Cậu bé bên cạnh bốt điện thoại ngẩng đầu lên, đôi mắt ngây thơ nhìn chằm chằm Trương Minh Lễ. Nó không nói gì, nhưng hình bóng của Trương Minh Lễ lại phản chiếu trong con ngươi.
"Không cần biết cháu là người hay quỷ, ở đây một mình không an toàn, trời tối rồi mau về nhà đi." Thấy cậu bé vẫn thờ ơ như trước, Trương Minh Lễ thở dài: "Nếu thật sự cháu không có chỗ nào để đi thì có thể đi theo chú, trên xe vẫn còn một chỗ trống."
Cậu bé vẫn không nói lời nào, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo nắm chặt viên kẹo, mắt dán chặt vào Trương Minh Lễ, như thể muốn khắc sâu khuôn mặt này vào tâm trí.
“Đây là lần đầu tiên cháu làm quỷ đúng không? Nói cho chú biết cháu muốn gì! Cháu muốn bắt chú làm quỷ chết thay? Hay là định về nhà với chú và từ từ nguyền rủa chú? Hoặc là muốn hút dương khí của chú? Cháu phải nói thì chú mới biết đường phối hợp chứ!" Trương Minh Lễ có vẻ nóng nảy đưa tay về phía cậu bé, muốn bắt lấy nó, nhưng ai biết gã vừa chạm vào thì cậu bé liền biến mất.
Một viên kẹo rơi xuống đất, sau khi đi, cậu bé đã không lấy viên kẹo mà gã cho.
“Tên tiểu quỷ này bị mắc bệnh tự kỷ à? Thật giống mình khi còn bé, đánh mười cái gậy cũng không rặn được một cái rắm." Nhặt viên kẹo trên mặt đất lên, Trương Minh Lễ bóc ra ăn. Gã đá bay hòn đá trên mặt đất thì điện thoại trong bốt bỏ hoang lại reo lên vào lúc này.
"Thằng nhóc kia không phải là đang chờ điện thoại đấy chứ?" Trương Minh Lễ hơi xấu hổ, người ta đang chờ đợi thì mình lại tới dọa người ta chạy mất: "Ngộ nhỡ là ba mẹ nó gọi tới thì hỏng rồi, sao ý tốt của mình toàn biến thành chuyện xấu như vậy?"
Đi vào trong buồng điện thoại, Trương Minh Lễ nhận điện thoại: "A lô?"
"Ba, đừng đi về phía trước nữa, trở về đi, con xin ba mau trở về đi."
"Ba? Lừa đảo viễn thông đúng không?" Trương Minh Lễ nói vào điện thoại: "Bố mày đang trên đường, không về được!"
Vừa định cúp máy thì trong điện thoại lại vang lên một giọng nữ: "Trở về đi, đừng đi về phía trước nữa, em biết anh rất đau khổ, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, em sẽ không..."
“Cô là ai vậy? Tôi đùa với cô đấy à!" Trương Minh Lễ cúp điện thoại: "Không hiểu kiểu gì."
Hùng hùng hổ hổ trở lại trong xe, Trương Minh Lễ kể lại chuyện vừa xảy ra. Hoàng Doanh không phản ứng gì nhiều, nhưng Hàn Phi thì lại mở to mắt. Hắn nhìn chằm chằm vào vỏ kẹo và điện thoại ven đường rồi trầm ngâm.
"Cậu nhìn cái gì thế?" Thấy Hàn Phi cau mày, Trương Minh Lễ thuận miệng hỏi.
"Anh không ném vỏ kẹo vào thùng rác."
"Vãi, cậu là một tên cặn bã có 11 người bạn gái, còn nói tôi vứt rác bừa bãi? Còn có đạo lý nữa hay không?" Trương Minh Lễ khởi động xe, gã dường như hơi sốt ruột, lo lắng lại bị thứ khác ngăn cản cho nên không ngừng tăng tốc.
Đường đêm nguy hiểm, càng sốt ruột sẽ càng xuất hiện sự cố.
Xe không chạy được bao lâu thì xa xa lại vang lên tiếng nhạc bi thương, nửa đêm nghe rất hãi.
"Thầy Trương, lái xe chậm lại tí đi, nếu mà chết thì chẳng bao giờ tới được đích nào đâu." Hàn Phi nhẹ giọng nhắc nhở.
Hơn 10 giây sau, một đoàn tang lễ đi tới. Người đưa tang không nhiều lắm, toàn bộ đều mặc áo gai để tang, không ai khóc, tất cả đều cúi đầu, mặt không chút huyết sắc.
Chiếc xe tang vận chuyển quan tài chạy rất chậm, tài xế cũng cúi đầu quỷ dị, không nhìn đường một chút nào.
"Xúi quẩy thật, đêm hôm còn đưa tang?" Trương Minh Lễ giảm tốc độ một chút, gã sợ mình đụng phải đoàn tang lễ: "Chết rồi còn có nhiều người tưởng niệm như vậy, sống cũng đáng."
Trong đoàn tang lễ có người già, có trẻ em mặc áo gai, chân bọn họ dường như không chạm đất, đèn pha chiếu vào cũng không nhìn thấy bóng.
Tất cả mọi người trong đoàn đều cúi đầu, nhưng khi đi ngang qua bên cạnh xe của Trương Minh Lễ, có một đứa trẻ liếc nhìn gã. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia thay đổi trong chớp mắt, bộ dáng như nhìn thấy quỷ vậy.
Đứa trẻ túm lấy cánh tay của người lớn, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng người lớn lại bịt miệng và mắt của nó vào, để nó đi theo đoàn.
Chiếc xe tang chở quan tài chậm rãi đi qua, ánh mắt của Hàn Phi hơi nheo lại, hắn nhìn thấy di ảnh của người chết.
Bức ảnh bị che bởi một tấm vải đen, trong khoảnh khắc bị gió đêm thổi qua, một nửa khuôn mặt của di ảnh đã lộ ra, người chết trong ảnh phải giống Trương Minh Lễ đến tám chín phần.
“Đã chết rồi sao?”
Nhạc hiếu dần dần biến mất, đám tang này dường như là đỉnh điểm của toàn bộ ác mộng.
"Đường ranh giới."
Sau khi chiếc xe tang biến mất trên con đường đêm, âm khí xung quanh trở nên nồng đậm, con đường phía trước ngày càng tối tăm, sâu trong màn đêm truyền đến uy hiếp và sát khí càng lúc càng rõ ràng.
"Con đường đêm này kết thúc ở đâu?"
Sau khi cách xa đoàn đưa tang, lời nói của Trương Minh Lễ càng ngày càng ít, gã mấy lần muốn tăng tốc nhưng đều gặp phải đủ loại vấn đề.
Điều kiện đường xá trở nên tồi tệ hơn. Trên đường có cây khô và đá, một số nơi còn bị đào hố lớn, thân xe cũng bị va đập một chút. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chiếc xe này có lẽ sẽ bị hỏng trước khi đến được đích.
"Không sao, con đường này tôi thường xuyên đi qua, va chạm chỉ là vấn đề nhỏ, không có gì đáng ngại." Trương Minh Lễ đang an ủi Hàn Phi và Hoàng Doanh thì đột nhiên nhìn thấy có hai chiếc xe đậu cách đó không xa. Mấy tên say rượu đang kéo một người phụ nữ áo đỏ vào trong rừng cây.
Người phụ nữ kia uống đến bất tỉnh nhân sự, giống như xác chết bất động, để người ta tùy ý điều khiển. Ba tên say rượu mang nụ cười hèn mọn trên mặt, trong tay còn cầm các loại dụng cụ khác nhau.
"Đ** m*, sao mình cứ gặp phải mấy thứ này thế?" Trương Minh Lễ bắt đầu giảm tốc độ. Gã không do dự, sau khi dừng xe thì cầm rìu chữa cháy vọt tới: "Chúng mày đ** bằng con súc sinh! Chó cũng sẽ không bậy bạ như vậy!"
Cái rìu đập nát cửa kính ô tô phía trước, Trương Minh Lễ giống như một tên điên, hai tay cầm rìu, bổ thẳng vào kẻ say!
Ba tên say rượu sợ hãi bỏ chạy, dường như biết sai, bọn chúng bỏ lại người phụ nữ áo đỏ và biến mất vào rừng cây.
"Tỉnh lại đi!" Trương Minh Lễ vỗ vỗ vào mặt người phụ nữ bất tỉnh, nhưng đối phương chẳng có phản ứng gì: "Bị đánh thuốc mê à? Con gái ra ngoài đừng có mà uống đồ do người lạ đưa cho chứ!"
Gã thật sự không muốn bị chuyện khác trì hoãn, nhưng để người phụ nữ bất tỉnh nhân sự một mình ở trên đường lại rất nguy hiểm: "Phiền chết đi được, ngày nào cũng chẳng làm được việc gì nên thân, một đống rắc rối!"
Ngoài miệng thì mắng nhiếc không ngừng, nhưng Trương Minh Lễ vẫn cẩn thận cõng người phụ nữ áo đỏ lên: "Cái đ** gì mà nặng thế!"
Có thể là bị những lời này làm cho đau đớn, người phụ nữ đang bất tỉnh nhân sự có phản ứng. Hai cánh tay trắng nõn từ từ nâng lên, cô ta nhẹ nhàng ôm lấy cổ Trương Minh Lễ, đôi môi đỏ mọng mềm mại không biết từ lúc nào ghé sát vào tai gã, đầu lưỡi thè ra, hình như là muốn nói gì đó.
"Giả bộ bất tỉnh à? Động dục phải không, tôi chém chết cô! Cả đời tôi ghét nhất là bị lừa dối! Cút xuống cho tôi!"
Trương Minh Lễ lắc lư vài cái cũng không thể bỏ được đối phương xuống. Gã đi về phía xe của mình, hy vọng Hàn Phi và Hoàng Doanh có thể giúp đỡ.
Mỗi khi gã tiến lên một bước, bước chân đều trở nên nặng nề, mái tóc của người phụ nữ rủ xuống từng chút một che khuất tầm mắt của gã.
“Thầy Trương! Bên này!" Hàn Phi ở trong xe hét lớn. Hắn sử dụng năng lực ngôn linh, trong bóng đêm truyền đến khí tức nguyền rủa. Trương Minh Lễ đi theo thanh âm về phía trước, cuối cùng cũng trở lại bên cạnh xe.
“Đ** c** m*! Người phụ nữ này nặng v** c* đ** ra!" Tầm mắt khôi phục lại bình thường, Trương Minh Lễ chỉ vào phía sau. Nhưng khi gã định thần lại, trên lưng chẳng có ai cả: "Cái quái gì thế? Người đâu rồi?"
Người phụ nữ áo đỏ không thấy đâu, nhưng hình như Trương Minh Lễ đã già đi và tiều tụy hơn một chút.
"Đêm nay trên đường có rất nhiều quỷ, vừa rồi anh gặp phải chắc là túy quỷ và sắc quỷ. May là anh tương đối hổ báo, chứ không có khi bị kéo vào trong rừng cây rồi." Hàn Phi không dám tùy tiện xuống xe, ác mộng này cực kỳ đặc biệt, quỷ văn của tiếng cười điên cuồng không ngừng nhắc nhở hắn, tựa như chỉ cần xuống xe thì sẽ phải chết.
"Quỷ quái gì ở đây? Chỉ cần lương tâm mình không thẹn là được." Đặt chiếc rìu cứu hỏa sang một bên, Trương Minh Lễ buồn bực lái xe.
Du hành vào ban đêm đúng là không yên bình, lắm rắc rối, đám người Trương Minh Lễ gặp phải đủ loại chuyện bất ngờ. Có đứa bé đột nhiên bò qua đường, quỷ hoang hỏi đường, âm hồn trung niên tìm quỷ chết thay, đám người đuổi theo xe.
Chiếc xe cũng bắt đầu gặp một số trục trặc, chạy không còn nhanh như trước. Trên con đường đêm này gặp phải đủ loại phiền toái đều là Trương Minh Lễ một mình xuống xe giải quyết. Gã ngày càng mệt mỏi, thân thể không còn mạnh mẽ được nữa, ngay cả chửi bậy cũng không được sung sức như trước.
"Không thể thoát khỏi được ngôi mộ này hay sao? Cứ theo mình cả một đường, hay là chúng ta xuống đào nó đi!" Tính tình Trương Minh Lễ thẳng tuột, gã nhìn thấy mộ phần đơn độc kia qua gương chiếu hậu, không nhịn được nên lại dừng xe, hai tay cầm rìu cứu hỏa đi xuống.
Ngôi mộ đơn độc không lớn lắm, cũng không biết bên trong chôn cái gì, Trương Minh Lễ nhìn thấy mấy con quạ đen đang không ngừng nhặt đá trên mộ.
Gã đuổi con quạ đi và dùng rìu bổ xuống mộ.
Hoàng Doanh và Hàn Phi trong xe đều đang theo dõi gã. Ngay từ đầu hai người đã cảm thấy Trương Minh Lễ có vấn đề rất lớn, thậm chí còn nghi ngờ gã giết bạn gái mối tình đầu của mình. Nhưng ở cùng với nhau suốt chặng đường, Hàn Phi và Hoàng Doanh phát hiện sự tình hình như không phải như vậy.
"Tất cả những gì chúng ta gặp phải trên con đường đêm này đều là sự hoang mang và rắc rối trong cuộc đời của gã. Nữ thi đột nhiên xuất hiện có thể đại diện cho tình yêu trong quá khứ, rõ ràng đã chết, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn nhớ tới; đứa trẻ bên cạnh bốt điện thoại có thể là một đứa trẻ thực sự, hoặc nó cũng có thể là một loại ký thác; túy quỷ và sắc quỷ tượng trưng cho dục vọng trên đường đời; các loại đá và hố lớn chặn đường là vô số rắc rối trong cuộc sống; âm hồn trung niên tìm quỷ chết thay có thể là lãnh đạo công ty; đứa bé bò qua đường có thể là đứa trẻ bị bỏ rơi; Trương Minh Lễ ngày càng mệt mỏi, chiếc xe này cũng bắt đầu xuất hiện nhiều vấn đề hơn, có lẽ chiếc xe là biểu tượng sức khỏe của chính gã." Sau khi Trương Minh Lễ xuống xe, Hàn Phi lập tức lục soát trong xe, hy vọng tìm được nhiều manh mối hơn.
"Vậy mộ phần đuổi theo chúng ta đại diện cho cái gì?"
"Có thể nó tượng trưng cho giá nhà mà gã không bao giờ thoát được? Hoặc là tượng trưng cho gia đình?" Hàn Phi tìm thấy rất nhiều giấy nợ ở trong xe, tất cả đều do cùng một người nợ Trương Minh Lễ. Người kia cũng họ Trương, tên là Trương Hữu Quý, hình như là chú ruột của gã.
"Dựa theo suy đoán của em, con đường đêm này chính là cuộc đời của Trương Minh Lễ. Bây giờ anh đang rất tò mò, không biết đích đến của nó sẽ ở nơi nào."
"Em vẫn còn một ý tưởng nữa." Hàn Phi đặt giấy nợ về vị trí cũ: "Di ảnh của đoàn đưa tang rất giống Trương Minh Lễ, sau khi nhìn thấy gã, đứa trẻ trong đám tang lại lộ ra biểu cảm như gặp phải quỷ. Không biết có phải là Trương Minh Lễ đã chết hay không? Chính gã cũng không biết điều đó?"
"Cũng có thể!"
Tán gẫu được một nửa thì Hoàng Doanh và Hàn Phi phát hiện bóng tối bên ngoài cửa sổ xe đã bị xua tan. Quay đầu nhìn lại, Trương Minh Lễ đang châm một ngọn lửa trên phần mộ hoang. Gã lại còn tìm được rất nhiều lá khô ném lên trên, lửa cháy rừng rực!
Sau khi làm xong những thứ này, Trương Minh Lễ lấy ra ba điếu thuốc, gã châm lửa và cắm vào bên cạnh mộ: "Mộ tổ bốc khói, hậu bối nhà ông chắc chắn đại phú đại quý, cho nên đừng có đuổi theo tôi nữa!"
Trương Minh Lễ rất lỗ mãng, tố chất cực thấp, nhưng làm việc rất có phương pháp và có cách suy nghĩ của riêng mình.
"Tiếp tục lên đường!"
Nhìn lướt qua bảng điều hướng, mặc dù con đường gập ghềnh khúc khuỷu, nhưng Trương Minh Lễ chưa bao giờ nghĩ đến việc quay đầu lại.
Chuyến xe đêm lại khởi động, bọn họ đã cách đích ngày càng gần, màn đêm ngoài cửa sổ xe cũng càng lúc càng nguy hiểm.
So với lúc mới ra khỏi ngôi nhà nhỏ, Trương Minh Lễ đã tiều tụy hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt gã vẫn sáng ngời, sâu trong đáy mắt tràn đầy sự chờ mong.
"Đã đến lúc câu chuyện của tôi kết thúc, các cậu có muốn hút một điếu thuốc không?"