Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 982 - Chương 982: Làm Quỷ

Chương 982: Làm quỷ Chương 982: Làm quỷ

Đại quỷ trong mộ đồng thời xuất hiện, bọn chúng dường như đã phát giác ra điều gì đó.

Tiền giấy tung bay, lão trưởng thôn cúi đầu khẽ ấn vai người con trai thứ ba, sau khi đợi đối phương bình tĩnh lại mới đẩy xe chở đồ cống phẩm, một mình đi về phía trước.

Ông trông giống như một người đầy tớ vậy, đặt các tế phẩm trên xe xuống trước mặt các điện thờ, khom lưng cúi đầu, trông thật hèn mọn và đáng thương.

"Phó Sinh, chắc ông biết đây không phải là những gì chúng tôi muốn." Một giọng nói trung tính từ trong điện thờ nơi cánh bướm hạ xuống truyền ra, giọng nói kia không vui cũng không buồn, khiến người ta vừa sợ lại vừa bị hấp dẫn: "Chúng tôi đã cho ông rất nhiều cơ hội rồi, nhưng ông cứ luôn trì hoãn, hiện tại đêm tối đã không cách nào ngăn cản được nữa, con quỷ mới sinh kia cũng muốn ra ngoài."

"Hãy cho tôi thêm một chút thời gian nữa, tôi sẽ thuyết phục những người trong thành phố, để bọn họ tự nguyện..."

"Ông không làm được!" Lão trưởng thôn còn chưa nói xong đã bị một giọng nói khác cắt ngang. Từ bên trong khối máu thịt kia hiện ra một khuôn mặt người, nó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông: "Đã đến lúc kết thúc rồi, chúng tôi cho ông thêm một cơ hội cuối cùng, cuối cùng ông lựa chọn trở thành quỷ? Hay là tiếp tục làm người?”

Lão trưởng thôn đầu tóc bạc phơ dường như đã sớm đoán được sẽ có ngày này, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ đau khổ.

Trở thành quỷ đồng nghĩa với việc không thể tùy tiện rời khỏi mộ lớn nữa, ông sẽ mất đi liên lạc với mặt đất, cũng có nghĩa là ông sẽ trở thành một thành viên của ngôi mộ lớn này.

Nhưng nếu tiếp tục làm người, đêm nay ông không những không thể rời đi, mà còn không thể tiếp tục bảo vệ được những người mình muốn bảo vệ nữa.

"Phó Sinh, ông hãy nghĩ kĩ lại quá khứ của mình đi, trước đây những người đó đã đối xử với ông như thế nào? Hãy hồi tưởng lại cuộc đời của mình, tuổi thơ tồi tệ đến đỉnh điểm của ông, thời sinh viên bị coi làm bệnh nhân không ngừng thử thuốc, còn có môi trường sống đầy rẫy sự lừa dối và phản bội khi trưởng thành, chính những kẻ trên mặt đất đã hại ông thành bộ dạng này! Chính bọn họ đã khiến ông trở nên tuyệt vọng và đau khổ! Là bọn họ đã áp đặt tất cả những thứ không thể chịu đựng được cho ông!"

Đôi cánh bướm lộng lẫy khẽ vỗ vỗ, những gì giọng nói kia nói toàn bộ đều là sự thật đã từng xảy ra: "Thôn Mộ có năm người quản lý, lý do tại sao tôi đồng ý cho ông là trưởng thôn cuối cùng, là bởi vì ông đã phải trải qua những tuyệt vọng mà ngay cả tôi cũng phải cảm thấy ngạc nhiên.”

"Tôi…" Nếp nhăn trên mặt lão trưởng thôn càng hằn rõ hơn, trong lòng ông vẫn đang đấu tranh.

Những con đại quỷ có vẻ mất kiên nhẫn, tiếng gầm thét vang lên, dã thú hóa thành từ cảm xúc tiêu cực nhảy xuống khỏi điện thờ, cả lối đi đều đang rung lên.

"Có cần để tôi bảo con trai ông đến khuyên ông không."

Tượng thần màu đen có nghìn cánh tay mở hai mắt ra, nó nhìn về phía con trai thứ hai của lão trưởng thôn -- Thợ mộc.

"Bố, cơ thể của con đã bị dị hóa nghiêm trọng rồi, có lẽ là không thể tiếp tục làm người nữa rồi."

Thợ mộc cởi những dải vải quấn quanh cánh tay, xé toạc áo ra, những mạch máu đen đang nổi lên ở vùng da dưới ngực, trên lưng có tận mấy vết thương lớn không thể lành lại, dường như đã từng có cánh tay mọc ra từ trong đó, nhưng đã bị anh ta chặt đi.

"Không được, chúng ta phải giữ thái độ trung lập! Không đứng về phía người, cũng không đứng về phía quỷ!" Người con trai cả nắm lấy cánh tay của trưởng thôn, khi anh ta nói điều này, đôi mắt của đại quỷ trong ngôi mộ tràn ngập sát ý.

Bất kể là người, hay là quỷ, đều không thích thôn Mộ trung lập.

"Con trai thứ hai của ông đã không thể làm người nữa rồi, nếu như ông vẫn không thể hạ quyết tâm, vậy chúng tôi có thể làm cho con trai cả và con trai thứ ba của ông cũng không thể làm người được nữa."

Giọng nói trong điện thờ cánh bướm trở nên âm hiểm độc ác, uy áp đáng sợ bao trùm lên lão trưởng thôn và những người con của ông.

Âm khí trong mộ lớn thấm vào cơ thể mấy người, ngoại trừ lão thôn trưởng ra, những người còn lại đều bắt đầu xuất hiện dị hóa ở các mức độ khác nhau.

Quá trình dị hóa vô cùng đau đớn, tất cả mọi người đều chịu đựng không phát ra âm thanh, nhưng mọi người có thể nghe thấy tiếng xương thịt của nhau bị xé ra rồi ráp lại với nhau.

"Đừng tưởng rằng ông có thể trốn thoát, nếu không đưa ra lựa chọn, nơi này sẽ trở thành mộ phần của các người." Mấy đại quỷ trong điện thờ không cho lão trưởng thôn cơ hội, ép ông phải đưa ra quyết định.

Thời gian trôi qua, âm khí đình trệ, khi người con trai út nhỏ nhất ngã xuống đất, trên mặt nổi lên những vết máu đen, trưởng thôn vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.

“Tôi biết mình phải làm gì rồi.” Lão trưởng thôn đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn lên mấy điện thờ trước mặt: “Tôi nguyện ý làm quỷ.”

"Ông nên làm như vậy từ lâu rồi, ép ông đến mức này không phải là chúng tôi, mà là những kẻ sống trên mặt đất kia, rõ ràng đã tận hưởng mọi thứ nhưng vẫn chưa hài lòng!"

Mặt người mơ hồ trong máu thịt nở nụ cười: "Trong mộ lớn tích tụ vô số tuyệt vọng đến từ mặt đất, nhân quả tuần hoàn, đã đến lúc những kẻ đó phải trả giá rồi, cái chết sẽ là xám hối tốt nhất cho bọn họ."

"Sau khi làm quỷ thì sẽ không thể quay đầu lại được nữa." Giọng nói bên trong điện thờ cánh bướm lần nữa vang lên. Khi trưởng thôn còn chưa đồng ý thì nó không ngừng bức ép, chờ sau khi đồng ý rồi thì nó lại cảm thấy ông đã đồng ý quá nhanh, cảm thấy có vấn đề.

Điện thờ cánh bướm trước giờ vẫn luôn đa nghi, nhưng bởi vì những đại quỷ khác không đưa ra nghi vấn, cho nên nó cũng không cản trở quá nhiều, chỉ là cánh bướm lộng lẫy lại trở nên mờ đi một chút.

Lão trưởng thôn đẩy xe chở đầy cống phẩm, dẫn theo ba người con trai xuyên qua trung tâm điện thờ. Dưới ánh mắt dõi theo chăm chú của ác quỷ, bọn họ đi về chỗ sâu nhất của mộ lớn.

Ác quỷ trên điện thờ vẫn đi theo bọn họ, đi xuống dưới rất lâu, mấy người nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt.

Nhìn về hướng phát ra âm thanh, bọn họ phát hiện ra một thi thể khổng lồ trong đêm tối sâu thẳm.

Tất cả những cảm xúc tiêu cực và tuyệt vọng đều rơi xuống trên thi thể kia, nó có vẻ là người nhưng lại không phải là người, hình như là bởi vì con người mà xuất hiện, nhưng lại cực kỳ căm ghét con người.

"Đây chính là con quỷ đầu tiên chôn cất trong mộ."

Những đại quỷ trên điện thờ trông nhỏ bé hơn rất nhiều so với thi thể này, sự xuất hiện của chúng dường như đều có liên quan đến con quỷ đầu tiên kia.

“Lễ mở mộ cúng tế năm nay thật thú vị.” Mặt người trong máu thịt nhìn chằm chằm lão trưởng thôn: “Bắt đầu đi.”

Bị mấy đại quỷ bao vây, lão trưởng thôn không còn cách nào khác, ông rút ra một con dao từ trong người, cùng các con của mình trèo lên trên thi thể.

Thân ảnh nhỏ bé từng chút từng chút di chuyển đến chỗ trái tim của thi thể, lão trưởng thôn nắm chặt con dao. Sau khi thật sự đi đến bước này rồi, trong lòng ông phải chịu đựng áp lực và đau khổ cực lớn.

"Con là đứa trẻ được bố nhận nuôi, mạng của con vốn dĩ là của bố cho, bây giờ trả lại cho bố cũng không sao. Con đã được lãi 20 năm rồi, hơn nữa 20 năm này con sống rất vui vẻ."

Người con trai út nhỏ nhất không có quá nhiều lo lắng, anh ta muốn làm người đầu tiên ra tay, nhưng con dao trong tay lão trưởng thôn đã bị thợ mộc cướp đi trước.

“Cơ thể của con đã dị hóa cao độ rồi, cho nên để con làm trước đi.” Thợ mộc vô cùng quyết đoán, đâm con dao đặc biệt đó vào trái tim mình.

Những mạch máu đen kịt leo lên cơ thể thợ mộc, trái tim đang đập của anh ta rơi ra khỏi lồng ngực, dung hợp với trái tim của con quỷ đầu tiên.

Vào khoảnh khắc đó, cơ thể của thợ mộc bắt đầu hoàn toàn dị hóa, anh ta và cỗ thi thể khổng lồ kia dường như tồn tại một mối liên hệ đặc biệt nào đó.

Âm khí và các cảm xúc tiêu cực khác nhau lao về phía cơ thể thợ mộc, da của anh ta bị xé toạc, khuôn mặt hoàn toàn biến dạng, cả người triệt để biến thành một con quái vật!

Giằng đứt những mạch máu đen kịt mọc ra từ thi thể, lý trí trong mắt thợ mộc dần tiêu tán, linh hồn và ý chí của anh ta toát ra một mùi vị đặc biệt, cánh tay dị biến khẽ vung nhẹ, dường như có thể khống chế được một loại cảm xúc tiêu cực nào đó trong mộ lớn.

“Đến lượt con rồi.” Người đàn ông trung niên nhặt con dao rơi dưới đất lên, nhìn vào vực sâu đen tối như một nhà thơ.

Mũi dao đâm xuyên qua da, đâm vào trái tim, nỗi đau đớn moi tim quả thực không phải là điều mà một người bình thường có thể chịu đựng được.

Máu bắn tung tóe trên quần áo, lớp sơn màu trên khắp cơ thể anh ta cuối cùng toàn bộ đều chuyển thành màu máu.

Trái tim tràn đầy sức sống, còn có dòng máu cực kỳ sạch sẽ, tất cả đều rơi vào vũng lầy và đêm tối, dung hợp với trái tim của thi thể.

Trên mặt người đàn ông trung niên nở nụ cười thê thảm, anh ta như bị điên vậy, nhìn cơ thể đang dị hóa nhanh chóng của mình, giống như đang nhìn một bức họa bị nước lũ cuốn đi.

Người con út thứ ba cũng đưa tay về phía con dao kia, nhưng anh ta còn chưa kịp chạm vào, lão trưởng thôn đã giật lấy con dao: “Con đừng quên việc mình phải làm.”

"Con nhớ……"

"Thật ra bố cũng hy vọng con có thể sống một cuộc sống bình thường, nhưng..... xin lỗi." Lão trưởng thôn cầm dao, đứng lên, ông nhìn thẳng vào những đại quỷ sở hữu điện thờ kia: "Nếu như đã quyết định đảm đương tuyệt vọng của tất cả mọi người, vậy thì phải gánh vác chúng đi đến cuối cùng."

Lưỡi dao xuyên qua trái tim, máu tươi phun ra, lão trưởng thôn hình như đã mở ra phong ấn nào đó, dị hóa bị áp chế trước đó hoàn toàn bộc phát!

Tất cả các loại hiện tượng kì dị xuất hiện xung quanh, trái tim của lão trưởng thôn không dung hợp được với thi thể, ngược lại ông đã hấp thụ một loại sức mạnh nào đó từ thi thể khổng lồ kia.

"Tôi căm hận thế giới trần tục, ở đó có tất cả những người đã từng làm hại tôi, nhưng nếu như tôi cũng giống như đám ác quỷ các người, vậy thì tôi có gì khác với những hung thủ đã từng làm hại mình?"

Tuyệt vọng có thể chống lại cả vực sâu tràn ra từ não vực của lão trưởng thôn, cơ thể của ông trở nên hoàn toàn dị dạng, mức độ dị hóa đó thậm chí vượt qua tất cả đại quỷ đang có mặt hiện tại! Tuyệt vọng đau khổ nhất vẫn luôn âm ỉ lên men trong tâm trí của ông, hòa lẫn với nỗi day dứt của những chủ nhân của chiếc hộp, cuối cùng hình thành nên một loại sức mạnh đáng sợ.

"Phó Sinh! Ông muốn làm gì!"

Tượng thần nghìn tay gần với trưởng thôn nhất, nó là tên đầu tiên bị trưởng thôn tấn công, bàn tay nhuốm đầy thất tình lục dục của nhân gian bị chặt đứt, trên điện thờ của nó cũng xuất hiện những vết nứt.

"Chuyện mà tôi muốn làm rất đơn giản, giết chết lũ quỷ các người trong mộ, hủy diệt cái mộ lớn tích tụ tuyệt vọng này!"

Trưởng thôn đưa ra lựa chọn cuối cùng, chiếc hộp ẩn sâu trong tâm trí ông được mở ra, một hình vẽ thần văn cực kỳ phức tạp xuất hiện trên cơ thể bị dị hóa nghiêm trọng. Ông chính là người tuyệt vọng nhất trong thế giới hư ảo và hiện thực, cũng là quỷ có thể chuyển hóa tất cả tuyệt vọng thành sức mạnh.

"Làm theo kế hoạch!" Người đàn ông trung niên biến thành quỷ đẩy người thanh niên bế đứa bé và cái bọc màu đen ra, muốn đưa anh ta ra ngoài. Nhưng khi đang leo lên trên, đôi cánh của con bướm khẽ rung động, bụi mộng hóa thành bóng quỷ chặn bọn họ lại.

"Đem đứa bé rời đi! Đừng quay đầu lại!" Dị hóa trên người đàn ông trung niên càng ngày càng nghiêm trọng. Sau khi không thể duy trì được lý trí tiễn người con trai thứ ba lần cuối, anh ta đã quay lại đánh nhau với cánh bướm.

Người đàn ông trung niên giữ cánh bướm lại, trưởng thôn một mình chống lại những con quỷ còn lại trong mộ lớn, người con trai thứ hai, thợ mộc, vẫn còn đang do dự.

Vài giây sau, thợ mộc lao về phía người con trai thứ ba, trông có như là đang đuổi theo nhưng thực chất là đang hộ tống.

Ba người con của lão trưởng thôn, mỗi một người đều có nhiệm vụ của mình, nếu như một trong số bọn họ xảy ra vấn đề, kế hoạch của lão trưởng thôn sẽ thất bại.

"Anh!"

Người con út thứ ba chưa từng trải qua chuyện kinh khủng như vậy. Anh ta vẫn luôn được bố và các anh che chở, giờ phải một mình lên đường, từ trong ngôi mộ lớn đầy quỷ quái này giết chóc để lao ra ngoài.

"Không được dừng lại, không được dừng lại!"

Trốn tránh âm hồn và lệ quỷ, gánh chịu nguyền rủa và cơn đau, người con trai thứ ba chạy như điên về phía lối ra của mộ lớn dưới sự hộ tống của thợ mộc.

Phải trả một cái giá quá đắt, khi bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy lối ra thì có một tiếng động lớn từ bên trong hố phát ra. "Thuốc" do người sống ngoài thành cung cấp đã bị kích nổ, hầu hết các lối đi đều bị bịt kín.

"Đừng sợ, em tiếp tục leo lên, nhất định phải đưa di thư của bố ra ngoài." Thợ mộc hai mắt đỏ ngầu, cơ thể dị hóa chống đỡ lối đi trước mặt, để con trai thứ ba của lão trưởng thôn đi nốt đoạn đường cuối cùng.

Thợ mộc tận mắt nhìn em trai mình rời đi, trên mặt lộ ra một nụ cười cứng ngắc, sau đó anh ta quay người lại kéo lê cơ thể dị hóa bò vào sâu trong mộ.

Theo kế hoạch của lão trưởng thôn, anh ta cần phải tự tay giết chết bố mình, giết chết người mà mình kính yêu nhất trong cuộc đời.

Sỏi và đêm tối nhấn chìm mộ lớn, đồng thời cũng chôn vùi cả điện thờ canh giữ ngôi mộ. Người con trai thứ ba toàn thân đầy vết thương, giãy giụa muốn trèo ra khỏi mộ lớn, nhưng khi ngẩng đầu lên, tuyệt vọng trong mắt càng nồng đậm hơn.

Những người trên mặt đất không hề tuân theo thỏa thuận, bọn họ không chuẩn bị chăm sóc quan tâm đến người dân của thôn Mộ mà triển khai một cuộc tàn sát điên cuồng và đẫm máu!

Rác rưởi bị thế giới bên ngoài ném vào hố sâu đều đã bị động tay động chân qua, ẩn chứa ác ý sâu đậm. Sau tiếng động lớn từ bên trong mộ lớn truyền ra, núi rác trên mặt đất cũng bị nổ tung, bốn vách của hố sâu đang sụp đổ!

"Bọn họ muốn chôn sống thôn Mộ, giết chết tất cả thôn dân..."

Bình Luận (0)
Comment