Những ký ức tuyệt vọng mà Hàn Phi nhớ lại không bao giờ biến mất nữa, chúng đọng lại trong tâm trí của hắn, vang vọng cùng với hộp đen.
Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Phi cảm nhận rõ ràng được sự tồn tại của hộp đen, một loại năng lượng đặc thù từ món quà ban tặng cho kẻ tuyệt vọng nhất, mà chỉ có hắn mới có thể khống chế được.
"Sau này sẽ không còn cô nhi viện màu máu nào trên thế giới nữa."
Đi đến đầu bên kia của lối đi, Hàn Phi không quay đầu lại. Cũng cùng lúc đó, tất cả các phòng thí nghiệm dưới lòng đất của cao ốc Vĩnh Sinh đều vang lên tiếng chuông báo động, đèn cảnh báo màu đỏ nhấp nháy, biến các tầng hầm dưới lòng đất thành một vùng màu máu.
"Chuyện gì vậy?" Nhân viên của trung tâm xử lý chất thải và trợ lý Đào đều có vẻ bối rối. Vừa rồi vẫn còn ổn, vốn cho rằng chỉ là làm hình thức cho xong, tại sao mức cảnh báo cao nhất lại đột ngột được kích hoạt?!
"Bọn họ ra tay rồi, xem ra Cao Hưng vẫn muốn mở lối đi ra vào ngày này, chỉ là kế hoạch tiến hành sớm trước mấy tiếng."
Cao Hưng khắc ghi tương lai mong đợi nhất của mình vào thế giới điện thờ. Ngày này đối với gã vô cùng quan trọng, toàn bộ nghi thức đã chuẩn bị mấy chục năm trời này sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Đèn cảnh báo màu đỏ liên tục nhấp nháy, đi bên trong, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy choáng váng, như thể nhìn thấy vết máu trên đồ vật dưới ánh đèn.
"Trên người mọi người hình như đều đang chảy máu..." Nhân viên của trung tâm xử lý chất thải xuất hiện vấn đề đầu tiên, anh ta chỉ vào Hàn Phi: "Mọi người nhìn này, cậu, trên người cậu ấy toàn là máu! Còn có trẻ con đang cười!"
Vốn dĩ trợ lý Đào không có cảm giác gì, nhưng khi nhân viên vừa nói ra, anh ta cũng phát hiện quần áo của Hàn Phi đang dần thấm đẫm máu dưới ánh đèn.
"Bình tĩnh, đừng để bị ảo giác đánh lừa." Hàn Phi quay đầu nhìn hai người bọn họ, trợ lý Đào và nhân viên bị hắn nhìn chằm chằm chen chúc lui lại sau. Bọn họ nhìn thấy một khuôn mặt mưng mủ thất khướu đang không ngừng chảy máu.
"Chắc là do Cao Hưng đã sử dụng năng lực của mình. Quỷ ở trong thế giới của các em, cũng có thể đáng sợ như vậy trong hiện thực à? Có lẽ chúng ta cách rất xa bọn chúng, loại tấn công quy mô lớn này đến Cánh Bướm cũng không thể thực hiện được." Chính bản thân Hoàng Doang cũng không phát hiện, anh đã nói thẳng là --- quỷ ở trong thế giới của các em.
"Không thể nhắc đến và hận ý vẫn có sự khác biệt rất lớn." Hàn Phi ấn nhân viên vào tường. Hắn muốn sử dụng sức mạnh của nhân cách chữa trị để giúp đối phương tỉnh táo lại giống như khi ở trong thế giới ký ức điện thờ. Nhưng nỗ lực cả nửa ngày, cũng không có bất kì tác dụng nào, ngược lại còn khiến nhân viên sợ chết khiếp.
"Kỳ lạ." Hàn Phi rõ ràng cảm giác được hộp đen ban cho hắn một thứ gì đó, nhưng hắn lại không biết làm thế nào để sử dụng.
"Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!" Nhân viên toàn thân run rẩy, thậm chí không dám nhìn vào mặt của Hàn Phi. Lúc này anh ta mới hiểu được hàm ý trong lời nói của hắn lúc trước. Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, ngay khoảnh khắc anh ta nhìn thấy hắn thì sẽ chạy trốn hết tốc lực.
“Ngoãn ngoãn đi theo tôi, cho dù anh muốn chạy trốn, cũng chạy không thoát khỏi tôi đâu.” Hàn Phi nhàn nhạt nói, đây chính là tự tin của sức mạnh thể chất.
Quan sát một chút tình hình của trợ lý Đào và nhân viên, Hàn Phi chắc chắn Cao Hưng đã sử dụng một năng lực tương tự như "quỷ vực" bên trong cao ốc Vĩnh Sinh.
Cách đây rất lâu, lần đầu tiên hắn tham gia chương trình gameshow, đã từng gặp qua tình huống hận ý sử dụng năng lực của mình. Khi đó một số ngôi sao tham gia chương trình gameshow đều mắc chứng ảo giác rất nghiêm trọng.
"Hận ý không thể trực tiếp giết người, cần có thủ đoạn khác trợ giúp, khiến người ta tự sát; năng lực của không thể nhắc đến chắc chắn còn đáng sợ hơn, có lẽ nó có thể trực tiếp giết người trong hiện thực, nhất định phải hết sức cẩn thận mới được." Hàn Phi kéo trợ lý Đào đến trước mặt, ép đối phương nhìn thẳng vào mắt mình: "Đừng để bất kì ngoại vật nào quấy nhiễu, giữ vững lý trí, kiên định với chủ tâm của mình. Nếu như anh thực sự sợ hãi thì hãy âm thầm gọi tên của tôi trong lòng, đừng nghĩ đến những thứ khác."
"Thầm gọi tên của anh?"
"Ít nhất tôi sẽ không hại anh." Hàn Phi dẫn mọi người đến thang máy, đẩy nhanh tiến độ thăm dò. Tuy rằng hắn ngoài miệng rất chán ghét một người chơi với giá trị may mắn không cao nào đó, nhưng dù sao thì đối phương cũng vô tội bị liên lụy kéo vào, cho nên hắn cũng muốn dốc hết sức cứu đối phương: "Chắc là có thể đuổi kịp, nếu như thực sự không được, mình cũng sẽ tìm cho anh ta một nghĩa trang tốt, vàng mã đầy đủ."
Cửa thang máy của tầng 9 dưới lòng đất từ từ mở ra, trong góc đặt hai cây nến, có một bức tượng bằng đất sét điêu khắc xấu xí được đặt ở giữa thang máy.
Trước mặt tượng đất sét là một ngón tay bị chặt đứt, một lọn tóc đen dài, một chiếc mặt nạ và một số móng tay bị gãy có dính máu.
"Tại sao lại có những thứ này trong thang máy của tòa nhà lớn?"
Sau khi Hàn Phi vào thang máy, ngọn lửa bập bùng trên cây nến vụt tắt, đèn màu đỏ chiếu vào mặt mọi người.
"Sao chúng ta không đi cầu thang bộ." Nhân viên của trung tâm xử lý chất thải sợ hãi run rẩy. Thế giới trong mắt anh ta khác với Hàn Phi, những người bạn đồng hành với mình ai nấy mặt đều dính đầy máu, những lối đi đã từng quen thuộc giờ đây toát ra một bầu không khí đáng sợ.
"Anh đang sợ nó à?" Hai tay Hàn Phi cầm tượng đất sét lên, hắn nhìn khuôn mặt tượng đất sét có vẻ hơi giống với Cao Hưng: "Trong kí ức, không thể nhắc đến cuối cùng đi ra khỏi cô nhi viện màu máu chính là Cao Hưng. Gã coi hoa song sinh là tác phẩm hoàn hảo nhất của mình, giờ đây vận mệnh đã đi trọn một vòng, lại quay trở lại rồi.”
Hai cánh tay dùng lực, Hàn Phi bóp vỡ tượng đất sét, sau đó dùng hai tay nghiền nát nó thành từng mảnh vụn.
"Trước khi giết chết anh, để anh gặp lại mẹ của mình một lần nữa, đây đã là nhân từ cuối cùng của tôi rồi."
Sau khi phá hủy tượng đất sét, một trận những tiếng hét chói tai vang vọng khắp xung quanh. Bột rơi xuống đất trông giống như một khuôn mặt vỡ nát, gớm ghiếc và đáng sợ.
Bầu không khí trong tòa nhà ngày càng trở nên quỷ dị, mọi thứ không bởi vì tượng đất sét bị phá hủy mà dừng lại.
“Vào thang máy, chuẩn bị đến phòng thí nghiệm số 4.” Hàn Phi kéo nhân viên vào thang máy, lúc này sau lưng bọn họ truyền đến tiếng bước chân.
Một nhân viên của trung tâm xử lý chất thải cúi đầu, trông giống như đã uống say, loạng choạng đi về phía hắn.
“Tiểu Lý?” Nhân viên bên cạnh Hàn Phi giống như nhìn thấy cứu tinh, anh ta đột nhiên dùng sức giãy ra khỏi tay của hắn, chạy về phía nhân viên tên là Tiểu Lý: “Anh không sao chứ?”
Tiểu Lý không trả lời, chờ khi nhân viên đi đến trước mặt, vai của Tiểu Lý bắt đầu co giật, cái đầu đang cúi xuống của anh ta đột ngột ngẩng lên.
Đôi môi tím tái có ngậm một miếng thịt bị xé ra từ trên người giả, trên mặt Tiểu Lý toàn là nước mắt, dường như anh ta không thể khống chế được cảm xúc của mình: “Tổ trưởng, tôi, tôi, hình như đã giết người rồi! Cứu tôi với, cứu tôi với!"
Cảm xúc của Tiểu Lý càng lúc càng kích động, từ trong đồng phục anh ta lấy ra mảnh vụn cơ thể của người giả: "Tôi đã giết người rồi, tôi đã giết rất nhiều người! Bọn họ đang nói bên tai tôi! Bọn họ muốn tới tìm tôi!"
Nhân viên cũng bị Tiểu Lý làm cho giật bắn người, anh ta liên tục lùi lại mấy bước: "Tiểu Lý, anh tỉnh táo lại đi! Bọn chúng không phải là người!"
“Không phải là người sao?” Tiểu Lý ngơ ngác bắt đầu nhai, máu từ khóe miệng bắt đầu chảy xuống, hòa cùng nước mắt: “Anh gạt tôi, mùi vị của bọn họ đều giống nhau!”
Tròng mắt của Tiểu Lý nhanh chóng trợn lên, anh ta tóm về phía nhân viên: "Làm sao bây giờ? Bây giờ anh cũng biết tôi giết người rồi..."
Giọng nói từ sâu trong cổ họng trở nên khàn khàn, miệng của Tiểu Lý đầy máu nhìn chằm chằm nhân viên. Đột nhiên anh ta lấy ra dụng cụ xử lý thi thể người giả từ phía sau: “Không thể để cho các người biết tôi giết người, nhất định không được để cho các người biết!"
Khi Tiểu Lý hét lên lao về phía trước, Hàn Phi đã đến kịp thời, một chân đá gãy tay anh ta.
"Năng lực của Cao Hưng là kích thích ham muốn giết người và tội phạm tiềm ẩn của mọi người à?" Hàn Phi tìm đến một sợi dây và trói Tiểu Lý lại, để ngăn anh ta tiếp tục làm hại chính mình, sau đó đào phần còn lại của người giả trong miệng anh ta ra.
“Trong đầu anh ta hình như có người vẫn luôn nói, không ngừng mê hoặc anh ta.” Trợ lý Đào cũng đi tới.
"Đây chính là ô nhiễm tinh thần của không thể nhắc đến." Hàn Phi đứng dậy đi trở lại thang máy: "Lát nữa có thể chúng ta sẽ gặp phải nhiều nghiên cứu viên như thế này hơn. Mọi người hãy nhớ kỹ, cho dù quan hệ có tốt đến đâu cũng đừng dễ dàng tin tưởng người trong tòa nhà này."
Hoàng Doanh và trợ lý Đào đi theo phía sau Hàn Phi. Lần này không cần hắn phải nói nhiều, nhân viên đã đưa ra lựa chọn giống như trong thế giới ký ức điện thờ, nhanh chóng chạy đến bên cạnh hắn.
"Cao Hưng biết rõ là điện thờ đã bị phá hủy, nhưng vẫn dám tiếp tục kế hoạch của mình, lá bài tẩy của gã là gì? Không thể nhắc đến trong hiện thực có thể sử dụng bao nhiêu sức mạnh?"
Thang máy hiển thị con số bắt đầu thay đổi, hai tay Hàn Phi chắp lại với nhau, hắn cũng chưa bao giờ gặp phải không thể nhắc đến trong hiện thực.
Những tiếng la hét bên trong tòa nhà ngày càng dữ dội, nhưng tất cả bi kịch đều được ẩn giấu dưới lòng đất của cao ốc Vĩnh Sinh. Để bảo vệ bí mật về các thí nghiệm cốt lõi của công ty, phòng thí nghiệm dưới lòng đất đã được ngăn cách hoàn toàn với mặt đất.
Trong lòng suy nghĩ điều gì đó, thang máy đang hoạt động bình thường bỗng rung chuyển dữ dội, ngay sau đó Hàn Phi nghe thấy tiếng có người đang gõ cửa thang máy.
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Thang máy cuối cùng dừng lại ở tầng 15 dưới lòng đất, tiếng gõ cửa kia cũng càng lúc càng dữ dội!
"Chuẩn bị đi, bên ngoài có thể có thứ không sạch sẽ." Hàn Phi tay không tấc sắt đứng ở phía trước. Cửa thang máy từ từ mở ra, một bức tượng đất sét nho nhỏ xuất hiện ở bên ngoài.
“Chính là nó đang gõ cửa?” Nhân viên che mắt lại, nhưng Hàn Phi lại không chút sợ hãi cầm lấy tượng đất sét, một cước đập nát thành từng mảnh.
Sau khi ra khỏi thang máy, Hàn Phi đột nhiên phát hiện tiếng gõ cửa không hề biến mất, ngược lại còn không ngừng vang lên bên tai. Hắn nhìn ngó trái phải, nhưng xung quanh không có bất kì cánh cửa nào.
“Mọi người còn nghe thấy tiếng gõ cửa không?” Hàn Phi nhỏ giọng hỏi.
"Sau khi em đập vỡ tượng đất sét, tiếng gõ cửa cũng biến mất rồi." Hoàng Doanh chú ý tới sắc mặt của Hàn Phi đã thay đổi: "Chẳng lẽ tượng đất sét kia đã ám vào em rồi à?"
Hàn Phi lắc lắc đầu: "Em cũng không rõ lắm, tiếng gõ cửa dường như là một loại ám chỉ. Chẳng lẽ cánh cửa mà đối phương gõ chính là cánh cửa giữa thế giới tầng sâu và hiện thực? Chỉ có người tuyệt vọng thân là chìa khóa mới có thể nghe thấy?"