do hệ thống đặt ra chính là 0.
Nếu chỉ thuần túy như vậy, Hàn Phi cũng sẽ không cảm thấy căng thẳng, nhưng người chơi đó vẫn còn có một thiên phú biến thái nhất có tên là tuyệt xứ phùng sinh (khả năng sống sót trong tình thế tuyệt vọng).Đọc chương dịch mới nhất tại: vipTruyenGG.com
Trước đây trong điện thờ của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, người chơi kia nhiều lần lâm vào tuyệt cảnh. Kết quả ma xui quỷ khiến thế nào lại đều được Hàn Phi cứu, nhưng kết cục cuối cùng thì sao?
Sau khi rời khỏi điện thờ của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, người chơi kia rất lễ phép nói với Từ Cầm một câu chị dâu Mười Một. Hàn Phi đã trải qua đủ loại sóng gió lúc đó đầu óc đã ngừng hoạt động, đột ngột lê lết cơ thể bị thương nặng của mình ngồi bật dậy.
Nhìn thấy tin nhắn cầu cứu trên tường, Hàn Phi đã nhận ra đối phương là ai ngay. Trong đầu cũng xuất hiện bộ dạng của đối phương, nhưng hắn không muốn nói ra tên của đối phương, cái gọi là không thể nhắc đến chẳng qua cũng chỉ thế thôi.
"Anh ta cũng là tế phẩm mà Cao Hưng chuẩn bị? Không có lý nào mà! Mình không nhìn thấy anh ta ở trong tương lai tồi tệ nhất, vì sao còn có người cắn răng chui vào chỗ nguy hiểm nhất vậy!"
Hiện thực và tương lai mà Cao Hưng dự đoán xuất hiện sự sai lệch đầu tiên, kể từ thời khắc này trở đi, có rất nhiều thứ bắt đầu thay đổi.
"Không phải phòng thí nghiệm số 1 đã bị bỏ hoang từ lâu rồi à? Tại sao còn có người sống bị giam giữ?" Hoàng Doanh tóm lấy nhân viên: "Chấm máu để viết chữ, cảnh tượng này tôi chỉ nhìn thấy trong phim. Nếu như không phải bị tra tấn đến cực hạn, không ai sẽ dùng đến phương pháp cầu cứu như vậy."
"Tôi, tôi không biết gì hết." Nhân viên của trung tâm xử lý chất thải rất là vô tội: "Không phải chứ! Phòng thí nghiệm số 1 bị bỏ hoang đã lâu, không thể có người sống ở đây. "
“Bình thường đều là anh phụ trách nơi này à?” Nhìn những chữ máu, sắc mặt của trợ lý Đào trở nên nghiêm túc.
"Tôi phụ trách khu vực lân cận, nhưng bởi vì mệnh lệnh của lãnh đạo, tôi chưa bao giờ lại gần nơi này." Nhân viên liên tục giải thích. Anh ta lấy thiết bị liên lạc ra để báo cáo cấp trên, nhưng đã bị Hàn Phi ngăn lại.
"Bắt đầu từ bây giờ, anh không cần phải báo cáo với bất cứ ai, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, quản tốt cái miệng và mắt của mình là được." Hàn Phi cau mày tránh xa dòng chữ máu kia ra. Xuyên qua lối đi chất thải, hắn đi về hướng phòng thí nghiệm số 1.
Sau gáy truyền đến một trận đau âm ỉ, xa xa có một giọng nói giống như đang kêu gọi Hàn Phi, một số cảm xúc ẩn giấu trong tiềm thức đang thức tỉnh.
Hàn Phi trước giờ đều không có ký ức về quá khứ, hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy "cô nhi viện màu máu" trong hiện thực.
Ở cuối lối đi, có một cánh cửa lớn trông giống như một tấm gương. Cánh cửa được làm bằng vật liệu đặc biệt, từ bên ngoài có thể nhìn rõ bên trong, nhưng người bên trong lại không thể nhìn thấy bên ngoài.
"Anh có chìa khóa không?" Hàn Phi vẫy tay ra hiệu với nhân viên. Đối phương lắc lắc đầu, sau đó hắn một tay nắm lấy nhân viên đang cõng hộp công cụ sau lưng, rồi dùng lực đập mạnh về phía cửa.
"Rầm!"
Cánh cửa như một tấm gương bị đập vỡ, rất nhiều mảnh vỡ khác nhau bay tung tóe khắp nơi.
Đặt hộp công cụ xuống, như bị thứ gì đó hấp dẫn, Hàn Phi ngẩn người đi về phía trước.
Trên bức tường không trong suốt có vẽ những ô cửa sổ, ngoài cửa sổ là bốn mùa, bên trong là cuộc sống bất biến.
Đứng giữa cửa sổ sơn dầu, Hàn Phi nhìn tòa nhà trước mặt. Cô nhi viện phía sau trong đầu cùng tòa nhà trước mặt chồng lên nhau. Dường như hắn nhìn thấy một dòng máu không ngừng chảy ra từ tất cả các khe hở trong tòa nhà.
Đủ các loại mảnh vỡ ký ức có được trong thế giới tầng sâu hiện lên trong đầu Hàn Phi. Ranh giới giữa hai thế giới khác nhau trở nên mơ hồ, Hàn Phi thở hổn hển. Hắn không biết tại sao mình lại như vậy, như thể cơ thể đang sợ hãi theo bản năng, kháng cự việc quay trở lại đây.
Hai mươi năm trôi qua, nỗi đau vẫn khắc sâu trong cơ thể. Cho dù tiếng cười điên cuồng đã mang tất cả tuyệt vọng rời đi, nhưng có những thứ vẫn không thể thay đổi.
Tất cả mọi thứ trong tầm nhìn của Hàn Phi dường như bị nhuộm đỏ, sinh mệnh của bản thân luôn bị đe dọa bất cứ lúc nào, không ai có thể thoát khỏi đêm màu đỏ như máu đó.
Ký ức và hiện thực của những đứa trẻ đan xen vào với nhau, móng tay của Hàn Phi đâm vào da thịt. Hắn không nhớ quá khứ, nhưng hắn nhìn mọi nơi trong cô nhi viện đều cảm thấy rùng rợn, như thể người bạn thân nhất của mình đã bị mình tự tay giết chết ở đó.
Con dao sắc bén đâm vào máu thịt, chữa trị và chết chóc được đánh đồng, người dịu dàng từng bước điên loạn, trở thành quái vật, phát ra tiếng cười cuồng loạn.
"Anh nên cười đi." Một giọng nói xa lạ hiện lên trong ký ức của hắn, đứng ở cửa cô nhi viện, Hàn Phi như trở về 20 năm trước. Hắn toàn thân một màu đỏ máu, nhìn cô nhi viện bị nhuộm đỏ, phía sau lưng hắn có một linh hồn biến thái méo mó đang đứng.
"Hàn Phi? Hàn Phi!" Hoàng Doanh lắc lắc bả vai Hàn Phi, rất lâu sau mới khiến hắn tỉnh táo lại: "Em đã nhìn thấy gì vậy?"
"Vào đêm màu máu đó, có một linh hồn méo mó đứng sau lưng em, là nó đã giết chết tất cả những đứa trẻ!" Hàn Phi cảm nhận được ác ý đến từ thế giới tầng sâu trên người của linh hồn đó: "Đó là Cao Hưng? Hay là Mộng?"
Di chuyển bước chân, Hàn Phi đẩy cửa phòng học ra. Trong phòng thí nghiệm bỏ hoang này, có dấu vết sự sống của người nào đó. Có rất nhiều thứ tương đối then chốt trong ký ức của hắn cũng bị phá hủy.
"Tính cách và nhân cách của mỗi một đứa trẻ đều khác nhau, thứ mà mọi người quan tâm cũng không giống nhau, nhưng tất cả những thứ mà bọn họ quan tâm trong cô nhi viện đều đã bị đánh cắp."
Cô nhi viện trong phòng thí nghiệm số 1 được sao chép từ cô nhi viện nơi Hàn Phi và những người khác ở, tất cả đồ dùng trong đó đều do Hàn Phi và những người khác đã sử dụng qua.
Hàn Phi đã quên đi quá khứ, nhưng cơ thể của hắn lại không thể quên được nỗi sợ thâm căn cố đế đó. Chỉ cần chạm vào một thứ nào đó, hắn sẽ kích hoạt một phần ký ức lãng quên.
Thông thường mà nói, nếu như hắn bị nhốt một mình ở nơi này, sẽ dần dần nhớ lại tất cả, khôi phục lại tất cả tuyệt vọng năm xưa.
"Cao Hưng coi mình là chìa khóa, sau khi mình lại chìm vào trong tuyệt vọng, chắc là gã sẽ chặt đầu mình. Lại bởi vì hộp đen đang nằm trong não của mình, nên sau khi bọn họ hiến tế mình, có thể vô cùng thuận lợi mở ra lối đi giữa thế giới tầng sâu và thế giới hiện thực."
Hàn Phi đã nghĩ thông suốt kế hoạch của Cao Hưng, nhưng hắn không hiểu tại sao Thẩm Lạc lại xuất hiện ở đây chứ không phải là hắn?
"Thành viên của ba tổ chức tội phạm lớn làm sao có thể lầm tưởng rằng Thẩm Lạc là đứa trẻ đã từng tuyệt vọng nhất đó? Bọn họ đã phát hiện ra điều gì trên người Thẩm Lạc? Là ai đang đánh lạc hướng bọn họ?"
Đến tế phẩm hiến tế mà cũng có thể bắt nhầm, Hàn Phi cảm thấy hơi khó tin. Nhưng chuyện này xảy ra trên người Thẩm Lạc, thì lại có vẻ hợp tình hợp lý.
"Mình đã cứu anh ta nhiều lần như vậy, đây được coi là báo phúc của anh ta cho mình hay sao?"
Mặc dù nhiều thứ bên trong cô nhi viện đã bị phá hủy, nhưng Hàn Phi vẫn nhớ ra một số chuyện tồi tệ thông qua một số vật phẩm còn lại.
Những ký ức đó đều là màu đỏ máu, đêm đó không trăng không sao, vạn vật chìm trong bóng tối.
Một loạt linh hồn méo mó xuất hiện vào giữa đêm, trên người bọn chúng đều toát ra một luồng khí tức đáng sợ không thể diễn tả được.
Bọn chúng dường như đã hợp lực đánh tan Phó Sinh thành những mảnh vỡ ký ức. Vì để trả thù Phó Sinh một cách triệt để, bọn chúng đã tìm thấy hy vọng mà ông ấy ký thác.
Những linh hồn méo mó biến thái đó để mắt đến tất cả những đứa trẻ tham gia thí nghiệm nhân cách. Bọn chúng cho rằng những đứa trẻ này là người thừa kế hộp đen do Phó Sinh lựa chọn. Vì vậy chúng coi việc tra tấn những đứa trẻ này là một phần trong hành động trả thù của chúng đối với Phó Sinh.
Những đứa trẻ đang ngủ không biết những gì mình sắp phải trải qua cho đến khi linh hồn méo mó xuất hiện bên cạnh giường.
Bọn chúng cười to đánh thức tất cả những đứa trẻ, sau đó để bọn họ tự tàn sát lẫn nhau, nói với bọn họ rằng cuối cùng chỉ một đứa có thể sống sót.
Không có đứa trẻ nào ra tay, cũng không có ai muốn đi giết chóc, những linh hồn méo mó rất tức giận, quyết định tra tấn những đứa trẻ theo cách còn khủng khiếp hơn cả cái chết.
Một số đứa trẻ đã suy sụp nhân cách, rối loạn tâm thần, máu và nước mắt đan xen, bên tai Hàn Phi dường như lại vang lên tiếng cười của những linh hồn méo mó kia.
Quá đau đớn, không có khả năng phản kháng, trốn ở đâu cũng sẽ bị phát hiện, không ai chịu nổi loại tuyệt vọng này.
Một số đứa trẻ không thể chịu đựng được sự dày vò của linh hồn méo mó, cái chết ngược lại trở thành một sự giải thoát vào lúc này.
Những không thể nhắc đến kia hiểu rõ nhân tính, bọn chúng đã thêm những quy tắc mới. Những người chết muộn sẽ phải gánh chịu nỗi đau và sự tuyệt vọng của những người chết trước, càng trì hoãn, nỗi đau sẽ càng chồng chất.
Những đứa trẻ thơ dại lựa chọn cái chết, bầu trời đêm bị nhuốm màu đỏ như máu.
Từng người bạn lần lượt ngã xuống, cuối cùng chỉ còn lại đứa trẻ dịu dàng nhất, đứa trẻ sở hữu nhân cách chữa trị kia.
Cho đến khi trời sáng, nó cũng không lựa chọn cái chết, nó muốn mang theo nỗi đau và sự tuyệt vọng của những đứa trẻ khác sống tiếp!
Những linh hồn méo mó không giết chết nó, không phải vì thương hại, mà là bởi vì bọn chúng hy vọng đứa trẻ này mãi mãi sống trong sự dằn vặt của tuyệt vọng.
Đêm màu máu là một sự trả thù của không thể nhắc đến đối với Phó Sinh, nhưng cuối cùng lại tạo ra một con quái vật mà không ai có thể ngờ tới.
Đi qua các gian phòng, khi đi ra khỏi cô nhi viện, Hàn Phi quay đầu lại nhìn một cái.
Trên bậc thang, hình như có một đứa trẻ toàn thân bị nhuốm đỏ như máu. Một mình đứng giữa vô số không thể nhắc đến, khi ánh nắng chiếu vào mặt, nó đã nở nụ cười với Hàn Phi.
"Tiếng cười điên cuồng đã ở lại đêm đó, phần còn lại của cuộc đời anh ta đã giao cho mình."
Trên thế giới này chỉ có Hàn Phi mới có thể hiểu được ý nghĩa của nụ cười đó. Nụ cười bình thường nhất đó là thứ mà hắn và tiếng cười điên cuồng sẽ không bao giờ có được, đồng thời cũng là hẹn ước giữa bọn họ.
"Mình không phải là một nhân cách nào đó của tiếng cười điên cuồng, mình và anh ta đều có ý nghĩa tồn tại của riêng mình." Hàn Phi ghi nhớ lại khuôn mặt của những linh hồn méo mó kia: "Mình sẽ làm chuyện mà mình nên làm, để hủy diệt và cứu chuộc song hành...”