Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 970 - Chương 970: Ác Mộng Tầng Thứ Chín Chuyến Xe Đêm

Chương 970: Ác mộng tầng thứ chín chuyến xe đêm Chương 970: Ác mộng tầng thứ chín chuyến xe đêm

"Được rồi, được rồi, không có người khác ở đây, đừng diễn nữa." Sau khi Hoàng Doanh tiến vào tòa nhà bị sương mù dày đặc bao phủ, vẻ mặt kiên nghị và lạnh lùng lập tức sụp đổ, anh không nói nên lời nhìn Hàn Phi.

Lúc này, Hàn Phi vẫn đang đắm chìm trong vở kịch, hắn nhìn Hoàng Doanh với ánh mắt đầy sùng bái và ngưỡng mộ.

"Em khoa trương quá rồi đấy? Không đến mức đó, không đến mức đó đâu..." Hoàng Doanh cảm thấy bản thân đeo mặt nạ diễn xuất cấp bậc thầy cũng không bằng diễn xuất chân thực của Hàn Phi, lúc này anh mới nhớ ra vỗn dĩ công việc của hắn là diễn viên.

"Trước khi anh tới, em đã vượt qua ác mộng tầng thứ tám rồi. Bởi vì ở trong ác mộng sử dụng sức mạnh không cho phép, hiện tại lại bị ác mộng toàn lực nhắm tới, anh có chắc lát nữa muốn cùng em tiến vào ác mộng tầng thứ chín không?" Hàn Phi nắm lấy cánh tay của Hoàng Doanh: "Đã đến rồi, chi bằng thử xem?"

“Thử thì thử.” Hoàng Doanh và Hàn Phi đi song song về phía trước, bọn họ xuyên qua đại sảnh tầng 1, tiến vào hành lang và từng bước một đi lên phía trên.

"Điện thờ của Mộng nằm trên tầng cao nhất, mỗi khi qua cửa được một ác mộng, thì sẽ tiến gần hơn một bước đến nó."

Khi đi đến góc rẽ tầng 2, cảm giác không trọng lượng ập đến, Hoàng Doanh và Hàn Phi bị nhấn chìm trong bóng tối vô tận.

Làn gió nóng như thiêu đốt thổi qua hai má, Hàn Phi và Hoàng Doanh mở mắt ra, trước mặt là một tòa nhà hai tầng đã bị lửa lớn đốt cháy.

Cách tòa nhà nhỏ không xa, còn có một người đàn ông ăn mặc rất quái dị, đang xách một thùng xăng lao về biển lửa.

“Hình như không phải là gã ta đang chữa cháy?” Hoàng Doanh chỉ vào người đàn ông: “Chúng ta có nên ngăn cản gã không?”

"Không, yên tĩnh theo dõi."

Thùng xăng bị ném vào biển lửa, không lâu sau một tiếng nổ vang lên, nóc tòa nhà nhỏ bị thổi bay, toàn bộ kính trên sàn vỡ vụn, mảnh vụn ngập trời!

"Hahahahaha! Đã!"

Ngón tay của người đàn ông cũng bị bỏng, nhưng gã không hề quan tâm. Gã nhặt chiếc rìu cứu hỏa bên cạnh ném vào chậu hoa bên ngoài tòa nhà nhỏ.

Sau khi phá hủy mọi thứ xong, gã ngồi ở giữa sân, nhìn tòa nhà đang cháy, như một đứa trẻ ngắm pháo hoa.

"Đẹp, cmn đẹp thật!"

Nghỉ ngơi một lúc, người đàn ông cầm rìu cứu hỏa quay người lại, gã nhìn thấy Hàn Phi và Hoàng Doanh ở ven đường: "Nhìn cái gì?! Muốn báo cảnh sát à? Đây là nhà của tôi! Tôi muốn đốt thì đốt!"

"Nếu như anh đang đi trên đường, đột nhiên thấy ai đó đang đốt nhà của mình, thì anh cũng sẽ dừng lại xem thôi." Hàn Phi nói với giọng điệu thoải mái: "Nhà của anh bị quỷ ám à? Tại sao lại đốt nó?"

“Tôi thích thế đấy!” Người đàn ông có cảm giác như kẻ cuồng tín ngoài vòng pháp luật: “Tôi thấy hai người cũng chẳng giống người tốt, có muốn cùng tôi trốn khỏi nơi này không?”

“Chạy trốn?” Hàn Phi nhìn khắp bốn phía, ác mộng tầng thứ chín ngoại trừ tòa nhà bị đốt cháy trước mắt này ra, xung quanh đều là một vùng bóng tối, hoàn toàn bị đêm tối bao phủ. Theo kinh nghiệm trước đây của hắn, người chơi không thể tiến vào đêm tối thuần túy, muốn khám phá những địa điểm khác cũng chỉ có thể đi theo tên điên kia.

"Nếu như không đi, có thể sẽ vĩnh viễn bị bỏ lại ở chỗ này, ở trong cái lồng giam này, trở thành tù nhân của cuộc sống." Lời nói của người đàn ông dường như còn có ẩn ý khác.

Cầm đầu rìu đi đến bên đường, gã lên chiếc xe duy nhất.

"Ác mộng tầng thứ chín chắc là sẽ lớn hơn so với tầng thứ tám, chúng ta không thể bị giữ chân ở điểm ban đầu, đi theo gã ta đi." Hàn Phi và Hoàng Doanh mở cửa sau của xe ra, cũng ngồi vào bên trong.

"Thật tuyệt, trên đường còn có hai người bầu bạn, chuyến du lịch đêm khuya này sẽ không cô đơn nữa rồi." Đặt rìu cứu hỏa lên ghế phụ, người đàn ông vặn âm thanh xe hơi đến mức tối đa: "Đời người ngắn lắm, nên buông thả thì cứ buông thả, đừng đợi đến khi già rồi, không vận động nổi nữa, một mình đến viện dưỡng lão khóc lóc.”

“Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến việc anh tự đốt nhà mình?” Lần đầu tiên tiến vào ác mộng, Hoàng Doanh không hiểu lắm.

"Vĩnh biệt quá khứ! Ngôi nhà đó chứa đựng cuộc đời như rác rưởi trước đây của tôi, chỉ có đốt nó đi tôi mới có thể tái sinh!" Người đàn ông đưa chiếc máy tính bảng trên xe cho Hàn Phi: "Muốn nghe bài gì thì chọn đi, đừng câu nệ gì hết, gặp nhau là cái duyên, xe của tôi chính là nhà của anh!"

Bấm vào danh sách bài hát, Hàn Phi liếc mắt nhìn qua một lượt —— [Đây là một hiểu lầm] [Không phải như anh nghĩ đâu] [Chỉ đơn thuần là uống rượu] [Tôi uống say rồi không nhớ nữa] [Nếu anh muốn nghĩ như vậy tôi cũng không còn cách nào khác]...

"Danh sách bài hát này của anh có câu chuyện trong này à." Không chọn bài hát, Hàn Phi nhanh chóng lướt qua những thông tin khác. Trong máy tính bảng ngoại trừ một số trò chơi, toàn bộ đều chứa đầy ảnh của một cô gái, nhưng khuôn mặt của cô gái đó đã bị che bởi nhiều lớp tẩy xóa khác nhau.

"Đâu chỉ là một câu chuyện, thật sự là đau thấu tâm can mà! Cmn thật là khốn nạn!" Người đàn ông tiếp tục: "Không nói chuyện quá khứ nữa, hai người tên là gì, giữa chúng ta cũng phải có một cái tên để xưng hô chứ?"

"Tôi tên là Hàn Phi, còn đây là anh trai tôi Hoàng Doanh."

"Một người họ Hàn, một người họ Hoàng, câu chuyện của hai người cũng không đơn giản nhỉ." Tính cách của người đàn ông rất thô và hoang dã, nói chuyện cũng rất trực tiếp: "Tôi tên là Trương Minh Lễ, nhà thiết kế kỹ thuật mạng cao cấp, người quản lý Hiệp hội những người yêu thích nhiếp ảnh Tân Hỗ, trước đây cũng đã tham gia giảng dạy cho các tình nguyện viên, dạy ngữ văn, âm nhạc và tư tưởng đạo đức."

“Anh dạy tư tưởng đạo đức?” Hàn Phi liếc nhìn chiếc rìu cứu hỏa ở ghế lái phụ với biểu cảm cổ quái.

Ngược lại, Hoàng Doanh rất điềm tĩnh, bởi vì anh biết rằng ngay cả một "đồ tể nửa đêm" như Hàn Phi cũng đã từng làm giáo viên tuần tra, vì vậy giáo viên tư tưởng đạo đức ra ngoài mang theo rìu cứu hóa cũng không có gì là khó hiểu.

"Chết tiệt, tôi rất văn minh đấy?" Trương Minh Lễ lớn tiếng phân bua. Gã đang định lý luận một phen cùng Hàn Phi thì đột nhiên nhìn thấy một ông lão mặc áo liệm xuất hiện trên đường từ xa.

Ông lão kia từ ven đường đang chầm chậm đi đến giữa đường, thấy xe chạy tới, không những không tránh, thậm chí còn dừng lại.

Phản ứng của Trương Minh Lễ cũng rất thẳng thắn, gã ta đạp chân ga lên. Tên này vừa mới đốt nhà của mình xong, hoàn toàn có vẻ như không muốn sống nữa.

Tốc độ xe tăng mạnh, gió đêm gào thét, Trương Minh Lễ không hề có ý định giảm tốc độ!

"Bình tĩnh đi! Cùng lắm tiền ăn vạ tôi sẽ trả!" Hoàng Doanh hơi khẩn trương, còn Hàn Phi bên cạnh đã lặng lẽ giúp thắt dây an toàn cho hai người.

"Ăn vạ cái gì. Con đường này thường xuyên có quỷ, người mặc áo liệm ở giữa đường sao có thể là người được? Nhất định là quỷ!" Trương Minh Lễ lại tăng tốc lần nữa, chiếc xe chạy như điên về phía trước quái thú.

Mắt thấy chiếc xe càng lúc càng gần, ông lão mặc áo liệm cuối cùng cũng sợ hãi. Đến giây phút cuối cùng, ông ta không màng đến bất cứ thứ gì nữa mà lăn sang một bên.

"Mù hả! Không thấy có người trên đường hay sao!" Mũ liệm xiêu xiêu vẹo vẹo, lớp phấn trên mặt ông lão đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt: "Lái xe nhanh như vậy vội đi đầu thai à!"

Nghe ông lão lăng mạ, Trương Minh Lễ cũng không chiều theo đối phương chút nào. Giảm tốc độ hạ cửa sổ xe, gã thò đầu ra bên ngoài: "Cmm con chó già ăn vạ này! Gọi mày là *** *! Đâm chết *****! Cút cmm đi! Dcmm!"

Trương Minh Lễ cực kỳ hung hăng, biến khuôn mặt phủ phấn trắng của ông lão mặc áo liệm thành màu đen vì tức giận.

"Tôi đã gặp ông già này ba lần rồi, mỗi lần đều lừa tôi, tôi nghi ngờ lão già này đã ghi nhớ biển số xe của tôi rồi! Không được! Không thể chịu được nữa!" Càng nói càng tức, Trương Minh Lễ đạp phanh, mở cửa xe, vác rìu cứu hỏa lao ra ngoài: "Lại đây! Ông chửi tiếp một câu nữa cho tôi nghe xem! Đừng có chạy!"

Hàn Phi và Hoàng Doanh ngồi trong xe nhìn Trương Minh Lễ xách rìu cứu hỏa đuổi theo một ông già mặc đồ liệm quanh con đường đêm.

"Đây chính là ác mộng tầng thứ chín ư?"

"Nói thế nào nhỉ? Tầng này không giống với những tầng ác mộng trước đây mà em đã vượt qua."

Vài phút sau, Trương Minh Lễ thở hổn hển quay lại: "Cháu trai già đó chạy nhanh quá, chả trách dám nằm giữa đường ăn vạ, lão đấy có thân pháp."

Sau khi khởi động lại xe, Trương Minh Lễ tiếp tục lái xe về phía trước.

Hàn Phi ngồi ở hàng ghế sau liếc nhìn bảng điều hướng, Trương Minh Lễ cũng không phải là đang mù quáng lái xe, gã có đích đến. Hàn Phi cảm thấy hơi tò mò không biết điểm kết thúc của hành trình này sẽ ở đâu?

"Sao hai người không nói chuyện? Mọi người vừa mới quen biết, bây giờ chính là thời điểm nhiệt huyết nhất, sao đều im lặng hết thế?" Trương Minh Lễ dường như rất ghét sự yên lặng, đến mức thậm chí còn sợ những nơi yên tĩnh.

Trạng thái tinh thần của người lái xe cực kỳ không ổn định, vì vậy bây giờ Hoàng Doanh thực sự không có tâm trạng để nói chuyện.

Hồi tưởng lại những manh mối nhìn thấy trong xe, Hàn Phi tùy ý mở miệng nói: "Thực ra bây giờ tôi đang rất mông lung, về nhân sinh, về tình yêu, tôi thường cảm thấy khó khăn, đã mấy tháng nay đều mất ngủ rồi."

"Đây chẳng phải là trùng hợp hay sao? Đúng chuyên ngành đây rồi! Vừa hay tôi có thể khai sáng cho cậu, trước đây tôi là một giáo viên tư tưởng đạo đức đấy." Trương Minh Lễ cười: "Với độ tuổi của cậu, thông thường chỉ u sầu về hai việc, thứ nhất là thiếu tiền, thứ hai là thiếu tình.”

"Quả thực tôi có một số vấn đề về tình yêu."

"Nói đi, có phải là bởi vì người cậu thích không thích cậu không? Hay là người mà cậu thích đã bỏ theo người khác rồi? Hay là cô ta phản bội cậu?" Trương Minh Lễ một tay lái xe, một tay châm một điếu thuốc.

"Thật ra, tôi đã có 11 người bạn gái."

“Bao nhiêu?!” Trương Minh Lễ suýt chút nữa đã cắn tắt cả các điếu thuốc, đây không phải là câu chuyện mà gã muốn nghe.

“11.” Hàn Phi gật gật đầu, toàn thân bắt đầu tiến vào trạng thái, Hoàng Doanh bên cạnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, anh không dám nói bất kì lời nào.

"Thế thì cậu khổ não cái đầu ấy! Tôi không cho phép cậu nghe danh sách bài hát của tôi nữa!" Trương Minh Lễ tuổi tác không còn nhỏ, nhưng trạng thái tinh thần hiện tại của gã rất "thuần túy".

"Trong số bọn họ có cấp dưới của tôi, cấp trên của tôi, có giáo viên trường học, còn có thanh mai trúc mã của tôi nữa..."

"Được rồi, được rồi, đừng giới thiệu nữa." Trương Minh Lễ liên tục xua tay: "Còn có thanh mai trúc mã nữa? Từ như này tôi chưa từng nghe qua, cô gái cùng lớn lên với tôi đều gọi tôi là kẻ thua cuộc cùng làng."

“Mặc dù tôi đã có nhiều cô gái như vậy, nhưng cho đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu thế nào là tình yêu, tôi không hiểu thế nào là tình yêu đích thực?” Hàn Phi đã bước vào vở kịch, cảm xúc của hắn được truyền tải thông qua những thay đổi tinh tế trên nét mặt, bi thương, đau khổ, giày vò và khao khát được trộn lẫn với nhau.

"Một người tùy tiện cũng có được tình yêu như cậu, chắc chắn là không hiểu tình yêu là gì rồi." Trương Minh Lễ châm thêm một điếu thuốc: "Tôi nói cho cậu biết, yêu chính là tổn thương! Chính là đau khổ! Yêu càng sâu đậm thì càng đau!"

"Thầy Trương cũng đã từng trải qua rồi sao? Tình yêu của anh là như thế nào?" Hàn Phi hỏi ra câu mà hắn thực sự muốn hỏi. Danh sách bài hát kỳ lạ, ảnh chụp cô gái bị che mất mặt, không màng tất cả lái xe đêm đến một nơi nào đó, đây hình như đều là đang ám chỉ tình yêu.

Bình Luận (0)
Comment