Tiếng khóc của đứa bé vang lên sau lưng, người con trai thứ ba nghiến răng nghiến lợi, anh ta biết mình vẫn còn một nhiệm vụ phải hoàn thành.
Đi về phía trước giữa những tảng đá rơi và tiếng la hét, người con trai thứ ba nhanh chóng tìm thấy lối đi mà trưởng thôn đã để lại cho mình. Anh ta leo lên bức tường đá đầy rác và máu, ngay cả khi cánh tay đã đầy vết thương cũng không chút quan tâm.
Lúc này trong lòng anh ta chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, đó chính là hoàn thành chuyện mà bố đã phó thác, đưa di thư ra khỏi hố sâu.
"Đừng sợ, đừng sợ, chú sẽ mang cháu đi! Cháu sẽ không sao đâu!" Những lời mà các anh đã an ủi mình lúc trước, hiện tại đang được chính anh ta nói ra, anh ta không ngừng an ủi đứa bé sau lưng.
Con trai thứ ba là một đứa bé bị bỏ rơi được lão trưởng thôn nhận nuôi, trước đây anh ta cũng đã từng nằm trên lưng của bố mình như vậy. Cho dù gặp phải chuyện kinh khủng như thế nào, dường như chỉ cần được bố cõng, thì sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm và thoải mái.
Anh trai và bố đều đã không còn nữa, giờ đây tấm lưng của anh ta đã trở thành chỗ dựa mới cho đứa bé.
Máu chảy dọc theo cánh tay, tiếng nổ vẫn đang tiếp diễn, bụi đất tung bay, núi rác nghiêng đổ. Mắt đỏ ngầu, người con trai thứ ba rất sợ hãi nhưng vẫn không ngừng trèo lên.
"Sẽ ra ngoài, sẽ làm được!"
Bất kể là thôn dân trong thôn Mộ, hay là những người sống lòng đầy độc ác trên mặt đất, bọn họ đều không nghĩ đến việc có người có thể trèo ra khỏi hố sâu trong tình huống như vậy.
Ngón tay nắm chặt tảng đá nhọn, người con trai thứ ba cứ lặp đi lặp lại động tác leo trèo như một cái máy. Không biết qua bao lâu, anh ta cảm thấy ánh sao cách mình đã càng lúc càng gần. Bước lên những tảng đá nhô cao, mùi hôi thối trong không khí đã tan biến, khi ánh sao chiếu xuống người, anh ta hít một hơi thật sâu, cố hết sức trèo ra khỏi hố sâu.
Mệt mỏi kiệt sức, người đầy vết thương, người con trai thứ ba đã không còn áp chế được nguyền rủa trong người. Anh ta theo anh trai vào mộ lớn quanh năm, khí tức âm tà tai họa đã lan khắp cơ thể.
“Mình cảm thấy thế giới của mình đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.” Sự sống của người con trai thứ ba đang nhanh chóng trôi đi, trái tim đập càng lúc càng chậm.
Nhẹ nhàng đặt đứa bé trong chiếc bọc màu đen cẩn thẩn, người con trai thứ ba ngân nga một bài đồng dao, dường như hy vọng đứa bé nín khóc.
"Chú có thể sẽ không tiếp tục chăm sóc cháu được nữa, nhưng chú phải nói cho cháu biết, cháu không hề bị bỏ rơi, cháu là một đứa bé rất ngoan."
Tiếng ca của người con trai thứ ba dường như ẩn chứa sức mạnh đặc biệt, có thể nhanh chóng khiến người ta bình tĩnh lại. Anh ta một tay nhẹ nhàng trêu đùa đứa bé, một tay lấy ra bức di thư của lão trưởng thôn.
"Bố đã nói rồi, chỉ sau khi rời khỏi hố sâu mới có thể mở ra."
Chật vật mở phong thư ra, người con trai thứ ba phát hiện trên giấy chỉ viết ba chữ —— Bố xin lỗi.
Những người khác nhau sau khi nhìn thấy ba chữ này sẽ có những phản ứng khác nhau. Người con trai thứ ba không biết tại sao bố phải xin lỗi, có thể là bởi vì quyết định của người bố đã khiến ba người con biến thành quỷ; có thể là bởi vì ông với tư cách là trưởng thôn nhưng lại hại chết tất cả người thôn Mộ; hoặc cũng có thể là bởi vì ông đã sớm dự đoán trước được mọi chuyện, nhưng vẫn đưa ra lựa chọn cuối cùng. Cất di thư của bố vào chiếc bọc đứa bé, người con trai thứ ba cố gắng từ dưới đất đứng dậy. Thôn Mộ bị tàn sát, trên người anh ta có chiêm nhiễm nguyền rủa trong mộ lớn, người trên mặt đất cũng sẽ không chấp nhận anh ta.
Không còn nơi nào để đi, anh ta ôm đứa bé trong tay thẫn thờ bước về phía trước.
Anh ta không biết mình phải đi đâu, chỉ cảm thấy phải bế đứa bé đến một nơi cách xa hố sâu hơn, như vậy xác suất đứa bé được cứu mới lớn hơn.
"Tôi không vĩ đại như bố và anh trai mình, tôi không có khả năng cứu thế giới, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để giúp đỡ những người xung quanh mình."
Đi xa khỏi hố sâu, người con trai thứ ba cõng đứa bé trên lưng đi về phía thành phố, ngâm nga bài hát ru ngủ rồi từng bước tiến về phía trước.
Vết thương của người con trai thứ ba rất nghiêm trọng, anh ta không ngừng đi về phía trước, thời gian bị giẫm dưới chân, cho đến khi ngã xuống không thể đứng dậy nữa.
Ánh sao chiếu lên thi thể dần băng giá của người con trai thứ ba, cũng chiếu vào cả đứa bé và di thư.
Lại qua một lúc lâu sau, trên di thư trong cái bọc đứa bé bất ngờ rỉ ra máu tươi, một cánh tay sắp tiêu tan vươn ra từ bên trong di thư.
Những mảnh vỡ ký ức được ghép lại với nhau, hóa thành lão trưởng thôn đầu tóc bạc phơ. Bây giờ ông đã hoàn toàn chết rồi, cũng chỉ có sau khi hồn phi phách tán, mảnh vỡ ký ức mà ông giấu trong di thư mới có thể được kích hoạt.
Cơ thể của ông lão đã không còn cường tráng, ông nhìn thi thể đứa con trai thứ ba với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Ông không có lỗi với tất cả những người được ông bảo vệ trong thành phố, không có lỗi với mọi thứ dưới ánh sáng, nhưng lại có lỗi với những đứa con của mình và những thôn dân kia.
“Bố của bố đang mang cho bố bóng đen cả cuộc đời, kéo bố vào vực sâu tuyệt vọng, nhưng bố không ngờ rằng mình lại trở thành một người bố còn tệ hơn cả ông ấy…”
Ôm lấy thi thể người con trai thứ ba, mái tóc trắng của trưởng thôn dính sát vào mặt. Từ giây phút ông đưa ra lựa chọn, kết cục của ông đã được định sẵn, ông sẽ mất đi tất cả, bị tất cả mọi người lãng quên.
Khi mảnh vỡ ký ức cuối cùng bị phá vỡ, ông sẽ hoàn toàn biến mất.
"Vùng đệm giữa mặt đất và mộ lớn đang được xây dựng, càng ngày càng nhiều người và quỷ sẽ va chạm với nhau trong phạm vi an toàn, tuyệt vọng cuối cùng sẽ bị pha loãng, hộp đen cũng sẽ không truyền lại cho đứa trẻ tiếp theo nữa." Lão trưởng thôn tự tay chôn cất đứa con trai thứ ba, ông bế đứa bé trên tay vào lòng, đi về phía thành phố nơi cuối đường chân trời.
Đêm tối tan đi, ác mộng đồng thời cũng sẽ tan vỡ.
Bầu trời, thành phố, hố sâu, tất cả mọi thứ đều trở nên hư ảo, ông lão tóc trắng bạc phơ dần biến mất, duy chỉ có đứa bé trong lòng bắt đầu lớn nhanh. Đứa bé được con trai cả nhặt về, được con trai thứ ba mang ra khỏi hố sâu và được trưởng thôn bế vào thành phố chính là Hàn Phi trong ác mộng.
Trong ác mộng đặc biệt nhất này, hắn mất hết tất cả năng lực, chỉ có thể là một đứa trẻ sơ sinh mỏng manh, nếu không cẩn thận sẽ bị giết chết.
Toàn bộ cơn ác mộng cũng khiến Hàn Phi kinh hãi, hắn đã đi ngang qua cái chết không biết bao nhiêu lần. Lúc đầu là hấp hối ở trên bãi rác, con trai cả của lão trưởng thôn chỉ cần xuất hiện chậm một bước, thì vừa mở màn hắn đã chết rồi.
Sau đó hắn dùng hết sức uống sữa chui vào trong cái bọc, để ở cùng với cả nhà lão trưởng thôn, lại thoát khỏi cuộc tàn sát của người sống đối với thôn Mộ.
Cuối cùng, người con trai thứ ba cõng hắn chạy trốn, hành trình đó lại càng thêm cực kì nguy hiểm, có mấy lần hắn tưởng mình đã chết chắc rồi.
"Không thể phản kháng, không có bất kỳ năng lực gì, ngay cả nói cũng không thể, vậy mà mình lại có thể sống sót trong ác mộng như vậy." Ngay cả bản thân Hàn Phi cũng cảm thấy không thể tin được.
"Cậu có thể sống sót, là bởi vì bản thân cậu đại diện cho hi vọng, giống như một đứa bé mới sinh, sẽ có các loại tương lai khác nhau." Một giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên, Hàn Phi nhìn xung quanh.
Mộng cảnh đã sụp đổ đến cuối cùng, hình thành một điện thờ đổ nát, bên trong điện thờ có giam cầm một vị thần đang hấp hối.
“Giọng nói của anh rất giống với con trai lớn của trưởng thôn.” Hàn Phi đi về phía điện thờ, hắn cảm nhận được một khí tức của không thể nhắc đến nhàn nhạt.
"Cậu hẳn là đã sớm phát hiện ra rồi? Tôi là con trai đầu tiên của Phó Sinh, ác mộng của tôi chính là cảnh tượng cuối cùng trong cuộc đời của tôi." Giọng nói bên trong điện thờ rất yếu ớt, nhưng có thể nghe ra, anh ta không có ác ý đối với Hàn Phi.
"Lão trưởng thôn là Phó Sinh, mộ lớn đại diện cho thế giới tầng sâu, thôn Mộ đại diện cho công viên vui chơi mà Phó Sinh quản lý, trên mặt đất đại diện cho thế giới hiện thực, những gì anh cho tôi xem là cảnh tượng trước khi Phó Sinh hồn phi phách tán phải không?"
Khi trải qua ác mộng, Hàn Phi đã nhìn ra vấn đề, hắn ghi nhớ lại tất cả các tình tiết trong lòng.
"Ở trên người cậu tôi có thể cảm nhận được khí tức của bố, nhưng cậu lại không phải là ông, chứng tỏ ông ấy đã không tái sinh thành công, mà giao tất cả cho cậu."
Cửa thần từ từ mở ra, dòng máu sặc sỡ sắc máu chảy ra từ bên trong: "Ác mộng của tôi giấu ở trong lòng, Mộng vẫn luôn muốn nhòm ngó, bây giờ tôi chủ động cho cậu thấy, thực ra là muốn nhắc nhở cậu ba chuyện --- Phó Sinh bị con trai thứ hai của ông - thợ mộc giết chết, nhưng thợ mộc vẫn luôn có thể tin tưởng, cậu ấy sẽ giúp cậu; thứ hai, chiếc hộp của Phó Sinh hẳn là đã đưa cho cậu rồi, sau khi cậu giải phóng tất cả tuyệt vọng ra ngoài, thì có thể trở thành một con quỷ rất đặc biệt; thứ ba, chúng tôi đã từng bị những người mà chúng tôi bảo vệ phản bội, tôi không biết lựa chọn của cậu là gì, nhưng xin cậu đừng dễ dàng tin vào hiện thực."
"Có lẽ cậu hiểu một đạo lý, sở dĩ thế giới tầng sâu đáng sợ như vậy, chính là bởi vì có những cảm xúc bẩn thỉu như vậy đã từng được sinh ra trong hiện thực."
"Tôi hiểu."
"Cậu là người mà bố đã chọn, cuối cùng tôi sẽ tặng cho cậu một món quà." Tượng thần đầy vết nứt trong điện thờ ngẩng đầu lên nhìn Hàn Phi: "Không thể nhắc đến nếu như không đi qua lối đi, muốn cưỡng chế từ thế giới tầng sâu giáng xuống hiện thực hoặc thế giới tầng cạn, cần phải hiến tế một không thể nhắc đến khác mới được. Thực lực của không thể nhắc đến hiến tế càng mạnh, thì không thể nhắc đến giáng xuống có thể bảo lưu lại được thực lực sẽ càng nhiều."
"Mộng đã hiến tế anh cho nên mới có thể xây dựng được 11 điện thờ ở khu thành chủ của thế giới tầng cạn?"
"Đúng vậy, mấy năm nay Mộng không ngừng vắt kiệt sức lực trong cơ thể tôi, lợi dụng những hy vọng tốt đẹp của tôi đối với thế giới để dệt nên một cái bẫy giết người đẹp đẽ."
Máu nhỏ từ trong tượng thần ra rơi xuống trên người Hàn Phi: "Tôi là người con trai đầu tiên của Phó Sinh. Bởi vì có tuổi thơ bất hạnh, cho nên ông muốn giao hết tất cả tình yêu và hi vọng cho tôi, ông muốn làm người bố tốt nhất trên thế giới này."
Dòng máu đầy màu sắc sặc sỡ chảy với ký ức quá khứ của thần linh, mang theo niềm khao khát sự tốt đẹp của hai cha con: “Trong lòng tôi, ông chính là người bố tốt nhất, ông đã cho tôi thấy thế giới tươi đẹp, dạy cho tôi mọi thứ, lưu lại những hồi ức đẹp nhất cho tôi…”
Dòng máu dịu dàng đó chậm rãi quấn lấy cơ thể của Hàn Phi, đó là một loại sức mạnh vô cùng dịu dàng lại sáng ngời.
"Cho nên bất kể như thế nào, tôi cũng đều không hận ông. Ông không cần thiết phải xin lỗi, tôi biết người đau khổ tuyệt vọng nhất là ông, người chịu đựng nhiều nhất cũng là ông."
Sợi dây màu đỏ và vết máu trên tượng thần bị một loại sức mạnh nào đó áp chế, nhưng trên bề mặt bức tượng ngày càng xuất hiện nhiều vết nứt hơn, vị thần bị giam cầm này dường như muốn đốt lên ngọn lửa thần cuối cùng. "Nếu như ông đã chọn cậu, vậy thì tôi sẽ đi theo lựa chọn của ông, dù sao thì ông cũng là người mà cả cuộc đời này tôi tin tưởng nhất."
Một ngọn lửa cực kỳ chói mắt bùng lên trong điện thờ, vũ khí sắc bén đâm vào tượng thần, sợi dây màu đỏ và ác mộng gần đó đều bị đốt cháy thành tro tàn. Ngọn lửa đã phá vỡ xiềng xích của điện thờ, đi vào cơ thể của Hàn Phi với tốt đẹp ban đầu và hy vọng cuối cùng.
Khi ngọn lửa hợp nhất với Hàn Phi, tượng thần hóa thành tro bụi, điện thờ đổ nát cũng biến mất cùng với ác mộng.
Thần linh bị ác mộng giam cầm hàng chục năm đã lựa chọn Hàn Phi, kể cả hồn phi phách tán bị tất cả mọi người lãng quên, cũng muốn dùng ánh sáng sinh mệnh của mình soi sáng con đường cho hắn.
Ngọn lửa của không thể nhắc đến thiêu đốt cơ thể Hàn Phi, ác mộng bị xé nát, ý chí của Mộng bị kinh động, quy tắc mà nó tạo ra vào thời khắc này hoàn toàn bị phá vỡ.
Trong đêm tối sâu thẳm, có một đôi mắt đáng sợ chậm rãi mở ra, nhìn về phía Hàn Phi.
Nó ghi nhớ khuôn mặt của Hàn Phi, trong miệng còn phát ra giọng nói ác độc: "Con trai của Phó Sinh đã lựa chọn cậu, xem ra... thứ mà tôi đang tìm kiếm chính là ở trên người cậu!"
Vô số ác mộng ập đến cắn xé, Hàn Phi theo bản năng mở ô vật phẩm, lấy dao tái sinh ra.
Con dao sáng ngời hình thành bởi nhân tính và ngọn lửa sáng chói của không thể nhắc đến thu hút lẫn nhau. Quá khứ của con trai lớn của Phó Sinh đổ vào con dao đồ tể, anh ta như đang đứng sau lưng Hàn Phi, cùng vung con dao về phía trước với hắn!
Những bong bóng ác mộng lần lượt vỡ, một khoảng trống lớn bị cắt ra cùng với đêm tối vô tận và sương xám bên ngoài.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Con dao đồ tể tái sinh chuyên dụng của bạn đã đạt đến giới hạn rank B! Linh hồn của không thể nhắc đến sẽ đồng hành cùng bạn!"
Một lần vung dao sẽ tiêu hao hết tất cả sức lực của Hàn Phi, khi hắn mở mắt ra lần nữa thì đã trở lại bệnh viện của khu thành chủ bị sương xám bao phủ.
Có điều so với lúc đến, sương xám bao phủ tòa nhà đã nhạt đi rất nhiều, có vẻ như sức mạnh của điện thờ xây dựng nên sương xám đã bị suy yếu nghiêm trọng.
"Mình đã ở ác mộng tầng thứ 11 bao lâu rồi?"
Sau khi rời khỏi ác mộng, Hàn Phi mới phát hiện ra toàn thân mình đều là vết thương, tinh thần vô cùng mệt mỏi, sau gáy không ngừng đau nhức, thậm chí đến đứng cũng không vững.
"Sao lại như vậy?" Kiểm tra thời gian của hệ thống, Hàn Phi phát hiện mình vậy mà đã ở trong ác mộng tầng thứ 11 một ngày một đêm!
Ác mộng của không thể nhắc đến hoàn toàn khác với ác mộng bình thường, Hàn Phi đắm chìm trong đó, không chú ý tới thời gian trôi qua.
Bám vào tường, Hàn Phi đi ra khỏi bệnh viện khu thành chủ từng chút một. Khi bóng dáng của hắn xuất hiện ở trên đường, tất cả người chơi xung quanh đều dừng lại, ánh mắt bọn họ nhìn hắn vô cùng cổ quái, có ngưỡng mộ, có đố kỵ, có lo lắng, có tham lam.
"Tại sao lại nhìn mình như vậy? Trong một ngày một đêm mình rời đi đã xuất hiện biến cố rồi sao?"
Những người chơi không nhường đường cho Hàn Phi, dường như bọn họ cũng đều đang do dự. Rất nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn, còn có người lén lút lấy thiết bị liên lạc ra, bắt đầu báo cáo vị trí của hắn.
"Chẳng lẽ lại có người vượt qua ác mộng tầng thứ 10, công khai nhiệm vụ ẩn mà Mộng ngụy trang hệ thống công bố kia rồi ư?"
Hoàng Doanh trước đó đã nhận được một nhiệm vụ tương tự, chỉ cần anh giết chết Hàn Phi là sẽ có thể lấy được hộp đen và cách rời khỏi game, điều này đối với những người chơi mà nói là có sức hấp dẫn chí mạng. Đám người càng ngày càng dày đặc, bọn họ không dám làm gì Hàn Phi, nhưng dường như cũng không muốn để cho hắn đi.
Khi bầu không khí tại hiện trường trở nên vi diệu và căng thẳng, đám đông đột nhiên bị một sức mạnh nào đó tách ra, một vài bóng người bước ra khỏi bóng tối ở cuối con phố.
“Chào buổi tối.” Trương Minh Lễ ngậm một điếu thuốc, bên cạnh gã là những người hàng xóm của cư xá Hạnh Phúc: “Không ổn, đêm đã khuya như vậy rồi.”
Một hơi thở lạnh lẽo và đáng sợ từ cơ thể phun ra, Trương Minh Lễ đỡ Hàn Phi lên.
"Anh là ai? Người là do mọi người cùng nhau phát hiện, dựa vào đâu mà anh muốn dẫn đi?" Một số người chơi muốn ngăn cản, nhưng bọn họ còn chưa đến gần, hoa máu đã bắn tung tóe.
Trương Minh Lễ nhổ điếu thuốc, một chân giẫm tắt: "Tôi tên Trương Minh Lễ, trước đây từng dạy tư tưởng và đạo đức, cho nên nếu như các người ai dám có ý đồ xấu xa, tôi sẽ giết chết kẻ đó, không đùa đâu."