Sở dĩ Trương Minh Lễ cảm thấy tình yêu đau khổ, đó là bởi vì tình yêu của gã luôn bị buộc phải phân ly. Trong mối tình đầu, khoảng cách giữa gã và người yêu chính là khoảng cách giữa hai trái tim; trong mối tình thứ hai, khoảng cách giữa gã và vợ là khoảng cách giữa sự sống và cái chết.
Gã yêu vô cùng say đắm nên khi mất đi mới vô cùng đau khổ.
May mắn duy nhất là sau đó gã đã gặp được cô gái cũng nhiệt tình đáp lại, con đường đêm gập ghềnh trắc trở của gã cũng có đích đến.
Ác mộng tầng thứ chín đang không ngừng sụp đổ, tình yêu chân thành thật quá hiếm hoi, ngay cả Mộng cũng chưa từng sở hữu, cho nên nó đã sắp xếp rất nhiều thứ ở trong tầng ác mộng này.
Nó thử hết lần này đến lần khác, muốn biến tình yêu thuần khiết nhất thành ác mộng, nhưng dường như nó vẫn luôn không thành công.
"Cậu có cách dẫn tôi rời đi? Cậu có thể mang tôi ra khỏi nơi chết tiệt này?!" Trương Minh Lễ chưa từng suy nghĩ viển vông đến những chuyện này, nhưng Hàn Phi lại rất chắc chắn gật đầu.
"Nhưng tôi cần anh phối hợp toàn lực mới được, anh đồng ý tin tôi không?" Nhân cách tham lam của Hàn Phi và ác mộng đang loại trừ lẫn nhau. Nếu hắn muốn đoạt đi món "đồ chơi" yêu quý nhất của Mộng, tất nhiên nó sẽ dùng hết sức để ngăn cản.
"Từ lúc gặp nhau đến giờ, tuy rằng thời gian chúng ta không quen biết không dài, nhưng tôi cảm thấy cậu có thể tin tưởng được." Trương Minh Lễ nhìn vực sâu phía sau Hàn Phi: "Cậu cần tôi làm cái gì? Tôi đều có thể phối hợp!"
"Trước khi ác mộng hoàn toàn tiêu tán, tiến vào nhân cách của tôi, anh sẽ nhận được tự do rời khỏi ác mộng, nhưng vận mệnh của anh cũng sẽ quấn lấy cùng với tôi." Hàn Phi không hề giấu diếm, quỷ bị vực sâu tham lam nuốt chửng, đều sẽ bị tham lam của hắn chi phối.
"Không vấn đề."
"Đừng vội đồng ý ngay, anh hãy suy nghĩ cho kĩ, nhân tiện tôi cũng còn có một số việc khác cần xử lý." Hàn Phi nhìn về phía chiếc xe mà Tuyên Hiểu Hiểu lái đến. Ngồi trong chiếc xe đó có ba người chơi, ba người này toàn thân đều bị hoa văn cánh bướm bao phủ, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng ác độc.
"Ác mộng tầng thứ chín có năm người chơi tiến vào, ngoại trừ mình và Hoàng Doanh ra, ba người còn lại đều do Mộng sắp xếp! Nó biết đích đến của Trương Minh Lễ là Tuyên Hiểu Hiểu, vì vậy đã để ba người chơi nương tựa vào Mộng cố gắng hết sức ngăn chặn. Như vậy Tuyên Hiểu Hiểu sẽ không thể gặp được Trương Minh Lễ, Trương Minh Lễ vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ đi được đến đích..." Trong mắt Hàn Phi mang theo sát ý thấu xương, hắn ghi nhớ lại tướng mạo của ba người chơi đó.
Có lẽ là bởi vì bị Hàn Phi nhìn đến sởn tóc gáy, có một người chơi không dám ở lại trong xe nữa, gã ta mở cửa xe muốn chạy trốn, nhưng vừa mới rời khỏi xe của Tuyên Hiểu Hiểu đã bị quỷ quái bên ngoài xé nát.
"Thật đáng thương, Mộng chưa bao giờ coi các anh là người của nó, các anh ở trong mắt nó chỉ là công cụ mà thôi." Quỷ văn và vực sâu tham lam trên người Hàn Phi hô ứng với nhau, một chiếc rìu khổng lồ do tội nghiệt ngưng tụ từ từ xuất hiện: "Nhân cách tham lam không thể khiến người chơi thoát khỏi ác mộng, nhưng có thể mang ra ngoài ba con quỷ. Nếu như các anh đã không muốn làm người, vậy thì để tôi tự tay biến các anh thành quỷ.”
Ở thế giới tầng cạn, 11 điện thờ được xây dựng xong trong một đêm, trong khu thành chủ trăm phần trăm là có người chơi đang hỗ trợ cho Mộng. Thế lực ẩn giấu này không thể coi thường được, Hàn Phi vẫn luôn đề phòng bọn họ, bây giờ hắn muốn thông qua những người chơi bị thao túng này, để tìm những kẻ phản bội khác. Chiếc rìu khổng lồ rơi xuống, trước khi linh hồn của hai người chơi bị ác mộng nuốt chửng, Hàn Phi đã cưỡng chế kéo bọn họ vào trong vực sâu tham lam.
Sau khi biết được những hành vi của Lý Đằng, Hàn Phi không mềm lòng nữa. Vì để nhanh chóng tăng level mà những người chơi bị Mộng thao túng này điên cuồng tàn sát những người chơi khác.
Sau khi bọn họ bị bại lộ, vì để tránh bị phát hiện, Mộng sẽ khiến bọn họ hồn phi phách tán.
Bị Hàn Phi giết chết, ít nhất linh hồn vẫn còn, sau này nói không chừng vẫn còn có thể chuộc tội, làm một con quỷ lương thiện.
"Linh hồn rơi vào trong tay mình, thì có thể hỏi ra rất nhiều thứ rồi."
Ác mộng sụp đổ trên diện rộng, Trương Minh Lễ cũng đưa ra lựa chọn cuối cùng. Gã đưa ý thức của vợ mình ra khỏi ác mộng trước, còn mình thì không có chút lưu luyến nào mà đi về phía vực sâu tham lam. Trương Minh Lễ sẵn sàng trở thành một phần của vực sâu tham lam, nhưng Mộng thì không đồng ý. Món đồ chơi mà nó dày công vun đắp muốn rời đi, nó tức giận đến mức làm mọi cách trong mộng để ngăn cản.
Một số lượng lớn ác mộng từ đường biên của mộng cảnh bò ra, trong đó thậm chí có tồn tại toát ra hận ý.
Có lẽ là bởi vì ở trong ác mộng quá lâu, cơ thể của Trương Minh Lễ tích tụ vô số bụi mộng, mỗi một mạch máu của gã đều là màu đen.
Khi gã muốn rời khỏi ác mộng, những sợi máu đâm xuyên qua cơ thể như những mũi kim thép, muốn kéo gã trở lại trong ác mộng.
Trương Minh Lễ và Tuyên Hiểu Hiểu đều là những người rất bình thường, nhưng tình yêu của bọn họ trân quý đến mức ngay cả Mộng cũng không nguyện ý từ bỏ.
Bế tắc kéo dài rất lâu, mãi cho đến khi ác mộng tầng thứ chín sụp đổ. Hàn Phi lại một lần nữa bị đình trệ trong thế giới đen tối đó, khí tức khủng khiếp của không thể nhắc đến từ một phương hướng không rõ truyền đến, cùng lúc đó tiếng cười cuồng loạn từ bên trong quỷ văn vang lên.
Mộng với bản thể không đến, giao đấu trong đêm tối cùng với tiếng cười điên cuồng xuất hiện nhờ vào quỷ văn của Hàn Phi, lượng lớn ác mộng giống như bong bóng nổ tung, lộ ra những thứ ẩn giấu dưới bong bóng. Đó dường như là những chiếc hộp khiếm khuyết, chúng đều là hàng hỏng, bị tùy tiện chất đống với nhau, trong đêm tối hình thành một điện thờ đặc biệt vô cùng vặn vẹo. Điều khiến Hàn Phi kinh ngạc hơn chính là, bên trong điện thờ đặc biệt nhất kia hình như có giam cầm một người!
Đối phương bị giam cầm trong một điện thờ màu đen, trên người bao phủ toàn bộ màu sắc của thế giới, những hoa văn cánh bướm tượng trưng cho ác mộng kia dường như được vẽ ra bằng máu của người này!
"Anh ta là ai? Tại sao lại bị nhốt ở trong điện thờ của Mộng?"
Hàn Phi cố gắng hết sức để nhìn rõ khuôn mặt của người đó, nhưng đúng vào lúc này, tiếng cười điên cuồng lại giao đấu tiếp với Mộng. Cơn đau dữ dội truyền đến từ khắp nơi trên cơ thể của hắn, sau đó máu tràn vào hai mắt.
Khi mở mắt ra lần nữa, Hàn Phi đã trở lại bệnh viện của khu thành chủ. Toàn thân đau đớn kịch liệt, nếu không phải có Hoàng Doanh đỡ, hắn đã ngã xuống đất rồi.
Hoa văn cánh bướm bám trên bề mặt da của Hàn Phi đã bị quỷ văn che phủ, hoa văn thực sự không thể gỡ bỏ đã bị tiếng cười điên cuồng xé ra cùng với da của hắn.
“Em quá tàn nhẫn với chính mình rồi đấy?” Hoàng Doanh không biết nên đánh giá Hàn Phi như thế nào.
"Những chỗ da kia không phải là do em xé..." Ý thức và linh hồn của Hàn Phi tiến vào trong game, hoa văn cánh bướm ăn mòn linh hồn. Vì để đảm bảo hắn sẽ không bị Mộng quấy nhiễu, nên tiếng cười điên cuồng đã hủy luôn một phần nhỏ ý thức của hắn, tất nhiên quá trình này đối với hắn vô cùng đau đớn. Hít một hơi thật sâu, sương xám xung quanh Hàn Phi bị xua tan. Hắn bình tĩnh cảm nhận linh hồn trong não vực, Trương Minh Lễ và hai kẻ phản bội đều vẫn còn.
"Đi, chúng ta rút lui ra ngoài trước." Trong đầu Hàn Phi đều là người bên trong điện thờ, trên người đối phương cũng tản mát ra khí tức của không thể nhắc đến, nhưng dường như anh ta đã bị Mộng coi như công cụ để sử dụng: "Bất cứ một không thể nhắc đến nào, ngay cả yếu nhất là tiếng ca cũng đều sở hữu năng lực thay đổi cục diện, vậy mà Mộng lại nhốt không thể nhắc đến trong điện thờ của chính mình? 11 điện thờ có thể tồn tại trong thế giới tầng cạn, chẳng lẽ là bởi vì vẫn luôn tiêu hao linh hồn của không thể nhắc đến bị giam cầm kia?"
Trong nhận thức của Hàn Phi, không thể nhắc đến đã là quỷ đáng sợ nhất trong thế giới tầng sâu rồi.
Rút lui khỏi bệnh viện của khu thành chủ, Hàn Phi và Hoàng Doanh đã mất mấy tiếng đồng hồ trong ác mộng tầng thứ chín. Bên ngoài bệnh viện đã sớm bị những người chơi đang chờ đợi vây quanh đến nước cũng không lọt vào được.
Đây là lần đầu tiên người chơi số 1 Hoàng Doanh bước vào ác mộng, vô số người chơi đều chú ý đến anh. Nếu anh không vượt qua được mà chết trong ác mộng, vậy thì mọi người sẽ dần trở nên bi quan.
Bởi vì không có hy vọng nên mọi người đều coi mọi thứ có thể nắm bắt được là hy vọng, người chơi số 1 Hoàng Doanh chính là gửi gắm trong lòng.
Dưới tình hình như vậy, đừng nói là Hoàng Doanh qua cửa thất bại, cho dù anh có thắng thảm thì lòng tin của một số người chơi cũng sẽ bị lung lay.
Cửa ngoài của bệnh viện bị đẩy ra, sương xám phân tán ra hai bên, Hoàng Doanh không chút thương tổn đỡ Hàn Phi đang bị thương khắp người bước ra ngoài.
Một Hàn Phi cường hãn đáng sợ trong suy nghĩ của người chơi, bị thương nặng sắp chết. Nhưng Hoàng Doanh lại vô cùng thản nhiên, như thể anh chỉ ra ngoài đi du lịch một vòng vậy, hơn nữa còn là loại có tài xế lái xe, bản thân chỉ ngồi ở ghế sau, nhàn nhã hút thuốc nghỉ ngơi.
Anh quá mức bình tĩnh, trong lòng không chút gợn sóng, ác mộng tầng thứ chín ở trong mắt anh thật sự là không đáng kể, thậm chí đến bình luận anh cũng lười không muốn nói.
Sự tự tin và cường đại của Hoàng Doanh đã khiến những người chơi như được cỗ vũ khích lệ, dù trời có sập xuống thì vẫn có anh chống đỡ!
Không biết là ai khơi mào, đám đông lại bắt đầu hò hét tên Hoàng Doanh.
Nở một nụ cười nhàn nhạt, Hoàng Doanh khẽ gật đầu và đỡ Hàn Phi trở lại trụ sở của cư xá Hạnh Phúc.
"Mau đến đây! Giúp cậu ấy băng bó!"
"Hàn Phi bị thương rồi ư?"
Một nhóm người muốn chữa trị cho Hàn Phi bằng loại thuốc quý nhất trong thế giới tầng cạn, nhưng hắn lại xua tay: "Đây là vết thương trong linh hồn, thuốc ở chỗ các anh cũng không hữu ích lắm." Mở ô vật phẩm, Hàn Phi lấy thịt do Từ Cầm đã nấu và bắt đầu ăn.
Hắn vừa ăn, vừa cảm nhận nhân cách tham lam. Sau khi xác nhận rằng sương xám không thể xâm nhập vào trụ sở, trước tiên hắn thả Trương Minh Lễ ra.
Ánh sáng của thế giới tầng cạn chiếu vào cơ thể, sự ấm áp đã mất từ lâu sôi sục trong lòng.
"Oh sh**! Đ** m** sáng thế!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên trong đại sảnh của trụ sở, thầy Trương ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, sự bình thường vô cùng quen thuộc vào thời khắc này khiến gã cảm thấy như mình đang ở trên thiên đường.
"Tôi rời khỏi ác mộng rồi?" Trương Minh Lễ ngây ra hồi lâu mới phát hiện Hàn Phi và Hoàng Doanh. Có lẽ là gã đã ở trong ác mộng quá lâu rồi, bây giờ sau khi rời khỏi ác mộng vẫn không thể tin được.
“Đúng vậy, chuyện đã hứa với anh tôi đều sẽ làm được hết.” Hàn Phi đưa tay về phía Trương Minh Lễ: “Hoan nghênh gia nhập cư xá Hạnh Phúc, sau này chúng ta chính là người một nhà.”
"Thật hay giả thế?" Trương Minh Lễ cho mình một cái bạt tai thật mạnh: "Không thấy đau?"
"Anh quả thực đã chết rồi, từ góc độ chuyên môn mà nói, bây giờ anh là lệ quỷ. Nhưng bởi vì tôi không hề cảm nhận được oán niệm và hận ý trên người anh, cho nên không cách nào xác định được thực lực của anh." Đây là lần đầu tiên Hàn Phi đưa quỷ trong ác mộng ra, hắn cũng không biết Trương Minh Lễ còn bảo lưu được những năng lực gì.
"Tôi là quỷ? Vậy ở đây chính là âm phủ?" Trương Minh Lễ không chắc chắn hỏi.
"Ở đây là [Cuộc sống hoàn hảo], một thế giới ý thức tinh thần chữa trị ấm áp." Hoàng Doanh đã hút vài điếu thuốc của thầy Trương, anh cũng cảm thấy gã không tồi.
"Thế giới các cậu sau khi chết còn biết cách marketing và đóng gói? Đ** m** không biết xấu hổ?"
Trương Minh Lễ tin chắc rằng ở đây là địa phủ, gã còn nghi ngờ Hàn Phi là công chức của một cơ quan nào đó trong địa phủ. Hoàng Doanh và Bạch Hiển đã phải mất khá nhiều thời gian mới khiến gã hiểu ra mọi chuyện.
"Thầy Trương, vợ của anh có thể gặp được anh trong ác mộng, chứng tỏ trong hiện thực cô ấy vẫn còn sống. Tôi sẽ tìm cách khiến cô ấy đăng nhập vào game này để gặp anh, sau này hai người có thể thông qua game này để cùng sống với nhau."
Mấy lời Hàn Phi nói khiến Trương Minh Lễ vô cùng kích động, nhưng sau đó hắn lại chuyển chủ đề: “Nhưng ác mộng cũng đã biết anh chạy trốn rồi, nếu như không nhanh chóng tiêu diệt Mộng triệt để, nói không chừng nó sẽ ra tay với vợ anh trong hiện thực, bởi vì hai người cùng nhau làm nên tình yêu."
"Đ** c** m** Mộng, sớm muộn gì tôi cũng phải giết chết nó, *!"
"Thầy Trương, mọi người đều là người văn minh, cho nên tôi sẽ không vòng vo nữa." Hàn Phi nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy trong ác mộng: "Với tư cách là chủ nhân của ác mộng tầng thứ chín, anh có biết được bí mật gì liên quan đến Mộng không?"
Người công nhân vệ sinh trên phố Bình An trước đó đã nói với Hàn Phi rất nhiều chuyện, Trương Minh Lễ hẳn là phải biết nhiều hơn mới đúng.
"Bí mật?"
"Mỗi một ác mộng đều giống như một quả bong bóng, bên dưới những bong bóng này có ẩn giấu một điện thờ, bên trong điện thờ có giam cầm một vị thần kì lạ."
"Có phải trên người anh ta có rất nhiều màu sắc không?" Dường như Trương Minh Lễ nhớ đến một số chuyện nào đó: "Tôi nhớ vào một ngày nào đó của rất nhiều năm trước, tất cả bầu trời đêm của ác mộng đều biến thành màu sắc, tất cả linh hồn trong ác mộng đều nghe thấy tiếng ca kì lạ, mang theo bi thương thấm đẫm linh hồn, nỗi đau không thể diễn tả và sự tuyệt vọng sâu sắc nhất. Cũng từ ngày hôm đó, tất cả ác mộng bắt đầu tự mình lớn lên, mộng dường như không có hồi kết.”
"Tiếng ca kỳ lạ..." Nghe Trương Minh Lễ mô tả, Hàn Phi đột nhiên nghĩ đến đứa con thứ ba của Phó Sinh, không thể nhắc đến bị thương nặng -- Tiếng ca.
"Nếu như cậu muốn đi gặp thần trong điện thờ, cứ tiếp tục thăm dò ác mộng là được." Trương Minh Lễ chỉ chỉ vào chính mình: "Trong vô số ác mộng vẫn còn có rất nhiều người giống như tôi. Chỉ cần có thể mang tất cả mọi người ra khỏi mộng cảnh, thực lực tổng thể của Mộng sẽ nhanh chóng suy giảm, tất cả năng lực của nó đều đến từ chúng tôi."
"Vậy anh có biết ác mộng tổng cộng có bao nhiêu tầng không?"
"Không rõ nữa, nhưng tôi biết trong tất cả các ác mộng có tồn tại một vài ác mộng vô cùng đặc biệt. Những ác mộng này đều bị từng tầng từng lớp che đậy, như thể là cố ý giấu đi vậy." Trương Minh Lập dùng hai tay đập bàn một cái: "Chúng ta không cần phải qua cửa tất cả các ác mộng, mục tiêu của chúng ta là giết chết Mộng! Tiêu diệt triệt để nó! Vì vậy, chỉ cần tìm ra ác mộng đặc biệt nhất, tìm ra điểm yếu của nó là được!"
Thầy Trương tài đức vẹn toàn, giết người phóng hỏa cái nào cũng tinh thông, vừa mở miệng đã có cùng suy nghĩ với Hàn Phi.