Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 948 - Chương 948: Hãy Chú Ý! Cậu Ấy Đến Rồi

Chương 948: Hãy chú ý! Cậu ấy đến rồi Chương 948: Hãy chú ý! Cậu ấy đến rồi

Âm khí hội tụ thành biển, lửa đen của hận ý cháy hừng hực dưới đáy biển.

Lúc trước bị ác mộng dọa cho kinh hãi, Bạch Hiển bò đến phía sau Hàn Phi, hai tay nắm chặt lấy áo của hắn mà không dám buông ra.

Anh ấy biết Hàn Phi có quan hệ rất tốt với quỷ quái, nhưng không nghĩ tới việc Hàn Phi với tư cách là một người sợ giao tiếp, lại có thể kết giao được với nhiều bạn bè quỷ quái như vậy!

"Đến đủ hết chưa?"

“Vẫn còn có một vài người đang trên đường đến.” Âm khí hướng hai bên tản ra, nhân viên cửa hàng một mắt Huỳnh Long cõng theo một cái gương tàn tạ đi tới trước mặt Hàn Phi: “Quản lý, Gương Thần muốn tìm cậu."

“Không phải ông ấy đang ở bên trong điện thờ của cửa hàng bách hóa hay sao?” Hàn Phi nhìn sang chiếc gương, thần linh trong gương lúc này có chút ủ rũ.

"Điện thờ của tôi đã bị một con người khác của cậu chiếm đoạt hoàn toàn rồi, tên điên kia muốn khống chế 100% mọi thứ, không cho tôi chút không gian nào để sinh tồn." Đáy mắt của Gương Thần ẩn chứa một sự sợ hãi, cũng chỉ ở trước mặt Hàn Phi, ông ấy mới dám tố cáo: "Khi đó cậu ta cho tôi hai sự lựa chọn, hoặc là bị cậu ta dung hợp, vĩnh viễn mất đi ý thức của mình, hoặc là tự rời đi, cậu nói xem tôi có lựa chọn nào khác ư? Rõ ràng là tôi đến trước..."

"Tiếng cười điên cuồng quả thực là hơi quá đáng, nhưng tôi cũng đánh không lại anh ta." Sờ sờ Gương Thần, Hàn Phi muốn an ủi ông ấy: "Vậy bây giờ ông đã có nơi nào để đi chưa?"

"Chiếc gương bình thường này không chịu nổi sức mạnh của tôi, nghe nói đôi mắt là tấm gương của linh hồn, hay là tạm thời để tôi sống trong mắt trái của cậu một thời gian đi?" Gương Thần khá bất lực, tốt xấu gì cũng đã từng là không thể nhắc đến, cứ như vậy bị người ta đuổi ra khỏi nhà.

"Tôi nhớ câu gốc hình như là đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn mà?"

"Cũng tương tự cả." Gương Thần lúc đầu đồng ý giúp đỡ Hàn Phi, hi vọng hắn tìm cho ông ấy một thân thể, kết quả ai ngờ dần dần lại phát triển đến bước này.

"Được rồi." Hàn Phi đứng ở trước gương, buông xuống tất cả phòng bị.

Người đàn ông trong gương từ xa đi tới, dần dần trở nên giống như Hàn Phi, hai tay từng chút một rời khỏi gương, vươn tới mắt trái của hắn, tựa hồ muốn móc nhãn cầu của hắn ra.

Bạch Hiển đang trốn sau lưng Hàn Phi chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng quỷ dị đến như vậy. Anh ấy sợ đến mức cơ thể run rẩy, nhưng Hàn Phi thậm chí còn không cau mày.

Khi chiếc gương vỡ ra, người đàn ông trong gương hoàn toàn lọt vào mắt trái của Hàn Phi, biến thành một cán cân màu đen, cái đó dường như đại diện cho giao dịch của quỷ quái.

Cơn đau nhức dữ dội ở mắt trái dần dần biến mất, Hàn Phi có thể cảm giác được mắt trái của mình không giống trước kia.

Gương Thần không có nhà để về chỉ là một tình tiết nhỏ, mười mấy phút sau, tất cả quỷ quái của các khu vực về cơ bản đã tập hợp xong.

Đứng giữa đám quỷ, Hàn Phi ngẩng đầu nhìn lối đi: "Tôi đã từng hứa với mọi người, nhất định sẽ dẫn dắt mọi người nhìn thấy ánh sáng. Đi ra khỏi thế giới bị bóng tối bao phủ, tất cả những gì tôi làm đều là vì mục tiêu này."

Lòng bàn tay ấn vào trên lối đi, Hàn Phi nhìn lướt qua từng vị hàng xóm: "Cuối lối đi này là thế giới tầng cạn, tôi hy vọng một số đồng đội có thể cùng tôi đến đó điều tra."

Đại đa số ánh mắt của quỷ quái đều phát sinh thay đổi, bọn họ cũng muốn ra bên ngoài nhìn xem một chút.

"Nhưng tôi buộc phải nói cho mọi người biết một chuyện. Quy tắc của hai thế giới không giống nhau, càng là quỷ quái thực lực cường hãn sẽ càng bị thế giới tầng sâu trói buộc, xác suất thông qua lối đi này rời đi cũng sẽ càng nhỏ. Vì vậy, lần này tôi cần chọn một số người có thực lực trung bình nhưng có năng lực đặc biệt để đi cùng tôi." Hàn Phi chưa từng đi qua lối đi này, hắn cũng không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, cho nên không dám một lúc dẫn theo tất cả hàng xóm, như vậy quá mạo hiểm rồi.

Ôm linh đàn, Khóc là người đầu tiên đứng ra, sau đó càng ngày có càng nhiều hàng xóm lần lượt đi ra hơn.

Mọi người đều rất tín nhiệm Hàn Phi, bọn họ sẵn sàng đi theo hắn, ngay cả khi có thể mất đi sức mạnh.

Hình Phu và Vô Thường cũng không rời đi mà vẫn luôn đứng bên cạnh Hàn Phi. Hai hận ý này với hắn có mối quan hệ rất đặc biệt, bọn họ sở hữu xiềng xích mà Cao Thành để lại cho hắn.

Điều khiến Hàn Phi cảm thấy tương đối bất ngờ là, Âm Khuyển từ tòa số 2 của cư xá Hạnh Phúc lần này cũng đến công viên vui chơi. Có điều nó không có ý định tiến vào lối đi, mà chỉ im lặng nhìn lối vào của lối đi, như thể trước đây nó đã canh giữ ở đây, là con chó canh cửa của thế giới tầng sâu.

Không mất quá nhiều thời gian, cuối cùng Hàn Phi đã chọn được hơn chục người hàng xóm đi cùng mình, bao gồm Đại Nghiệt, Tiểu Bát, Khóc và Ứng Nguyệt đều nằm trong số đó.

Ban đầu, Hàn Phi không định mang Tiểu Bát đi cùng, nhưng những nạn nhân của vụ án ghép xác người có thể dùng cùng một cơ thể, tất cả những nạn nhân đều ẩn giấu trong linh hồn của Ngụy Hữu Phúc. Bề ngoài anh ấy chỉ là một tiếc nuối bình thường, dường như có thể thông qua cách này để thoát khỏi xiềng xích của thế giới tầng sâu.

"Hận ý thì dẫn theo Hình Phu và Vô Thường là được rồi, những người khác ở lại đây, cẩn thận phòng bị không thể nhắc đến." Sau khi chọn xong người đồng hành, Hàn Phi cùng mọi người đứng ở lối vào của lối đi. Điện thờ của công viên vui chơi bên cạnh điện đột nhiên chảy ra máu tươi.

Tấm vải đen tuột xuống, cửa thần tự mở ra, tượng thần của tiếng cười điên cuồng nhìn tất cả quỷ quái muốn tiến vào lối đi.

Máu nhỏ giọt từ điện thờ, vô duyên vô cớ lại xuất hiện trên người những quỷ quái kia. Hầu hết quỷ bị tiếng cười điên cuồng nhắm đến, đều không dám tùy tiện chống cự.

Một lát sau, những giọt máu kia từ từ hóa thành một dấu ấn của tiếng cười điên cuồng. Sau khi hoàn thành dấu ấn xong, bọn họ đều cảm thấy cảm giác áp bức trong lối đi đã giảm bớt đi rất nhiều.

Nhưng cũng có những người lỗ mãng, Hình Phu không quan tâm có tiếng cười điên cuồng hay không. Tính tình nóng nảy, anh ta muốn dùng rìu bổ ra, quyết liệt chống cự.

Cuối cùng, anh ta bị tiếng cười điên cuồng ấn vào trong quỷ văn của Hàn Phi, không có sự cho phép của hắn, anh ta không thể ra ngoài.

Bạch Hiển ngây người ngồi trên mặt đất, lộ ra vẻ mặt ngờ ngệch. Không phân biệt được tiếng cười điên cuồng và Hàn Phi, anh ấy chỉ cảm thấy tất cả hận ý và lệ quỷ xăm hoa văn của Hàn Phi lên người, đều coi hắn như niềm tin và thần linh của bọn họ.

“Làm sao mà em làm được vậy?” Bạch Hiển ngốc nghếch đứng dậy, theo sát Hàn Phi.

"Anh Bạch, anh không cần đi theo chúng em." Hàn Phi đặt tay lên bả vai Bạch Hiển.

"Em để anh ở lại đây một mình á?"

"Không, ý của em là... anh đi thang máy." Sử dụng thiên phú hoàn hồn, Hàn Phi đưa Bạch Hiển đi trước, sau đó dẫn mọi người cùng nhau vào lối đi.

Quỷ thế hệ đầu trước đây bị trấn áp bên dưới công viên vui chơi, những người quản lý từ cách đây rất lâu hy vọng bù đắp nỗi đau của nó bằng tiếng cười và hạnh phúc của mọi người. Cuối cùng, tất cả các lối đi đều bị phong ấn, chỉ còn bảo lưu lại lối đi của công viên vui chơi. Ở đây có thể nói là hy vọng cuối cùng mà Phó Sinh để lại cho thế giới tầng sâu.

Ông ấy muốn xây dựng một "công viên vui chơi" siêu lớn, để pha loãng từng chút một tuyệt vọng của thế giới tầng sâu.

"Xuất phát!"

Với tư cách là chủ nhân của công viên vui chơi và người kế vị của Phó Sinh, Hàn Phi không hề cảm thấy khó chịu trong lối đi, nhưng quỷ quái đồng hành thì lại khác. Bọn họ luôn cảm thấy có một thế lực vô hình đang kéo lại phía sau, ngăn cản bọn họ thoát đi.

"Nếu như thật sự chịu không nổi, có thể tiến vào trong quỷ văn của tôi nghỉ ngơi một chút." Hàn Phi sở hữu quỷ văn rank B do tiếng cười điên cuồng ban cho, quỷ văn này mạnh đến mức nào Hàn Phi cũng không biết rõ. Dù sao thì sau khi một hận ý sau khi tiến vào bên trong, hắn cũng không cảm thấy khó chịu.

Lối đi nối liền hai thế giới thoạt nhìn cũng không dài lắm, thật sự đi vào rồi, mới phát hiện dường như là một con đường dài vô tận, có thể nhìn thấy lối ra, nhưng không thể đi đến đó.

Càng ngày càng nhiều hàng xóm chống đỡ không nổi, sức lực của bọn họ không chỉ tiêu tán mà linh hồn cũng bắt đầu bị ảnh hưởng, Hàn Phi chỉ còn cách đưa tất cả bọn họ vào trong quỷ văn.

Sau khi đi bộ khoảng một giờ, chỉ còn lại Ngụy Hữu Phúc, Vô Thường và Đại Nghiệt bên cạnh Hàn Phi.

Bởi vì bản thân là một tiếc nuối, Hữu Phúc yếu đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay, một người sống có dương khí nặng một cước là có thể đánh xuyên qua anh ấy. Vô Thường thì lại do thực lực quá mạnh, năng lực cực kỳ quỷ dị. Anh ta không ngừng dùng sức mạnh của mình hóa giải hạn chế, mặc dù tiêu hao nghiêm trọng, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chống đỡ. Cuối cùng chính là Đại Nghiệt, thứ này dường như cũng bị thế giới tầng sâu coi là tai họa, chẳng những không ngăn cản nó rời đi, mà dường như còn muốn nó nhanh chóng cút, toàn bộ hành trình chỉ có Đại Nghiệt không bị ảnh hưởng.

"Mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?" Hàn Phi đi ở phía trước dừng lại nhìn hai bên vách tường của lối đi. Vách tường không biết làm bằng chất liệu gì, có chỗ thì mềm, có chỗ thì cứng, giống như thực quản của một xác chết khổng lồ.

Áp người vào vách tường của lối đi, Hàn Phi lắng nghe tiếng sóng vỗ ngoài tường.

Ngón tay nhẹ nhàng ấn vào chỗ mềm mại, hạt máu nhỏ bé chui vào trong lối đi. Hàn Phi nhìn chằm chằm những hạt máu kia, khí tức toát ra từ bên trên, hắn vô cùng quen thuộc.

"Máu này tương tự với biển máu ngoài quỷ môn khi mình sử dụng thiên phú chiêu hồn, khí tức giống nhau, toát ra tuyệt vọng và bi thương giống nhau..." Hàn Phi ngơ ngác nhìn giọt máu rỉ ra từ lối đi: "Chẳng lẽ thế giới tầng cạn và thế giới tầng sâu bị ngăn cách bởi biển máu? Tuyệt vọng và tất cả cảm xúc tiêu cực của mọi người đều đổ vào biển máu, những tạp chất kia không ngừng kết đọng trong biển máu, cuối cùng hình thành nên thế giới tầng sâu?"

Hàn Phi còn nhớ rõ cảnh tượng mình nhìn thấy lúc chiêu hồn, mỗi một lần chiêu hồn thành công, linh hồn đều sẽ từ chỗ sâu trong biển máu bơi ra, đi đến đây.

"Manh mối nắm được vẫn còn quá ít, phỏng chừng chỉ khi mình đạt tới độ cao mà Phó Sinh đã từng đứng, mới có thể biết hết tất cả bí mật."

Tiếng nước biển dâng trào bên tai ngày càng rõ ràng, như thể có vô số quái thú khổng lồ đang gầm rú, đoạn đường này cũng là khó khăn nhất. Gần như toàn bộ sức mạnh của Vô Thường đều bị tước đoạt, Ngụy Hữu Phúc cũng không thể chống cự được, đành chịu thua, bị Hàn Phi thu vào trong quỷ văn.

Thực ra bản thân Hàn Phi chống đỡ cũng vô cùng gian nan, ý chí của hắn không ngừng bị tuyệt vọng tác động, nhưng mỗi khi hắn sắp không trụ nổi, nhân cách chữa trị nằm sâu trong ý thức sẽ mang đến cho hắn một sự tỉnh táo và sức mạnh.

Cũng không biết đã đi bao lâu, âm thanh sóng biển cuối cùng cũng biến mất. Hàn Phi toàn thân mồ hôi đầm đìa, Vô Thường cũng trở nên giống như người bình thường, thực lực của anh ta đang dần dần khôi phục.

"Hình như chúng ta đã thành công đi tới bên phía thế giới tầng cạn rồi." Áp lực trên người bắt đầu giảm bớt, Hàn Phi điều chỉnh trạng thái cơ thể và thu Đại Nghiệt vào trong quỷ văn.

Đi tiếp về phía trước có thể sẽ gặp người chơi, Hàn Phi lo lắng Đại Nghiệt sẽ dọa sợ người khác.

"Từ thế giới tầng cạn đến thế giới tầng sâu hình như có vẻ dễ dàng, nhưng để thoát khỏi thế giới tầng sâu sẽ rất khó." Sa ngã rất đơn giản, sau khi sa ngã, nếu muốn được cứu chuộc thì phải cố gắng hết sức mới được.

Độ dốc của lối đi tăng lên, Hàn Phi bắt đầu leo lên vách tường của lối đi. Cũng không biết có phải là do thành chủ xuất hiện biến cố hay không, mà bên trong lối đi không nhìn thấy một người chơi nào.

Đợi đến khi trời sáng, cuối cùng Hàn Phi cũng chui được ra khỏi lối đi, đến thế giới tầng cạn.

Chơi game lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn đến thế giới của Cuộc sống hoàn hảo "chính hiệu".

"Hương hoa phảng phất trong không khí, ánh nắng ấm áp, cảm giác như mọi mệt mỏi đều được gột rửa, trò chơi này thật là chữa trị!"

Hàn Phi hít sâu một hơi, Vô Thường bên cạnh cũng đang nhìn chằm chằm vào ánh nắng sớm, một chút cũng không thèm để ý hồn thể của mình đang chậm rãi tan chảy. Anh ta chỉ muốn nhìn thêm một chút vào thời khắc này.

"Hóa ra khi mọi người chơi [Cuộc sống hoàn hảo] đều có cảm giác này, khó trách bọn họ đều nghiện nó." Vừa nghĩ đến những gì mình trải qua ở thế giới tầng sâu, khóe mắt Hàn Phi hơi ẩm ướt: "Tại sao đột nhiên mình lại muốn mắng Phó Sinh vài câu? Lúc đầu lừa mình chơi game, còn không giảm giá.”

Bình Luận (0)
Comment