Khi nhìn thấy Hàn Phi đâm thẳng vào ngực cậu bé áo đỏ không chút do dự, ba người chơi của Chân Lý Tất Nhiên đều bị dọa sợ ngây người. Bọn họ chưa từng thấy qua người nào tàn nhẫn như vậy, nhưng ngay giây tiếp theo đã phải lập tức thay đổi quan điểm, bởi vì bọn họ cũng phát hiện thi thể trong ngực của cậu bé áo đỏ.
"Ác ý trong tim các cậu đang lên men, ép đứa trẻ kia đến tuyệt cảnh." Tay của Hàn Phi thò vào trong lồng ngực cậu bé áo đỏ. Trong tiếng kêu gào của nó, hắn lấy đầu lâu của đứa trẻ xa lạ ra.
"Các cậu đặt biệt danh cho cậu ấy là 'người ngoài hành tinh', coi cậu ấy như một thứ gì đó để giết thời gian nhàm chán của mình, so với cậu ấy, các cậu mới càng giống quái vật hơn."
Mấy đứa còn lại đều kinh hãi và điên cuồng bỏ chạy, nhưng làm sao có thể chạy qua được Hàn Phi.
Tay cầm dao nhọn, sở hữu thiên phú trốn tìm, trên mặt Hàn Phi nở nụ cười độc ác, giống như nhân vật phản diện cuối cùng trong phim kinh dị, đuổi theo những đứa trẻ đó trong công trường bỏ hoang.
Một màn này đã để lại bóng đen tâm lý sâu sắc đối với những người chơi có mặt tại đây. Bệnh nhân nghiện internet thậm chí còn cảm thấy hơi hối hận vì ngay từ đầu đã lớn tiếng với Hàn Phi.
Chỉ dùng thời gian 5 phút, lồng ngực của tất cả những đứa trẻ đều bị lưỡi dao sắc bén rạch toang ra. Những tàn chi bị ác ý bao bọc được ghép lại với nhau, dị hóa thành một cậu bé gầy gò với cơ thể dị dạng.
Ngồi ngây ra trong đêm tối và ác mộng, cậu bé luôn nở nụ cười ngốc nghếch. Bởi vì từ nhỏ đã thích ngắm sao và bập bẹ nói điều gì đó với bầu trời đầy sao nên bố mẹ đặt tên nó là Lý Tinh, hy vọng nó có thể tỏa sáng như những ngôi sao yêu thích của mình.
Sau khi cậu bé xuất hiện, hai tòa nhà đang xây dở ngừng rung chuyển, đứa trẻ kia dường như là cốt lõi của cơn ác mộng này.
Ném con dao nhọn đi, Hàn Phi cởi áo khoác của mình ra khoác lên cho cậu bé, sau đó ngồi xuống bên cạnh nó: “Cháu đang nhìn gì vậy?” Những đứa trẻ từng bắt nạt Lý Tinh đều ngã quỵ xuống đất, nhưng nó lại không chú ý đến những cái đó mà vẫn luôn ngẩng cao đầu.
"Cháu... đang tìm sao, tại sao bầu trời đêm này lại không có sao?"
Cậu bé bị ác ý của đám trẻ con quấn lấy này, dường như chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trả thù, cũng không có chút oán hận nào. Nó không nhìn những kẻ bạo lực kia lấy một cái, cho dù đang ngồi cạnh hố bùn, nó vẫn nhìn lên bầu trời đêm và chờ đợi những vì sao xuất hiện.
"Trong ác mộng mỗi một người giống như cháu đều là những ngôi sao, mọi người chiếu sáng cho màn đêm đen tối này, dẫn đường cho những người du hành trong đêm." Sờ sờ đầu Lý Tinh, Hàn Phi vốn muốn sử dụng nhân cách chữa trị đối với nó, nhưng hình như không cần thiết.
"Cháu, cháu không hiểu." Nắm lấy áo khoác Hàn Phi khoác cho mình, Lý Tinh mang theo sự tò mò nhìn hắn: "Cháu có thể làm bạn với chú không? Cháu biết rất nhiều kiến thức về các vì sao, bố mẹ cháu còn hứa với cháu, chờ sau khi cháu lớn lên, sẽ tặng cho cháu một chiếc kính viễn vọng thiên văn thực sự, đến lúc đó cháu có thể mời chú cùng ngắm sao."
"Đương nhiên."
"Vậy thì chúng ta là bạn rồi nhé!" "Ừ."
Ngồi cạnh hố bùn tại công trường bỏ hoang, Lý Tinh đã kết bạn với người bạn đầu tiên trong đời, có lẽ cũng là người cuối cùng.
Biên giới của ác mộng bắt đầu tiêu tán, cơ thể dị hóa của Lý Tinh trở nên mơ hồ, từ đầu đến cuối nó chưa từng làm tổn thương bất kì ai: "Thời gian không còn sớm nữa, hình như cháu phải đi rồi."
"Tạm biệt, người bạn của chú."
"Tạm biệt... đúng rồi, đúng rồi! Cháu vẫn chưa biết tên của chú!" "Chú tên là Hàn Phi."
Câu nói cuối cùng còn chưa nói xong, mộng cảnh đã tràn ngập cơ thể của Hàn Phi. Khi hắn mở hai mắt ra thì đã trở lại bệnh viện của khu thành chủ, Bạch Hiển và ba người chơi của Chân Lý Tất Nhiên đều đang đứng ở gần đó.
"Qua cửa rồi? Chúng ta đã thông qua ác mộng tầng thứ tư?!" Ba người chơi của Chân Lý Tất Nhiên vô cùng kích động, đội ngũ của Chân Lý Tất Nhiên qua cửa ác mộng tầng thứ tư trước đó, tỷ lệ tử vong cao hơn 50%, lần này vậy mà bọn họ đã qua cửa mà không bị thương!
"Có thể đơn giản qua cửa như vậy, hoàn toàn là bởi vì người chơi đặc biệt kia." Thái độ ba người chơi của Chân Lý Tất Nhiên đối với Hàn Phi thay đổi 180 độ, ba người cùng nhau trịnh trọng cảm ơn hắn: "Là chúng tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, cảm ơn hai vị đã đưa chúng tôi qua cửa! Tiện thể hỏi một chút... hai vị đã vào guild game chưa?"
Gật gật đầu, Hàn Phi tùy tiện đáp: "Cư xá Hạnh Phúc, Hàn Phi."
"Cư xá Hạnh Phúc, Bạch Hiển." Tuy rằng anh Bạch không giúp được gì nhiều, nhưng điều đó không ngăn cản việc anh ưỡn ngực hưởng thụ ánh mắt ghen tị của người khác, vẻ mặt tự hào của anh dường như đang nói -- Thế nào? Cả hai chúng ta đều rất mạnh đúng không?
"Cư xá Hạnh Phúc? Guild game đầu tiên do Hoàng Doanh thành lập?!" Bệnh nhân nghiện internet trợn tròn mắt, lúc này anh ta muốn tự tát mình một cái, trong cơn ác mộng vừa rồi vậy mà còn sợ bị người ta liên lụy.
"Còn chuyện gì nữa không? Chúng tôi phải tiếp tục qua cửa rồi." Sau khi Hàn Phi nói xong câu này, ba người chơi của Chân Lý Tất Nhiên và Bạch Hiển đều giật giật khóe mắt.
"Không nghỉ ngơi chút sao?" Bệnh nhân nghiện internet lúc này mới hiểu được chênh lệch giữa mình và người chơi của guild game số 1. Anh ta sợ Hàn Phi sẽ đi nên vội vàng hỏi: "Đại ca, thật ra tôi cảm thấy cách anh qua cửa không giống với chúng tôi lắm, có thể tiết lộ một chút anh đã đưa ra tất cả các loại phán đoán như thế nào không? Ví dụ như làm thế nào anh đoán được rằng Lý Tinh được giấu trong cơ thể của sáu đứa trẻ? Tôi cảm thấy những người có đầu óc bình thường nói chung sẽ không nghĩ đến phương diện này.”
Sau khi nói xong, Bệnh nhân nghiện internet cảm thấy mình có vẻ không biết xấu hổ, sao có thể tùy tiện nói với người chơi ở các guild game khác về bí quyết mà mình đã dùng tính mạng để thăm dò ra chứ?
"Thật ra rất đơn giản." Hàn Phi cũng không hề che giấu, càng có nhiều người có thể qua cửa ác mộng, độ khó của tổng thể ác mộng sẽ giảm xuống: "Tất cả mọi thứ trong ác mộng sẽ dần dị hóa theo thời gian, nhưng mọi thứ trong ác mộng này đều rất bình thường. Điều đó chứng tỏ dị hóa xảy ra ở nơi mà chúng ta rất khó nhìn thấy trực tiếp, chẳng hạn như trái tim của những đứa trẻ đó.”
Đám người Bệnh nhân nghiện internet cũng đã qua cửa ba tầng ác mộng trước, nên đã hiểu ra ngay: "Có lý."
"Mọi người phải hiểu một chuyện, những ác mộng này bất luận có hoang đường quỷ dị đến như thế nào, thì bọn chúng đều là do một loại chấp niệm nào đó bóp méo thành. Tất cả những sự vật kinh khủng đáng sợ đều có lý do tồn tại của mình trong ác mộng." Hàn Phi nghiêm túc nói: "Càng là lúc sợ hãi, lại càng là khi các anh tới gần sự thật. Hy vọng các anh hãy nhớ kỹ câu nói này, cũng chúc các anh có thể tiến xa hơn trong ác mộng."
Nghe được lời chúc phúc chân thành của Hàn Phi, Bệnh nhân nghiện internet càng cảm thấy mình thật chẳng ra gì. Người ta vô tư truyền đạt kinh nghiệm, còn dẫn mình qua cửa, vậy mà bản thân lúc đầu còn có thái độ như vậy, trong lòng còn cảm thấy khó chịu.
"Nếu không có việc gì nữa, chúng tôi đến tầng tiếp theo đây, có cơ hội gặp lại." Hàn Phi nắm lấy cánh tay Bạch Hiển. Bạch Hiển cũng biết ba người chơi của Chân Lý Tất Nhiên đều đang nhìn, nên anh xấu hổ bỏ chạy, buộc phải gồng mình lên tiến về phía trước với hắn.
Thấy dáng vẻ không chút sợ hãi của Hàn Phi và Bạch Hiển, ba người chơi không khỏi cảm thán: "Hai người chơi ngẫu nhiên của cư xá Hạnh Phúc đều lợi hại đến thế, vậy hội trưởng Hoàng Doanh đáng sợ đến cỡ nào? Thật không dám tưởng tượng mà!"
"Ba người bọn họ vì sao còn chưa đi?" Bạch Hiển chuẩn bị sau khi ba người chơi rời đi thì sẽ chạy, nhưng đối phương lại chú ý chằm chằm tới anh: "Bị bệnh à? Bọn họ có vấn đề gì sao?"
"Hàn Phi, em đi chậm một chút được không, chúng ta không cần thiết phải vội vàng như vậy." "Chết tiệt! Anh chợt nhớ ra là mình quên đóng cổng nhà kho guild game rồi!"
"Em đã tăng bao nhiêu thể lực thế, sao có thể một tay kéo được anh đi?"
"Dù sao anh cũng là tiền bối trong giới giải trí của em, em kéo anh như vậy có phải là không lễ phép cho lắm không? Có bản lĩnh em buông ra, chúng ta thi đấu tốc độ."
Cảm giác không trọng lượng đột nhiên ập đến, sau khi sương xám tan đi, Hàn Phi và Bạch Hiển xuất hiện tại ác mộng tầng thứ năm. Đây là một căn phòng tối om, không có cửa sổ hay cửa ra vào, trung tâm căn phòng có đặt hai chiếc giường.
Một cái bình thường, một cái quỷ dị.
"Ác mộng không phải càng lúc càng lớn hay sao? Tại sao cơn ác mộng này lại nhỏ hơn?" Đi tới bên giường, Bạch Hiển phát hiện trên ga trải giường có một số đồ vật kỳ lạ: "Hàn Phi, em mau tới xem!"
Vừa tiến vào ác mộng tầng thứ năm, Hàn Phi đã phát hiện ra cơ thể của mình xuất hiện thay đổi. Quỷ văn mà tiếng cười điên cuồng cho sau khi liên tiếp thôn phệ hai ác mộng đã trở nên càng ngày càng rõ ràng hơn, trói buộc của ác mộng đối với hắn cũng dần dần yếu đi.
"Ác mộng càng về sau càng đáng sợ, nhưng mình cũng sẽ càng trở nên kinh khủng hơn..." Nghe được tiếng gọi của Bạch Hiển, Hàn Phi đi tới bên giường. Chiếc giường bên trái rất bình thường, là một chiếc giường đơn thường thấy trong cuộc sống hiện thực, trên đó đặt một bó hoa và một lá thư mời viết tay.
Mở thư mời ra, nội dung bên trong khiến Hàn Phi nhíu mày.
"Gửi đến tất cả những ai đang vật lộn trong tuyệt vọng, chúc mừng bạn đã vượt qua mộng cảnh sơ cấp nhất, bây giờ tôi sẽ cho các bạn một cơ hội để lựa chọn."
"Trước mặt bạn có hai chiếc giường, sau khi ngủ say ở chiếc giường bình thường bên trái, bạn sẽ hòa giải với mộng cảnh. Chờ sau khi Mộng bao trùm cả thành phố, bạn sẽ có thể an toàn quay trở về hiện thực. Bạn không cần làm gì hết, chỉ cần yên tâm ngủ một giấc ở đây là được."
"Nếu bạn chọn chiếc giường quỷ bên phải, bạn sẽ tiếp tục chìm vào cơn ác mộng sâu hơn và khủng khiếp hơn, bạn sẽ gặp nhiều quỷ quái hơn, trải qua tra tấn tinh thần điên cuồng hơn."
"Được rồi, bây giờ bạn có thể đưa ra lựa chọn của mình rồi, không cần có bất kì gánh nặng nào, cứ qua năm tầng đều sẽ một lần cơ hội làm lại từ đầu."
Chiếc giường bình thường bên trái đại diện mộng đẹp, chiếc giường quỷ bên phải dại diện ác mộng, lựa chọn mộng đẹp tương đương với việc đứng về phía Mộng, chỉ khi Mộng giành được thắng lợi cuối cùng thì những người chơi này mới có thể tỉnh lại; lựa chọn ác mộng sẽ tiếp tục trải nghiệm tuyệt vọng, cho đến khi những người chơi cuối cùng phá hủy được điện thờ, mới có thể thoát ra.
Ác mộng tầng thứ năm rất đơn giản, cũng vô cùng ác độc, thư mời của Mộng nhìn qua thì có vẻ đơn giản, nhưng trên thực tế đều là cạm bẫy ngôn ngữ.
Trước hết, thư mời chỉ nói rằng sau khi hòa giải với Mộng, không cần làm gì hết thì có thể qua cửa, nhưng lại không nói cụ thể cho người chơi biết những thay đổi sẽ xảy ra với bản thân sau khi lựa chọn hòa giải? Liệu có khả năng mất đi lý trí, ý thức bản ngã chìm vào ngủ say, thể xác bị con rối của Mộng chiếm giữ thao túng?
Cứ qua cửa năm tầng ác mộng sẽ có một lần cơ hội được chọn lại. Nhưng nếu người chơi lựa chọn giường bình thường, rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa, cho nên lựa chọn này thực ra là phiến diện, chỉ là dùng để mê hoặc những người chơi kiên trì qua cửa.
Càng về sau ác mộng sẽ càng ngày càng trở nên tàn khốc hơn. Nếu trong một thời gian dài không thể qua cửa, những người chơi trong khu thành chủ cũng sẽ trở nên tuyệt vọng, một khi những cảm xúc tiêu cực bắt đầu lan rộng, những người tuyệt vọng rất có thể sẽ đưa ra những nỗ lực không lý trí. Mà loại nỗ lực này là không thể đảo ngược, sau khi lựa chọn hòa giải với Mộng, sẽ trở thành kẻ thù của người chơi, điều kiện chiến thắng của hai bên sẽ trở nên khác biệt.
Ác mộng tầng thứ năm nhìn qua có vẻ là Mộng đưa ra lựa chọn cho người chơi, nhưng thực ra là muốn chia rẽ người chơi, gây nên nội loạn.
Đại đa số con người trên thế giới này chỉ có lương thiện cơ bản, khi đối mặt với chuyện lớn giữa sống và chết, bọn họ thường lựa chọn ai thắng giúp người đó.
Nếu như Hàn Phi và những người chơi hàng đầu khác không thể mang lại hy vọng cho mọi người, thì một số người có thể sẽ ôm lấy "hy vọng" mà Mộng đưa ra.
Mấy ác mộng trước đều không mang lại cho Hàn Phi bất kỳ cảm giác sợ hãi nào, nhưng cơn ác mộng này lại khiến hắn ớn lạnh.
Đặt thư mời xuống, Hàn Phi và Bạch Hiển đi đến bên cạnh giường quỷ. Có tiếng khóc yếu ớt từ dưới gầm giường truyền ra, còn có bóng đen đang bò, ga trải giường dính đầy máu, như thể vừa bị lôi ra khỏi hiện trường vụ án giết người.
“Nằm ngủ trên chiếc giường này, nhất định sẽ gặp ác mộng.” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Bạch Hiển vẫn lựa chọn giường quỷ.
"Lựa chọn khác nhau đại diện cho vận mệnh hoàn toàn trái ngược. Sau khi qua cửa ác mộng tầng thứ năm, chúng ta cần công khai tin tức này, giải thích tính nghiêm trọng của sự việc cho tất cả người chơi, nói cho họ biết âm mưu của Mộng. Phải luôn nắm chắc ngọn đuốc hy vọng trong tay của chính mình.” Hàn Phi không chuẩn bị che giấu bất kỳ bí mật gì bên trong ác mộng, hắn và Bạch Hiển cùng nhau nằm ở trên giường quỷ.
Cả hai đưa ra lựa chọn, trong căn phòng tối đen bắt đầu xuất hiện nhiều bóng quỷ và ảo giác đáng sợ, chiếc giường dị hóa thành miệng của một con quái vật khổng lồ chưa biết, nuốt chửng cả hai người xuống.
Tinh thần và ý chí bắt đầu chìm xuống sâu hơn, tiến vào khu vực tuyệt vọng hơn.
Mở hai mắt ra, lần nữa trở lại bệnh viện của khu thành chủ, lần này Hàn Phi không tiếp tục đi về phía trước nữa. Hắn nhớ lại mọi thứ mình nhìn thấy trong ác mộng tầng thứ năm: "Tất cả người chơi đều nên lựa chọn giường quỷ, nhưng nhất định sẽ có người tò mò lựa chọn giường bình thường sẽ xảy ra chuyện gì."
"Anh cảm thấy Mộng không có khả năng thực hiện lời hứa, một tên có thể tạo ra nhiều ác mộng như vậy, nhất định là một tên biến thái hủy diệt nhân tính, vì vậy vẫn không nên tùy ý thử thì tốt hơn." Bạch Hiển thở phào nhẹ nhõm, ác mộng tầng thứ năm chỉ là lựa chọn, đối với một người có ý chí kiên định như anh thì không hề khó.
“Em thì lại muốn để cho một người chơi nào đó thử chiếc giường bình thường, để anh ta lựa chọn ôm lấy Mộng.” Hàn Phi cảm thấy đã đến lúc nên liên lạc với Thẩm Lạc rồi: “Sau đầu bị đâm một dao chắc là không ảnh hưởng đến việc chơi game đâu? Hơn nữa, Thẩm Lạc suýt chút nữa thì bị thuộc hạ của Mộng giết chết, chắc là anh ta cũng rất muốn báo thù."
"Chuyện này có quá nguy hiểm cho người chơi đó không?" Con người Bạch Hiển rất tốt, bản chất lượng thiện.
"Không sao, tên kia luôn có thể tuyệt xứ phùng sinh." Hàn Phi và Bạch Hiển bắt đầu rút lui, hai người cùng nhau ra khỏi bệnh viện khu thành chủ.
Mở chat room của người chơi ra, bọn họ nhìn một chút số liệu thống kê. Hiện tại có bốn guild game hàng đầu đã đánh được đến tầng thứ năm, nhưng mọi người đều rất ăn ý không tiếp tục đi nữa, dường như đều đang suy nghĩ về lựa chọn của ác mộng tầng thứ năm.
"Chân Lý Tất Nhiên, cư xá Hạnh Phúc, liên minh kinh doanh, Deep Space Technology, đánh qua tầng thứ năm đều là những guild game top 10 à." Bạch Hiển nhấp vào chat room: "Có cần liên hệ với bọn họ để xem bước tiếp theo họ chuẩn bị làm thế nào không?"
"Được." Sau khi ra khỏi bệnh viện bao trùm trong sương xám, hộp thư của Hàn Phi đã nhận được tin nhắn từ hội trưởng của liên minh kinh doanh, có lẽ là A Kỳ đã nói mọi chuyện với đối phương: "Khứu giác của liên minh kinh doanh rất nhạy cảm."
Liên minh kinh doanh có tiền quỹ hùng hậu, sở hữu nhiều mối quan hệ khác nhau; Chân Lý Tất Nhiên thì có nhiều người chơi hàng đầu, lại hiểu biết sâu sắc về game; Deep Space Technology guild game cuối cùng kia thực ra trước đây có một cái tên khác. Sau khi thành phố bị chiếm và những người chơi bị mắc kẹt, một số guild game không nổi cho lắm đã lập tức liên thủ, hơn nữa còn ngạo nghễ tuyên bố bọn họ là nhân viên được Deep Space Technology cử đến để duy trì sự ổn định trong trò chơi, Deep Space Technology sẽ không bao giờ từ bỏ mọi người, chắc chắn sẽ đưa mọi người đi. Mấy guild game này bình thường không bộc lộ ra, nhưng sau khi hợp lực lại thể hiện sức mạnh đáng kinh ngạc, đứng trong top 10 toàn server.
"Hoàng Doanh tạm thời không có cách nào vào game, nên em sẽ thay mặt anh ấy liên lạc với các guild game khác." Lấy tư cách là phó hội trưởng của guild game số 1, Hàn Phi đã gửi email mời tới 100 guild game hàng đầu, chia sẻ quan điểm của mình về ác mộng và kinh nghiệm qua cửa miễn phí; đồng thời thống nhất với người đứng đầu tất cả các guild game sẽ gặp nhau tại quảng trường trung tâm của khu thành chủ lúc 12:00 trưa, giải thích tình hình hiện tại cho tất cả người chơi bị mắc kẹt trong thành.
Sau khi nhận được email, guild game Deep Space Technology lập tức đồng ý. Bọn họ cũng giống như ủy thác của công ty, chỉ cần có lợi cho cục diện ổn định, bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì, cho nên hoàn toàn ủng hộ Hàn Phi.
Vật phẩm, thông tin, tiền tệ lưu thông mới có thể tạo ra giá trị, liên minh kinh doanh hiểu rõ tầm quan trọng của liên minh hơn bất kỳ ai khác, vì vậy họ cũng đã đồng ý rất dứt khoát.
Người phụ trách của 100 guild game hàng đầu bị mắc kẹt trong game lần lượt phản hồi lại Hàn Phi. Một cuộc họp khẩn cấp để giải quyết ác mộng sẽ được tổ chức trong [Cuộc sống hoàn hảo], đây cũng là lần đầu tiên Hàn Phi rời khỏi hậu trường đi lên sân khấu.
"Hàn Phi, có cần anh mời những người bạn khác đến giữ thể diện không?" Bạch Hiển biết rất rõ, trong cư xá Hạnh Phúc quỷ nhiều hơn người, người chơi làm gì có mấy người.
“Chúng ta tới đó là đủ rồi.” Tắt chat room đi, Hàn Phi quay đầu lại nhìn bệnh viện bị sương xám bao phủ: “Tại sao Vô Thường còn chưa ra ngoài?”