Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 952 - Chương 952: Ác Mộng Tầng Thứ Tư Người Ngoài Hành Tinh

Chương 952: Ác mộng tầng thứ tư người ngoài hành tinh Chương 952: Ác mộng tầng thứ tư người ngoài hành tinh

"Bên trong tòa nhà dang dở này ngay cả một ngọn đèn cũng không có, cầu thang cũng không có tay vịn, nếu bước hụt, chắc mạng cũng không còn." Bạch Hiển theo sát Hàn Phi, lúc trước anh tiến vào ác mộng tầng thứ hai đã cảm thấy rất khó khăn rồi, đối mặt với ác mộng tầng thứ tư, anh cảm thấy hơi hoảng loạn: "Điểm đáng sợ nhất của ác mộng là nằm ở chỗ, em vĩnh viễn không bao giờ biết mình sẽ gặp phải nguy hiểm gì, quái vật sẽ xuất hiện như thế nào và khi nào."

"Không cần phải tự dọa mình, quan sát xung quanh nhiều một chút, tất cả chấp niệm đều có lý do sinh ra, tìm ra căn nguyên của bệnh, kê đơn đúng bệnh là được." Hàn Phi và Bạch Hiển tiến vào tòa nhà đang xây dở bên trái. Bên trong tòa nhà lớn chất đầy các loại phế thải xây dựng, còn có một số thanh thép bị mắc kẹt trên trụ bê tông, nếu ai đó vô tình ngã xuống, cơ thể có thể bị đầu nhọn của các thanh thép đâm vào cơ thể.

Chậm rãi di chuyển bước chân, sau một hồi dạo quanh tầng 1, đột nhiên Hàn Phi dừng bước: "Đây là cái gì?"

Trong khoảng trống bên ngoài cửa sổ ở tầng 1 bên trái, Hàn Phi nhìn thấy một chiếc kính viễn vọng bị rơi xuống gần như hỏng hoàn toàn.

Ngẩng đầu lên, Hàn Phi nhìn ngang đo độ cao của tòa nhà đang xây dở: "Kính viễn vọng từ trên cao rơi xuống, cho nên mới thành ra thế này, chủ nhân của nó tại sao lại mang kính viễn vọng đến tòa nhà đang xây dở? Ở đây có thể nhìn thấy gì?"

Trong hố đất rất gần kính viễn vọng, vẫn còn một đôi giày trẻ em đã mòn, điều kỳ lạ là mức độ bị mòn của gót giày không giống lắm.

Sau khi cất hai thứ này đi, Hàn Phi ra hiệu cho Bạch Hiển đi theo sau mình.

"Đi thôi, chúng ta lên tầng."

Tòa nhà đang xây dở tổng cộng chỉ có 7 tầng, cũng không tính là quá cao, nhưng bởi vì cầu thang không trang bị tay vịn, có chỗ bị khuyết nghiêm trọng nên muốn đi lên tầng trên cùng cũng không dễ dàng.

Thận trọng đi tới tầng 2, Hàn Phi phát hiện xung quanh dường như càng ngày càng tối, bầu không khí có vẻ quỷ dị.

Thời gian trôi qua, cơn ác mộng này dường như càng ngày càng trở nên đáng sợ hơn.

"Có dấu giày của trẻ em trên mặt đất, dường như bọn chúng đang trốn ở tầng này." Thiên phú bị động trốn tìm được kích hoạt, Hàn Phi đi theo dấu giày về một phương hướng nào đó.

"Tòa nhà tối đen như mực, làm sao em phát hiện ra dấu giày?" Bạch Hiển nhìn thật kỹ hồi lâu mới chú ý đến.

"Chắc là anh chưa học qua 21 điều cảnh sát cần chú ý khi vào hiện trường vụ án rồi."

"Đại ca, có phải diễn viên nào cũng học những cái này đâu!" Bạch Hiển cảm thấy Hàn Phi có trực giác kinh khủng gần như là bẩm sinh đối với tội phạm.

Di chuyển ống kim loại ra, Hàn Phi kéo tấm nhựa không thấm nước sang một bên, ba bóng người thấp bé cuộn tròn cùng nhau hét lên.

"Đừng sợ, chúng ta không phải người xấu." Hàn Phi nhìn chằm chằm ba đứa nhỏ trước mắt. Bọn chúng đeo cặp sách, tuổi đều còn nhỏ, ngoại hình thanh tú dễ thương, trắng nõn non nớt, ở nhà chắc đều là tiểu công chúa và tiểu hoàng tử.

"Tòa nhà đang xây dở này rất nguy hiểm, ba đứa nhỏ các cháu ở đây làm gì?" Bạch Hiển thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện là ba đứa trẻ.

"Chúng cháu, chúng cháu đang đi tìm người ngoài hành tinh." Một đứa trẻ mặc áo trắng rụt rè nói, còn chưa nói xong, một đứa trẻ khác mặc quần áo đỏ bên cạnh đã bổ sung: "Người ngoài hành tinh đang trốn ở trong tòa nhà này, nếu như không nhanh chóng tìm ra nó, nó sẽ phá hủy trái đất."

“Người ngoài hành tinh?” Bạch Hiển không hề cho rằng trong ác mộng sẽ có người ngoài hành tinh gì xuất hiện. Anh cảm thấy ba đứa nhỏ này đang chơi một trò chơi gì đó, bản thân khi còn bé cũng đã từng ngây thơ như vậy.

"Vậy các cháu đã nhìn thấy người ngoài hành tinh chưa? Nó trông như thế nào?" Trái ngược với Bạch Hiển, Hàn Phi biểu hiện ra rất hứng thú. Hắn ngồi xổm trước mặt ba đứa trẻ, ánh mắt dán chặt vào mặt của bọn chúng.

"Đầu của người ngoài hành tinh lớn như thế này, thân hình một bên cao một bên thấp, tư thế đi đứng không giống với chúng ta, nói chuyện cũng không trôi chảy, phản ứng tương đối chậm. Đó là bởi vì người ngoài hành tinh vừa mới tới trái đất, nó cần quá trình để học tập, chúng ta không cách nào đuổi được nó đi, nó sẽ càng ngày càng cường đại." Biểu cảm của đứa trẻ áo trắng cực kỳ nghiêm túc, như thể nó thật sự đã nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.

“Cũng có nghĩa là, các cháu trốn ở tòa nhà này để bắt người ngoài hành tinh à?” Hàn Phi đại khái đoán được đây là ác mộng của một đứa trẻ nào đó, nhưng cụ thể là của đứa trẻ nào còn chưa chắc chắn.

“Vâng ạ, nhất định phải tìm được nó!” Ba đứa trẻ đồng thanh nói.

"Sau khi tìm được nó rồi các cháu định làm gì?" Hàn Phi hơi híp mắt: "Giết chết nó?"

"Ác mộng theo thời gian sẽ không ngừng xấu đi, hay là chúng ta vẫn nên nhanh chóng đi tìm người ngoài hành tinh đi. Tuy rằng anh cũng không chắc chắn trên thế giới này có người ngoài hành tinh hay không, nhưng ác mộng này rất hiển nhiên là có liên quan đến người ngoài hành tinh." Ba đứa trẻ không nói gì nữa, vẫn là Bạch Hiển đứng ra hòa giải: "Lần cuối cùng các cháu nhìn thấy người ngoài hành tinh là ở đâu?"

"Trên sân thượng của tầng 7, người ngoài hành tinh đang kêu gọi đồng bọn, bọn chúng muốn tấn công trái đất." Đứa trẻ áo trắng có vẻ sợ hãi, sau khi nói xong, tòa nhà hiển nhiên rung chuyển một cái, bên trong dường như bắt đầu hơi nghiêng lệch: "Nếu không nhanh chóng tìm được nó, chúng ta sẽ bị nó mang đến hành tinh khác!"

"Nhiệm vụ giới hạn thời gian sao?" Bạch Hiển nhớ lại người phụ nữ trung niên trong cơn ác mộng ở tầng 3, người đã nhắc nhở rằng bữa ăn sẽ sẵn sàng trong vòng 10 phút. Cơn ác mộng này có vẻ tàn khốc hơn, nếu không tìm thấy người ngoài hành tinh trong thời gian quy định, tòa nhà đang xây dở sẽ sụp đổ, chôn sống tất cả mọi người.

Trong mắt những đứa trẻ, có lẽ cái chết có nghĩa là đi đến một hành tinh khác, không bao giờ gặp lại bố mẹ và bạn bè của mình nữa.

Để ba đứa trẻ đi trước dẫn đường, bọn Hàn Phi phải mất hơn 10 phút mới đến tầng 7.

Một sân thượng rộng sáu mét vuông kéo dài từ phía bên trái của tòa nhà đang xây dở, ba mặt không có mái che, cũng không có hàng rào, sân thượng kia gần như là ở trạng thái treo trên không.

“Lúc trước người ngoài hành tinh gọi đồng bọn của mình là ở đó.” Đứa trẻ mặc áo đỏ chỉ lên sân thượng, nhưng bản thân lại không dám đến gần.

Hàn Phi bước qua đống đồ lộn xộn chắn đường. Hắn thử dùng chân trái bước lên trên bục, mặt đất không quá vững chắc, cảm giác chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ được trọng lượng của hai người lớn.

Ánh mắt nhìn xung quanh, sân thượng vươn ra khỏi tòa nhà đang xây dở, đứng trên đó giống như đứng giữa đêm tối. Đây là nơi gần nhất với bầu trời đêm trong ác mộng, đáng tiếc, bầu trời không có sao, chỉ có bóng tối dày đặc.

Điều chỉnh thân thể, Hàn Phi đang muốn dùng chân còn lại tiến lên thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ. Hắn lập tức quay đầu lại và phát hiện ba đứa nhỏ vẫn luôn trốn ở phía sau đã tiến lên mấy bước.

"Các cháu... không phải là chuẩn bị đẩy chú xuống dưới đấy chứ?" Hàn Phi dùng giọng điệu giễu cợt nói ra một chuyện rất đáng sợ.

Ba đứa trẻ lắc đầu liên tục, Bạch Hiển dừng lại giữa những đứa trẻ và Hàn Phi.

Di chuyển trên sân thượng, đứng trên mép một thanh cốt thép của sân thượng, Hàn Phi đã có phát hiện mới, bên trên đó có treo sợi dây của kính viễn vọng.

"Túi được treo ở đây, nhưng kính viễn vọng lại rơi xuống dưới tầng, chủ nhân của kính viễn vọng đã từng đến cái bục nguy hiểm này ư?" Đứng trên bục ở tầng 7 nhìn xuống dưới, xung quanh không có bất kỳ phòng hộ nào, chỉ cần khẽ bị đẩy nhẹ một cái, là sẽ ngã xuống: "Bọn trẻ nói rằng người ngoài hành tinh đã từng gọi đồng bọn ở đây, người ngoài hành tinh này rất có khả năng chính là chủ nhân của kính viễn vọng, thậm chí 'người ngoài hành tinh' này có lẽ đã bị những đứa trẻ này giết chết!"

Tòa nhà đang xây dở lại rung chuyển một cái đột ngột, Hàn Phi cũng bị dọa sợ, hắn lập tức quay đầu lại: "Đi thôi, chúng ta đến một tòa khác xem xem."

"Nhưng tòa nhà này còn chưa tìm xong, người ngoài hành tinh nói không chừng đang trốn ở đâu đó." Cậu bé áo đỏ nhỏ giọng nói, ánh mắt của nó không giống với một đứa trẻ bình thường lắm, không có loại cảm giác đơn thuần.

"Khi đi lên tầng chú đại khái đã quét qua một lượt, trong tòa nhà chỉ có mấy người sống chúng ta thôi." Hàn Phi nhàn nhạt nói, những đứa trẻ này không hề biết, người đang đứng trước mặt bọn họ lúc này chính là đệ nhất trốn tìm trong cư xá Hạnh Phúc, vua trẻ con đã được hệ thống công nhận, những đứa trẻ dưới 10 tuổi không có ai là đối thủ của hắn.

Hàn Phi và Bạch Hiển dọc đường đều giữ khoảng cách với ba đứa trẻ. Khi bọn họ đến tầng 3 thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thê thảm từ trong tòa nhà bên phải, một người chơi nào đó của Chân Lý Tất Nhiên dường như đã bị thương.

"Duy trì bình tĩnh, không cần gấp gáp, cứ theo tốc độ của chúng ta đi điều tra." Hàn Phi kéo Bạch Hiển, bọn họ lại mất hơn 10 phút mới trở lại được cổng công trường.

Hai tòa nhà đang xây dở dường như đang rung chuyển trong gió đêm, có nguy cơ đổ sập bất cứ lúc nào. Cơn ác mộng này cũng không hẳn là quá lớn, nếu những tòa nhà đang xây dở bị sập, người chơi sẽ không còn nơi nào để trốn.

Đi đến trước tòa nhà đang xây dựng dở bên phải, Hàn Phi nhìn thấy hai người chơi của Chân Lý Tất Nhiên đang cõng một người chơi bị thương trên lưng đi ra khỏi tòa nhà, theo sau bọn họ cũng là ba đứa trẻ.

"Tôi nghe thấy tiếng hét, các anh bị tấn công à?" Bạch Hiển vẫn hy vọng mọi người có thể đoàn kết lại. Anh phát hiện trên cơ thể của ba người chơi kia đều đã bị thương, có người cánh tay bị cào xước, mắc vào gai gỗ; có người bị đinh nhọn đâm vào lòng bàn chân; người chơi nặng nhất hình như bị ngã từ trên cao xuống, chấn thương cột sống, nửa thân dưới không còn cảm giác nữa.

"Hai người không hề hấn gì?" Bệnh nhân nghiện internet rất kinh ngạc: "Trong tòa nhà đang xây dở khắp nơi đều ẩn chứa sát ý, hơn nữa còn không có đèn, hai người có phải còn chưa vào trong không?"

"Chúng tôi đã từ tầng 7 đi xuống rồi." Nhìn thấy cảnh ngộ của ba người chơi Chân Lý Tất Nhiên, Bạch Hiển cũng cảm thấy kỳ quái. Bản thân đi theo Hàn Phi, không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, chỉ cần cẩn thận quan sát đường đi là được.

“Hai mắt của tôi đã quen với bóng tối, tất cả những cạm bẫy trên đường có thể làm chúng tôi bị thương đều đã tránh được.” Hàn Phi nhìn chằm chằm vào tay trái của bệnh nhân nghiện internet, đối phương đang xách một chiếc cặp sách rách nát: “Hay là chúng ta trao đổi manh mối đi?"

"Được thôi." Bệnh nhân nghiện internet đặt cặp sách xuống đất, lại lấy một con dao sắc bén ra cầm trong tay: "Chúng tôi đã gặp ba đứa trẻ này trong tòa nhà, bọn chúng nói có người ngoài hành tinh ẩn nấp trong công trường, chỉ khi tìm được người ngoài hành tinh mới có thể rời đi, nếu không người ngoài hành tinh sẽ hủy diệt trái đất."

“Sau đó, bọn chúng đưa cho tôi con dao này, nói dùng nó là có thể giết chết người ngoài hành tinh, nhưng chúng tôi đã tìm kiếm khắp tòa nhà đang xây dở cũng không thấy người ngoài hành tinh nào. Vì vậy tôi nghi ngờ có khi nào người ngoài hành tinh đang ở trong tòa nhà của các anh không?”

Lắc lắc đầu, Hàn Phi nhặt cặp sách trên mặt đất lên.

Bên cạnh chiếc cặp lấm lem bùn đất là chiếc cốc uống nước bằng nhựa kém chất lượng đã vỡ nát, cuốn sách giáo khoa trong chiếc cặp cũng bị hư hỏng nặng, như thể đã bị xé rách trong lúc xô xát.

Chủ nhân của chiếc cặp sách còn ít tuổi, vở bài tập viết rất ngay ngắn, là một người rất nghiêm túc, có điều học lực rất kém, mười câu có thể làm sai đến một nửa.

Đặt vở bài tập xuống, Hàn Phi lại lấy ra chai nhựa bị ném vỡ: “Nhà cậu ấy chắc cũng không có điều kiện lắm, dùng loại cốc nhựa rẻ tiền nhất trên thị trường, dụng cụ học tập rất ít, cặp sách cũng có dấu vết đã may vá qua."

Mở khóa kéo, Hàn Phi phát hiện trong ngăn giữa cặp sách có hai lọ thuốc nhỏ, bởi vì nhãn mác bị xé ra, nên hắn cũng không biết đó là thuốc gì. Nhưng có thể chắc chắn một chuyện, chủ nhân của cặp sách bị mắc bệnh hiểm nghèo, cần phải mang theo thuốc bên mình mọi lúc mọi nơi.

Mở sách giáo khoa ra, Hàn Phi nhìn thấy tên chủ nhân của chiếc cặp sách —— Lý Tinh.

"Các cháu ai tên là Lý Tinh?" Hàn Phi nhìn sang sáu đứa trẻ.

"Chắc là bên phía các anh, ba đứa nhỏ ở tòa nhà bên phải tôi đã hỏi qua rồi, không có ai tên là Lý Tinh." Bệnh nhân nghiện internet chỉ vào ba đứa trẻ phía sau Bạch Hiển.

"Ba người các cháu ai tên là Lý Tinh?" Giọng nói của Hàn Phi cũng giống như thường ngày, nhưng cả Bạch Hiển sau khi nghe xong cũng cảm thấy hơi ớn lạnh.

"Nếu như không có ai thừa nhận, vậy thì chứng tỏ trong công trường này vẫn còn đứa trẻ thứ 7, cặp sách của nó dính đầy bùn đất, sách giáo khoa bị xé rách, việc nó mất tích chắc là có liên quan đến các cháu." Hàn Phi nói từng chữ từng chữ một.

“Cháu tên là Lý Tinh.” Cậu bé áo đỏ lại đứng lên, cậu bé lớn tuổi nhất, khi những đứa trẻ khác căng thẳng, biểu hiện của nó là bình thường nhất.

"Thật không?" Hàn Phi lấy sách giáo khoa trong cặp sách ra, tùy ý hỏi vài câu, cậu bé áo đỏ đều trả lời được. Đứa trẻ này rất thông minh, đầu óc quay rất nhanh, nhưng chỉ thông qua vài câu hỏi đơn giản, Hàn Phi cũng có thể phán đoán ra, cậu bé áo đỏ hoàn toàn không phải là Lý Tinh: "Trong vở bài tập các bước thử lại phép tính rất nhiều, mười câu cuối cùng thì sai đến năm câu, nhưng cháu lại có thể đưa ra câu trả lời chính xác mà không cần đắn đo nhiều. Nếu như Lý Tinh được thông minh như cháu, chắc là đã không bị bắt nạt rồi.”

Hàn Phi tóm ấy áo đỏ của cậu bé, một tay nhấc lên.

"Anh hãy bình tĩnh! Những đứa trẻ này là đầu mối then chốt để chúng ta tìm ra người ngoài hành tinh!" Một người chơi nào đó của Chân Lý Tất Nhiên muốn ngăn cản Hàn Phi: "Nếu không tìm thấy người ngoài hành tinh, tòa nhà đang xây dở sẽ sụp đổ, mọi người đều sẽ không thể sống sót."

"Mọi người thật sự cho rằng trên công trường này có người ngoài hành tinh ư?" Hàn Phi nắm cổ đứa nhỏ mặc áo đỏ: "Tôi nghe bọn nhỏ miêu tả người ngoài hành tinh, cơ thể của người ngoài hành tinh kia dị dạng, vai cao thấp khác nhau, bước đi khập khiễng, phản ứng chậm chạp, hơi ngốc nghếch, những đặc điểm này có phải là rất giống với chủ nhân thực sự của chiếc cặp sách của Lý Tinh không? Tôi mạnh dạn suy đoán, Lý Tinh bị tàn tật về thể chất do mắc một loại bệnh nào đó, trí thông minh tương đối thấp nên các bạn xung quanh cho rằng nó không bình thường, trêu chọc nó là đồ ngốc, gọi nó là ‘người ngoài hành tinh’."

Hàn Phi đặt đôi giày trẻ em có độ mòn gót khác nhau bên cạnh cặp sách: "Chủ nhân của đôi giày trẻ em có đôi chân không đều và dường như quen với việc sử dụng chân trái hơn. Nếu đôi giày trẻ em và kính thiên văn đều thuộc về Lý Tinh, vậy thì mọi thứ đều có thể được giải thích rõ ràng."

Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng đáng sợ: "Lý Tinh chính là 'người ngoài hành tinh' bị ép lên sân thượng tầng 7, sáu đứa trẻ này đã giết chết Lý Tinh để mua vui. Tôi đã có thể tưởng tượng ra cảnh đó rồi. Lý Tinh với cơ thể dị dạng bị bọn chúng đưa vào tòa nhà đang xây dở bên phải để bắt nạt, Lý Tinh muốn trốn thoát nhưng lại bị bắt kịp. Sau đó, bọn chúng ép Lý Tinh lên sân thượng ở tầng 7, nhìn 'người ngoài hành tinh' run rẩy biểu diễn 'kêu gọi đồng bọn', cuối cùng Lý Tinh đã bị rơi xuống từ tầng 7. 'Người ngoài hành tinh' trong lời nói của bọn chúng, đã trở lại ‘hành tinh’ của mình."

Tay của Hàn Phi càng lúc càng dùng lực, đứa nhỏ áo đỏ đã thở không ra hơi: "Khi vừa tiến vào tòa nhà đang xây dở bên trái tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng, trong tòa nhà có rất nhiều cạm bẫy đều là cố ý bố trí, những đứa trẻ này thật ra không hề ngây thơ, bọn chúng vẫn đang cố giết chết chúng ta.”

Vốn muốn thuyết phục Hàn Phi bình tĩnh, Bạch Hiển đã dừng lại tại chỗ. Anh vốn nghĩ rằng bên trong tòa nhà rất an toàn, nhưng không ngờ rằng đó là vì Hàn Phi đã phát hiện ra tất cả các cạm bẫy trước.

"Người ngoài hành tinh tà ác trong miệng đám trẻ con này là một người bị hại vô tội, bọn chúng đang dùng những lý do tồi tệ nhất để biện minh cho tội ác của mình." Ánh mắt của Hàn Phi dán chặt vào cậu bé áo đỏ: "Người xấu thì không phân biệt tuổi tác."

Tòa nhà quỷ dị cao 7 tầng rung chuyển càng ngày càng dữ dội, mặt đất cũng khẽ rung lên, tình thế bây giờ vô cùng nguy cấp.

"Vậy chúng ta phải làm sao mới có thể tìm được Lý Tinh?" Bệnh nhân nghiện internet nhìn về cái hố đất phía bên trái công trường: "Đôi giày trẻ con của anh được tìm thấy trong hố đất, những đứa trẻ này có phải đã chôn Lý Tinh xuống hố đất rồi không?"

Ba người chơi của Chân Lý Tất Nhiên và Bạch Hiển cùng nhau chạy về phía cái hố đất, bọn họ ra sức đào xuống dưới, nhưng chỉ tìm thấy một bộ quần áo trẻ em dính đầy máu.

"Qua cửa ác mộng cần tìm được người ngoài hành tinh, mà biệt danh người ngoài hành tinh ác ý này là do bọn trẻ đặt cho Lý Tinh. Vì vậy người ngoài hành tinh thực sự đến từ sáu đứa trẻ này, tà ác thực sự có lẽ là được giấu trong tim của bọn chúng " Hàn Phi cầm lấy con dao sắc bén, hắn không chút do dự đâm thẳng vào tim của đứa trẻ áo đỏ.

Mũi dao cứa qua da nhưng không có máu chảy ra từ vết thương, bên trong khoang ngực thối rữa của đứa trẻ áo đỏ có giấu thi thể của một đứa trẻ khác.

Bình Luận (0)
Comment