"Anh ấy chơi game vẫn luôn điên cuồng như thế này ư?"
Chết trong ác mộng có thể gây ra các vấn đề về não, vì vậy những người chơi bước vào ác mộng luôn cực kỳ thận trọng.
Nhưng vào ngày hôm nay, tất cả những kiến thức thông thường của ba người chơi mới đã bị phá vỡ, bởi vì bọn họ đã gặp phải Hàn Phi.
Diễn viên phim kinh dị đến từ cư xá Hạnh Phúc này đã lao vào ngọn lửa dữ dội, đầu không quay lại, thậm chí còn không cả nhướng mày.
“Lửa này chẳng lẽ cháy không đau à?” Người chơi cao lớn đang ở trong trạng thái kinh ngạc tột độ, ngón tay theo bản năng duỗi về phía ngọn lửa trên đống rác. Nhưng chỉ vừa mới chạm qua anh ta đã vội rút ngón tay lại, giữa các ngón tay truyền đến cảm giác đau thấu tim: "Còn đau hơn cả lửa trong hiện thực nữa!"
Đối với ba người chơi, cho dù biết cách qua cửa, bọn họ cũng không thể tiếp tục thực hiện. Có lẽ là khi ngọn lửa bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát, bọn họ sẽ trực tiếp bỏ cuộc.
Sau khi tự mình thử nghiệm, ánh mắt của người chơi cao lớn nhìn Hàn Phi tràn đầy tôn kính. Ngọn lửa đen đang cháy hừng hực xung quanh hắn, có một số tia lửa bắn vào trên người, nhưng hắn vẫn chạy về phía trước như cũ, thậm chí tốc độ càng lúc càng nhanh.
Sử dụng năng lực ngôn linh, Hàn Phi không ngừng thi triển nguyền rủa lên bản thân, khiến tốc độ tăng vọt.
Hắn biết rằng mình chỉ có một cơ hội, nhưng cơ thể của hắn không thể chống đỡ được quá lâu.
Ác mộng tầng thứ sáu quả thực khó khăn hơn nhiều so với trước. Đơn thuần nhìn từ phương diện thực lực, công chúa điên cuồng đã tương đương với oán niệm cỡ lớn, hơn nữa còn nắm được oán niệm đặc biệt tương tự như lửa đen hận ý!
Trong tình hình không thể mở ô vật phẩm, nếu Hàn Phi đối đầu trực diện sẽ không có một cơ hội chiến thắng nào, chỉ có thể dựa vào suy đoán của mình, để liều mạng giành lấy một tia sống sót.
Công chúa đang tàn sát trên đường phố cũng phát hiện ra Hàn Phi. Cô ta vặn vẹo thân thể cháy đen cùng với bóng quỷ khổng lồ sau lưng nhìn về phía hắn.
Những thương nhân bị lửa lớn thiêu đốt, đến lúc chết trên mặt vẫn còn mang theo oán hận. Tất cả căm phẫn đều dồn về phía công chúa, khiến cô trở nên càng điên cuồng và đáng sợ hơn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, công chúa sẽ đốt cháy ác mộng và trở thành một ác mộng mất đi lý trí.
"Có lẽ đây là cách Mộng nuôi dưỡng ác mộng. Tất cả lệ quỷ trong ác mộng đều từng là người sống, bọn họ chết bên trong mộng, bị oán hận chiếm giữ, cuối cùng trở thành hung khí giết người sắc bén trong tay nó."
Càng đi về phía trước, ngọn lửa lại cháy càng dữ dội hơn!
Lưng và vai truyền đến những cơn đau dữ dội, nhưng Hàn Phi chẳng những không giảm tốc độ. Ngược lại dựa vào thiên phú nghề nghiệp đồ tể nửa đêm của mình, lợi dụng đặc tính nghề nghiệp lượng máu càng ít sức lực càng mạnh, một lần nữa hắn thu hẹp khoảng cách với công chúa.
"Sắp đến nơi rồi!"
Khi hai bên chỉ còn cách 5 mét, kỵ sĩ đen theo sát công chúa bước ra. Cả người đang bùng cháy, nhưng anh ta dường như không cảm thấy đau đớn, đôi mắt tê dại dưới lớp mặt nạ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Hàn Phi.
"Tôi muốn cứu con gái của anh! Mang hai người ra khỏi ác mộng này!" Hàn Phi có vẻ nóng vội: "Đừng trốn ở trong ác mộng giết những kẻ địch trong tưởng tượng kia, tôi sẽ giúp anh tìm ra kẻ phóng hỏa trong hiện thực!" Lấy đôi "giày thủy tinh" ra, Hàn Phi lo lắng ngọn lửa sẽ đốt cháy chúng nên vẫn luôn dùng chính cơ thể mình để bảo vệ.
"Đây là đôi giày mà con gái đã làm cho anh, tôi biết anh rất yêu cô bé, nhưng đây không phải là cách thực sự để giúp cô ấy!
Nhìn thấy Hàn Phi lấy "giày thủy tinh" ra, ánh mắt của kỵ sĩ đen rõ ràng đã có thay đổi, nhưng anh ta vẫn không hề lui bước.
Ngọn lửa cháy rực mà công chúa điều khiển nuốt chửng cả kỵ sĩ đen và Hàn Phi, lửa bùng cháy trên da, loại đau đớn này khó mà có thể tưởng tượng được.
"Không trải qua đau khổ của người khác, thì đừng nói mình có thể thay đổi." Giọng nói lạnh lùng tê liệt truyền ra từ bên dưới khôi giáp của kỵ sĩ đen. Người đàn ông vẫn luôn chịu đựng sự giày vò của ngọn lửa, làn da và khôi giáp đã hòa vào làm một. Biết mình ở bên cạnh công chúa sẽ phải chịu đựng đau khổ, nhưng bất luận thế nào anh ta cũng không muốn rời đi, cho dù có bị thiêu đốt thành một con quái vật mất đi hình dạng của con người.
Kỵ sĩ đen dường như đã nhiều lần bị lừa gạt, anh ta đã không còn dễ dàng tin tưởng bất kì ai.
"Anh thà sống trong ảo tưởng, cũng không muốn đi trừng phạt hung thủ thực sự à? Cô ấy là đứa trẻ mà anh nhận nuôi, chẳng lẽ anh không muốn thực sự báo thù cho cô ấy?"
Có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, Hàn Phi quyết định dùng hành động để chứng minh. Hắn và kỵ sĩ đen giao đấu trong ngọn lửa cháy rực, lửa lớn bùng cháy trên người của bọn họ, đốt cháy từng tấc da thịt.
Tóc bị đốt cháy, máu thịt đen sì nứt ra, đến máu cũng đã khô kiệt. Khuôn mặt cũng được coi là anh tuấn của Hàn Phi đã bị ngọn lửa thiêu đốt, trở nên vô cùng xấu xí, nhưng đôi mắt hắn vẫn sáng ngời như cũ, không chút lùi bước!
"Tôi đã trải qua quá nhiều đau khổ rồi, cũng chính vì thế nên tôi mới muốn giúp anh!"
Sử dụng sức mạnh của nhân cách chữa trị, mỗi lần Hàn Phi chạm vào kỵ sĩ đen, như thể nắm đấm đấm vào trên bàn là. Khi hắn bong một lớp da, cũng truyền hy vọng của chữa trị vào cơ thể của kỵ sĩ đen.
Độ khó của ác mộng tầng thứ sáu quả thực rất lớn, cuộc tàn sát trong ngọn lửa cực kỳ thảm khốc.
Khi hai bên không ai chịu nhượng bộ, ba người chơi vẫn luôn ngồi chờ phía sau đột nhiên lao ra từ hai bên biển lửa, bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng giao chiến của Hàn Phi và kỵ sĩ đen. Khi thấy hắn thà bị thiêu chết cũng không từ bỏ, bọn họ không tiếp tục ở yên tại chỗ nữa.
Con người là một loại sinh mệnh rất phức tạp, có đôi lúc sẽ sợ hãi cái chết, vì để sống sót có thể làm ra đủ loại chuyện ghê tởm; nhưng lại có đôi lúc, bọn họ biết rõ mình có thể sẽ phải đối mặt với cái chết, nhưng vẫn điên cuồng tiến về phía trước, bất chấp tất cả.
Có thể là chính ba người chơi cũng không ngờ mình lại đưa ra quyết định như vậy, vào khoảnh khắc đó chỉ là bị hành động của Hàn Phi làm cho bị sốc, có lẽ bọn họ cũng có thể trở thành người như vậy.
"Tránh ngọn lửa ra! Để công chúa đi giày thủy tinh vào!"
Hàn Phi ném giày thủy tinh trong tay mình cho người chơi cao lớn, khi kỵ sĩ đen chuẩn bị đi đến ngăn cản, hắn đã dùng hai tay ôm lấy đối phương.
Ngọn lửa bùng cháy trên cơ thể và linh hồn của hai người, cánh tay của Hàn Phi lại không ngừng dùng lực: "Hai người không nên sống trong ác mộng! Đau khổ của thế giới này không nên do người bị hại phải gánh chịu!"
Sức mạnh của nhân cách chữa trị không ngừng truyền vào, đôi mắt đã tê dại của kỵ sĩ đen dần dần tìm lại được tình cảm thuộc về con người, động tác giãy giụa của anh ta càng lúc càng nhỏ. Không trải qua đau khổ của người khác, thì đừng bao giờ khoa tay múa chân trên bi thương của họ. Nhưng Hàn Phi đã dùng hành động thực tế của mình để chứng minh, hắn nguyện ý rơi vào biển lửa cùng với kỵ sĩ đen và công chúa.
Sức mạnh đặc biệt của nhân cách chữa trị khiến nội tâm của kỵ sĩ đen bắt đầu giãy giụa. Thấy động tác của đối phương bắt đầu chậm lại, Hàn Phi lập tức buông tay, mang theo cơ thể toàn là lửa lao về phía công chúa!
Ba người chơi phối hợp với nhau, dưới sự kích thích của Hàn Phi, bọn họ cũng mang theo ý nghĩ chết chắc hướng về phía trước.
Dũng khí là bài hát ca ngợi đẹp nhất của nhân loại, ba người tiếp cận từ ba phương hướng khác nhau, công chúa đã nhắm trúng người chơi cao lớn cầm giày thủy tinh. Với bộ dạng xấu xí như một con quái vật thúc đẩy ngọn lửa toàn thân, một con rắn lửa đen kịt há cái miệng đẫm máu cắn về phía người chơi cao lớn.
Tốc độ của ngọn lửa quá nhanh, người chơi cao lớn không kịp tránh né, đồng tử của anh ta hoàn toàn bị lửa đen lao tới chiếm giữ: "Game của mình sắp kết thúc rồi sao?"
Anh ta chưa từng cảm nhận cái chết ở khoảng cách gần đến thế, mùi hôi thối khi ngọn lửa thiêu đốt máu thịt, hình như là mùi vị của cái chết.
"Tránh ra!"
Một cỗ sức mạnh từ sau lưng truyền đến, người chơi cao lớn bị ném mạnh sang một bên. Anh ta xoay đầu lại nhìn, con rắn khổng lồ do lửa đen hóa thành một miếng nuốt trọn Hàn Phi.
Ngọn lửa lan tràn toàn thân, trên làn da không có lấy một chỗ lành lặn, một diễn viên sống nhờ khuôn mặt đã biến thành quái vật trong biển lửa.
Hắn thật xấu xí, nhưng lại thật cao thượng.
"Nắm lấy cơ hội!"
Người chơi cao lớn ngã xuống đất nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, hai người chơi còn lại đã tới gần, bọn họ đẩy công chúa từ trên cỗ xe bí ngô xuống. Người chơi cao lớn cầm giày thủy tinh dùng tốc độ nhanh nhất trong đời chạy đến bên công chúa, đi đôi giày thủy tinh đặc biệt kia vào cho cô.
Những sticker dễ thương, những mảnh nhựa phản quang, đôi giày không vừa chân này là do chính công chúa tự tay làm. Ngọn lửa trên người cô có thể thiêu rụi mọi đồ đạc trong ác mộng, ngoại trừ đôi giày thủ công rẻ nhất này. Sau khi đi đôi "giày thủy tinh" đặc biệt này vào, phần da bị cháy sém ở mắt cá chân của công chúa dần trở nên bình thường, nhưng năng lực kiểm soát ngọn lửa và những đồ trang sức đẹp đẽ sang trọng trên người cô lại dường như đang dần biến mất.
Bóng quỷ khổng lồ được hình thành bởi vô số oán niệm sau lưng công chúa đang vùng vẫy. Nó xúi giục công chúa cởi đôi giày đó ra, nhưng người đã rơi vào trạng thái điên loạn bất ngờ lần này lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
Ngọn lửa mạnh mẽ và cuộc sống xa hoa dường như không còn quan trọng với cô gái điên này, thứ cô ấy muốn nhất chính là đôi giày và người sẵn sàng làm chúng cho cô.
Thi thể đầy vết sẹo đen cháy sém dần hồi phục, con ngựa đen cao lớn bên cạnh công chúa biến thành một con mèo hoang đen gầy gò, chúng vây quanh chân cô, run lẩy bẩy.
Chiếc xe bí ngô màu vàng cũng mất đi vẻ ngoài sang trọng và biến thành một chiếc xe rác màu cam có thể nhìn thấy khắp mọi nơi trên đường phố, nhưng chiếc xe rác này có một chiếc ghế nhỏ cố định trên đó.
Mỗi khi công chúa từ bỏ thứ gì đó mà mình có trong ác mộng, bóng quỷ khổng lồ phía sau sẽ yếu đi một chút.
Sau khi công chúa đã mất đi tất cả và trở lại thành cô gái ngờ nghệch trước đây, con phố Bình An như một câu chuyện cổ tích hoang đường cũng trở thành phố Bình An ban đầu.
Ngọn lửa đen từ từ bị dập tắt, những người buôn bán hai bên đường không còn một ai. Trên phố Bình An ngoại trừ mấy người chơi ra, chỉ có “công chúa” và “kỵ sĩ” của mình.
Ba người chơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của Hàn Phi, bọn họ lại bắt đầu lo lắng. Bởi vì vết thương trên cơ thể của Hàn Phi không hề lành lại, hắn dường như chỉ còn lại một hơi tàn.
“Bộp!"
Khôi giáp nặng nề mang theo cả da thịt bị cởi bỏ, kỵ sĩ ném chiếc mũ giáp nặng nề xuống đất, để lộ một khuôn mặt già nua nhăn nheo, tràn đầy nếp nhăn. "Đúng vậy, đây mới là chân thật...." Ông lão đi tới cô gái bên cạnh xe rác, ôm cô đặt vào trên xe, vô cùng không nỡ nhìn cô: "Thật đáng tiếc, tôi không phải là ảo thuật gia có thể phù phép xe bí ngô và đôi giày thủy tinh, tôi không thể biến cô bé lọ lem của tôi thành công chúa trong lòng mọi người, tôi chỉ là một người cha bất tài."
Cô gái ôm lấy cánh tay của ông lão, không chịu buông ra, ông lão cũng dịu dàng ôm lấy đứa con của mình.
"Ác mộng sắp tiêu tan rồi, bố cũng không có lý do gì để lại giữ con lại ở chỗ này nữa, sau này con nhất định phải ăn cơm đúng giờ, phải ngoan nhé." Ông lão rất không nỡ, không ngừng nói đi nói lại cùng một điều với cô gái. Ông không giỏi biểu đạt cảm xúc của mình, tình yêu của ông đối với con cái thực ra nằm ở những câu nói đơn giản không ngừng lặp đi lặp lại nhiều lần.
Biên giới của mộng cảnh bắt đầu sụp đổ, sau khi ông lão từ biệt cô gái thì quỳ xuống bên cạnh Hàn Phi sắp bị thiêu chết: "Tôi muốn dùng ba bí mật, để đổi lấy một lời hứa của cậu."
Nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Phi, ông lão tiếp tục nói: "Con gái của tôi có lẽ là vẫn còn sống, con bé tên là Bạch Quả Quả, hy vọng sau khi cậu rời khỏi ác mộng có thể thay tôi chăm sóc cho con bé. Bởi vì sau này tôi không thể mang con bé vào trong ác mộng để ở bên cạnh nữa, trong thế giới của con bé chỉ còn lại một mình thôi."
“Vì để cậu có thể an toàn sống tiếp, tôi sẽ nói cho cậu biết một số chuyện, có thể giúp cậu sống tốt hơn.” Ông lão nói rất nhanh, dường như ông không còn nhiều thời gian nữa: “Cậu không cần giúp chúng tôi báo thù, người xấu làm tổn thương chúng tôi đã chết rồi, hung thủ chính là tôi."
Hàn Phi không thể nói chuyện, nhưng đầu óc của hắn không có bất kì vấn đề gì, nên ghi nhớ lại tất cả những gì ông lão nói.
“Tôi trở thành bộ dạng mà bọn họ hy vọng, cả ngày sống trong sợ hãi và ác mộng, cho đến khi bị giọng nói kia mang tới đây.” Ông lão dường như nhớ tới chuyện xảy ra vào một đêm nào đó: “Tất cả ác mộng ở đây đều là những gì người sống trải qua. Những mảnh vỡ ác mộng lớn bé khác nhau, cuối cùng được ghép lại thành một mộng cảnh hoàn chỉnh, giọng nói đã đưa tôi đến đây nằm ở trong nơi sâu nhất của mộng cảnh."
Sau khi do dự một lát, ông lão từ trong áo lấy ra một tấm ảnh của con gái nuôi. Đứa trẻ trong ảnh vô cùng đáng yêu, trên mặt vĩnh viễn mang theo nụ cười ngây thơ thuần khiết.
"Giọng nói kia thu thập ác mộng của những người chúng tôi, hình như là vì muốn làm ra thứ này." Ông lão nhét tấm ảnh vào trong tay Hàn Phi. Nói ra cũng thật kỳ lạ, tấm ảnh kia sau khi rơi vào trong lòng bàn tay hắn thì lập tức biến đổi hình dáng, không ngừng co lại vào trong, cuối cùng biến thành một mảnh vỡ hình vuông có kích thước bằng móng tay. Một mặt của mảnh vỡ này là màu đen, toát ra cảm giác tuyệt vọng nồng đậm, còn mặt kia là màu trắng, như thể còn lưu giữ lại những gì tươi đẹp đơn giản nhất của nhân tính.
Sau gáy đau âm ỉ, hộp đen của Hàn Phi có phản ứng lại, mảnh vỡ đen trắng trong ác mộng dường như là một trong những vật liệu cấu tạo hộp đen.
"Giọng nói kia tìm kiếm một người đặc biệt, chế tạo ra ác mộng đáp ứng yêu cầu của nó, mọi thứ đều là vì thứ này. Nó đại diện cho toàn bộ chấp niệm, có thể nói là cả cuộc đợi tôi chính là một mảnh vỡ nho nhỏ này." Ông lão nhìn về phía lòng bàn tay của Hàn Phi: "Tôi tặng nó cho cậu, hy vọng nó có thể có ích với cậu."
Thăng trầm trong cuộc đời của một con người hóa thành ác mộng, cuối cùng mới có thể tạo ra một mảnh vỡ nhỏ. Điều này khiến cho Hàn Phi bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ hộp đen sau gáy của hắn cũng là được sinh ra như vậy?
Mỗi một người sở hữu hộp đen đều từng trải qua những chuyện vô cùng tuyệt vọng, hộp đen dường như không bao giờ có thể mở được...
Hàn Phi bị thương rất nặng, hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng bây giờ đến cử động cũng rất khó khăn.
"Ác mộng càng về sau càng đáng sợ, cậu nhất định phải cẩn thận với giọng nói đó. Nó luôn xuất hiện một cách vô tình, chờ sau khi cậu nhận ra sự tồn tại của nó, có thể đã quá muộn rồi." Ông lão và cơ thể của công chúa cùng nhau tiêu tan, phố Bình An hoang đường cuối cùng tuôn về phía cơ thể của Hàn Phi, mọi thứ trong ác mộng đều bị quỷ văn của tiếng cười điên cuồng ăn hết.
Bắt đầu từ ác mộng tầng thứ sáu, trò chơi với Mộng mới được coi là thực sự bắt đầu. Mở hai mắt ra, quỷ văn trên người Hàn Phi áp đảo sương xám xung quanh. Sau khi thôn phệ được ác mộng tầng thứ sáu, quỷ văn đã xuất hiện biến hóa rõ ràng, những hạn chế của mộng cảnh đối với quỷ văn cũng giảm bớt. Lần sau tiến vào ác mộng, dường như Hàn Phi có thể thử gọi ra một bộ phận quỷ quái bên trong quỷ văn.
Toàn bộ vết bỏng trên người đều đã biến mất, Hàn Phi lập tức nhìn xung quanh, trong đại sảnh bệnh viện chỉ có hắn và ba người chơi kia, không hề có người thứ năm.
"Người chơi lựa chọn nương nhờ Mộng, không hề ra ngoài cùng với chúng ta!" Nheo mắt lại, Hàn Phi đã động sát khí rồi, nếu không phải vừa rồi người thứ năm gây hỗn loạn, cuối cùng cũng sẽ không nguy hiểm đến như vậy: "Tên kia đã chết ở trong mộng rồi? Hay là người chơi nương nhờ Mộng có một lối thoát khác? Không cùng rời đi với những người chơi bình thường chúng ta?"
Bây giờ Hàn Phi cực kỳ tò mò về những người chơi nương nhờ Mộng, hắn cảm thấy nhất định phải gọi Thẩm Lạc vào rồi.
"Hàn Phi, cám ơn anh đã cứu chúng tôi!" Ba người chơi đều rất kích động, đặc biệt là người chơi cao lớn kia. Cuối cùng anh ta còn cho rằng mình đã chết chắc, kết quả lại được Hàn Phi đẩy ra, đoạt lại anh ta từ trong tay tử thần.
"Không có gì, các anh cũng đã giúp tôi rất nhiều." Hàn Phi mỉm cười gật đầu với ba người chơi. Sự tiết chế cảm xúc, lịch sự và loại mị lực đặc biệt trên người của hắn khiến ba người chơi qua đường cảm động từ tận đáy lòng. Sau này bọn họ cũng muốn trở thành người giống như hắn.
Bước vào ác mộng, giúp đỡ những người bạn đồng hành, dẫn tất cả mọi người rời đi. Ba người bọn họ đều là người chơi của một guild game nhỏ vô danh, nhưng Hàn Phi đã gieo vào lòng họ một hạt giống hy vọng, có lẽ một ngày nào đó sẽ bén rễ và lớn lên thành cây lớn có thể bảo vệ người khác.
Sau khi đơn giản trò chuyện vài câu, Hàn Phi ra khỏi bệnh viện. Hắn lập tức liên lạc với Bạch Hiển và Kim Tuấn, cử người canh chừng tất cả các lối ra của bệnh viện trong khu thành chủ, nhất định phải bắt được kẻ thứ năm đã nương nhờ Mộng!