Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 981 - Chương 981: Cúng Tế

Chương 981: Cúng tế Chương 981: Cúng tế

Đêm ở thôn Mộ rất huyên náo, nhưng xung quanh nhà của trưởng thôn lại yên tĩnh đến lạ thường.

"Không được để cho quỷ trong mộ biết chân tướng, các con nhất định phải ra tay vào lúc bố sắp suy yếu, dùng cách đánh lén cho bố một đòn chí mạng. Như vậy các con mới có thể chiếm được lòng tin của những con quỷ trong mộ, các con mới có thể sống sót để chuẩn bị cho thời đại sắp tới."

Khi lão trưởng thôn đang nói những lời này, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía người thợ mộc, ông hy vọng người giết chết mình là con trai thứ hai: “Anh cả trọng tình trọng nghĩa, có quan hệ mật thiết với những người sống trên mặt đất, cũng là người có thực lực mạnh nhất trong số ba đứa, con rất khó được quỷ trong mộ tiếp nhận; lão tam tuổi trẻ khí phách, tính cách hoạt bát, khi ra tay rất dễ để lộ sơ hở; vì vậy ứng cử viên tốt nhất chính là con."

Sau một lúc lâu im lặng, người thợ mộc khẽ gật đầu: "Con sẽ hoàn thành yêu cầu của bố."

"Anh hai?! Anh có biết mình đang nói gì không?" Người đàn ông trung niên giơ tay lên, anh ta rất muốn cho em trai mình một cái tát, nhưng lại nhịn xuống: "Chắc là vẫn còn có biện pháp khác, chúng ta có thể suy nghĩ xem!"

"Bố biết có thể con không cách nào để tiếp nhận, nhưng đây là biện pháp duy nhất có thể cứu người bình thường, làm suy yếu mộ lớn, đồng thời vẫn có thể giữ lại mạng sống cho ba người các con." Lão trưởng thôn đưa cái bọc màu đen giấu dưới gầm giường cho ba người con: "Đến 0 giờ nửa đêm mở mộ cúng tế, các con cùng đi xuống với bố. Lão tam, con đi cuối cùng, chờ sau khi bố bị anh hai giết chết, con hãy mang theo di thư của bố chạy ra ngoài. Nhớ kĩ, nhất định phải đưa di thư mà bố đã đưa cho con ra khỏi thôn Mộ!"

Người thanh niên mặc âu phục khẽ run rẩy ngón tay: "Con không muốn trốn, hãy để con ở lại cùng với mọi người đi."

“Con nhất định phải rời đi, nếu không chúng ta đều sẽ chết một cách vô ích.” Lão trưởng thôn vỗ vai người thanh niên: “Chờ sau khi con trèo ra khỏi hố sâu rồi, hãy mở di thư bố để lại ra.”

"Bố, bố nghĩ kỹ chưa? Nếu như chúng con đi, vậy thôn dân trong thôn Mộ sẽ ra sao? Trong số bọn họ đã có người dị hóa nghiêm trọng rồi, cho dù rời khỏi hố sâu cũng không thể làm người được nữa.” Người đàn ông trung niên không hề ủng hộ kế hoạch của lão trưởng thôn.

"Bố đã thương lượng với người của trung tâm xử lí khủng hoảng rồi. Trước khi phá hủy thôn Mộ, bọn họ sẽ đón toàn bộ thôn dân lên trước và chăm sóc thật tốt, đây là một trong những điều kiện tiên quyết mà bố đã giao dịch với bọn họ."

Lão trưởng thôn nhìn cái bọc trong tay ba người con: “Các con đừng quên, em trai của bố còn đang ở trung tâm xử lí khủng hoảng. Ở đó tập trung tinh anh trong toàn bộ thành phố, lời hứa mà bọn họ cùng đưa ra với bố, nhất định sẽ tuân thủ."

“Cho dù bọn họ không tuân thủ, chắc chắn bố vẫn sẽ tiếp tục kế hoạch của mình.” Người đàn ông trung niên tỏ vẻ thất vọng, anh ta không cho rằng bố mình đã làm sai, chỉ là trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

"Đều trở về phòng của mình hết đi, 11 giờ cùng bố đi mở mộ cúng tế." Lão trưởng thôn không hề phủ nhận, chờ sau khi ba người con đều đã rời đi, ông mới yếu ớt ngồi xuống ghế.

Màn đêm dần về khuya, tiếng nhạc vang lên trong thôn Mộ, nghi thức cúng tế sắp bắt đầu rồi.

Những chiếc đèn lồng trắng treo trên cửa, nhà nhà đều đặt bàn cúng bên ngoài cửa, bày biện đủ các vật cúng bao gồm cơm, canh, rau, rượu, trên bàn có nến để đốt hương, dưới bàn đặt tiền giấy.

Những cô hồn dã quỷ đi ngang qua, ăn uống no say thì không ở lại nữa, thôn dân hy vọng bọn chúng có thể yên tâm lên đường.

"Đến lúc rồi."

Cửa nhà lão trưởng thôn bị đẩy ra, lão trưởng thôn đầu tóc bạc phơ cùng ba người con đẩy một xe hàng giấy đi ra, thôn dân đi qua đều cúi đầu tránh đi khi thấy bốn người cùng đi tới.

Bốn người một mạch đi tới từ đường của thôn, nơi đó có những người già lớn tuổi nhất trong thôn Mộ đang thắp hương khấn vái. Sau khi đọc kinh cầu phúc xong, nghi thức cúng tế mở mộ chính thức bắt đầu.

Lão trưởng thôn và ba người con cởi bỏ quần áo của mình, thay bằng quần áo cúng trong từ đường của thôn, trên mặt có bôi chú văn. Sau khi mặc xong, bọn họ nằm thẳng trên chiếc “giường nước” được làm tạm bằng ghế dài và ván gỗ. Bắt đầu từ thời khắc này, bọn họ sẽ không thể xuống đất được nữa. Toàn bộ gương trong nhà đều sẽ bị che lại, đồ vật đặt ở xung quanh đều là số đơn, có ý nghĩa là sẽ đơn độc một mình lên đường, không mang những người khác trong thôn đi.

Chờ khi lão trưởng thôn và ba người con của ông nhắm mắt, những thôn dân dị hóa vội vã tiến vào nhà, bọn họ bỏ đi ban thờ bài vị tổ tiên và điện thờ có tượng thần bên trong, dọn sạch dấu vết của người sống, thắp nến trắng và hương.

Cuối cùng thôn dân đắp chăn đơn trắng may bằng lụa đỏ lên người bốn người, gối đầu bên dưới thành bằng đá, thắp đèn dầu ở chân trái để soi đường xuống âm phủ cho bọn họ, bên chân phải đặt một bát cơm trắng, cắm đũa lên bát cơm, đây gọi là cơm chân đuôi.

0 giờ nửa đêm, khi thời điểm đến, bốn chiếc kiệu qua núi đậu bên ngoài từ đường. Đáy lục đầu đỏ, trông có vẻ ghê rợn, tất cả những kiệu phu đều có cơ thể bị dị hóa nghiêm trọng, cường tráng nhưng dị dạng, nửa người nửa thú.

Vải trắng che phủ, kiệu phu chuyển bốn người bọn họ lên trên kiệu, theo sau là đủ các loại hàng trắng và cống phẩm khác nhau.

Mọi thứ đều ổn thỏa xong xuôi, cửa được mở ra, ba thôn dân nam thể hình thấp bé chạy như bay phía trước, lan truyền tin tức chết chóc khắp thôn Mộ.

Sau khi người báo tử rời đi, tiếng khóc vang lên, năm thôn nữ che mặt nức nở khóc lóc, vừa đi vừa khóc.

Đằng sau những người khóc lóc trên đường là kiệu phu, bốn chiếc kiệu qua núi chậm rãi di chuyển từ từ đường của thôn Mộ ra bên ngoài thôn.

Dọc đường đi tiền giấy tung bay, bàn cúng trước tất cả mọi nhà đều đang khẽ lay động, ánh nến lập lòe, giống như bách quỷ dạ hành vậy.

Sau khi vượt qua "sông Vong Xuyên" bao quanh thôn, trèo qua "núi Âm" được tạo thành từ vô số rác rưởi chất đống, kiệu phu sẽ khiêng kiệu qua núi đến chỗ trong cùng của hố sâu.

Âm khí quét qua, giữa thôn Mộ và hố sâu còn xây dựng một điện thờ vô danh, sau khi kiệu phu lạy ba lạy xong, sẽ đi qua điện thờ.

Những người phụ nữ khóc lóc trên đường ở lại đây, bày đặt các cống phẩm, trong khi những kiệu phu với cơ thể dị hóa nghiêm trọng thì sẽ khiêng chiếc kiệu qua núi tiến vào bên trong hố.

Xung quanh dần trở nên yên tĩnh, việc mở mộ cúng tế cũng đã đi đến bước cuối cùng.

Sau khi được đưa vào hố sâu trăm mét, nhiệt độ giảm mạnh, nơi này dường như đã rời khỏi thế gian. Chờ khi nhìn thấy điện thờ vô danh thứ hai, kiệu phu đặt chiếc kiệu xuống, cung kính hành lễ với bọn người lão trưởng thôn, sau đó vội vàng rời đi.

Lão trưởng thôn và ba người con bị coi như người chết đưa vào trong mộ lớn, chỉ có người chết mới có thể nhập mộ, tiến hành mở mộ cúng tế. Bước cuối cùng phải nhìn thấy khuôn mặt thật của quỷ, vì vậy người sống cần phải rút lui.

Khi tiếng bước chân của kiệu phu đã biến mất, đèn dẫn đường bên trong kiệu qua núi đột nhiên nhấp nháy vài lần.

Màn kiệu bị vén lên, lão trưởng thôn đầu tóc bạc phơ là người đầu tiên bước xuống kiệu.

"Bắt đầu đi."

Ba người con của trưởng thôn cầm đèn dẫn đường đi ra khỏi kiệu qua núi, bọn họ đi tới bên cạnh những chiếc xe tế phẩm và hàng trắng, đây chính là cống phẩm mà thôn Mộ chuẩn bị cho đại quỷ trong mộ.

Tuy nhiên, khác với những năm trước là, bên trong cống phẩm có trà trộn một số thứ khác.

Sau khi mở ra căn nhà làm bằng giấy, lão trưởng thôn lấy ra bốn cái bọc màu đen: "Chỉ có phá hủy lối ra của mộ lớn mới có thể chữa khỏi bệnh từ gốc cho thôn dân."

Người con út lão tam vẫn không thể hoàn toàn đồng tình với cách làm của bố, anh ta không được tình nguyện cho lắm mở cái bọc trước mặt ra, trên các kíp nổ có một đứa bé chừng 6 tháng tuổi đang nằm.

"Ôi trời ơi! Đứa nhóc này sao lại ở đây thế này?" Lão tam sợ hãi run rẩy, vô thức cất cao tiếng.

Lão trưởng thôn, người đàn ông trung niên và người thợ mộc cũng vây đến, tất cả đều nhìn đứa bé trong cái bọc màu đen.

"Ai đã giấu cái bọc này?"

"Có phải là nó tự bò vào không?"

"Con chỉ cho nó uống một ít sữa dê, sau đó ru nó ngủ, những cái khác con không biết gì hết."

Đứa bé ngây thơ nhìn bốn người lớn, dường như nó vô cùng tò mò về mọi thứ trên thế giới này. Tại nơi tử ý, dị biến và tuyệt vọng đan xen, đứa bé mang đến một sự sống.

“Bây giờ muốn đưa nó ra ngoài cũng không kịp nữa rồi.” Nếp nhăn trên mặt lão trưởng thôn dồn lại với nhau, mở mộ cúng tế có yêu cầu nghiêm ngặt về mặt thời gian: “Lão tam, con cõng đứa bé, bất kể kết quả như thế nào, con nhất định phải trốn thoát ra ngoài!"

“Được…” Lão tam trẻ tuổi nhất sợ dọa đứa bé khóc, nên cố gắng hết sức khống chế tâm trạng của mình, nhẹ nhàng đặt đứa bé vào trong một cái bọc khác, cõng lên người mình: “Chú sẽ đưa cháu đi, đừng khóc, đừng quấy nhé.”

Đứa bé 6 tháng tuổi chắc chắn không hiểu gì hết, đứa bé chỉ cảm thấy rất vui, trên mặt nó không có bất kì một chút sợ hãi hay khiếp sợ nào.

“Làm trẻ con thật tốt.” Lão tam lén lút liếc nhìn bố và hai người anh một cái, anh ta nhớ lại những kỷ niệm đẹp ngày xưa.

Khẽ thở dài, lão tam dùng tay vỗ vỗ chính mình, sau đó thu lại tâm tình, còn làm ra một cái mặt quỷ với đứa bé.

"Chuẩn bị mở mộ."

Lão trưởng thôn sắc mặt nghiêm túc, ông cùng các con mình cõng bọc đen trên lưng, đặt tất cả các cống phẩm còn lại ở điện thờ vô danh.

Cửa thần khép kín bỗng từ từ mở ra, khi cửa thần được mở ra, còn có lối đi trong hố sâu.

Ở đây tích tụ quá nhiều cảm xúc tiêu cực, khoảnh khắc lối đi được mở ra, một cỗ khí tức khiến linh hồn run sợ quét qua tất cả mọi người.

Bước cúng tế thông thường là mở mộ, sau đó đọc kinh văn, tiếp theo đặt tế phẩm vào mộ, cuối cùng là giao tiếp với quỷ thần để có được chúc phúc của nó.

Nhưng lần này, sau khi đợi lối đi xuất hiện, lão trưởng thôn thò tay vào điện thờ vô danh, lấy tượng thần vô danh trong đó ra, lại đặt tượng thần trong tay mà chính mình đã chuẩn bị từ trước vào trong điện thờ.

Sau khi tượng thần được thay thế, trên cánh tay của lão trưởng thôn xuất hiện những vết máu màu đen đỏ. Ông vốn dĩ là người bình thường nhất trong thôn, thân thể không có bất kỳ dị hóa nào.

Đẩy chiếc xe chở đầy cống phẩm, lão trưởng thôn cùng ba người con tiến vào lối đi. Cái động này sâu không thấy đáy, cho người ta cảm giác khắp nơi đều rất kinh khủng .

Gió âm thổi bay, trong đêm tối có thứ gì đó đang rung chuyển, tiếng nhai từ xa đến gần, rất nhanh, mấy người đã nhìn thấy một con quái vật với cơ thể bị biến dạng nghiêm trọng.

Con quái vật đó hẳn cũng đã từng là một con người, khuôn mặt của nó có vài phần tương tự con người, nhưng cơ thể đã không còn nhìn ra chút dấu vết nào có liên quan đến con người nữa.

Máu đông lại trên da, tóc đen không ngừng tuôn ra từ vết thương đang mưng mủ, xung quanh nó đầy hận ý, trên người vẫn mặc một nửa chiếc áo khoác của thôn dân.

Rải xuống một nắm tiền giấy, lão trưởng thôn đặt một tế phẩm xuống. Quỷ quái kia mặc dù trông xấu xí đáng sợ, nhưng sau khi nhìn thấy tế phẩm thì không hề đuổi theo, hận ý trong lòng cũng dần nguôi ngoai.

"Có cần ra tay không?"

"Không cần, hối hám oán hận, bốn loại quỷ này không phải là mục tiêu của chúng ta." Lão trưởng thôn và ba người con cúi đầu đi về phía trước. Dọc đường bọn họ nhìn thấy đủ các thể loại quỷ quái, hối chỉ là bóng đen di động, không những không làm người bị thương, mà còn sẽ giúp đỡ; hám không thể ngưng tụ thân thể, thích hợp dung hợp với lối đi; oán sẽ chủ động công kích, nhưng bọn chúng không phải là đối thủ của trưởng thôn; chỉ khi gặp phải hận, trưởng thôn mới lấy tế phẩm ra.

Đêm tối vô biên tưởng chừng như không có tận cùng, khi tế phẩm trên xe đã đưa đi được một nửa, lão trưởng thôn nhìn thấy một người phụ nữ.

Người phụ nữ đó dùng ký ức để làm quần áo, đầu thân phân lìa, trên người bà chảy cùng một dòng máu với lão trưởng thôn, sinh mệnh dường như vĩnh viễn bị đóng băng ở tuổi thơ.

"Em gái..." Lão trưởng thôn đang muốn nói gì đó với người phụ nữ, nhưng đối phương đã xoay người rời đi.

Lão trưởng thôn muốn đối phương lưu lại, nhưng trong miệng lại không gọi ra được tên. Bởi vì phát âm tên của người phụ nữ này giống với tên bố ruột của ông, chỉ là chữ khác nhau.

"Xin lỗi, anh đã không bảo vệ tốt cho em, còn lợi dụng em nữa."

Lời nói xin lỗi cuối cùng đối phương vẫn không nghe thấy, lão trưởng thôn cũng không ở lại nữa mà tiếp tục hướng đêm tối sâu hơn đi tới.

Dần dần quỷ quái xung quanh ít hơn rất nhiều, tử ý và ác ý trở nên càng nồng đậm hơn, lão trưởng thôn nhìn thấy mấy điện thờ bỏ hoang.

Cái đầu cúi xuống chậm rãi ngẩng lên, khi lão trưởng thôn nhìn về phía điện thờ, từ bên trên điện thờ kia chảy ra máu, những miếng thịt máu ghép lại với nhau, biến thành một khối thịt không ngừng dị hóa.

Bụi mộng phát tán, một đôi cánh bướm tuyệt đẹp đáp xuống bên trên một điện thờ khác. Mặt đất bắt đầu rung chuyển, một bàn tay do tuyệt vọng ngưng tụ lại từ dưới bia mộ vươn ra ngoài, những cánh tay lần lượt tuôn ra, cuối cùng hóa thành một pho tượng thần có nghìn tay màu đen.

Tiếng gầm của con thú vang lên, tàn bạo, tham lam, dục vọng, tất cả những cảm xúc tiêu cực đều biến thành một con dã thú xấu xí.

"Một, ba, bảy, chín..."

Một cỗ khí tức đáng sợ đang phiêu tán, bên cạnh mỗi một điện thờ đều xuất hiện dị biến, những con quỷ sở hữu điện thờ này cường đại hơn rất nhiều so với hận ý.

Người con thứ ba ít tuổi nhất khẽ run rẩy, anh ta bị con quỷ trước mặt dọa đến không đứng thẳng lên được. Lần mở mộ cúng tế này hoàn toàn khác với những năm trước, đại quỷ trong mộ như thể đã hẹn trước vậy, đồng thời cùng xuất hiện!

Bình Luận (0)
Comment