Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 971 - Chương 971: Hai Lần Yêu Đương

Chương 971: Hai lần yêu đương Chương 971: Hai lần yêu đương

"Tình yêu của tôi?" Cảm xúc kích động của Trương Minh Lễ bình tĩnh lại được một chút, tình yêu là bước ngoặt của cuộc đời của gã, cũng là bắt đầu của dị hóa.

Làn khói bị gió đêm thổi bay, Trương Minh Lễ trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: "Tôi từng trải qua hai mối tình, mối tình thứ nhất là mối tình đầu của tôi, chúng tôi đã quen nhau từ hồi cấp hai."

"Thanh mai trúc mã?"

"Không, chính cô ấy đã nói tôi là kẻ thua cuộc cùng làng." Trương Minh Lễ ngậm điếu thuốc, lái xe đêm, thỉnh thoảng chiếc xe lắc lư, chiếc rìu cứu hỏa ở ghế lái phụ sẽ động đậy một cái: "Khi còn nhỏ chúng tôi rất nghèo, nhưng thành tích học tập của cả hai đều rất tốt, học trường cấp 2 duy nhất của thị trấn, sau đó lại thi được vào trường cấp 3 tốt nhất trong thành phố. Tôi lúc nào cũng đứng đầu lớp, còn cô ấy đứng thứ hai. Tôi vẫn luôn rất thích cô ấy, tình cảm lúc đó không hề xen lẫn với bất cứ thứ gì, nghĩ kỹ lại tôi cũng không biết mình thích gì ở cô ấy? Chỉ cảm thấy ở gần cô ấy sẽ rất vui, nhìn cô ấy sẽ rất an tâm."

“Thế anh đã tỏ tình chưa?” Hoàng Doanh cũng quay đầu lại.

"Tôi chỉ yêu thầm, tôi cũng đã thử uyển chuyển biểu đạt một lần." Trương Minh Lễ đặt ngón tay lên vô lăng: "Tôi biết cô ấy rất mạnh mẽ, vì vậy trong kỳ thi giữa kỳ của năm lớp 10 tôi đã cố tình làm thiếu một vài câu, muốn tặng cho cô ấy hạng nhất."

"Đây chính là sự lãng mạn của học bá ư?" Hàn Phi cũng bắt đầu thấy hứng thú: "Sau đó thì sao?"

"Cmn, lần đó đề bài tương đối đơn giản, có một tên khốn không biết tình hình đã đứng đầu, cô ấy vẫn đứng thứ hai, tôi làm bài kiểm tra thất bại nên đứng thứ sáu, ngược lại còn cách cô ấy xa hơn." Trương Minh Lễ đấm một cái lên vô lăng: "Sau đó tôi chăm chỉ học tập, đại học thi vào trường cùng một thành phố với cô ấy, chúng tôi đã gặp lại nhau trong một cuộc thi cấp tỉnh, có cảm giác người bạn cũ gặp lại nhau."

"Hồi đại học tôi không yêu ai, người khác giới mà tôi nói chuyện nhiều nhất chính là cô ấy. Tôi không biết cuộc sống của cô ấy như thế nào, tôi rất tò mò mọi thứ về cô ấy, nhưng tôi lại không muốn truy hỏi, dù sao thì chúng tôi cũng không có bất kì quan hệ gì."

"Sự thay đổi thực sự xảy ra trước khi tốt nghiệp, quãng thời gian đó, cô ấy chán nản một cách bất thường, còn học uống rượu, cô ấy dường như không có nhiều bạn bè, điểm này rất giống với tôi."

Khi Trương Minh Lễ nói về tình yêu, rõ ràng là ít chửi thề hơn rất nhiều, cả người trông cũng bình thường hơn một chút: "Buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi là cô ấy đã chủ động mời. Cô ấy nói mình muốn đi uống một chút, tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều, ngày hôm đó chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện. Có lẽ là bởi vì chúng tôi đã lớn rồi cho nên rất nhiều chủ đề nói chuyện đều là trước đây chưa bao giờ bàn đến, bao gồm cả những dự định cho công việc trong tương lai, mong muốn nhận ra giá trị của cuộc sống và khao khát một cuộc sống tốt đẹp hơn.”

"Thật ra tôi hoàn toàn không biết uống rượu, đó là lần đầu tiên tôi uống rượu, ngốc nghếch rót vào bụng giống như cô ấy, hết cốc này đến cốc khác."

"Lúc đó tôi rất ngây thơ, sau khi uống rượu xong, những lời trong lòng không ngừng tuôn ra. Trong tương lai của cô ấy đều là bản thân, nhưng tương lai mà tôi hướng tới lại toàn là cô ấy."

"Nỗ lực làm việc để làm gì? Chẳng phải là để khi gặp được người mình thích là có thể yêu cuồng nhiệt không cần nghĩ đến vật chất, công việc hay hiện thực hay sao?"

"Đại đa số mọi người đều không có tư cách này, đều là đi đến đâu tính đến đấy, nhưng tôi đã bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc đời của mình từ rất sớm, từ rất sớm đã bắt đầu nỗ lực hết mình."

Khói thuốc lượn lờ, Trương Minh Lễ nói chậm lại một chút: "Khoảng thời gian sắp tốt nghiệp đại học đối với tôi rất vui vẻ, chúng tôi ngày nào cũng ở bên nhau, nhưng sau khi tốt nghiệp, cô ấy đã đến một thành phố khác làm việc."

“Hai người vẫn không thành đôi?” Hoàng Doanh cũng hỏi xin Trương Minh Lễ một điếu thuốc, ông chú hơn 30 tuổi này có vẻ nghe cũng bị nghiện rồi.

"Cô ấy không cho tôi câu trả lời." Trương Minh Lễ nhìn con đường đêm tối đen: "90% nỗi đau của một người là do chấp niệm. Biết rõ là mình đang ôm một bông hồng đầy gai, nhưng cho dù lòng bàn tay nhuốm đầy máu tươi, cũng không cam lòng buông tay, tôi chính là một người như vậy. Khi còn nhỏ cào giải thưởng, ngay cả khi chữ cảm ơn đã xuất hiện, cũng vẫn sẽ tràn đầy mong đợi cào hết bốn chữ "cảm ơn tin dùng" rồi mới bỏ cuộc; sau khi lớn lên, tôi vẫn như vậy."

“Cứ đi gõ một cánh cửa đã đóng lại, có phải là không lịch sự lắm không?” Hoàng Doanh đặt một tay lên cửa sổ xe, cơn ác mộng này giống như một chuyến du lịch độc thân của ba người đàn ông.

"Đúng vậy, tôi cũng đã do dự, nhưng sau đó cánh cửa này đã mở ra cho tôi rồi."

Chuyến xe đêm phi nước đại trên con đường đêm đen, dường như không ai biết điểm cuối là ở đâu.

"Chúng tôi đã ở bên nhau, ngay từ đầu tôi đã xác định sẽ kết hôn. Bởi vì biết mình không có gì trong tay hết, nên tôi đã nỗ lực làm việc. Tôi không muốn cô ấy chịu thiệt thòi, càng không muốn cô ấy cảm thấy đi theo mình là một sự lựa chọn sai lầm."

"Tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô ấy, thời gian đó tôi giống như một siêu nhân vậy, có thể đây chính là sức mạnh của tình yêu."

"Cô ấy cũng là một người rất tốt, xét về năng lực làm việc cô ấy không thua kém gì tôi, còn biết cách chăm sóc người khác, dịu dàng đức hạnh, đối với ai cũng vô cùng lịch sự, khi rảnh rỗi còn đến viện phúc lợi làm công việc tình nguyện."

"Trong mắt tôi, cuộc sống của cô ấy dường như đang tỏa sáng, như một ngọn lửa phản chiếu vào tôi."

Đây lẽ ra là một câu chuyện hoàn hảo, nhưng khi tro tàn rơi xuống, Trương Minh Lễ chậm rãi bước ra khỏi ký ức: "Cô ấy vô cùng ưu tú, thoạt nhìn toàn là ưu điểm, nhưng tôi không hiểu tại sao một người như vậy lại lừa gạt tôi?"

"Cô ấy ngoại tình à?"

"Cũng không tính là ngoại tình, chỉ là ở cùng với tôi quá nhàm chán, nhưng cô ấy lại không nỡ sự yên ổn này." Trương Minh Lễ lại châm một điếu thuốc khác: "Có lẽ cô ấy có một mặt khuất khác mà chỉ mình cô ấy biết, tôi không muốn nghĩ về cô ấy từ góc độ xấu đó, khi ở bên nhau là như vậy, sau khi chia tay rồi cũng vậy."

“Hai người chia tay rồi ư?” Hoàng Doanh đã thay thế Hàn Phi, tò mò bắt đầu truy hỏi.

"Ừm, vài ngày trước hôn lễ." Trương Minh Lễ cực kỳ bình tĩnh khi nhắc đến mối tình đầu: "Tình yêu của tôi và cô ấy không hề dạy cho tôi biết thế nào là tình yêu. Cô ấy đối với tôi mà nói giống như mặt trời mãi luôn đuổi theo trong cuộc đời. Có một hôm tôi thực sự ôm cô ấy vào lòng, mới phát hiện ra rằng cô ấy không chỉ có chói lọi mà còn sẽ làm bỏng linh hồn của tôi, thiêu đốt sạch sẽ tôi, có lẽ đây không phải là tình yêu."

"Bây giờ nhìn lại, hầu hết những ký ức của tôi về cô ấy đã phai nhạt. Có lẽ tôi không yêu cô ấy nhiều như vậy, điều tôi tiếc nuối chỉ là bản thân đã vắt kiệt sức lực vì trèo non vượt biển."

"Sau khi chia tay với cô ấy, tôi đã đi dạy học tình nguyện. Tôi xuất thân trong hoàn cảnh nghèo khó nên biết rõ khó khăn của những đứa trẻ miền núi. Tôi muốn giúp các em thay đổi vân mệnh, ít nhất là đừng đi theo con đường cũ của tôi."

"Thật ra tôi là một người rất tự ti, người như vậy cho dù có ưu tú đến đâu thì khi gặp phải tình yêu cũng sẽ co rúm lại, cuối cùng chỉ còn lại nỗi đau mà thôi."

"Vì vậy trong suy nghĩ của tôi, yêu đồng nghĩa với đau. Mối tình đầu khiến tôi có suy nghĩ như vậy, và mối tình thứ hai đã cho tôi biết đó là sự thật..."

Ngay khi Trương Minh Lễ vừa nói đến đây, một âm thanh "dongdong" đột nhiên phát ra từ cốp xe, như thể có ai đó đang gõ vào thân xe.

Hàn Phi và Hoàng Doanh ở hàng ghế sau nghe rất rõ ràng, cốp xe bị một loại sức mạnh nào đó mở ra, có thứ gì đó bên ngoài xe đang bò!

Máu đen chảy xuống kính cửa sổ, trên nóc xe còn có tiếng móng tay cào, vài giây sau, một khuôn mặt đầy máu đột nhiên nhô ra!

Có một xác phụ nữ đã chết từ lâu nằm trên nóc xe, cúi đầu nhìn xuống Trương Minh Lễ qua cửa sổ phía trước.

"Vãi!"

Một chân đạp phanh, Trương Minh Lễ dừng xe lại, khi gã định thần lại thì xác phụ nữ nằm trên nóc xe đã biến mất.

"Hai người có nhìn thấy một nữ thi thể không!" Trương Minh Lễ lớn tiếng kêu to.

Hoàng Doanh không lập tức trả lời, mà nhìn về phía Hàn Phi. Anh có nhìn thấy hay không là tùy thuộc vào ý kiến của hắn.

"Chúng tôi cũng nhìn thấy rồi, cô ta... hình như là từ trong cốp xe bò ra." Hàn Phi nhìn chằm chằm Trương Minh Lễ, chờ đợi gã đưa ra một lời giải thích.

"Không thể nào! Trong cốp xe của tôi tại sao lại có xác chết!" Trương Minh Lễ hình như không nói dối, gã xuống xe và mở cốp sau ra: "Có đâu! Trong cốp xe của tôi ngay cả một giọt máu cũng không có! Làm sao có thể giấu xác chết!"

“Có cần xuống xe xem thử không?” Tay của Hoàng Doanh nắm lấy cửa xe.

Hàn Phi cũng chuẩn bị mở cửa xe, nhưng hắn vừa mới mở được một khe hở thì quỷ văn màu máu trên người bị kích hoạt, bên ngoài xe dường như có thứ gì đó vô cùng nguy hiểm đang chờ đợi bọn họ!

"Đừng xuống xe, ác mộng này hơi đặc biệt một chút…" Hàn Phi nhỏ tiếng nói: "Trong máy tính bảng của Trương Minh Lễ có rất nhiều ảnh chụp của một người phụ nữ. Mặc dù những bức ảnh đó đều đã bị che đi khuôn mặt, nhưng nhìn từ hình dáng cơ thể, người phụ nữ trong máy tính bảng chắc không phải là thi thể nữ kia."

"Có khi nào là Trương Minh Lễ đã tự tay giết chết mối tình đầu của mình không? Nhưng gã ta lại quên mất chuyện này?" Hoàng Doanh đưa ra một suy đoán.

"Nếu Trương Minh Lễ là chủ nhân của ác mộng, vậy thì con đường đêm này chính là cả cuộc đời của gã. Ngôi nhà bị đốt cháy, ông già đã ăn vạ gã ba lần và xác chết nữ có lẽ đều tượng trưng cho một thứ gì đó, không nhất thiết cứ phải là xác phụ nữ tượng trưng cho người chết.” Sau khi Hàn Phi và Hoàng Doanh trao đổi ngắn gọn vài câu, Trương Minh Lễ đi kiểm tra cốp xe đã trở lại.

"Có cảm giác như những thứ bẩn thỉu kia đã tính toán trước để ngăn cản tôi! Bọn chúng không muốn tôi tiếp tục lái xe về phía trước, nhưng tôi cứ không tin vào tà, hôm nay tôi sẽ phải lái tiếp!" Trương Minh Lễ không sợ quỷ, quỷ thật hay quỷ giả gã dường như đều không quan tâm.

Sau khi cố định cẩn thận rìu cứu hỏa, Trương Minh Lễ vẫn không quên quay lại an ủi Hàn Phi và Hoàng Doanh: "Hai người cũng đừng sợ, nếu xác chết nữ kia còn xuất hiện lần nữa, tôi sẽ chém chết nó luôn!"

"Nếu như chém không chết thì sao?"

"Vậy thì lôi nó vào trong xe! Trói nó vào ghế lái phụ! Đọc Đạo Đức Kinh cho nó nghe!" Trương Minh Lễ ác độc nói.

Chiếc xe khởi động, gió đêm thổi vào trong xe, mấy người gần như đã dần dần quên mất chuyện vừa phát sinh, lại tiếp tục đề tài lúc trước.

"Thầy Trương, mối tình thứ hai của anh hình như càng khắc cốt ghi tâm hơn?"

"Mối tình thứ hai chắc là tình yêu đích thực. Tôi đã gặp một người thay đổi cuộc đời của mình, hiểu được hạnh phúc, khoái lạc, niềm vui và ý nghĩa của cuộc sống, cô gái đó đã trở thành vợ của tôi." Ánh mắt của Trương Minh Lễ trở nên dịu dàng, chỉ nghĩ đến vợ mình thôi, mọi điên cuồng của gã đều sẽ tan chảy.

"Xem ra cô ấy chính là tình yêu đích thực của anh rồi." Hoàng Doanh lại xin Trương Minh Lễ một điếu thuốc và kiên nhẫn lắng nghe.

“Thực ra lần này tôi ra ngoài chính là để đi tìm cô ấy.” Trương Minh Lễ nắm chặt hai tay vào vô lăng: “Bất luận trên con đường này sẽ gặp phải chuyện gì, tôi cũng sẽ tiếp tục lái xe cho đến khi gặp được cô ấy mới thôi.”

"Vợ của anh cũng bỏ anh đi sao? Giữa hai người có mâu thuẫn gì vậy?" Hoàng Doanh gần 40 tuổi mà vẫn chưa kết hôn, anh cũng muốn biết cuộc sống hôn nhân như thế nào.

"Tôi rất yêu cô ấy, cô ấy cũng rất yêu tôi, nhưng cô ấy lại cảm thấy chúng tôi không thể ở bên nhau nữa." Trương Minh Lễ vừa nói đến đây thì đột nhiên nhìn thấy một đứa trẻ ngồi xổm bên cạnh bốt điện thoại bỏ hoang bên cạnh đường, đứa trẻ chỉ mới khoảng 3-4 tuổi.

Chiếc xe vốn dĩ đã chạy qua rồi, nhưng Trương Minh Lễ đột nhiên lùi xe lại, đỗ xe bên cạnh bốt điện thoại: “Hai người chờ tôi một chút, đêm hôm khuya khoắt, đứa nhỏ ở một mình ven đường, không an toàn."

"Nó chưa chắc đã là một đứa trẻ, có thể là một con quỷ."

“Vậy thì nó cô đơn một mình, chắc chắn cũng rất buồn phải không?” Trương Minh Lễ không mang theo rìu cứu hỏa, từ trong xe cầm một nắm kẹo đi ra ngoài.

Đứa trẻ cúi đầu ở bên bốt điện thoại mặc một bộ quần áo màu trắng tinh, phát ra tiếng khóc oán hận.

"Nhóc con, đừng khóc nữa, chú cho kẹo ăn này." Trương Minh Lễ dường như là sợ mùi khói thuốc lá trên người sẽ làm đứa trẻ khó thở, cho nên chờ gió thổi một hồi mới đi qua: "Bố mẹ cháu đâu?"

Cậu bé ngẩng đầu lên, vậy mà lại trông hơi giống với gã.

"Nói đi! Cháu phải nói cho chú biết cháu gặp phải chuyện gì, chú mới giúp được chứ." Trương Minh Lễ nhét kẹo cho cậu bé, gã có thể cảm thấy cơ thể cậu bé lạnh như một tảng băng vậy, không có chút hơi ấm nào.

Bình Luận (0)
Comment