"Cà phê, thuốc lá và rượu đều đắng, nhưng lại có tính gây nghiện. Rõ ràng là bị tình yêu giày vò đến đau thấu tâm can, nhưng vẫn có người tình nguyện lao vào đến đầu vỡ máu chảy, như con thiêu thân lao vào lửa, chính xác là tại sao?"
Trương Minh Lễ lái xe, hút thuốc, gã là một tên điên ăn nói tục tĩu, tố chất cực kém, vừa mới đốt nhà của mình, nhưng sau khi từ từ tới gần đích, gã lại trở nên hơi trầm.
"Mối tình đầu đã phá hủy mọi trí tưởng tượng của tôi về tình yêu, khiến tôi khó chịu, cũng khiến tôi trở nên rất thực tế. Khi còn là thiếu niên đ** phải là ai cũng như vậy sao?"
"Ngay từ đầu tôi đã suy nghĩ nhiều lắm đấy, cậu biết không? Khi cậu bắt đầu tưởng tượng tình yêu đẹp như thế nào, cậu đã thua rồi, màu sắc chiếc quần lót của cậu đã bị nhìn thấu."
"Củi gạo dầu muối tương dấm trà, trên đời có quá nhiều chuyện hỗn độn. Tình yêu không cần lý do, nhưng cần phải có cách để duy trì tình yêu."
"Giống như tôi đây, dựa vào một trái tim cô đơn để yêu, hiểu thế quái nào được cách? Dựa vào nhiệt huyết mà ôm lấy tình yêu, sớm muộn gì cũng sẽ bởi vì nhiệt huyết nguội lạnh mà mất đi cô ấy."
"Đ** c** m*, lại đi hơi xa rồi." Những gì Trương Minh Lễ nói chỉ đại diện cho quan điểm cá nhân của gã. Ánh mắt gã luôn nhìn vào con đường đêm phía trước, nơi đó không có ánh sáng, gã chỉ có thể dựa vào điều hướng để tiếp tục đi về phía trước.
Từ điểm này có thể thấy, kỳ thực thì sau bao nhiêu năm, gã vẫn không thay đổi nhiều, vẫn là người dựa vào một trái tim cô đơn để yêu.
"Tôi cảm thấy tình yêu đích thực phải xuất phát từ hai phía, do hai bên cam tâm tình nguyện." Hàn Phi nhìn vào tay mình: "Nói như thế nào nhỉ? Giống như cô ấy là đầu bếp giỏi nhất, còn tôi là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, tôi tình nguyện trở thành món thịt ngon nhất trên bàn ăn của cô ấy, cuối cùng hai người hòa vào làm một."
"Anh cảm thấy vấn đề của em còn lớn hơn cả thầy Trương nữa đấy." Hoàng Doanh nhả ra một vòng khói và nhẹ nhàng thở dài. Trên xe có tổng cộng ba người thì hai người trong đó đều cảm thấy không bình thường.
"Cậu có 11 người bạn gái, cậu thật sự tình nguyện để bọn họ bày lên bàn ăn chắc?" Trương Minh Lễ cảm thấy Hàn Phi rất không tôn trọng tình yêu.
“Làm sao anh biết tôi chưa từng bị bày ra? Lúc ấy tôi đã trở thành cá nằm trên thớt, mất đi toàn bộ năng lực phản kháng. Nhưng sau đó đã xảy ra một số chuyện, bọn họ tiến vào cơ thể của tôi, dùng một cách thức đặc biệt để dung hợp với tôi." Không nói chi tiết, Hàn Phi bỏ qua một số nội dung mà hắn cho là không cần thiết.
"Cậu bị bọn họ ăn thịt ???”
Ba người trên xe đều chìm vào im lặng khi ai cũng lắng nghe những bản nhạc êm dịu.
"Các anh cảm thấy như thế nào mới gọi là tình yêu?" Hàn Phi phá vỡ sự im lặng nhìn hai người kia.
"Đừng nhìn anh, anh tạm thời chưa có ý định yêu đương." Hoàng Doanh xua xua tay. Anh không muốn xen vào, nói nhiều sợ lỡ lời, đến lúc rời khỏi ác mộng nói không chừng sẽ bị hận ý thích dùng dao bắt đi mất.
"Yêu là đau! Khi mất đi, càng cảm thấy đau đớn thì chứng tỏ tình yêu càng sâu đậm, tình yêu không được đáp lại còn đau hơn cả chết!" Trương Minh Lễ hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, tâm tình gã lại kích động.
"Sao anh cứ liên kết đau khổ với tình yêu thế? Anh không cảm thấy suy nghĩ như vậy là rất biến thái à?" Hàn Phi khó hiểu trả lời.
“Tôi làm đ** gì mà biến thái?! Cậu còn muốn bị vợ của mình ăn thịt cơ mà, mẹ nó, hai chúng ta ai mới biến thái chứ!" Trương Minh Lễ ném cho Hoàng Doanh một điếu thuốc: "Anh bạn, có thể nói một câu công bằng không?"
"Tôi chỉ hơi tò mò, tại sao các anh lại có suy nghĩ như vậy? Tình yêu không phải chính là cùng nhau vui vẻ, cùng nhau khát vọng tạo ra một cuộc sống tốt đẹp hơn hay sao?" Anh Hoàng rụt rè nói, cảm giác như mình ở chỗ này có vẻ hơi khác biệt.
"Tình yêu không đẹp như cậu nghĩ đâu."
"Đúng, tình yêu không đơn giản như anh nghĩ đâu."
Hàn Phi và Trương Minh Lễ đồng thời nói. Quan điểm của hai người bọn họ đối với tình yêu không giống nhau, nhưng họ có một điểm chung, đó chính là trước đây rất ít khi được yêu. Có lẽ cũng chính điều này đã khiến Trương Minh Lễ sẵn sàng trò chuyện cùng với Hàn Phi.
"Hai người các cậu một người thì chưa từng yêu, một người thì yêu quá nhiều, so với hai người, chắc tôi được xem là bậc tiền bối nhỉ?" Trương Minh Lễ giảm tốc độ xe một chút: "Những gì tôi nói thực ra đều là kết luận mà tôi rút ra được dựa vào trải nghiệm của bản thân, không hề thêm mắm thêm muối. Mối tình đầu kết thúc trong êm đẹp, người tôi coi như ánh nắng mặt trời đã rời bỏ tôi, và cuộc đời của tôi cũng rời xa ánh mặt trời, thế có đau không? Thật ra trải qua sự đau khổ của mối tình đầu tôi vẫn có thể chấp nhận được, nhưng mối tình thứ hai đã vượt quá sức chịu đựng của tôi. Vì vậy tôi mới làm ra đủ loại chuyện mà các cậu không thể hiểu được, bởi vì tôi nhất định phải đi đến đích, nhất định phải gặp cô ấy."
"Anh và người thứ hai yêu nhau như vậy, tại sao cô ấy lại muốn bỏ anh?" Hoàng Doanh cảm thấy lời nói của Trương Minh Lễ hơi mâu thuẫn.
"Cô ấy…..." Trương Minh Lễ hít một hơi thật sâu, làn khói xuyên qua phổi, nóng rực: "Cậu biết không? Sau khi mất đi cô ấy, chỉ cần nghĩ về những điều liên quan đến cô ấy, tôi sẽ cảm thấy rất buồn, rất đau đớn! Tôi có thể kể cho các cậu nghe những cảm xúc đầu tiên, nhưng phải mất một thời gian dài chuẩn bị tâm lý để kể câu chuyện của cô ấy."
"Cô ấy không phải là cô gái đẹp nhất trên thế giới, nhưng cô ấy là tất cả thế giới của tôi."
"Cô ấy không đòi hỏi tôi mua nước hoa, son phấn hay quần áo, nhưng thích tranh giành đồ ăn vặt mà tôi mua. Cô ấy thực sự giống như một đứa trẻ, hay nói cách khác, tôi cũng là một đứa trẻ trước mặt cô ấy, một đứa trẻ không cần suy nghĩ gì, không hối tiếc bất cứ điều gì, đối với tôi điều gì cũng rất hạnh phúc."
"Tôi không coi cô ấy là ánh nắng mặt trời trong cuộc đời mình, và cô ấy cũng chưa bao giờ biểu hiện quá rực rỡ. Tôi không biết cô ấy có ý nghĩa như thế nào đối với mình, chờ khi kịp nhận ra thì tôi phát hiện cuộc sống của mình đã trở thành cô ấy, cô ấy đã trở thành một phần không thể thiếu của cuộc đời tôi."
"Tôi không biết các cậu đã từng có trải nghiệm đó chưa, nhưng tôi đã từng có. Khi ở bên cô ấy, cho dù có làm một chuyện cực kỳ nhàm chán và bình thường, tôi cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc."
"Ngày đầu tiên tuyết rơi ở Tân Hỗ, cô ấy quấn chăn chạy đến bên cửa sổ và ngốc nghếch nhìn bông tuyết. Tôi cũng ngồi cùng với cô ấy, chúng tôi đếm những bông tuyết cả buổi chiều cho đến khi trong chậu hoa trên ban công cũng có một chút tuyết đọng lại."
"Tôi đã trải qua rất nhiều chuyện trong cuộc đời, thăng trầm, rất nhiều thứ đã bị lãng quên, nhưng lại hết lần này tới lần khác nhớ rõ những chuyện nhỏ nhất cùng làm với cô ấy."
"Xem phim trễ, vào nhầm rạp, xem 10 phút rồi mới đoán ai là nhân vật chính? Tôi muốn cho cô ấy một bất ngờ nhân dịp kỷ niệm một năm yêu nhau nên lén lút chạy đến thành phố của cô ấy, cô ấy cũng bí mật chạy đến thành phố nơi tôi làm việc. 6 giờ chiều, chúng tôi ở thành phố của nhau, đứng ở tầng dưới của nhau, gửi tin nhắn cho nhau và rủ nhau nhìn xuống dưới. Sau đó, chúng tôi bắt chuyến tàu cuối cùng và gặp nhau tại một trạm trung chuyển xa lạ giữa hai thành phố".
"Đó là một thành phố thứ ba xa lạ, tôi không biết ai xung quanh, nhưng khi gặp nhau, tôi lại cảm thấy thành phố này vô cùng ấm áp."
"Chuyện tương tự vẫn còn rất nhiều, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên nấu ăn, lần đầu tiên đi công viên, lần đầu tiên nuôi mèo, lần đầu tiên tặng quà cho nhau. Tất cả mọi thứ về cô ấy, tôi đều nhớ rất rõ."
"Chúng tôi cũng cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh, nhưng vừa nhìn thấy cô ấy khóc, tôi lại cảm thấy mình như một tên khốn đáng ghê tởm, là tội nhân đáng ghét nhất vũ trụ. Mỗi khi tôi xin lỗi, cô ấy sẽ không thèm để ý đến tôi, trừ khi tôi dẫn cô ấy đi ăn gì đó thật ngon."
"Trong cuộc đời các cậu, đã có một khoảnh khắc nào đó thực sự cảm nhận được nhau không?"
"Nói thật, mỗi giây phút sống bên cô ấy, tôi đều cảm thấy trong lòng vô cùng yên bình và thoải mái."
"Cho dù tôi đang trải qua những chuyện tồi tệ như thế nào, gặp phải những rắc rối ra sao, chỉ cần nghĩ đến cô ấy, tôi sẽ vui lên, vì tôi biết cô ấy đang chờ mình."
Trương Minh Lễ liên tục nhấn mạnh một chuyện, gã biết vợ đang chờ mình. Từ lời nói của gã có thể nhìn ra, gã thực sự rất yêu vợ, nhưng tại sao bọn họ lại chia tay?
Sau khi rít một hơi thuốc, Trương Minh Lễ ho dữ dội.
Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, thực ra ai hút thuốc cũng biết điều đó, nhưng khi nghĩ về người đó, gã vẫn sẽ vô thức châm một điếu thuốc.
Con đường phía trước càng ngày càng tối, điều kiện đường xá cũng càng ngày càng kém, gập ghềnh khúc khuỷu, bên đường còn có vực sâu, nhưng Trương Minh Lễ đã đạp ga đến cùng, điều hướng của gã cho thấy mình đã sắp đến đích.
Quỷ quái xuất hiện trên đường đêm càng trở nên đáng sợ hơn, oán khí trên người bọn chúng đã bắt đầu phát triển theo hướng hận ý. Con đường đêm tưởng chừng như bình thường đã dần dần dị hóa, chiếc xe nhỏ này như đang chạy trên lưng ác mộng, điểm cuối của con đường chính là vực sâu không đáy.
Cửa sổ đang chảy máu, trên kính xuất hiện vết nứt dày đặc. Xem ra đây không phải là lần đầu tiên Trương Minh Lễ đi con đường đêm này, nhưng lần này nhất định gã phải lái qua, gã có lý do để đi.
Khi cơ thể dần dần suy nhược, Trương Minh Lễ không quản yêu ma quỷ quái ở hai bên đường nữa. Nhưng khi đi qua một cây cầu đen, gã bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe buýt chở đầy học sinh tiểu học lái ra khỏi bóng tối.
Có lẽ chiếc xe kia là xe của một trường chui nào đó, trong xe bị nhồi nhét rất nhiều băng ghế nhỏ, quá tải nghiêm trọng.
"Anh sắp đến đích rồi, đừng xen vào chuyện của người khác." Hàn Phi biết đây là ác mộng, hắn có dự cảm không tốt cho nên dứt khoát nhắc nhở.
Trương Minh Lễ gật gật đầu nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn chiếc xe buýt trường học kia.
Đôi mắt của tài xế xe buýt trường học đã bị sợi dây mệnh màu đen khâu lại, cơ thể gã phủ đầy bụi mộng, những mạch máu dày đặc chui ra dọc theo cánh tay, dính chặt vào vô lăng.
Một chiếc xe chở những đứa trẻ không hề biết nguy hiểm đang cận kề. Chúng chơi đùa, chen chúc nhau, nhưng trên môi luôn nở nụ cười hồn nhiên nhất.
Những đứa trẻ này ăn mặc giản dị, gia cảnh cũng không được coi là giàu có, chính vì vậy mà chúng mới phải lựa chọn trường học rẻ tiền nhất.
Hai chiếc xe đang lao thẳng vào nhau, tài xế xe buýt trường học giống như một bóng quỷ, lại giống như đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh. Lúc xuống cầu, xe đột nhiên mất lái, chiếc xe buýt trường học chở đầy học sinh đâm thẳng về phía đám người Trương Minh Lễ!
"Wtf!"
Đường lên cầu rất hẹp, nếu Trương Minh Lễ né tránh thì khả năng cao sẽ rơi xuống vực sâu; nếu không nhường đường thì nhất định sẽ va chạm với xe buýt, cả hai bên đều có thể rơi xuống vực.
Đối mặt với chiếc xe buýt màu đen đầy học sinh, ngay cả dây an toàn cũng không có, chỉ trong 1-2 giây ngắn ngủi Trương Minh Lễ đã phản ứng theo bản năng. Gã đánh mạnh tay lái và gần như chủ động lái về phía vực sâu!
"Đại nghiệt!"
Quỷ văn phá vỡ quy tắc của ác mộng sáng lên ngay lập tức, khí tức của tai họa tràn ra ngoài xe, tốc độ của Đại Nghiệt đã rất nhanh nhưng chiếc xe vẫn va chạm với cây cối ở bên cạnh vực, sau đó nó dùng thân thể để bảo vệ cho chiếc xe.
Đại nghiệt xuất hiện bên ngoài xe cũng phát ra tiếng kêu đau đến thấu tim, đây là lần đầu tiên Hàn Phi nghe thấy tiếng kêu đau đớn như vậy của nó.
Hắn quay đầu lại, toàn thân Đại Nghiệt đứng ở ngoài xe chằng chịt những mạch máu đen kịt, vô số bụi mộng tràn vào thân thể nó!
Ác mộng này dường như không có gì nguy hiểm, đó là bởi vì người xuống xe là Trương Minh Lễ. Chỉ cần Hàn Phi hoặc Hoàng Doanh xuống xe, điều chờ đợi bọn họ sẽ là sự trả thù mà Mộng đã chuẩn bị từ lâu!
Bụi mộng tràn vào trong thân thể của Đại Nghiệt mang theo khí tức không thể diễn tả được. Ác mộng này có thể được xác định là cạm bẫy do Mộng bố trí. Sau khi Trương Minh Lễ xuống xe, thế giới ác mộng sẽ không xuất hiện nhiều thay đổi. Mộng muốn thông qua điểm này để làm tê liệt Hàn Phi, chờ khi hắn không nhịn được, Mộng xảo quyệt ác độc sẽ lập tức ra tay!
Tầng thứ chín quả thực là một ác mộng vô cùng nguy hiểm, tầng ác mộng này chỉ nhẹ nhàng đối với một mình Trương Minh Lễ mà thôi.
Kính cửa sổ xe vỡ vụn, Đại Nghiệt chịu đựng đau đớn kéo chiếc xe trở lại mặt đường. Chỉ sau hơn 10 giây ở bên ngoài xe, nó đã bong tróc da thịt, máu đen chứa độc hồn nhỏ giọt khắp nơi.
Lần đầu tiên không cần Hàn Phi phải thúc giục, Đại Nghiệt đã vội vàng chui về trong quỷ văn. Ác mộng tuy lớn, nhưng chỉ có quỷ văn của chủ nhân mới là nhà của nó.
"Đại nghiệt da thô thịt dày còn suýt chút nữa chịu không nổi, mình với anh Hoàng mà đi ra ngoài khéo khi sẽ hóa thành tro luôn cũng nên."
Sau khi xe dừng lại, Trương Minh Lễ đột nhiên im re.
Hàn Phi nghiêng người nhìn về phía ghế lái thấy cổ và mặt Trương Minh Lễ bị mảnh vụn thủy tinh bao phủ, còn có một cành cây to gãy đâm vào thân thể: "Chẳng lẽ những thứ này thật sự đã từng xảy ra ư?"
Giơ tay lên, Trương Minh Lễ chỉ vào điều hướng trên xe, sau đó lại chỉ vào Hàn Phi: "Cậu có thể... giúp tôi lái xe..."
"Được, không thành vấn đề!" Hàn Phi điều chỉnh lại ghế phụ. Hắn và Hoàng Doanh giúp Trương Minh Lễ sơ cứu vết thương, sau đó cùng nhau di chuyển Trương Minh Lễ sang ghế phụ, để Hàn Phi trở thành tài xế mới của chuyến xe đêm.
"Nhất định phải đến đích, đừng để cho cô ấy đi." Trương Minh Lễ nói chuyện đứt quãng. Gã là chủ nhân của ác mộng, giấc mộng của gã cũng là giấc mộng không giống ác mộng nhất.