Phố Bình An là một con phố thương mại chạy từ đông sang tây. Trên phố có đủ loại thương nhân, người bán hàng rong, quán ăn ngon, người đi bộ qua lại, cho dù là nửa đêm cũng sẽ rất náo nhiệt.
Càng đi về phía tây, toàn bộ con phố càng trở nên tối tăm, môi trường cũng tồi tệ hơn. Lúc này Hàn Phi đang đứng ở phía tây của con phố.
Hắn nhìn con ngõ nhỏ dẫn đến đêm tối chưa biết, còn có tên điên bị xích ở lối vào con ngõ, cảm thấy cơn ác mộng này không hề đơn giản.
"Anh tên là gì? Người nhà của anh đâu? Là ai đã nhốt anh ở đây?"
Tên điên hình như nghe không hiểu câu hỏi của Hàn Phi, mở miệng ra là đủ loại lời nói tục tĩu, chửi cho đến khi cảm xúc kích động, còn lao về phía Hàn Phi, dây xích trên cổ căng ra, phát ra tiếng kêu lạch cạch.
"Con phố này dường như càng đi về phía đông càng có vẻ phồn hoa, càng đi về phía tây thì càng bẩn, rác thải trên mặt đất bắt đầu nhiều lên, nhưng điều kỳ lạ là mùi rác đốt trong không khí thì lại giảm bớt." Hàn Phi cảm thấy hơi khó hiểu. Tất cả rác đều được chất đống ở phía tây của con phố, nhưng mùi khét của rác đốt dường như lại đến từ phía đông.
Trong lúc Hàn Phi đang suy nghĩ thì có hai cậu bé cầm một cái bát vỡ chạy tới, hình như là hai anh em, đứa lớn nhìn chừng 12 13 tuổi, sắc mặt hơi dữ tợn; đứa nhỏ có lẽ mới bắt đầu học tiểu học, loạng choạng chạy theo anh trai, ánh mắt lảng tránh, luôn trong bộ dạng rất ủy khuất.
Hai đứa trẻ này dường như đã trải qua nhiều đau khổ, trưởng thành hơn so với các bạn cùng trang lứa, chúng đặt chiếc bát vỡ đầy thức ăn thừa bên cạnh tên điên.
Tên điên ngửi thấy mùi thơm thì nằm rạp xuống đất như một con chó hoang, hai tay giật lấy thức ăn nhét vào miệng. Dường như gã chỉ có thể ăn một bữa một ngày, cũng không cần biết thức ăn có hư hay không, ăn rất nhanh.
Hai đứa nhỏ cũng chú ý tới Hàn Phi. Mới đầu bọn chúng có vẻ sợ hãi, nhưng thấy hắn không hề làm hại đến tên điên, trông cũng có vẻ điềm đạm nho nhã, thì đã buông bỏ phòng bị.
Chờ sau khi tên điên ăn xong, em trai đi thu lại cái bát vỡ, anh trai thì chủ động đi về phía Hàn Phi: "Hình như chú không phải người ở con phố này?"
"Cháu có thể nhận ra toàn bộ người trên con phố này sao?" Hàn Phi hỏi ngược lại.
Anh trai lắc lắc đầu: "Cháu chỉ muốn nhắc nhở chú, mau chóng tìm một chỗ để ở, sau 0 giờ nửa đêm, nếu như chú vẫn còn đi trên đường, thì sẽ bị công chúa thiêu chết."
"Công chúa?"
“Cô ta là chủ nhân của con phố này, một người phụ nữ điên đặc biệt ham hư vinh và thích so đo. Cô ta nhìn thấy thứ gì mà mình thích thì nhất định phải đạt được. Tất cả thương nhân đều căm ghét cô ta từ tận đáy lòng, nhưng không ai dám bày tỏ.” Anh trai không dám lớn tiếng, giống như sợ bị công chúa nghe được.
"Một con phố thương mại bình thường như này với hai chữ công chúa thì cảm thấy có vẻ không phù hợp."
"Cháu không lừa chú đâu, bố của cháu chính là bởi vì đã đắc tội với công chúa, cho nên mới bị cô ta xích ở đây." Sắc mặt anh trai âm trầm, bất mãn nhưng lại bất đắc dĩ: "Trước kia bố là một trong những người quản lý dãy phố này, sau khi công chúa đến, đã ép bố phát điên. Cô ta muốn nói với tất cả các thương nhân rằng nếu không nghe lời cô ta, vậy thì sẽ giống như bố cháu đây."
“Anh ơi, chúng ta đi thôi.” Em trai giật giật góc áo anh trai, hình như tối nay bọn họ vẫn còn có chuyện khác phải làm.
“Đã 11 giờ rồi sao?” Gật gật đầu, anh trai xoay người bước đi vài bước. Dường như có vẻ không yên tâm, sau đó nó lại quay sang Hàn Phi nói: “Nếu như chú thật sự không có chỗ nào để đi, có thể vào nhà cháu trốn trước. Chính là cái lán gỗ cuối ngõ phía tây, mặc dù bẩn thỉu lộn xộn nhưng ít nhất có thể bảo vệ an toàn cho chú đêm nay."
Hai anh em chạy bước nhỏ rời đi, hình như là đi vào một cửa hàng ở phía đông phố Bình An.
"Hai anh em rất nhiệt tình, trông có vẻ là người tốt, nhưng anh trai rõ ràng là đang đóng kịch. Lời nó nói có thật có giả, hình như đã che giấu thứ then chốt nhất." Hàn Phi là diễn viên bậc thầy, vừa nhìn là đã có thể nhìn thấu diễn xuất vụng về của anh trai.
Để tìm ra sự thật, Hàn Phi tránh tên điên không mặc cái gì ra và bước vào cái lán gỗ kia.
Cái lán vô cùng đơn sơ, vách tường dột nát, chủ nhân của cái lán có vẻ thích sưu tầm rác có thể bán lấy tiền, coi chúng như báu vật, cất hết vào trong nhà.
Chỉ là thời gian lâu dần, trong nhà sẽ toát ra một mùi hôi thối không thể làm sạch được.
"Hai anh em kia và người bố điên của bọn chúng sống ở đây à? Nhưng tại sao mình lại cảm thấy đây không giống như nhà của bọn họ?"
Trong phòng chỉ có đôi dép lê cũ của phụ nữ, quần áo cũ các loại chủ yếu là màu hồng và trắng. Trên bàn dán các nhân vật hoạt hình mà các bé gái thích, còn có rất nhiều đồ chơi nhỏ tự làm từ phế liệu.
Nhà này rất nghèo nhưng có thể thấy chủ nhà rất thương con, không đủ tiền mua đồ chơi nên đã tự mình làm. Hầu hết mọi thứ trong nhà đều dành cho con gái, miễn là con mình thấy vui, anh ta sẽ vô cùng hài lòng.
"Những món đồ trong phòng rác này đều là của nữ, tại sao hai nam sinh lại nói đây là nhà của bọn chúng? Nhưng nhìn cách ăn mặc của bọn chúng, có vẻ như là thực sự sống ở đây."
Bây giờ trong lòng Hàn Phi có hai điểm nghi ngờ. Thứ nhất tất cả rác thải đều chất đống ở phía tây con phố, mà mùi rác cháy khét lại đến từ phía đông con phố; thứ hai lán gỗ ở phía tây chất đầy quần áo và đồ chơi của bé gái, nhưng lại là hai bé trai và một người đàn ông điên sinh sống.
“Những thứ ở hai bên phố Bình An này có phải là đã đổi chỗ cho nhau rồi không?” Hàn Phi híp mắt. Không ở trong phòng quá lâu, tìm kiếm xong hắn lập tức chạy về hướng đông của phố.
Khi thời gian trôi qua, số lượng người đi bộ trên phố bắt đầu giảm, truyền thuyết về công chúa giết người sau 0 giờ nửa đêm có lẽ là sự thật.
Dừng lại ở cửa hàng nơi hai anh em bước vào, Hàn Phi giả bộ tùy ý liếc nhìn bên trong. Đây là khách sạn duy nhất trên đường, tổng cộng có 3 tầng, đại khái khoảng mười mấy gian phòng.
Nhân lúc nhân viên lễ tân đang cúi đầu bận rộn, Hàn Phi lặng lẽ lẻn vào. Hắn bước đi không có bất kì tiếng động nào, giống như một con mèo hòa vào màn đêm.
"Đây không chỉ là ác mộng của mọi người, mà còn là ác mộng của chúng tôi, chỉ khi giết chết công chúa, mọi người mới có thể thoát ra được." Một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong phòng, hình như hai đứa con của tên điên đang ở bên trong.
"Chúng ta phải làm thế nào?"
"Lần đầu tiên mọi người tới phố Bình An, công chúa không biết đến sự tồn tại của mọi người. Chờ sau khi công chúa rời khỏi 'lâu đài' của mình lúc 0 giờ, mọi người có thể lén lút lẻn vào, đi đốt 'giày thủy tinh' mà cô ta yêu thích nhất." Giọng nói của anh trai rất nhỏ, nếu như không phải ngũ quan của Hàn Phi vượt xa người thường, cực kỳ nhạy bén, thì không thể nghe rõ.
"Lại là công chúa, lại là giày thủy tinh, ác mộng này giống như cổ tích vậy." Một người chơi nữ nhỏ giọng nói.
"Lâu đài là chỉ tòa nhà cao nhất ở phía đông con phố đúng không? Giày thủy tinh trông như thế nào? Công chúa sẽ giấu nó ở đâu?" Một người chơi khác thì cẩn thận hơn, hỏi rất cặn kẽ.
"Giày thủy tinh nằm trong căn phòng sâu nhất của lâu đài, nơi đó còn che giấu quá khứ mờ ám của công chúa. Cô ta không hề tươi đẹp rạng rỡ như vẻ bề ngoài, cô ta là một con quái vật vô cùng xấu xí, hư vinh biến thái." Giọng nói của anh trai rất nghiêm túc: "Mọi người nhất định phải nhớ kỹ, điểm yếu duy nhất của công chúa chính là sợ lửa, chỉ có ngọn lửa mới có thể thiêu đốt mọi thứ mà cô ta yêu thích, giết chết hoàn toàn cô ta."
“Trong lâu đài sẽ không có quỷ quái tồn tại chứ?” Đám người chơi vẫn chưa yên tâm.
"Trong toàn bộ lâu đài chỉ có công chúa và kỵ sĩ đen của cô ta sống, hai người như hình với bóng, sau 0 giờ sẽ cùng nhau đi tuần phố. Đến lúc đó, những thương nhân có ý kiến với cô ta trên phố Bình An cũng sẽ bắt đầu phản kháng, câu giờ cho mọi người!" Trong giọng nói của anh trai mang theo căm hận đối với công chúa, dường như nó hận không thể đợi để tiêu diệt công chúa được nữa.
"Được, sau 0 giờ, chúng tôi sẽ xuất phát!"
Trong phòng vang lên tiếng bước chân, Hàn Phi nhanh chóng rời đi, toàn bộ quá trình đều không có bất kỳ ai phát hiện ra.
Người đi đường trên phố Bình An càng ngày càng ít, rất nhiều cửa hàng đã bắt đầu đóng cửa, đèn nê ông cũng tắt, từ nhộn nhịp đến vắng vẻ chỉ mất 30 phút.
Hàn Phi đã đi tới cuối phía đông phố trước và nhìn thấy "lâu đài" của công chúa. Đó là một tòa nhà kiểu phương Tây trang trí xa hoa, tổng thể là màu trắng, mùi rác cháy khét lẹt chính là từ đây bay ra!
"Tại sao có thể có mùi đốt rác trong một lâu đài thoạt nhìn có vẻ đắt tiền như này?"
Hàn Phi không lập tức lẻn vào trong lâu đài, thông qua phương thức bắt con tin, hắn đã đạt được thỏa thuận với chủ một cửa hàng tạp hóa. Ông chủ cũng vô cùng hào sảng thu nhận hắn, còn nói hắn muốn ở đây bao lâu cũng được. Lợi ích của giá trị mị lực cao được thể hiện hoàn toàn ra ngoài, ngay cả thương nhân trong ác mộng cũng không muốn đuổi hắn đi.
Ở trong cửa hàng tạp hóa đến tận đêm khuya, khi đã đến 0 giờ, Hàn Phi nhìn thấy cánh cửa của tòa nhà sang trọng đó đang từ từ mở ra. Cả phố Bình An giờ phút này dường như đã thay đổi, mọi thứ đều bắt đầu trở nên mộng ảo.
Tiếng móng ngựa vang lên, vài con ngựa đen kéo một cỗ xe bí ngô khổng lồ toàn là màu vàng ra khỏi tòa nhà, trên con ngựa cao nhất có một kỵ sĩ toàn thân mặc áo giáp đen đang ngồi.
Anh ta cường tráng uy vũ, như thể không gì là không làm được, có thể ngăn chặn mọi nguy hiểm cho công chúa.
Vó ngựa đổ xuống, nguyền rủa thấm đẫm mặt đất, kỵ sĩ áo đen và công chúa của anh ta bắt đầu tuần phố.
"Ác mộng này thuộc về một đứa trẻ? Đây là một câu chuyện cổ tích do nó tưởng tượng ra?"
Trên con đường vắng vẻ chỉ có duy nhất bọn họ, tiếng cười của công chúa vang lên từ cỗ xe màu vàng, dường như cô ta có thể có được mọi thứ mình muốn ở đây.
Sau khi xe ngựa rời đi, Hàn Phi lập tức đi ra khỏi tiệm tạp hóa. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào lâu đài của công chúa.
Nội thất của lâu đài được trang trí xa hoa, với đủ loại bảo vật quý hiếm và một số lượng lớn đá quý.
Hàn Phi không thèm để ý đến những thứ ngoại vật này, thiên phú bị động trốn tìm được kích hoạt, hắn chạy hết tốc lực trong hành lang: "Mùi đốt rác thải càng ngày càng nồng nặc, căn nguyên của tất cả mùi hôi, hình như là ở phía sau bức tranh này!"
Dừng chân lại, Hàn Phi bước vào phòng vẽ của lâu đài. Trước mặt hắn là một bức tranh sơn dầu khổng lồ, vẽ cô bé lọ lem đang đi giày thủy tinh, đến cuộc hẹn với tất cả sự mong đợi.
Hàn Phi gỡ bức tranh ra, một mùi cay xè xộc vào mặt, sau bức tranh là một khung cửa bị cháy.
"Mùi rác cháy?"
Chậm rãi đi về phía trước, sau khi tiến vào khung cửa, ánh mắt của Hàn Phi thay đổi ngay lập tức. Hắn có thể khẳng định, căn phòng bị cháy này bố cục kiến trúc hoàn toàn giống với căn nhà chứa rác nơi một nhà ba người tên điên ở cuối phía tây con phố!
Tất cả rác tích trữ đều bị đốt cháy, chỉ còn lại một ít cặn bã hôi thối. Đi giữa đống đổ nát, Hàn Phi còn nhìn thấy một chiếc dép màu hồng của nữ giới bị cháy một nửa.
"Phồn hoa, người đi đường qua lại, các loại thương nhân, công chúa cùng lâu đài của nàng trên con phố Bình An, những thứ này đều cho mình một cảm giác hư ảo không chân thực. Chỉ có căn phòng bị cháy này mới khiến mình cảm thấy vô cùng chân thực." Hàn Phi cho rằng mọi thứ trên phố Bình An đều do chủ nhân của cơn ác mộng tưởng tượng ra. Căn phòng bị cháy ở nơi sâu nhất của tòa lâu đài mới đại diện cho môi trường sống thực sự của chủ nhân ác mộng.
Sau khi khôi phục lại bức tranh sơn dầu, Hàn Phi tự nhốt mình trong phòng khám phá đống đổ nát. Cuối cùng hắn đào được một chiếc hộp sắt gỉ sét dưới đống tro tàn.
Trong hộp là một tờ giấy chứng nhận con nuôi đã cháy gần hết và một cuốn album ảnh đã cũ nát. Những bức ảnh ố vàng trong album ảnh ghi lại quá trình trưởng thành từng bước của một bé gái sơ sinh mắc bệnh thiểu năng trí tuệ.
"Người bố" nhận nuôi bé gái sơ sinh là một người què vừa gầy vừa thấp, anh ta là một công nhân vệ sinh môi trường, hình như là phụ trách khu phố Bình An.
Chưa từng kết hôn, một ngày nọ anh ta nhặt được một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi. Một người đang phải vật lộn để nuôi sống bản thân như anh ta đã quyết định giữ lại cô bé đáng yêu này.
Anh ta không dám để bé gái sơ sinh ở nhà một mình, nên đã cõng theo cả bé đi làm. Khi bé gái lớn hơn một chút, anh ta sẽ đặt cô bé lên trên chiếc xe rác màu cam của mình, nơi có một chiếc ghế đặc biệt mà anh ta đã làm riêng cho con gái mình.
Bọn họ cùng nhau cho những con mèo hoang màu đen ở góc phố ăn, làm nhẫn từ lon nước ngọt, mài mảnh chai rượu thành đá quý và cắt đĩa CD để làm váy công chúa lấp lánh.
Bọn họ đã từng rất hạnh phúc, là tất cả của nhau.
Bất cứ khi nào sự náo nhiệt kết thúc, người đàn ông sẽ như một kỵ sĩ, đưa công chúa nhỏ của mình tiến vào màn đêm. Không có sự phân biệt đối xử và lời đàm tiếu từ người khác, nơi đây là thế giới thuộc về bọn họ.