Trung tâm thôn có kê những chiếc bàn ăn, rất nhiều thôn dân đã đến từ trước, ai nấy đều rạng rỡ mơ ước về tương lai tươi sáng, nụ cười luôn nở trên môi. Đúng vậy, người trong thôn Mộ đều rất thích cười.
"Trưởng thôn đến rồi!"
"Nhanh nhanh nhanh! Vỗ tay!"
"Chờ đã, chờ đã, còn chưa phát biểu mà!"
"Tuyệt vời!"
"Cậu bị đần à?! Cậu phải đợi trưởng thôn nói xong mới hô chứ!"
Trưởng thôn đầu tóc bạc phơ được tất cả thôn dân kính trọng, ông đã cống hiến cả cuộc đời mình cho thôn này.
Bước lên sân khấu được dựng tạm, trưởng thôn nhìn những gương mặt quen thuộc phía dưới sân khấu, ông không muốn bắt gặp ánh mắt của mọi người, ánh mắt dần dần nhìn về phía xa.
Thôn Mộ được xây dựng trong một hố sụt lún tự nhiên khổng lồ, nó là trung tâm xử lý rác thải của các thành phố bên ngoài, những người sống trên mặt đất sẽ không ngừng ném các loại rác thải và đồ vật bỏ đi vào hố sâu.
Có thể là do môi trường sống quá kém mà trong thôn Mộ hầu như không nhìn thấy một người dân nào có vẻ ngoài bình thường, mỗi một người ít nhiều đều có chút dị dạng. Trái tim của bọn họ có thể vẫn giống như những người bình thường, nhưng về ngoại hình mà nói, bọn họ đã không còn được những người bên ngoài thôn coi là đồng loại nữa.
Ngẩng đầu nhìn lên, lão trưởng thôn cảm giác mình như đang ở trong vực sâu. Rác rưởi từ bên ngoài đưa vào càng ngày càng nhiều, thôn Mộ bị chôn càng ngày càng sâu, người trong thôn này sợ là vĩnh viễn cũng không thể bò ra ngoài được nữa rồi.
Trong không khí có mùi hôi thối, nhưng người dân thôn Mộ không chút quan tâm. Những rác thải bị ném xuống hố sâu là một kho báu có thể kiếm tiền cho họ, chỉ bằng cách liên tục xử lý rác thải mới có thể thay đổi tình cảnh tồi tệ của mình, mới có đủ tiền để mua thuốc, kéo dài cuộc sống bi thảm.
Thế giới dưới ánh mặt trời tạo ra rác thải, mọi người ném rác xuống hố sâu, trả tiền cho cư dân của thôn Mộ để xử lý rác. Điều này nghe có vẻ là lẽ đương nhiên, nhưng đó không phải là điều mà trưởng thôn theo đuổi.
Bên dưới thôn Mộ có chôn một con quỷ, thôn không cách nào di dời được. Vì vậy trưởng thôn hy vọng những người bên ngoài đừng ném rác xuống hố sâu nữa, mà phải thực sự đi xuống, giúp đỡ, thay đổi và xây dựng hố sâu.
Thôn Mộ không cần những thứ bẩn thỉu và tiêu cực đó, ông muốn để những thứ tích cực đi vào.
Ý tưởng của lão trưởng thôn rất tốt, nhưng ông đã đánh giá thấp sự tham lam xấu xa của con người và sự điên cuồng đáng sợ của quỷ quái.
"Thôn Mộ chúng ta dưới sự lãnh đạo của trưởng thôn Phó, mỗi một người đều có một cuộc sống rất tốt, tiếp theo xin mời trưởng thôn phát biểu!" Bên cạnh sân khấu có một thanh niên mặc vest hét lớn. Tính tình anh ta hoạt bát vui vẻ, giọng nói cũng đặc biệt hay, vô cùng lạc lõng với bầu không khí chung của thôn Mộ, càng giống như một phú nhị đại từ thành phố lớn mới đến trải nghiệm cuộc sống.
Tất cả thôn dân đều im lặng, ai nấy đều nhìn về phía lão thôn trưởng trên sân khấu.
Lão thôn trưởng đầu tóc bạc phơ môi khẽ động đậy, trong lòng ông vô cùng mâu thuẫn, rất lâu sau vẫn không nói ra chân tướng, mà chỉ nặn ra một nụ cười: "Tôi vẫn luôn nỗ lực duy trì sự trao đổi của thôn Mộ với thành phố trên mặt đất, cũng thành công giành được quỹ cứu trợ thứ ba cho mọi người. Tương lai chúng ta cùng nhau phấn đấu, nhất định sẽ có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn!"
Thôn dân không cần người khác nhắc nhở, tự phát vỗ tay, trưởng thôn vì thôn làng bận rộn đến bạc đầu, tất cả thôn dân đều rất tin tưởng ông.
"Mọi người hãy ăn uống thật nhiều, chúng ta cơm no rượu say, có đủ sức khỏe để đêm nay mở mộ cúng quỷ thần!"
Nói xong lão trưởng thôn rời khỏi sân khấu, ông không cùng thôn dân ăn cơm, mà dẫn theo người thanh niên mặc âu phục trở về nhà mình.
Liếc nhìn đồng hồ trong nhà, lão trưởng thôn nhíu mày: “Lão tam, đi gọi hai anh của con lại đây, cứ nói là bố có một chuyện rất quan trọng muốn dặn dò bọn họ.”
"Bây giờ là 8 giờ tối, cách giờ mở mộ cúng tế chỉ còn bốn tiếng nữa, anh hai và anh ba chắc chắn đều đang rất bận..."
"Bố bảo con đi thì con cứ đi đi! Nhanh lên!" Lão trưởng thôn thay đổi dáng vẻ hiền lành thường ngày, hôm nay ông trở nên nghiêm khắc lạ thường.
Sau khi người thanh niên đi khỏi, ông lấy trong ngăn kéo ra một tờ giấy, vô cùng cẩn thận viết mấy câu.
8 giờ 20 phút, cửa phòng trưởng thôn bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ cõng một cái sọt tre đi vào nhà.
Trên người anh ta dính đủ loại sơn màu, trông còn vô cùng anh tuấn. Nếu như là ở bên ngoài thôn Mộ, chỉ dựa vào khuôn mặt này thôi cũng đủ trở thành minh tinh rồi.
"Bố, bố tìm con?"
"Sao bây giờ mới tới?"
"Con ở bãi rác xử lý vật phẩm nguy hiểm, sau đó phát hiện ra..." Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng đặt cái sọt tre xuống, từ trong đó lấy ra một đứa bé sơ sinh: "Đứa trẻ này không phải được sinh ra ở thôn Mộ, hình như là nó bị bố mẹ ruột bỏ rơi, bị người ta coi là rác ném xuống hố sâu."
Người đàn ông trung niên rất dịu dàng, dường như là sợ làm ồn khiến đứa trẻ thức giấc, nói chuyện cũng vô cùng nhỏ: "Ý chí sinh tồn của nó rất mạnh mẽ, có thể trụ vững trong hố sâu đến tận bây giờ đã là một kỳ tích rồi."
“Con đem đứa nhỏ này vào thôn Mộ, thực ra không bằng để nó tự sinh tự diệt.” Lão trưởng thôn có chút tiêu cực.
"Tại sao? Lão tam không phải cũng là cô nhi được bố nhận nuôi hay sao? Bố vẫn luôn dạy chúng con phải báo đáp những điều tốt đẹp cho thế giới này, để thế giới đen tối tràn ngập màu sắc..." Người đàn ông trung niên cảm thấy bố mình đang có tâm sự.
“Bố quả thực là đã dạy các con như vậy, nhưng nhiều khi chúng ta chẳng những không thể lấp đầy thế giới bằng màu sắc, mà còn bị thế giới đen tối xóa sạch màu sắc ban đầu của chính mình.” Lão trưởng thôn thở dài: “Hôm nay trung tâm xử lý ứng phó khủng hoảng đã ngả bài với bố rồi."
"Bọn họ nói thế nào?"
"Thôn Mộ phát tán ra bên ngoài một lượng lớn bệnh dịch và những căn bệnh không rõ nguồn gốc. Để hạn chế tình trạng này từ nguồn, trung tâm xử lý ứng phó khủng hoảng muốn phế bỏ thôn Mộ, chôn vùi hoàn toàn ngôi mộ lớn này, cắt đứt mọi lối đi giữa thôn Mộ với thế giới bên ngoài.” Lão trưởng thôn dùng lực cánh tay, thôn Mộ là tâm huyết cả đời của ông, ông không ngờ rằng lại phải đối mặt với một kết cục như vậy.
"Những người đó bị mù rồi sao?! Thôn mộ sinh ra dịch bệnh, chẳng phải là bởi vì bọn họ đổ hết cảm xúc tiêu cực cùng rác rưởi vào đây à! Bọn họ không nghĩ cách chữa trị cho thôn dân, xử lý rác rưởi, ngược lại còn muốn chôn sống chúng ta?!"
Giọng nói của người đàn ông trung niên rõ ràng đã lớn hơn, trong lòng tràn đầy lửa giận: "Cho dù bọn họ cắt đứt liên hệ của thôn Mộ với bên ngoài, chỉ cần những rác rưởi kia vẫn còn tiếp tục sinh ra, thì quỷ bên dưới thôn Mộ sớm muộn gì cũng sẽ ra ngoài! Đến lúc đó bọn họ có muốn cứu vãn cũng đã quá muộn rồi!"
Có lẽ là bị giọng nói của người đàn ông trung niên làm cho giật mình, đứa bé trong chiếc giỏ tre tỉnh dậy, bắt đầu khóc oa oa.
"Con người vĩnh viễn không bao giờ rút ra được bài học, chỉ khi nguy cơ ập đến mới đoàn kết lại với nhau, chờ khi đã vượt qua được rồi, thì lại giết hại lẫn nhau, đó mới là trạng thái bình thường."
Lão trưởng thôn đã lớn tuổi rồi, ông không cảm thấy tức giận, chỉ là rất không cam lòng: "Hiện tại chúng ta chỉ có hai lựa chọn, tiếp nhận sự giúp đỡ của những người trên mặt đất đó, hoàn toàn đứng về phía bọn họ, phá hủy hố sâu, tìm cách giết chết hoặc làm trọng thương quỷ trong mộ; hoặc là thả con quỷ trong mộ ra, trở thành con quỷ trong mộ, sau đó dẫn theo tất cả những con quỷ đến xâm chiếm các tòa nhà trên mặt đất, biến thành phố trên mặt đất thành những 'thôn Mộ' mới."
Sau khi nghe thấy lời của lão trưởng thôn, lửa giận trên mặt của người đàn ông trung niên dần dần biến mất, anh ta bình tĩnh lại: "Thôn Mộ là nhà của chúng ta, con cũng biết nơi này có bao nhiêu dơ bẩn khó chịu, nhưng tại sao..."
“Hoặc là giúp người khác, hoặc là làm quỷ.” Lão trưởng thôn xua xua tay, không để cho người đàn ông trung niên nói tiếp: “Hãy nói cho bố biết lựa chọn của con.”
"Con..." Người đàn ông trung niên từ từ di chuyển ánh mắt đến sọt trúc, anh ta nhìn cô nhi bị bỏ rơi, cho đến cuối cùng cũng không đưa ra lựa chọn.
Khi một người bị vận mệnh cuốn đi, thật ra anh ta rất khó để đưa ra một lựa chọn hoàn hảo, phần lớn đều là chưa kịp đưa ra lựa chọn thì bản thân đã rơi vào trong cuộc chơi rồi.
Cánh cửa của ngôi nhà cũ lại bị đẩy ra, người thanh niên mặc âu phục và một người thợ mộc bước vào. Người thợ mộc có khuôn mặt dị dạng, trông rất xấu xí, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ chất đầy các loại dụng cụ, rất nhiều kiến trúc và đồ đạc trong thôn Mộ đều là do một tay anh ta xây dựng.
"Bố, con gọi anh hai đến rồi." Người thanh niên tính tình rất tốt, anh ta không để ý đến bầu không khí ngưng trọng trong phòng, sau khi nhìn thấy đứa bé bị bỏ rơi trong sọt tre đang sợ hãi khóc lóc thì chạy đến ngân nga khe khẽ ru đứa bé ngủ.
"Mặc dù các con không có quan hệ huyết thống với bố, nhưng bố vẫn luôn coi các con như con đẻ của mình, các con là những người bố tin tưởng nhất ở thôn Mộ." Lão trưởng thôn lấy trong ngăn kéo ra một phong thư đưa cho người thanh niên mặc âu phục: "Đây là di chúc của bố, con phải đợi đến khi rời khỏi hố sâu mới được mở ra."
"Di, di chúc?" Người thanh niên đứng bật dậy, anh ta không dám nhận lấy: "Bố, đang yên đang lành, tại sao lại đưa cho con thứ này?"
"Bố đã rất cố gắng để trì hoãn rồi, nhưng hiện tại mâu thuẫn giữa hai bên đã đến mức không thể hòa giải được nữa."
Lão trưởng thôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, những ngọn núi rác cao chót vót đã lấp đầy khu vực xung quanh thôn Mộ, thôn làng dưới hố sâu càng ngày càng xa khỏi mặt đất.
"Thôn dân đều rất vui mừng, người trên mặt đất cũng càng ngày càng chấp nhận, chỉ cần chúng ta kiên trì đến cùng nhất định có thể thay đổi được!" Người thanh niên có chút ngây thơ.
"Thôn dân vui bởi vì để tránh cho thôn Mộ gây chuyện, người trên mặt đất không ngừng huy động các nguồn lực để xoa dịu, nhưng hiện tại trung tâm xử lí ứng phó khủng hoảng đã quyết định ngừng tài trợ cho thôn Mộ rồi. Những người trên mặt đất không muốn cùng hòa bình tồn tại, bọn họ cho rằng thôn Mộ chính là một quả bom hẹn giờ, cái bọn họ cần chính là triệt để phá hủy nơi này!"
Lão trưởng thôn nghiêm giọng nói: "Hơn nữa không chỉ có người trên mặt đất buộc chúng ta phải lựa chọn bên nào, các con có để ý thấy người dân của thôn Mộ cũng trở nên càng ngày càng đáng sợ hơn không? Bởi vì ở chung với rác rưởi tiêu cực trong thời gian dài, dị hóa trên người bọn họ ngày càng nghiêm trọng, đánh thương người khác và những chuyện mất kiểm soát càng ngày càng nhiều, quỷ bên dưới mộ cũng đã sục sôi hơn rồi.”
Ba đứa con của lão trưởng thôn đều không phản bác nữa, bởi vì bọn họ biết lời của ông ta nói đều là sự thật.
"Chúng ta đều muốn người dân tận hưởng ánh nắng mặt trời trên mặt đất sống hòa thuận với thôn Mộ dưới hố sâu, nhưng thời gian không đứng về phía chúng ta."
Lão trưởng thôn nhíu mày: "Khu vực cùng tồn tại mà bố tưởng tượng còn chưa xây được, vùng đệm có khả năng thu thập cảm xúc tích cực của con người trên mặt đất cũng vẫn còn đang thử nghiệm, cho nên chúng ta nhất định phải tận lực tranh thủ thời gian bằng mọi cách!"
“Bố, bố muốn làm thế nào?” Người thợ mộc từ nãy đến giờ vẫn im lặng đã lên tiếng. Anh ta không thích nói chuyện, thân thể cũng dị hóa nghiêm trọng, không giống với hai người con kia của lão trưởng thôn, so với con người thì càng giống quỷ hơn.
“Bố có một kế hoạch đánh cược vào tương lai, có lẽ có thể trì hoãn tai họa bộc phát thêm mấy chục năm.” Lão trưởng thôn nhấc giường lên, phía dưới giấu mấy cái bọc màu đen: “Đây là 'thuốc' mà trung tâm xử lí ứng phó khủng hoảng cung cấp cho người dân dị dạng của thôn Mộ, nó tập hợp trí tuệ của tất cả những người trong cuộc trên mặt đất, có thể nổ tung san phẳng cả thôn này."
"Nhưng..." Người thanh niên muốn ngắt lời.
"Không có nhưng gì hết, từng bước bố đều đã suy nghĩ cẩn thận rồi." Lão trưởng thôn ngắt lời người thanh niên và tiếp tục nói: "Người trên mặt đất hiện tại vẫn chưa có năng lực đối phó với con quỷ trong mộ, thực lực của hai bên khác biệt quá lớn. Một khi quỷ trong mộ ra ngoài, con người sẽ không có một cơ hội chống cự nào. Vì vậy bố muốn cùng với ba người các con tiến vào trong mộ, trên nghi thức cúng tế năm nay trở thành quỷ không thể nhắc đến trong miệng của thôn dân!"
“Làm quỷ?” Cả ba người con đều không nghĩ đến việc người bố đáng kính nhất của chúng lại nói ra những lời như vậy.
"Chúng ta cần phải tận lực giết chết con quỷ trong mộ, cân bằng thực lực hai bên, để nó tạm thời không dám ra ngoài." Mắt của lão trưởng thôn hơi đỏ, ba người con chưa từng thấy dáng vẻ của ông như thế này bao giờ.
"Quỷ trong mộ có rất nhiều, chỉ dựa vào bốn người chúng ta thì làm sao mà giết hết bọn chúng được, thực lực chênh lệch quá lớn!" Người đàn ông trung niên đã từng vào trong mộ, anh ta biết rất rõ sự khủng khiếp của nó.
“Bố biết, cho nên bây giờ bố đã chuẩn bị tinh thần cho việc hồn phi phách tán rồi.” Lão trưởng thôn hạ giọng nói: “Từ cách đây rất lâu bố đã từng nói với các con, trong não của bố có một cái hộp nhỏ đặc biệt, bởi vì sự tồn tại của cái hộp nhỏ đó, cho nên bố mới có thể gặp được các con."
Ba người con gật gật đầu, bọn họ nhớ lại những kỷ niệm ấm áp trước đây.
"Với tư cách là chủ nhân của chiếc hộp đó, sau khi bố đưa ra lựa chọn cuối cùng, đồng thời trở thành quỷ không thể nhắc đến, thì có thể nhận được tuyệt vọng của những người sở hữu chiếc hộp trước đó, cho phép bố có được năng lực cực kỳ đáng sợ trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng sau khi sử dụng hết năng lực này, linh hồn của bố cũng sẽ từ từ tiêu tán."
Lão trưởng thôn không giấu giếm ba người con của mình chuyện gì: "Khi bắt đầu nghi thức cúng tế, bố sẽ tuyên bố phá hủy hoàn toàn ngôi mộ lớn, diệt trừ quỷ trong mộ. Chờ sau khi chúng ta tiến vào trong mộ, bố sẽ mở chiếc hộp ra, giết chết hoặc làm trọng thương mấy con quỷ khủng khiếp nhất trong mộ trước. Sau khi sử dụng hết năng lực đặc biệt, bố cần một trong ba người các con tự tay giết chết bố!"
Ánh mắt của lão trưởng thôn nhìn thoáng qua ba người con, cuối cùng dừng ở trên người thợ mộc: "Quỷ trong mộ không biết năng lực của bố chỉ có thể tồn tại trong thời gian ngắn, đợi khi chúng bị thua liên tiếp, các con hãy giết chết bố, không những có thể khiến ý thức của bố có thể thoát đi, còn có thể khiến các con có được sự chấp thuận của các lệ quỷ trong mộ."
"Sau khi quỷ không thể nhắc đến hồn phi phách tán, sẽ bị xóa sạch tất cả dấu vết trên thế giới này. Cho nên bố chỉ có thể bị các con giết chết, dựa vào một phương thức đặc biệt, tiến hành một vụ chết chóc có tính toán trước. Cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến bố trước khi 'chết' lưu giữ lại được một số thứ!"
Lão trưởng thôn không có năng lực để hòa giải người trên mặt đất với quỷ trong mộ, cũng không có năng lực thực sự phá hủy mộ lớn, tất cả bố cục của ông đều cần thời gian để hoàn thiện. Nhưng người trên mặt đất và quỷ trong mộ đều không chuẩn bị cho ông thời gian đó, tuổi thọ của chính ông cũng đã sắp hết.
Vì tương lai lý tưởng trong tim, lão trưởng thôn quyết định mở một mặt nào đó của chiếc hộp trong đầu và đưa ra lựa chọn cuối cùng. Ông sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để tranh thủ thời gian cho sự xuất hiện của thời đại tiếp theo.