Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 951 - Chương 951: Người Chơi Chữa Trị Ác Mộng

Chương 951: Người chơi chữa trị ác mộng Chương 951: Người chơi chữa trị ác mộng

Điện thoại di động trong phòng khách vang lên, cặp đôi dị biến ngừng đập vào cửa chống trộm, hành lang đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Những người chơi mồ hôi nhễ nhại liên tục lùi lại sau. Love me like smoke có cơ thể cường tráng nhất sợ tới mức hai chân nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống cầu thang.

“Cuối cùng cũng có thể hồi sức được chút.” Ba người chơi chạy xuống cầu thang, cách xa khỏi cửa căn hộ.

“Mọi người định đi đâu?” Hàn Phi nắm lấy bả vai của Love me like smoke: “Trên tầng dưới tầng đều là đường chết, muốn rời đi, chỉ có thể đi từ đây.

“Đi từ đây?” Love me like smoke nhìn ngó xung quanh, cuối cùng nhìn về phía cửa sổ hành lang.

"Được rồi, chúng ta cùng nhau về nhà thôi." Giọng nói và ngữ khí của Hàn Phi đang dần dần thay đổi. Cùng với việc dần đắm chìm vào thân phận của người chết, sự lạnh lùng và trầm mặc trên người Hàn Phi đã hoàn toàn biến mất. Biểu cảm khuôn mặt của hắn trở nên nhu hòa, trong mắt mang theo niềm vui về nhà, đó là một loại khao khát của sự đoàn tụ.

Tích cực lạc quan, cho dù bên ngoài có vất vả hay mệt mỏi đến thế nào cũng sẽ không bao giờ phàn nàn với những người mình yêu thương nhất. Được bố mẹ chăm sóc bao lâu nay, bây giờ đứa con của bọn họ đã trưởng thành, trở thành một người có trách nhiệm, nỗ lực, đáng tin cậy.

Chỉ ngắn ngủn mấy phút, Hàn Phi mang lại cho người bên cạnh một cảm giác hoàn toàn khác. Đi lại tới tầng 3, hắn nhìn cửa chống trộm gỉ sét.

Máu từ vết nứt của cửa ngày càng nhiều, lan ra toàn bộ hành lang. Nếu cứ để yên như vậy, chỗ máu đó sẽ làm ô nhiễm cả tòa chung cư, khiến những người chơi bước vào cơn ác mộng không còn lối thoát.

Nhưng lúc này Hàn Phi không để ý chỗ máu và nguyền rủa kia, hắn giống như là hoàn toàn không nhìn thấy những thứ bẩn thỉu đó, trong mắt chỉ có sự vui mừng cuối cùng đã về đến nhà.

Gõ cửa căn hộ, Hàn Phi vẫn còn nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên người đàn ông trung niên tới mở cửa cho hắn, loại kỳ vọng đó là chân thành thật tâm thật ý, mà hiện tại hắn không muốn phụ sự kỳ vọng đó.

"Bố, mẹ, con đã về rồi."

Hàn Phi không sử dụng năng lực ngôn linh, nhưng cổ họng đã bị ma quỷ hôn lên khiến cho giọng nói của hắn luôn luôn có thể hoàn toàn phù hợp với nhân vật của mình.

Tiếng xương người cọ xát với mặt đất ghê rợn vang lên, cho dù đã mất đi lý trí biến thành quái vật nhưng người đàn ông trung niên vẫn lập tức chạy tới mở cửa, ông ta đã đợi quá lâu rồi.

Con ngươi lồi ra ngoài chứa đầy máu, da trên khuôn mặt sưng tấy bị xé toạc, xương khắp người như gai nhọn, dường như ông ta đã bị rơi từ trên cao xuống. Nội tạng đều bị tổn thương nghiêm trọng, mỗi khi cử động sẽ để lại những vết máu sẫm màu trong nhà.

Người phụ nữ trung niên trong bếp cũng đi ra, thân thể cũng bị ngã đến vặn vẹo, trên tay vẫn cầm một con dao làm bếp sắc bén, miệng không ngừng há ra ngậm lại, vô thức đang lẩm bẩm gì đó.

Bên trong căn nhà nhỏ đã hoàn toàn dị hóa, tất cả vật dụng đều bốc ra mùi hôi thối, còn có vô số thứ bẩn thỉu được giấu trong bóng tối.

Những người chơi đi theo phía sau Hàn Phi theo bản năng che miệng bịt mũi, vừa nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cặp vợ chồng trung niên đã sợ đến toàn thân run rẩy. Không có cách nào, nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng không thể vượt qua.

Đi vào trong nhà, Hàn Phi như hoàn toàn không nhìn thấy những dị thường bên trong, giống như căn nhà dị hóa này còn ấm áp hơn cả căn nhà bình thường trước đó!

Lần đầu tiên tiến vào tầng 3, Hàn Phi tràn đầy cảnh giác. Nhưng lần thứ hai tiến vào căn nhà này, hắn lại cảm giác như trở về nhà của chính mình, đó là hai loại trạng thái hoàn toàn khác nhau.

Bạch Hiển cũng cố gắng tỏ ra bình thường một chút, nhưng anh không thể tự nhiên được như Hàn Phi.

Nhìn bố mẹ đã lâu không gặp, Hàn Phi vô cùng vui vẻ. Hắn và người đàn ông trung niên nói đủ loại chuyện công việc gặp phải, sau đó lại nhẹ nhàng ôm lấy người phụ nữ trung niên. Trước đây hắn không hề giỏi việc bộc lộ cảm xúc, sau khi mất đi một lần, hắn không muốn để lại bất cứ tiếc nuối nào.

Cặp vợ chồng trung niên đã mất lý trí dường như nhớ tới một số chuyện nào đó, bọn họ không công kích Hàn Phi đang ở sát bên cạnh. Người mẹ với cơ thể vặn vẹo lại xách con dao vào bếp, người bố với bộ xương lộ ra ngoài và khuôn mặt biến dạng loạng choạng mang một đĩa trái cây thối rữa đầy côn trùng đến.

"Mấy đồng nghiệp của con Tết đến không có chỗ nào để đi, nên con mời bọn họ tới nhà của chúng ta, nhiều người sẽ náo nhiệt hơn." Hàn Phi cầm đĩa hoa quả đặt lên bàn trà, mấy người chơi ngoài cửa nơm nớp lo sợ đi vào. Bọn họ ngồi cạnh nhau ở trên sô pha, cơ bắp toàn thân căng thẳng, hơi thở có chút gấp gáp.

"Có tiền không tiền, về nhà ăn Tết, bỏ hết những chuyện không vui lại năm cũ, năm mới đã đến, một cuộc sống mới sẽ mở ra." Hàn Phi đón lấy đĩa hoa quả từ trên tay người bố, sau đó xắn tay áo đi vào phòng bếp.

Hắn muốn giúp người mẹ làm việc, rửa rau nấu ăn, nhưng bị người phụ nữ trung niên từ chối. Người phụ nữ dường như không thích việc vướng tay vướng chân của hắn nên liên tục ra hiệu cho hắn ra ngoài.

Người mẹ không nói hẳn ra, nhưng thực ra muốn Hàn Phi nghỉ ngơi. Hắn cũng hiểu, hắn đang ở trong phòng bếp, nói về những trải nghiệm năm cũ của mình.

Tết đến rồi, nên nói chuyện với bố mẹ nhiều hơn, bởi vì có thể bọn họ đã đợi rất lâu rồi.

Khung cảnh phòng bếp hài hòa, nhưng phòng khách lại chìm trong u ám. Bốn người chơi còn lại cơ thể kề sát vào nhau, đến động đậy cũng không dám, đều cúi đầu không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên dị hóa, mồ hôi chảy dài xuống hai má.

Trên sô pha nhuốm máu có một thi thể dường như đã thối rữa đang ngồi, trên bàn trà có đủ loại đồ ăn nhẹ và bánh kẹo, nhưng những thứ đó đều là máu thịt lẫn lộn. Đây đã không phải là vấn đề ngon miệng nữa rồi, bọn họ phải cố nhịn mới không nôn ói.

“Tên kia điên rồi sao?” Love me like smoke lén lút liếc nhìn phòng bếp, Hàn Phi dường như yêu thích tối tăm và u ám còn hơn cả ánh sáng: “Tại sao tôi lại cảm thấy như anh ấy đã sống ở đây rất lâu rồi?”

Từng phút từng giây đều vô cùng dày vò, như thể một thế kỷ đã trôi qua, Hàn Phi mới cùng người phụ nữ trung niên bưng đĩa thức ăn cuối cùng ra khỏi bếp.

"Ăn cơm rồi, ăn cơm rồi."

Mọi người ngồi xung quanh bàn ăn, vẫn không có ai động đũa. Nhưng lần này Hàn Phi như thể có rất nhiều chuyện để nói, hắn vẫn luôn giao tiếp cùng cặp vợ chồng trung niên, bầu không khí cũng không có gì khó xử.

Điều khiến những người chơi còn lại kinh ngạc nhất chính là, cặp vợ chồng dị hóa đáng sợ kia hình như rất thích nghe Hàn Phi nói chuyện. Bọn họ không còn tỏ ra muốn tấn công nữa mà im lặng lắng nghe, dùng ánh mắt đầy trìu mến nhìn hắn.

Ngay cả khi thần trí không tỉnh táo, bọn họ vẫn nhớ rằng mình đang chờ đợi một người nào đó trở về.

Thân hình vặn vẹo, khuôn mặt dị hóa, khí tức đáng sợ không thể thay đổi được một sự thật rằng, bọn họ thật sự rất yêu con của mình.

Đêm giao thừa, cả nhà đoàn tụ, đáng tiếc kim đồng hồ trên tường vẫn không ngừng chuyển động, sắp 0 giờ rồi.

Trên bàn ăn, bầu không khí hoàn toàn thoải mái, lời nói của Hàn Phi dần dần ít đi. Có hội ngộ, tất nhiên sẽ có chia ly, hắn có thể cảm giác được mức độ dị hóa trong nhà đã yếu đi.

Vào thời khắc cuối cùng, Hàn Phi bưng ly rượu lên, nhìn về phía cặp vợ chồng trung niên: "Bố, mẹ, con có một vấn đề rất ngớ ngẩn muốn hỏi hai người."

Thấy cặp vợ chồng trung niên đều nhìn mình, ánh mắt Hàn Phi có chút phức tạp: "Nếu như có một ngày con biến thành quỷ, hai người còn yêu con không?"

Nghe được câu hỏi của Hàn Phi, cặp vợ chồng còn chưa kịp phản ứng lại thì những người chơi đã bị chấn động.

Trong ác mộng, người hỏi quỷ, bản thân biến thành quỷ, liệu quỷ còn yêu mình không?

Đây là tình huống gì? Phải có kinh nghiệm phong phú như thế nào, mới dám hỏi câu hỏi như vậy?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cặp vợ chồng trung niên vô cùng khủng khiếp dường như nhớ ra thứ gì đó, khuôn mặt của bọn họ phản chiếu trên chiếc thìa kim loại.

Thật lâu sau, cặp vợ chồng trung niên khẽ gật đầu, bất kể đứa con của mình biến thành như thế nào, bọn họ cũng sẽ đều yêu thương nó.

"Đối với con, đáp án của câu hỏi này cũng giống như câu trả lời của bố mẹ vậy." Đứng dậy, Hàn Phi lấy tờ báo ghi lại cái chết của đứa trẻ từ dưới bàn trà ra, tờ báo ố vàng đã bị nhàu nát, bên trên còn có vết máu lớn.

Hắn đưa bài báo về cái chết của đứa trẻ đến trước mặt cặp vợ chồng trung niên: “Cảm ơn vì bố mẹ vẫn luôn đợi con về nhà, nhưng con phải đi rồi. Bố mẹ sau này nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe, chăm sóc tốt cho mình."

Người đàn ông trung niên nắm chặt tờ báo, gai xương lòi ra khỏi da, người phụ nữ trung niên nắm lấy tay Hàn Phi không ngừng lắc đầu, như thể mong hắn đừng đi.

Cảm xúc của bọn họ càng ngày càng trở nên kích động, ý chí không ngừng đấu tranh trong ác mộng và bản thân, ánh đèn trong nhà đã tắt từ lâu đột nhiên lại lập lòe.

Trong ác mộng ánh đèn dường như có một ý nghĩa đặc biệt, khi dị hóa bắt đầu thì đèn tắt; khi vợ chồng hai người muốn lấy lại ý chí của bản thân thì ánh đèn lại lập lòe.

Cặp vợ chồng kia hiện tại vô cùng đau khổ, trên người đau đớn càng ngày càng nặng hơn, ác mộng điên cuồng hủy diệt linh hồn của bọn họ, Hàn Phi dùng nhân cách chữa trị ôm chặt lấy hai vợ chồng già.

Cuối cùng, ánh đèn trong phòng khách cũng được bật lên trở lại, vết máu tan biến dưới ánh đèn, mọi thứ như quay trở lại cảnh tượng khi người chơi mới vào cửa.

Ấm áp và tươi sáng, bất kể ở đâu, sẽ luôn có một ngọn đèn soi sáng cho bạn.

Dị hóa bị gián đoạn, hai vợ chồng lấy lại ý thức của bản thân, ác mộng được dệt nên từ ký ức của bọn họ bắt đầu dần tan biến.

Hai vợ chồng nhìn ra cửa, bóng của bọn họ mờ đi trong ánh sáng và bóng tối.

Tất cả tâm nguyện đều hóa thành mộng cảnh, lặng lẽ rót vào trong cơ thể Hàn Phi, mọi thứ kết thúc, đều sẽ lại có một khởi đầu mới.

Đồng hồ điểm 0 giờ, một năm mới đã đến.

......

Mở hai mắt ra, Hàn Phi và bốn người chơi khác lại xuất hiện tại bệnh viện bị sương mù bao phủ trong thành chủ.

Bọn họ đồng thời rời đi tại cùng một ác mộng, trước khi di chuyển cơ thể, hình như vẫn còn có thể nhìn thấy nhau.

Sau khi đột phá tầng ác mộng thứ ba, hoa văn cánh bướm trên người Hàn Phi đã bị quỷ văn của tiếng cười điên cuồng ăn mất.

Có thể là bởi vì phương thức qua cửa tương đối đặc biệt, ác mộng mà người khác qua cửa vẫn có thể lặp lại khiêu chiến, nhưng ác mộng mà Hàn Phi qua cửa thì đã biến mất.

Nhìn quỷ văn càng tanh máu trong sương xám, Hàn Phi cảm thấy thân thể đã có chút biến hóa nhỏ: "Sau khi được mình chữa trị, hình như những ác mộng này đã trở thành sức mạnh của mình rồi. Có lẽ là tiếng cười điên cuồng cũng muốn thông qua những ác mộng này để tìm ra điểm yếu và sơ hở của quản lý Mộng."

"Lão đại! Cảm ơn anh đã cứu giúp!" Love me like smoke cách đó không xa hướng Hàn Phi chắp tay: "Ơn cứu mạng không có gì báo đáp, hay là cho tôi gia nhập guild game của các anh, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh!"

"Anh thật biết tính toán, tính đến hạt châu bắn cả vào mặt tôi rồi." Hạo Học lắc lắc đầu, cậu ta cũng bày tỏ lòng biết ơn đối với Hàn Phi. Guild game số 1 quả nhiên là danh bất hư truyền, "tùy ý" cử một người ra ngoài đã có thể trực tiếp đánh gục bọn họ. Sự hiểu biết của hai bên về game và các hoạt động khác nhau hoàn toàn không cùng một cấp độ, Hạo Học cảm thấy mình đã học được rất nhiều.

"Hàn Phi, có hứng thú thành lập một đội không? Liên minh kinh doanh sẵn sàng trả mức giá khiến anh hài lòng!" So sánh giá cả, sau khi nhìn thấy Hàn Phi, A Kỳ mới phát hiện ra một bộ phận người chơi cao cấp trên thị trường đơn giản đúng là một trò đùa.

Đơn giản ứng phó vài câu, Hàn Phi tóm lấy cánh tay của Bạch Hiển: "Anh Bạch, nghỉ ngơi xong chưa?"

"Hả?"

Bạch Hiển còn chưa kịp phản ứng, Hàn Phi đã kéo anh về phía trước đi vài bước.

Cảm giác mất trọng lực quen thuộc kéo đến, sương xám tan biến, bóng tối thuần khiết bao trùm hai người, bọn họ xuất hiện ở trong một khu công trường.

Hai tòa nhà đang xây dở dang được quây tôn xung quanh, nền đất bị rỗ và bị đào rất nhiều hố lớn, mùi hôi thối từ cống rãnh bốc lên nồng nặc.

"Ác mộng tầng thứ ba là một tòa chung cư, ác mộng tầng thứ tư là hai tòa nhà thi công chưa hoàn thiện, diện tích của ác mộng càng ngày càng lớn hơn rồi." Hàn Phi bắt đầu cẩn thận quan sát xung quanh, trong khi Bạch Hiển bên cạnh vẫn còn chưa kịp định thần lại.

Hai phút trước anh vừa mới thoát ra khỏi một ác mộng, hiện tại lại tiến vào một ác mộng mới!

“Ác, ác mộng tầng thứ tư?” Khóe miệng của Bạch Hiển giật giật: “Em cũng nhanh quá rồi thì phải?"

"Không phải đã hỏi anh nghỉ ngơi xong chưa còn gì?"

"Chỉ 2 phút thôi à! Đến học sinh tiểu học còn có 10 phút để đi vệ sinh sau mỗi tiết học mà!" Bạch Hiển chỉ muốn dẫn Hàn Phi đến đây để xem xét tình hình, nhưng dường như hắn thực sự có ý định tăng tốc vượt qua.

“Hai người trông có vẻ quan hệ rất tốt, là người chơi tự do à?” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, ba người chơi mặc áo choàng đen giống nhau nhìn về phía Hàn Phi và Bạch Hiển: “Ba người chúng tôi là thành viên của guild game Chân Lý Tất Nhiên, ác mộng tầng thứ tư vô cùng nguy hiểm, nếu như có thể tôi mong mọi người hãy giữ khoảng cách, đừng kéo nhau xuống.

Người đàn ông mở miệng nói chuyện có thân hình tương đối cao, trên áo có viết tên của anh ta -- bệnh nhân nghiện internet. Người này nói chuyện vẫn còn khách khí, nhưng ý tứ thì vô cùng rõ ràng, hy vọng Hàn Phi và Bạch Hiển đừng liên lụy đến bọn họ.

Chân Lý Tất Nhiên đã đánh được qua bốn tầng ác mộng, giữ lại được một ít kinh nghiệm, cộng thêm việc số lượng người chơi cao cấp của Chân Lý Tất Nhiên khá nhiều, một số thành viên cốt cán cũng đã từng trải qua lễ rửa tội của "thế giới tầng sâu", cho nên trong khoảng thời gian ngắn bọn họ đã tổ chức tận mấy nhóm chiến lược mạnh mẽ. Thật ra Hàn Phi cũng có thể hiểu được bọn họ, loại game tử vong này, nếu gặp phải đồng đội lởm khởm, thì quả thực sẽ hại chết cả một đội.

"Được thôi, vừa hay tôi cũng đang có ý nghĩ này." Trên mặt mang theo nụ cười, Hàn Phi dẫn Bạch Hiển đi tới tòa nhà còn dang dở bên trái, mà ba thành viên của Chân Lý Tất Nhiên thì tiến vào tòa nhà còn dang dở bên phải.

Bình Luận (0)
Comment