Chỉ khi thực sự ngồi vào ghế lái, Hàn Phi mới nhận ra Trương Minh Lễ đã phải chịu áp lực lớn đến như thế nào.
Con đường đêm trước mặt không có điểm kết thúc, bóng tối dày đặc giống như đại dương vô biên, đèn xe chỉ có thể chiếu sáng phía trước vài mét. Trương Minh Lễ không biết tương lai sẽ gặp phải thứ gì đáng sợ, thứ duy nhất mà gã có thể dựa vào là điều hướng cũ nát.
Cô đơn, ngột ngạt và những làn sóng cảm xúc tiêu cực cứ ập đến tấn công gã, nhưng gã không những tiếp tục kiên trì, mà thậm chí còn nhiều lần xuống xe giữa đường để giúp đỡ người khác.
Gã kiên định theo đuổi tình yêu của mình, đồng thời cũng không bị thế giới ác mộng đen tối này làm cho thay đổi, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà người vợ đã yêu gã.
Thân xe hư hỏng, con đường phía trước càng ngày càng gập ghềnh, Hàn Phi không biết có thể lái bao xa nữa. Hắn không suy nghĩ làm sao để thoát khỏi cơn ác mộng này, bây giờ hắn chỉ nghĩ đến việc hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Trương Minh Lễ.
"Tôi cũng muốn xem tận cùng của ác mộng này là gì, tôi cũng muốn đưa anh đến đích kia."
Nhân cách chữa trị được kích hoạt, giúp đỡ Hàn Phi chống lại cám dỗ và những cảm xúc tiêu cực vô tận: "Anh Trương, anh tuyệt đối đừng ngủ nhé, chúng ta rất nhanh sẽ đến đích rồi!"
Trong bóng đêm, đủ loại quỷ quái nhìn chằm chằm chiếc xe trên đường, Hàn Phi tập trung tinh thần, tránh qua các loại nguy hiểm trước.
Trương Minh Lễ đã bị thương, gã và Hoàng Doanh không thể ra khỏi xe, nếu muốn tránh không để bị chặn lại, chỉ có thể tránh những rắc rối trong ác mộng.
"Không thể dừng lại, nếu dừng lại, sẽ vĩnh viễn bị ở lại nơi này."
Cảm giác nguy cơ trong lòng khiến Hàn Phi cực kỳ nghiêm túc, mấy ác mộng trước cũng đều không mang đến cho hắn áp lực lớn đến như vậy.
Dựa vào ngũ quan vượt xa người thường của mình, còn có khả năng phán đoán nguy hiểm gần như bằng trực giác, Hàn Phi đã tránh được vô số các đòn tấn công.
Lòng bàn tay đầy mồ hôi, sau lưng cũng thấm đẫm mồ hôi lạnh, tốc độ xe của Hàn Phi càng ngày càng chậm. Không phải hắn không muốn phóng nhanh, mà là bản thân chiếc xe đã xảy ra vấn đề.
Ý thức của Trương Minh Lễ càng mơ hồ, tốc độ của chiếc xe càng chậm, thân xe còn liên tục phát ra nhiều tiếng động kỳ lạ, như thể nó sẽ tan rã bất cứ lúc nào.
Hàn Phi và Hoàng Doanh không có bất kì cách nào, ác mộng này lớn đến mức kinh ngạc, đích đến của điều hướng dường như vĩnh viễn cũng không bao giờ đến được.
Qua một khúc cua, đích đến vẫn còn rất xa như cũ; lại đi qua một cây cầu, khoảng cách đến đích dường như cũng không rút ngắn đi bao nhiêu.
Khoảng cách cuối cùng này, giống như sự sống và cái chết vậy, vĩnh viễn cũng không bao giờ có thể vượt qua được.
"Sao còn chưa tới? Đoạn đường đêm này dài bao nhiêu vậy?"
Cố gắng hết sức, Hàn Phi lại lái xe gần một tiếng nữa, cho đến khi chiếc xe dừng lại hoàn toàn.
Bất luận hắn có điều khiển thế nào, chiếc xe cũng không phản ứng, nó đã tắt máy, dừng lại trên con đường hoang vắng lầy lội u ám.
Lá úa vùi lấp con đường, ngoại trừ Trương Minh Lễ ra, không ai biết nơi này còn có một con đường khác, càng không có ai biết hắn ở đây, hắn dừng ở trên con đường này.
"Phải xuống xe rồi sao?" Lúc trước Hàn Phi đã nhìn thấy tình trạng thê thảm của Đại Nghiệt, xuống xe sẽ bị Mộng công kích, vô số bụi mộng chui vào mạch máu, đau đớn tột cùng, nhưng bây giờ không còn cách nào khác nữa.
Xe của Trương Minh Lễ không thể tiến lên phía trước được, điều hướng dường như cũng bị hỏng rồi, bọn họ vẫn còn cách đích đến một phần ba chặng đường nữa.
"Anh Hoàng, anh ở lại trong xe, em cõng thầy Trương tiếp tục tiến về phía trước."
"Không được!" Hoàng Doanh không chút nghĩ ngợi mà thẳng thừng từ chối: "Anh đi cùng với em."
"Trên người em còn có chúc phúc của một vị không thể nhắc đến khác, cho dù có đi ra ngoài cũng sẽ không chết, cho nên cứ làm như lời em nói đi." Hàn Phi nhìn về phía Trương Minh Lễ: "Tôi không hiểu rõ lắm về anh, nhưng trên đường đi tất cả những gì anh làm tôi đều thấy, người như anh, không nên sống trong ác mộng mà nên tự mình nắm lấy hạnh phúc."
Cái tên có tốt chất cực kỳ kém Trương Minh Lễ này, ánh mắt nhìn sang Hàn Phi mang theo một chút áy náy, gã cố gắng giơ tay lên, muốn biểu đạt điều gì đó.
"Thực ra lúc trước tôi đã gạt anh, tôi không hề có 11 người bạn gái, tôi cũng rất ngưỡng mộ thứ tình yêu mà anh đã nói." Hàn Phi đẩy cửa xe ra, ngay khoảnh khắc ngửi được khí tức của người sống, trong bụi cây hai bên mọc ra vô số mặt quỷ và âm hồn, tất cả tà ác trong ác mộng đều đang chờ hắn xuống xe.
Chỉ cần thoát khỏi sự che chở của chủ nhân ác mộng, hắn sẽ bị sát chiêu của sức mạnh không thể nhắc đến nghênh đón.
Bụi mộng bay tán loạn trong màn đêm, những bụi mộng rất khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường kia, giống như trùng độc giết người vô hình, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng hội tụ trên người Hàn Phi.
"Hàn Phi, hay là chúng ta hãy chờ thêm một chút?" Hoàng Doanh ngồi ở hàng ghế sau đột nhiên nói, anh chỉ chỉ vào điều hướng trên xe: "Em có phát hiện ra một chuyện không, đích đến này... hình như là đang chậm rãi hướng gần về phía chúng ta."
"Đích đến đang di chuyển?"
"Vừa rồi khi hai người tán gẫu chuyện tình cảm một cách khí thế ngất trời, anh vừa hút thuốc, vừa nhàm chán kiểm tra thì phát hiện đích đến trên điều hướng có một thay đổi cực kì nhỏ." Hoàng Doanh rất chắc chắn nói: "Anh biết thầy Trương rất muốn đi đến đích, anh cũng rất tò mò, nhưng bây giờ chiếc xe đã bị hỏng rồi, chi bằng chúng ta đợi thêm một lát."
"Đích đến cuộc đời của thầy Trương đang di chuyển, điều đó chứng tỏ đích đến có khả năng không phải là để chỉ một địa điểm cụ thể, mà có thể là ám chỉ một người!" Hàn Phi đã làm vô số nhiệm vụ trong thế giới tầng sâu, đầu óc chuyển động cực nhanh.
Đóng cửa xe lại, những ác quỷ ẩn nấp kia vô cùng thất vọng, bọn chúng chui ra khỏi chỗ ẩn nấp, toàn thân ác ý từ từ tiếp cận chiếc xe.
Màn đêm bao trùm tất cả ánh sáng, quỷ quái lặng lẽ đi đến, leo lên xe của Trương Minh Lễ.
Mạch điện bị cắt đứt, sự cố của chiếc xe càng ngày càng nghiêm trọng, tất cả các thiết bị dần ngừng hoạt động.
Không khí mát mẻ luồn vào trong xe qua các vết nứt, âm nhạc được thay thế bằng âm thanh gặm nhấm rùng rợn, cuối cùng là điều hướng mà Trương Minh Lễ coi là hy vọng duy nhất cũng tối đen.
Bên trong xe tối đen như mực, bọn họ dường như đã bị bỏ quên trên con đường này.
Mất đi điều hướng, mất đi phương hướng, mất đi mục tiêu.
Cảm xúc tuyệt vọng lớn dần trong xe, nhưng điều khiến Hàn Phi cảm thấy bất ngờ là, Trương Minh Lễ với tư cách là chủ nhân của ác mộng, cho dù bị tuyệt vọng ăn mòn, nhưng vẫn không dị hóa. Trong lòng gã dường như có một thứ gì đó không thể bị Mộng dị hóa, vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.
Trong xe càng ngày càng lạnh, mặt quỷ toát ra ác ý trên kính xe càng ngày càng gần, tối tăm, tuyệt vọng, cô đơn và sợ hãi. Ác mộng tầng thứ chín vô biên này giống như một vòng xoáy màu đen cực lớn, muốn nghiền nát mấy người bọn họ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhiệt độ cơ thể của Trương Minh Lễ cũng đang không ngừng giảm xuống.
Không biết đã đợi bao lâu trong bóng tối, có khả năng là 10 phút, cũng có khả năng là 1 tiếng, ánh sáng trong mắt Trương Minh Lễ đang dần vụt tắt: “Tôi hình như không thể đi được đến đích rồi… nếu như hai người có thể sống sót rời đi, có thể giúp tôi một việc không?"
"Anh nói đi."
"Tôi cảm giác như mình đã chết từ cách đây rất lâu rồi, nhưng không biết tại sao vẫn còn có thể nhìn thấy cô ấy ở đây. Nếu như hai người có thể sống sót rời đi, nhất định phải nói với cô ấy, đừng tới đây tìm tôi nữa, cứ nói tôi chuyển nhà rồi." Cơ thể của Trương Minh Lễ đã không còn sức lực, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ: "Cô ấy tên là Tuyên Hiểu Hiểu, khi dạy học tình nguyện đã cùng tôi chăm sóc học sinh. Cô ấy nhờ tôi dạy tư tưởng đạo đức và thể dục, sau đó cứ đến chiếm lớp của tôi, còn nói với các học sinh rằng tôi bị một con lợn làm bị thương ở chân. Tết đến cô ấy đã mời tôi ăn thịt kho tàu, cô ấy còn đặt tên cho con chó trong nhà cứ gặp ai là cắn là Minh Lễ, còn tôi đặt tên cho con mèo của mình là Hiểu Hiểu, Minh Lễ không sợ bất cứ ai hết, chỉ sợ Hiểu Hiểu..."
Màn đêm buông xuống, tâm tình lạc trôi.
Môi tím tái, máu trên cổ đã đông lại, Trương Minh Lễ không phát ra được quá nhiều âm thanh, nhưng tay lại muốn đưa về phía trước.
Anh mơ thấy em vẫy tay với anh, anh không còn lưu luyến quá khứ nữa, lần đầu tiên anh muốn đến gần em.
Đồng tử sắp giãn ra, đột nhiên cảm nhận được một tia sáng yếu ớt.
Hàn Phi và Hoàng Doanh đồng thời quay đầu lại, nhìn thẳng về phía trước của xe. Trên con đường vắng vẻ chưa từng có người đi qua, trên con đường đêm bao phủ trong bóng tối và tuyệt vọng này, một chiếc xe đang hướng bọn họ chạy tới!
Ánh đèn pha xua đuổi những bóng quỷ trong đêm tối, hai chiếc xe xuất phát từ hai điểm khác nhau, hướng về nhau, một lần nữa lại gặp nhau.
Người lái xe là một phụ nữ trung niên, cô không còn trẻ nữa, trông vô cùng lo lắng, khuôn mặt giàn giụa nước mắt.
Một người từng lạc quan và vui vẻ như cô, nhưng trạng thái tinh thần đang cực kỳ xấu, chìm sâu trong tuyệt vọng và đau đớn, không thể thoát ra được.
Đèn xe chiếu vào Trương Minh Lễ, khi gã nhìn thấy mặt của người phụ nữ lái xe, trên mặt hiện lên một biểu cảm.
Biểu cảm này Hàn Phi chưa từng thấy qua, không biết nên miêu tả như thế nào, nhưng hắn cảm thấy đó là tình yêu.
"Minh Lễ!"
Hai chiếc xe dừng lại trên con đường bỏ hoang, ngay từ khoảnh khắc bọn họ gặp nhau, tất cả ác ý và cô độc trong ác mộng bắt đầu rút đi.
Người phụ nữ loạng choạng bước ra khỏi xe, đến bên cạnh xe của Trương Minh Lễ, cô ấy mở cửa xe ra và khóc như một đứa trẻ sau khi nhìn thấy gã.
"Sao em lại không nghe lời như vậy? Anh đã nói với em là đừng đến tìm anh nữa, ở đây rất nguy hiểm..." Trương Minh Lễ nghiêm mặt, không hề nhắc tới một chút gì những chuyện đã gặp phải dọc đường. Nhưng gã còn chưa nói xong, người phụ nữ đã lao vào trong vòng tay và ôm chặt lấy gã.
Một đời thăng trầm chẳng qua là một con đường đêm.
Anh đang ở cuối con đường, vì vậy bất luận thế nào em cũng phải đến gặp anh.
Bởi vì em biết anh muốn gặp em, bởi vì em biết anh yêu em.
Ánh sao xua tan lớp bụi mộng, bờ vực của ác mộng khổng lồ đang dần dần sụp đổ.
Trong lúc đang ôm người vợ, Trương Minh Lễ đã nghĩ đến rất nhiều chuyện. Với tư cách là chủ nhân của ác mộng tầng thứ chín, gã biết nhiều thứ hơn Hàn Phi nghĩ.
Thực ra khi nhìn thấy Hàn Phi và Hoàng Doanh, gã đã có linh cảm rằng cơn ác mộng của mình sẽ kết thúc, nhưng gã vẫn không hề làm tổn thương hai người bọn họ.
"Tình yêu vô cùng trân quý, vô cùng quý hiếm, đây là thứ mà con quái vật đó muốn có được nhất, vì thế anh không thể để cho nó thành công chứ đừng nói đến việc để em trở thành mục tiêu tiếp theo của nó." Không buông người vợ ra, Trương Minh Lễ ôm rất chặt: "Hiểu Hiểu, sau này em đừng gặp ác mộng nữa."
Cơn ác mộng tầng thứ chín tiêu tan, chủ nhân của ác mộng cũng sẽ biến mất, Tuyên Hiểu Hiểu sẽ không còn cùng gã tiến vào cõi mộng nữa, sự dặn dò dịu dàng của Trương Minh Lễ là lời từ biệt cuối cùng.
Có lẽ vì điểm này, Mộng mới cảm thấy Trương Minh Lễ sẽ giết chết Hàn Phi bằng mọi giá để đảm bảo rằng sau này gã vẫn có thể nhìn thấy người vợ mình yêu nhất trong ác mộng.
“Tuy rằng hiện tại tôi cảm thấy không thích hợp nói chuyện, nhưng tôi cảm thấy hai người cũng không cần thiết phải sinh ly tử biệt.” Hàn Phi giơ tay lên, hy vọng hai vị giáo viên có thể cho hắn phát biểu: “Nếu như tôi đoán không sai, thì thầy Trương hẳn là đã xuất hiện tai nạn bất ngờ, thực ra đã không còn nữa, cho nên mỗi lần hai người đều gặp nhau trong ác mộng giữa sự sống và cái chết. Nhưng bây giờ tôi có một cách, có thể đưa thầy Trương ra khỏi ác mộng, để hai người gặp lại nhau trong [Cuộc sống hoàn hảo]."
Nghe xong lời nói của Hàn Phi, thầy Trương và cô Tuyên cùng đồng thời nhìn về phía hắn, ánh mắt đó có lẽ cả đời này hắn cũng sẽ không quên.
"Nhân cách của tôi tương đối đặc biệt, có thể mang quỷ trong ác mộng đi." Ngọn lửa tham lam trong mắt Hàn Phi điên cuồng thiêu đốt, vực sâu tham lam không đáy sau lưng xuất hiện: "Để tôi cho hai người một cái kết thúc mới."