Là người chơi số 1 của [Cuộc sống hoàn hảo], Hoàng Doanh giống như là phép màu. Sự xuất hiện của anh ấy đã phá vỡ sự trầm mặc của thành chủ, vô số người chơi sẵn sàng tin vào lời hứa của anh.
Mặt trời mọc bên ngoài thành, sự xuất hiện của Hoàng Doanh đã mang lại chùm ánh sáng đầu tiên cho 4 triệu người chơi bị mắc kẹt.
Nhân viên nội bộ của Deep Space Technology đi theo phía sau Hoàng Doanh cũng đang cảm khái, bọn họ không ngờ anh ấy có thể quét sạch khói mù trong thành chỉ bằng vài câu nói.
Kỳ thực thì những người chơi bị mắc kẹt trong cuộc sống hoàn hảo này rất đơn giản. Mọi người đều không thể trở lại cuộc sống thực, cho nên thân phận và giàu nghèo trong hiện thực đã không còn ý nghĩa. Người chơi đang nỗ lực vì một mục tiêu chung, 90% mọi người đã tập hợp lại với nhau.
Bản thân con người là một sinh vật rất kỳ lạ, tàn sát nhau trong khoái lạc dẫn đến diệt vong, nhưng cũng trong hoàn cảnh tuyệt vọng, sẽ vùng lên bất chấp sinh tử để bảo vệ đồng loại.
Khi không có sự can thiệp từ những cám dỗ bên ngoài, [Cuộc sống hoàn hảo] hiện tại đã trở thành một "trò chơi" thuần túy, nơi liều mạng và dùng kinh nghiệm sống của mình để cứu chuộc cơn ác mộng.
Hoàng Doanh chỉ là nhóm người đầu tiên đi ngược chiều tiến vào khu vực thành chủ để cứu viện, trong tương lai sẽ có nhiều người hơn nữa gửi hy vọng vào trong thành.
Trong sự vây quanh và cổ vũ của đám đông, Hoàng Doanh và đội cứu hộ của Deep Space Technology đi tới quảng trường trung tâm. Trước tiên họ tìm hiểu tình hình trong thành, sau đó công bố kế hoạch giải cứu của Deep Space Technology.
Nhân viên nội bộ của Deep Space Technology mang theo đạo cụ chuyên nghiệp và chìa khóa bí mật sẽ tiến vào ác mộng và sương xám để nghiên cứu. Họ sẽ nhanh chóng khôi phục thông tin liên lạc giữa thành chủ và bên ngoài, tìm ra nguyên nhân cụ thể sinh ra sương xám.
Mà đây mới chỉ là bước đầu tiên. Kế hoạch thực sự của Deep Space Technology là mở ra cánh cửa bí mật mà bọn họ dành riêng trong trò chơi. Sau khi xác định không bị quấy nhiễu, có thể xây dựng một lối ra vào ổn định, bọn họ sẽ thử mở ra một tuyến đường chuyên dụng có thể thoát game cho người chơi.
Về chuyện trong hiện thực, Deep Space Technology cũng không che giấu bất cứ điều gì.
Cuộc chiến thông tin giữa ba tổ chức tội phạm lớn và Deep Space Technology đã đi đến giai đoạn cuối cùng. Một số lượng lớn tin tặc phòng kén đã bị lộ và bị khóa chặt, cán cân chiến thắng đã bắt đầu nghiêng.
Hàn Phi không biết có phải là Deep Space Technology đang vẽ bánh trong hư không hay không, nhưng quả thật những người chơi lại nhen nhóm lòng tin. Nhìn Hoàng Doanh trên đài cao, hắn sờ sờ cằm: "Tốc độ diễn xuất của anh Hoàng tiến bộ rất nhanh, không biết học từ ai nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể anh ấy sẽ vượt qua ảnh đế dự bị Bạch Hiển."
Đội cứu hộ còn đang thông báo các biện pháp cứu viện trên quảng trường thì Hàn Phi đột nhiên nhận được tin nhắn của người bạn chí cốt. Vốn không thèm để ý, nhưng sau khi phát hiện người gửi là Thẩm Lạc, hắn lập tức lấy lại tinh thần.
"Tôi đã thông qua tầng ác mộng thứ năm và lựa chọn nằm im, nhưng vì sao mà tôi cứ có cảm giác mình chơi không giống với các anh?"
Hàn Phi trả lời Thẩm Lạc bằng một địa chỉ bí mật, sau đó hai người gặp nhau trong một tòa nhà không mấy nổi bật trong khu phố cổ.
Mới mấy tiếng đồng hồ không gặp, Thẩm Lạc tựa như đã già đi 5 tuổi. Vừa nhìn thấy Hàn Phi anh ta đã muốn xông tới kể khổ, nước mắt nước mũi ròng ròng, bộ dạng vô cùng bi thương.
"Anh qua năm tầng ác mộng nhanh như vậy?" Tốc độ qua cửa của Thẩm Lạc khiến Hàn Phi nhìn với cặp mắt khác xưa.
"Nói ra có thể anh không tin, nhưng ác mộng này nhắm vào tôi!" Thẩm Lạc kể lại trải nghiệm bi thảm của mình. Vừa mới tiến vào tầng ác mộng đầu tiên, hoa văn cánh bướm trên người anh ta đã bị kích hoạt. Sau khi tỉnh lại, anh ta phát hiện mình bị trói trên ghế điện, người bê bết máu, đầu đội một chiếc khăn trùm đầu hôi hám, chỉ lộ ra hai con mắt.
Ngay sau đó, Thẩm Lạc nhìn thấy năm người chơi xuất hiện trước mặt mình. Anh ta bắt đầu liều mạng vùng vẫy, hy vọng những người chơi đó cứu mình, kết quả là cả năm người đều bỏ chạy. Một trong năm người mới đến còn vô tình chạm vào công tắc dẫn đến ghế điện được khởi động.
Bị điện giật bán sống bán chết, Thẩm Lạc lê thân thể gầy yếu của mình bắt đầu chạy trốn.
Kỳ thực anh ta cũng không biết vì sao mình lại chạy, dù sao thì những người chơi khác đều đang chạy, điều đó chứng tỏ xung quanh rất nguy hiểm.
Thẩm Lạc muốn tụ hợp với những người chơi khác, nhưng khi nhìn thấy anh ta toàn bộ người chơi đều hét lên điên cuồng. Thấy anh ta đuổi theo không rời, cuối cùng năm người họ cùng nhau vây đánh, thiếu chút nữa là đánh chết anh ta rồi.
Thấy Thẩm Lạc không thể động đậy được nữa, năm người chơi kia mới rời đi và mang theo chìa khóa chạy thoát thân.
Nghe Thẩm Lạc miêu tả xong, sắc mặt của Hàn Phi cổ quái: "Bình thường thì ác mộng tầng đầu tiên chính là đuổi giết. Một sát thủ điên cuồng truy sát năm người chơi, người chơi cần phải tránh quỷ sát nhân trong thời gian quy định, tìm chìa khóa và chạy trốn."
"Vậy tại sao trong ác mộng mà tôi vào lại có đến sáu người chơi?" Thẩm Lạc như đưa đám.
"Thân phận của anh trong ác mộng hình như là kẻ cuồng sát, ác mộng phán định anh thành người của nó." Hàn Phi kiểm tra thân thể của Thẩm Lạc một chút, hoa văn cánh bướm ẩn dưới da, chỉ khi tiến vào sương xám mới có thể hiện ra được.
"Nhưng không phải anh nói phải thông qua tầng thứ năm, mới có thể lựa chọn phản nghịch hay sao?” Thẩm Lạc không hiểu, anh ta không cảm thấy mình có gì khác biệt với những người chơi khác.
“Nói thế nào nhỉ? Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, nhưng có người sinh ra đã ở Rome rồi." Hàn Phi cũng chưa từng gặp phải tình huống như vậy: "Ác mộng về sau anh gặp phải là gì?"
"Ác mộng tầng thứ hai còn kỳ lạ hơn. Tôi và năm người chơi xuất hiện trong một căn nhà ma ám, mọi người cần phải tìm hiểu lý do tại sao căn nhà lại bị ma ám. Sau đó tôi đi theo bọn họ để tìm kiếm chứng cứ. Sau khi tìm kiếm mới phát hiện hình như người chết chính là tôi. Lúc ấy khuôn mặt của em gái đứng bên cạnh tôi trở nên đen kịt. Cuộc gặp mặt này hoàn toàn khác với cuộc gặp gỡ đẹp đẽ mà tôi mong đợi!"
"Sau đó thì sao?"
"Tôi lại bị đánh một trận, năm người chơi muốn giết tôi, bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng, tôi có thể làm sao bây giờ?"
Thẩm Lạc rất đau khổ: "Ác mộng tầng thứ ba bắt đầu, tình huống không giống nhau. Sau khi tiến vào ác mộng, trên người tôi hiện ra một ít hoa văn đặc biệt. Dựa vào những hoa văn kia, hình như tôi có thể khống chế một số thứ trong ác mộng, còn có thể liên thủ với người trong ác mộng, nhưng tôi không muốn như vậy! Đám người trong ác mộng đó đều là những kẻ điên, sau khi dị hóa thì mất đi lý trí, ngay cả tôi cũng muốn giết. Tình huống hiện tại là ác mộng và người chơi đều muốn giết chết tôi."
Hàn Phi vốn tưởng rằng Thẩm Lạc có thiên phú đặc biệt, trong ác mộng thì như cá gặp nước. Nhưng người chơi có may mắn bằng 0 này hình như cũng không được quỷ quái trong ác mộng chào đón, cho nên bị cả ác mộng và người chơi cùng đánh.
"Suýt chút nữa tôi còn không qua được tầng thứ tư, hơn nữa ác mộng tầng thứ năm của tôi cũng không giống như anh nói." Vẻ mặt của Thẩm Lạc khổ sở, trong mắt chỉ toàn nghi ngờ: "Ác mộng tầng thứ năm là một căn phòng không có cửa sổ, căn phòng này nhìn vô cùng bình thường, tôi cũng không biết nó được xây dựng ở đâu.”
"Không sai, tôi tiến vào ác mộng tầng thứ năm cũng như vậy mà.”
"Vấn đề là căn phòng của tôi làm gì có giường, trong phòng trống rỗng chỉ có một cái điện thờ."
"Điện thờ?" Lời nói của Thẩm Lạc khiến Hàn Phi vô cùng kinh ngạc.
Gật gật đầu, Thẩm Lạc tiếp tục nói: "Điện thờ kia chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác quen thuộc kỳ dị, giống như là đã từng thấy ở trong mộng...."
“Nghĩa là sao?"
“Anh đã bao giờ có trải nghiệm như vậy chưa? Lần đầu tiên đến một nơi nào đó, đột nhiên cảm thấy như thể trước đây mình đã từng đến, như thể là mình đã trải nghiệm nó trong mộng? Khi nhìn thấy điện thờ, tôi đã có cảm giác như vậy." Nghi ngờ trong mắt Thẩm Lạc chuyển thành mê mang: "Điện thờ kia giống như là một giấc mộng, một giấc mộng chân thực, một giấc mộng mà tất cả mọi người đều có.”
“Sau đó thì sao? Làm sao mà anh qua được ác mộng tầng thứ năm?" Bây giờ Hàn Phi rất tò mò, người chơi bình thường cần phải lựa chọn giữa mộng và chính mình, nhưng bởi vì Thẩm Lạc bị lưu giữ một phần ý chí của Mộng, bản thân đã bị coi là một phần của ác mộng.
"Tôi muốn mở điện thờ ra xem bên trong có gì, nhưng vừa mới kéo cửa thần ra một khe hở thì có một con bướm màu lam bay ra....”
"Con bướm màu lam? Có phải là vò mẻ chẳng sợ nứt, Mộng thực sự muốn bồi dưỡng anh thành Cánh Bướm tiếp theo không?" Đại não nhanh chóng hoạt động, Hàn Phi suy nghĩ đến các khả năng khác nhau.
"Cái gì mà vò mẻ chẳng sợ nứt? Tôi không muốn bị lẫn với Mộng.”
"Sau khi bị con bướm màu lam tiến vào, anh có cảm thấy dị thường gì không?" Hàn Phi nhìn Thẩm Lạc chằm chằm, giống như quái nhân khoa học phát hiện ra một sinh vật mới lạ có giá trị nghiên cứu: "Đối với người chơi bình thường, sau khi lựa chọn phản nghịch thì cần phải nằm trên chiếc giường bình thường, bước vào thế giới mà Mộng dệt nên. Tình huống này của anh chắc là thủ lĩnh phản đồ. Là thủ lĩnh của bọn họ, có lẽ anh sẽ có thêm một số năng lực."
"Tôi cũng không cảm giác được..." Dường như đột nhiên Thẩm Lạc nhớ tới cái gì đó: "Trên đường tới đây, lúc đi ngang qua cổng của guild game Chân Lý Tất Nhiên, hoa văn cánh bướm trên tay phải của tôi đột nhiên hiện ra một phần, làm tôi phải vội vàng lấy quần áo che tay vào. Bây giờ nghĩ lại, hình như trong khoảnh khắc ấy tôi cảm nhận được một cái gì đó! Đúng rồi! Lúc đó có một người chơi lướt qua tôi, anh ta có thể chính là người chơi đã nương nhờ Mộng! Khí tức tản ra trên người anh ta khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc!”
"Cánh bướm trong tay phải của anh có thể phát hiện ra người chơi nương nhờ Mộng?" Đây là một phát hiện vô cùng quan trọng đối với Hàn Phi: "Đi, anh đi theo tôi đến guild game Chân Lý Tất Nhiên, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm ra người đó!” Để kiểm chứng năng lực của Thẩm Lạc, Hàn Phi dẫn anh ta đến guild game Chân Lý Tất Nhiên.
Vào buổi sáng, khi Hoàng Doanh và đội cứu viện tiến vào thành, Chân Lý Tất Nhiên không đi thăm dò ác mộng mà hầu hết đều đi thảo luận kế hoạch cho giai đoạn tiếp theo với Hoàng Doanh, thành viên cao cấp của guild game ở lại cũng không nhiều.
Không kinh động quá nhiều người, lấy lý do trao đổi riêng tư, Hàn Phi đi tìm người phụ trách nơi ở của Chân Lý Tất Nhiên.
Trước kia khi Hoàng Doanh không có ở đây, người chơi không dám khiêu khích guild game số 1. Bây giờ Hoàng Doanh đã trở về, Chân Lý Tất Nhiên càng không dám sơ suất.
"Hàn Phi, cư xá Hạnh Phúc các anh tới đây có việc gì vậy?" Người phụ trách nơi ở của Chân Lý Tất Nhiên tên là Hạ Trùng. Thật trùng hợp, người này lại là anh trai của Hạ Băng. Từ em gái của mình, anh ta biết Hàn Phi lợi hại đến mức nào.
"Các anh cũng biết buổi sáng Hoàng Doanh tới. Thật ra thì thứ anh ấy mang đến không chỉ là những thứ bề ngoài, còn có một số thứ không tiện nói rõ." Hàn Phi đẩy hết tất cả những chuyện có thể làm tăng danh tiếng cho Hoàng Doanh.
"Thì ra là như thế." Hạ Trùng đi về phía trước hai bước: "Trong phòng này ngoại trừ chúng ta thì không có ai cả, anh cứ yên tâm, tôi sẽ chuyển lời cho trưởng nhóm, không sai một chữ.”
"Sau khi tiến vào ác mộng tầng thứ năm, người chơi có thể lựa chọn trở thành con rối của Mộng. Chúng ta có một phương pháp có thể tra ra thân phận của đối phương với xác suất cao, để phân biệt với người chơi bình thường." Hàn Phi không vạch trần Thẩm Lạc: "Bây giờ anh đi thống kê những người chơi trở về nơi ở từ 7 giờ đến 7 rưỡi, phải đặc biệt chú ý đến người chơi đã vượt qua ác mộng tầng thứ năm.”
Chuyện quan trọng, Hạ Trùng không dám từ chối mà lập tức hạ lệnh.
Mười mấy phút sau, trong đại sảnh có 9 người chơi xuất hiện. Level của bọn họ hầu hết đều là trên 35, đều là những người chơi ưu tú đã thông qua năm tầng ác mộng.
"Người anh muốn tìm đều ở đây." Hạ Trùng thì thầm ở bên cạnh Hàn Phi.
"Đây đều là lão làng của Chân Lý Tất Nhiên, họ không thể lựa chọn phản nghịch được.”
"Cứ thử đi là biết."
Hàn Phi và Thẩm Lạc đi ngang qua 9 người chơi. Khi đi tới trước mặt người chơi thứ 9, hai mắt Thẩm Lạc đột nhiên mở to: "Tìm thấy rồi!”
Hoa văn cánh bướm rực rỡ xuất hiện trên người Thẩm Lạc và người chơi kia. Người chơi kia không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy nên nhất thời hoảng loạn.
“Lý Đằng! Đừng nhúc nhích!”
"Mở tất cả thông tin ẩn trong bảng thuộc tính của anh ra!”
"Chả trách mỗi lần anh ta làm nhiệm vụ, đồng đội đều bị tử vong.”
Dường như biết mình bị phát hiện, người chơi tên Lý Đằng không tiếp tục che giấu nữa. Vẻ hoảng sợ trên mặt nhanh chóng biến mất, gã lộ ra nụ cười cổ quái.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, gã bất ngờ rút ra một con dao bị nguyền rủa đâm thẳng vào người chơi bên cạnh.
"Còn muốn phản kháng?"
Động tác của Lý Đằng rất nhanh, nhưng hiện trường vẫn còn một con quái vật có thể lực hơn.
Lúc Lý Đằng rút dao, Hàn Phi đã một cước đạp ra. Tiếng xương gãy vang vọng trong sảnh, thân thể của Lý Đằng gần như bị tan nát.
Ấn đầu Lý Đằng xuống, Hàn Phi kiểm tra thuộc tính của gã: "Level của anh ta có sự chênh lệch rất lớn so với thông tin mà các anh cung cấp, hôm trước mới level 36, hiện tại đã biến thành 40 rồi."
Lý Đằng bị khống chế đang không ngừng phát ra tiếng cười quái dị, tinh thần gã rối loạn, đối với giết chóc có loại khát vọng bản năng: "Các người không còn cơ hội ra ngoài đâu! Đừng tự lừa dối mình nữa! Ác mộng đã bao trùm mọi thứ! Các người vẫn chưa nhận ra ư? Tất cả mọi người thực sự đều sống trong ác mộng!"
Cho dù ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Lý Đằng vẫn muốn giết người. Gã được Mộng cổ vũ, việc giết chóc dường như có thể mang đến cho gã những phần thưởng hậu hĩnh. Không chỉ là niềm vui tâm lý, mà còn là sự gia tăng đẳng cấp.
“Kháng cự vô ích! Quá nhiều người đã lựa chọn Mộng, nhân tính là thứ khó kiểm chứng nhất trên đời." Hoa văn cánh bướm bao phủ lấy thân thể của Lý Đằng, vào thời điểm hưng phấn nhất thì ý thức của gã vỡ tan, giống như bọt khí nổ tung.
Thân thể mềm nhũn của Lý Đằng ngã xuống, tinh thần và linh hồn dường như đều dung nhập vào hoa văn cánh bướm, có lẽ đây chính là kết quả cuối cùng của việc nương nhờ Mộng.
Hàn Phi vốn còn muốn hỏi vài thứ, đáng tiếc Mộng lại tàn nhẫn như vậy, không cho hắn cơ hội nào.
Sau khi Lý Đằng chết, ô vật phẩm của gã được mở ra, rất nhiều vật phẩm của người chơi khác nằm rải rác trên mặt đất.
Trong khoảng thời gian khu thành chủ bị phong tỏa, Lý Đằng đã giết không ít người. Level của gã tăng lên nhanh chóng hẳn là có liên quan đến việc giết người.
"Mộng khuyến khích người chơi tàn sát lẫn nhau!" Giết người, cướp bóc, chỉ cần có thể phá hủy trật tự, sẽ có thể đạt được phần thưởng hậu hĩnh!"
Cuộc sống hoàn hảo trước đây là một trò chơi chữa trị vui vẻ và ấm áp, nhưng giờ đây nó đã hoàn toàn thay đổi. Mộng muốn biến khu thành chủ giam giữ 4 bốn triệu người chơi này thành một tù lao chết chóc.