"Sau 0 giờ nửa đêm, kỵ sĩ sẽ bảo vệ công chúa cùng nhau tuần phố. Người công nhân vệ sinh nhận nuôi đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi này, dường như mỗi ngày đều đợi cho đến khi tất cả các hoạt động kinh doanh trên phố thương mại đóng cửa mới ra ngoài quét dọn."
Câu chuyện cổ tích ác mộng hoang đường với những chuyện trong hiện thực đều tương ứng với nhau, Hàn Phi tiếp tục lật xem album ảnh.
Cô bé dần dần lớn lên, căn bệnh tâm thần bẩm sinh cũng càng ngày càng trầm trọng, có lúc cô không kiềm chế được bản thân, sẽ làm những việc mà người bình thường không thể hiểu nổi. Những người buôn bán trên phố rất ghét cô, cho rằng người điên này ảnh hưởng đến việc kinh doanh của bọn họ.
Đều là vì cuộc sống, người khác không cần phải trả giá cho một người không liên quan. Anh công nhân vệ sinh cũng hiểu rất rõ điều này, để tránh cho con gái mình gặp rắc rối, anh đã luôn ở bên cạnh cô bé, giống như lần đầu tiên anh nhận nuôi cô bé vậy, dùng cơ thể không khỏe mạnh để bảo vệ cho đứa con của mình.
Cô bé lớn lên, người công nhân vệ sinh cũng càng ngày càng già đi, những bức ảnh trong album trở nên rõ ràng hơn, nhưng những người trong ảnh ngày càng già và mệt mỏi hơn.
Nhưng cho dù có vất vả, mệt mỏi đến đâu thì hai bố con vẫn nở nụ cười khi chụp ảnh, đây là món quà mà họ để lại cho thế giới của riêng mình.
Khi ở cạnh công nhân vệ sinh, con gái nuôi luôn im lặng và “ngoan ngoãn”, nhưng một khi bị nhốt ở nhà một mình hoặc rời khỏi công nhân vệ sinh quá lâu, cô bé sẽ trở nên cực kỳ hung hãn.
Một số hóa đơn tiền nợ trong chiếc hộp dường như cũng đã chứng minh vấn đề. Con gái nuôi không muốn bị nhốt ở nhà, một mình chạy ra ngoài tìm người công nhân vệ sinh, lại bị những thương nhân ức hiếp đuổi đánh, nhiều lần cô phải gọi cảnh sát, để cảnh sát đưa cô đi.
"Ngày 19 tháng 2, dọa sợ những khách hàng xếp hàng tại quán trà sữa, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động kinh doanh của quán trà sữa, nợ 300 tệ."
"Ngày 25 tháng 2, ở bên ngoài cửa sổ của một cửa hàng quần áo xem quần áo, bị đuổi đi còn không đi, xô xát với người phục vụ, cào mặt người phục vụ bị thương, nợ 800 tệ, đã trả 315 tệ."
"Ngày 16 tháng 3, lấy trộm đồ ăn thừa của khách hàng, sau khi bị bắt còn cố gắng trốn thoát, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trải nghiệm ăn uống của khách hàng, nợ nhà hàng 300 tệ".
"Ngày 1 tháng 4, bất ngờ lao ra đường, khiến những vị khách đang chờ đợi hoảng sợ, nợ khách sạn, cửa hàng trái cây, quán trà sữa mỗi chỗ 50 tệ."
"Ngày 29 tháng 4..."
Trong nhà không có bao nhiêu tiền, tiền tiết kiệm của người công nhân vệ sinh đều dùng để mua thuốc cho con gái nuôi, anh không đủ khả năng đền bù những thiệt hại do người khác đề nghị nên đành phải viết giấy nợ tiền.
Ngay cả trong ác mộng, những tờ giấy nợ đó vẫn rất rõ ràng, người viết giấy nợ không định quỵt nợ mà luôn nghĩ đến việc phải trả lại tiền.
"Những tờ giấy nợ ban đầu còn bình thường, nhưng một số giấy nợ phía sau, trông có vẻ như các thương nhân hợp tác với nhau để đuổi bố con họ đi. Gần như chỉ cần người công nhân vệ sinh không ở nhà, cô con gái điên đều sẽ rời khỏi nhà, rất không bình thường. Cảm giác như thể có ai đó đang cố tình dụ cô bé ra ngoài, mở khóa cửa cho cô bé, để cô lang thang trên đường, cuối cùng đổ hết tội lỗi lên người cô."
Bất giác, Hàn Phi đã lật đến phần cuối của album ảnh. Rất nhiều bức ảnh đã bị ngọn lửa thiêu rụi, bức ảnh cuối cùng mà hắn có thể nhìn thấy được chụp trong một cái lán gỗ.
Lán gỗ này giống hệt lán gỗ phía tây phố Bình An, một ông lão gầy gò khom lưng đang đứng bên giường tết tóc cho cô con gái đã lớn của mình.
Nhìn kỹ bức ảnh, Hàn Phi chú ý tới cửa sổ và khóa cửa: "Trong ảnh hình như còn có người thứ ba?"
Trên bậu cửa sổ của lán gỗ lộ ra nửa cái đầu của một cậu bé, cậu bé này giống hệt cậu bé mà Hàn Phi vừa nhìn thấy ban nãy.
Chỉ là cậu bé trong ảnh trắng trẻo sạch sẽ, trên mặt không có vết bẩn, làn da non nớt có thể vắt ra nước, còn cậu bé Hàn Phi nhìn thấy ở phố Tây có làn da khô và tái nhợt, trên mặt cũng rất bẩn.
"Hai gia đình với thân phận khác xa nhau xuất hiện trong một bức ảnh, cậu bé nằm bò trên bậu cửa sổ nhà cô gái đang nhìn trộm thứ gì đó? Mỗi khi người công nhân vệ sinh không có nhà, có phải đều là hai anh em bọn họ đã thả cô gái bị bệnh tâm thần ra khỏi nhà không?"
"Cô gái được người công nhân vệ sinh nhận nuôi có vấn đề về thần kinh, cô ấy không thể giao tiếp một cách bình thường với người bố, vì vậy mỗi lần đều bị đổ oan?"
"Hai anh em đó đã nói rằng nhà bọn họ vốn là người quản lý của con phố này, có phải bọn họ định dùng cách này để đuổi hai bố con kia đi không? Hay đây đơn giản chỉ là một trò đùa ác ý của hai anh em kia?"
Những người buôn bán đang thuê cửa hàng trên phố Bình An, bất kể là người công nhân vệ sinh què, hay là cô bé có vấn đề về thần kinh, đều có khả năng ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của bọn họ. Vì vậy bọn họ ở cùng một trận tuyến với người quản lý đường phố.
"Có rất nhiều cách để xua đuổi người ta, nhưng cuối cùng vì sao lán gỗ lại bị cháy? Là vô ý hỏa hoạn, hay là có người cố ý phóng hỏa?"
Điểm tuyệt vọng nhất của cơn ác mộng này nằm ở chỗ, ngọn lửa lớn thiêu rụi hiện thực, cái chết đã mở đường cho phố Bình An mới.
Bên ngoài mật thất truyền đến tiếng bước chân, những người chơi kia cũng đã đi vào.
"Đến cũng nhanh thật." Cất quyển album ảnh đi, Hàn Phi tiến vào nơi sâu nhất trong căn phòng bị cháy và cố gắng tìm "giày thủy tinh" của công chúa.
Sau khi dọn dẹp đống tro tàn trên tường, Hàn Phi tìm thấy một ngăn nhỏ phía sau tấm ván giường cháy thành than, trong đó có nhiều giày và quần áo nữ.
Những thứ này dường như đều là do công nhân vệ sinh làm cho con gái của mình, có một số giày sáng bóng loáng, còn có một số giày bên trên được khâu hình đầu búp bê dễ thương, mỗi đôi giày đều chứa đầy tình yêu của người bố.
"Phòng quần áo của công chúa?"
Trên bức tường có viết vài chữ xiêu vẹo, trong đó còn có chữ viết sai.
Chỉ nhìn thấy những thứ này, Hàn Phi đã có thể tưởng tượng ra khung cảnh trong bức ảnh. Hai con người sợ hãi thế giới bên ngoài, trốn trong lán gỗ đơn sơ, con gái nằm trên giường, phấn khích nhìn bố làm đồ đẹp và giày đẹp cho mình, sau đó nóng lòng muốn mặc thử, trên mặt nở nụ cười thuần khiết.
Linh hồn tồn tại khiếm khuyết dựa vào nhau, ánh sáng mờ ảo chiếu vào người bọn họ, khiến bọn họ tỏa sáng rực rỡ.
“Giày thủy tinh của công chúa có lẽ là ở đây.”
Trong phòng ngăn có rất nhiều giày dép, từ sơ sinh cho đến bé gái, rồi đến nữ sinh, những đôi giày đủ kích cỡ được xếp chồng lên nhau, đó là tất cả tình yêu thương của người bố dành cho con gái của mình.
"Giày thủy tinh là chìa khóa để Lọ Lem trở thành công chúa, giày thủy tinh của con gái nuôi người công nhân vệ sinh có lẽ là đôi giày quan trọng nhất của cô ấy, đó cũng là đôi giày đã thay đổi cuộc đời của cô."
Ngồi xổm trước phòng ngăn, lục lọi rất lâu, Hàn Phi đã phát hiện được một đôi giày đặc biệt khác với những đôi còn lại.
Đôi giày này lớn hơn bất kỳ đôi nào khác trong phòng ngăn, đôi giày được bao phủ bởi những mảnh vụn sáng màu và nhiều miếng dán hoạt hình được bảo quản tốt.
Người công nhân vệ sinh rất ít khi bỏ tiền mua miếng dán, đa số là nhặt đồ thừa của người khác chơi, nên những miếng dán mà con gái nuôi nhặt được về cơ bản đã rách nát; những miếng được bảo quản tốt được cô coi như bảo bối quý giá nhất, không nỡ sử dụng. Nhưng trên đôi giày này lại được dán đầy đủ các sticker hoạt hình hoàn chỉnh.
“Người công nhân vệ sinh không chắc sẽ dùng bảo bối của con gái để làm giày, hơn nữa đôi giày này rất to…” Hàn Phi cầm lấy đôi giày to kia lên: “Chẳng lẽ đôi giày này là con gái nuôi làm cho người công nhân vệ sinh? Giày thủy tinh khiến Lọ Lem trở thành công chúa; bé gái sơ sinh bị bỏ rơi mắc bệnh tâm thần được người công nhân vệ sinh nhận nuôi, trở thành công chúa của phố Bình An."
Đứa bé bị bỏ rơi là công chúa, kỵ sĩ đen không rời nửa bước là công nhân vệ sinh, cỗ xe bí ngô vàng là xe chở rác vệ sinh, con ngựa đen cao lớn và uy nghiêm là con mèo hoang màu đen mà bọn họ từng cho ăn ở góc phố.
Người bố nuôi không có gì trong tay đã cố gắng hết sức để thế giới của con gái tràn ngập màu sắc.
Vận mệnh của đứa trẻ bị bỏ rơi đã được người công nhân vệ sinh thay đổi, giày thủy tinh của cô ấy chính là tình yêu của bố nuôi.
Trong căn nhà rác rưởi đã bị lửa thiêu rụi này, phòng quần áo của công chúa nhỏ đã mang đến cho Hàn Phi một số cảm xúc mà hắn chưa từng có trước đây.