Lúc Hàn Phi gặp được số 2 đã là đêm khuya, hắn giao tất cả các mảnh ác mộng màu đen trắng cho số 2.
Sợi dây vận mệnh đã xâu chuỗi tất cả những mảnh vỡ, từng đoạn chấp niệm sâu thẳm trong ác mộng chắp vá nên một thế giới hoang đường.
Với sự giúp đỡ của số 2, những mảnh vỡ ác mộng đã ghép thành nguyên mẫu của một chiếc hộp.
Bên ngoài chiếc hộp là màu đen, bên trong là màu trắng tinh khiết, tuyệt vọng và hy vọng cùng tồn tại, nhưng người bên ngoài chiếc hộp chỉ có thể nhìn thấy màu đen tuyệt vọng, chỉ có những người bị nhốt trong hộp mới có thể nhìn thấy hy vọng màu trắng tinh khiết.
"Vẫn còn rất nhiều mảnh vỡ." Số 2 không hài lòng với "tác phẩm" của mình: "Động tác của các anh quá chậm, bây giờ không phải là thời điểm từ từ nương tay, kẻ địch không tiếc bất cứ giá nào muốn giết chết anh, vậy anh cũng phải không từ thủ đoạn đi hủy diệt nó mới được."
Hàn Phi biết số 2 muốn nói gì. Trong tay 4 triệu người chơi còn cất giấu rất nhiều mảnh vỡ ác mộng, ngay cả những guild game lớn cũng không giao toàn bộ mảnh vỡ mình tìm được cho hắn.
"Bây giờ chúng ta chỉ nhìn kết quả, không xem quá trình, chỉ cần cuối cùng có thể cứu được bọn họ ra ngoài, dùng phương pháp gì cũng không sao cả."
“Tôi biết rồi." Hàn Phi gật gật đầu: "Lần này tôi tới tìm cậu còn có một chuyện khác. Sau khi tiến vào ác mộng, Hoàng Doanh đã mất tích luôn rồi. Anh ấy mang theo máy bay giấy của cậu, cậu có thể đưa tôi đến ác mộng mà anh ấy đang trải qua có được không?"
"Tôi có thể thử." Số 2 ra hiệu cho Hàn Phi lấy chiếc máy bay giấy nhuốm máu và vẽ lại hoa văn máu trên đó. Phải mất nửa giờ, nó mới đưa chiếc máy bay mới hoàn thành cho hắn: "Vận mệnh sẽ chỉ dẫn anh tìm được Hoàng Doanh, nhưng cũng có thể tìm thấy Thẩm Lạc, việc này còn phải xem vận may của anh thế nào."
"Cảm ơn." Thấy số 2 mệt mỏi, Hàn Phi cũng không quấy rầy nữa mà chuẩn bị rời đi.
"Cảm ơn cái gì, tôi giúp anh cũng chính là giúp tôi." Số 2 liếm liếm môi: "Nói thật, tôi rất muốn ăn Mộng, xem không thể nhắc đến cao cấp nhất có mùi vị như thế nào."
Sau khi ăn "thịt" do Từ Cầm làm, Hàn Phi trở lại trụ sở của cư xá Hạnh Phúc, để những người hàng xóm tiến vào quỷ văn, sau đó đưa Trương Minh Lễ vào vực sâu tham lam.
Với sự trợ giúp toàn lực của con trai cả Phó Sinh, Hàn Phi đã có thể bỏ qua hầu hết các quy tắc trong ác mộng. Hắn có thể tùy ý mở ra ô vật phẩm ở trong ác mộng, cũng có thể tự do gọi hàng xóm trong quỷ văn.
Ác mộng đang trở nên đáng sợ, nhưng tốc độ trưởng thành của ác mộng đã bị Hàn Phi áp đảo hoàn toàn.
"Tôi lại muốn nhìn xem, loại ác mộng nào có thể khiến tất cả người chơi có đi mà không trở về."
Mở cửa bệnh viện của khu thành chủ, Hàn Phi bước vào bên trong dưới ánh mắt theo dõi của rất nhiều người chơi. Hắn di chuyển về phía trước trong sương xám, bụi mộng trong không khí rơi xuống sẽ tự động tránh hắn ra, bóng tối trong tòa nhà cũng sẽ rút đi như thủy triều khi hắn đi ngang qua.
"Mỗi lần vượt qua ác mộng đều có thể tiếp cận điện thờ gần hơn. Độ khó của ác mộng càng cao, sau khi vượt qua sẽ nhận được phần thưởng với số bước càng nhiều." Hàn Phi là người chơi duy nhất trong khu thành chủ vượt qua ác mộng tầng thứ 11. Sau khi đi qua đại sảnh của bệnh viện, hắn tiến vào hành lang.
Từng tầng một đi lên, Hàn Phi không bị bất kỳ ngăn trở nào. Hắn cảm nhận được uy áp của điện thờ trên tầng cao nhất, bước đi càng lúc càng nhanh.
Sương xám trở nên dày đặc hơn, trong sương mù có ẩn chứa một lực lượng cực kỳ áp bức, ngẫu nhiên còn có ánh mắt ác độc quét qua Hàn Phi, nhưng những thứ này đều không thể ngăn cản hắn tiến về phía trước.
Vài phút sau, Hàn Phi đi tới tầng cao nhất, điện thờ ở cuối hành lang chỉ cách hắn hơn 10 mét!
"11 điện thờ, đủ để Đại Nghiệt thưởng thức." Hàn Phi bước lên bậc thang cuối cùng, tất cả sương xám đều hội tụ về phía hắn, cảm giác không trọng lượng lại ập đến, nhưng lần này hắn lại vô cùng tỉnh táo.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng ý thức của mình đang bị một loại lực lượng quy luật nào đó kéo đi, không ngừng chìm vào sâu trong thức hải, đó tựa như là một nơi mà mọi người mơ ước.
Giấc mộng đẹp giống như những ngôi sao trên trời, còn ác mộng thì giống như một đầm lầy hôi thối, dưới sự khống chế của Mộng, ý thức của Hàn Phi chìm vào bóng tối sâu nhất của đầm lầy.
Bong bóng vỡ tan, khi Hàn Phi mở mắt ra một lần nữa, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt hắn.
"Nơi này là......."
Tiếng còi xe vang lên, tiếng người huyên náo, Hàn Phi đang đứng giữa thành phố náo nhiệt và ồn ào.
"Càng lúc diện tích của ác mộng càng lớn, nhưng mà có phải ác mộng này hơi lớn quá không?"
Hàn Phi nhìn hai tay mình, ác mộng này còn chân thực hơn bất kỳ ác mộng nào mà hắn bước vào trước đó. Thành phố trước mắt không khác gì Tân Hỗ trong hiện thực, giống như hắn đã thành công rời khỏi trò chơi và trở về hiện thực.
"Không đúng, rất không đúng." Hàn Phi đang đứng trên đường, lúc này trên màn trời ảo của tòa nhà chọc trời đang phát tin tức, đại khái nói nhóm người chơi đầu tiên bị mắc kẹt trong [Cuộc sống hoàn hảo] đã được giải cứu thành công, và mấy gã khổng lồ công nghệ đang hợp lực để cứu những người chơi còn lại. Dân chúng có thể vượt qua khó khăn nếu họ đoàn kết như một.
Cuộc sống của người dân Tân Hỗ dường như đã trở lại bình thường. Nơi này không có ba tổ chức tội phạm lớn, cũng không có bất kỳ tin tức nào liên quan đến quỷ quái. Mọi người đã trở lại cuộc sống và mọi thứ đang dần trở nên bình thường.
"Ác mộng tầng thứ 11 mô phỏng lại hiện thực ư?" Trong đầu Hàn Phi hiện ra một suy đoán: "Trong khu thành chủ có 11 điện thờ, rất nhiều người chơi đều cho rằng ác mộng chỉ có 11 tầng, tin tức này thậm chí có thể do Mộng cố ý lan truyền ngay từ đầu. Sau khi người chơi thực sự bước vào ác mộng tầng thứ 11, Mộng sẽ bố trí một ác mộng đáng sợ hơn, kéo bọn họ vào hiện thực hư cấu này sau khi người chơi "cửu tử nhất sinh" gian nan vượt qua! Để bọn họ lầm tưởng cho rằng mình đã thành công thoát khỏi trò chơi, nhưng kỳ thực thì bọn họ vẫn bị kẹt ở tầng ác mộng thứ 11!"
Sự ác độc của Mộng lại làm mới nhận thức của Hàn Phi. Tên đó biết rõ nhược điểm của nhân tính, không ngừng dùng đủ loại thủ đoạn đùa bỡn, tra tấn người chơi.
Trên màn trời ảo đang phát sóng tin tức của người chơi trong thời gian thực, Hàn Phi cũng thông qua tin tức biết được tất cả các người chơi đều được sắp xếp trị liệu tại bệnh viện số 9 Tân Hỗ.
Theo tin tức đưa tin, mặc dù người chơi đã thành công thoát khỏi trò chơi, nhưng não bộ của họ đã chịu tổn thương ở các mức độ khác nhau; thậm chí có người còn gặp phải các vấn đề về tinh thần và tâm lý, cần phải trải qua điều trị và tu dưỡng mới có thể từ từ phục hồi được.
Tin tức cũng cho biết, do bị kích thích quá mạnh nên một số người chơi cho dù đã thành công thoát khỏi trò chơi, nhưng vẫn sinh ra ảo giác và ảo thính, thậm chí còn cho rằng trên thế giới có quỷ, cảm thấy quỷ ở xung quanh mình.
Các chuyên gia có thẩm quyền đã giải thích sự cố và phân tích rằng người chơi chưa hoàn toàn thích nghi do khác biệt quá lớn giữa thực tế và ảo, tất cả các triệu chứng sẽ được cải thiện theo thời gian.
"Nghe có vẻ như thật, có lẽ người chơi sẽ không ngờ rằng Mộng lại có thể tạo ra một thành phố hư cấu để lừa gạt họ. Hiện tại người chơi đều bị coi là người điên có vấn đề về tâm thần, cho dù họ có nghi ngờ cũng rất khó để chứng thực."
Trong mắt Hàn Phi, bệnh viện chuyên trị liệu cho người chơi hoàn toàn không phải là bệnh viện bình thường. Mộng sẽ dùng đủ loại thủ đoạn để khiến người chơi mất đi khả năng nghi ngờ, đồng thời biến người chơi thành kẻ điên thực sự thông qua thuốc men, can thiệp tinh thần…, rồi mới thả họ ra khỏi bệnh viện.
Nói cách khác, chỉ cần người chơi còn nghi ngờ về thế giới này, họ sẽ bị giam cầm cả đời trong bệnh viện. Chỉ sau khi hoàn toàn tin tưởng vào mộng, bị mộng chuyển hóa thành công, mới có thể được thả ra khỏi bệnh viện, an tâm sống trong thành phố mà Mộng xây dựng này.
Bước vào con hẻm, Hàn Phi lén lút lấy chiếc máy bay giấy do số 2 đưa ra. Điều khiến hắn cảm thấy kỳ quái là chiếc máy bay giấy không chỉ về hướng bệnh viện số 9 Tân Hỗ, điều đó có nghĩa là Hoàng Doanh không ở cùng với những người chơi bình thường, hình như anh ấy đã xuất viện.
"Đi tìm Hoàng Doanh trước đã."
Dưới sự hướng dẫn của máy bay giấy, Hàn Phi đi tới rìa thành phố. Dường như Hoàng Doanh cũng đang di chuyển, hướng của chiếc máy bay giấy không ngừng thay đổi.
Cho đến khi mặt trời sắp lặn, Hàn Phi mới tìm thấy Hoàng Doanh bên cạnh một ngôi nhà cũ nát trong khu phố cổ.
Đi trong ánh hoàng hôn, hình như Hoàng Doanh đang có tâm sự nặng nề. Ánh mắt của anh thỉnh thoảng nhìn về phía ngôi nhà, tựa như không giữ được chủ ý.
Hàn Phi không đi ra ngoài, hắn cảm giác trạng thái hiện tại của Hoàng Doanh hơi kỳ quái.
Khi mặt trời chìm xuống đường chân trời và đèn đường bật sáng, Hoàng Doanh đẩy cửa ngôi nhà ra.
Lối vào vẫn được coi là bình thường, nhưng bước vào bên trong sẽ thấy một cảnh tượng vô cùng hãi hùng.
Sàn nhà phủ đầy tóc đen, ướt sũng và vặn vẹo; trên giấy dán tường cũ nát có những đôi mắt mở ra, một số nhãn cầu dính đầy máu, một số lại toàn lòng trắng.
Tiếng cười kỳ lạ phát ra từ TV, bên trong nhà giống như một vòng xoáy đen kịt, sẽ thu hút những ai tiếp cận nó.
Màn hình TV kiểu cũ nhấp nháy và màn hình bông tuyết đen trắng từ từ trở lại bình thường, trên đó bắt đầu phát sóng quá trình người chơi từ từ lớn lên từ khi còn nhỏ.
Hình ảnh có vẻ ấm áp bị nhiều cặp mắt theo dõi, đám tóc đen trên mặt đất giống như cỏ độc bò lên TV rồi vươn vào trong màn hình.
Những ký ức bị giam cầm trên TV bắt đầu tan vỡ, đám tóc đen đó cắt xén hình ảnh TV và vận chuyển những người bị cắt ra khỏi TV từng chút một.
Miếng thịt không chảy máu dường như tượng trưng cho ký ức của người chơi, tóc đen chui vào trong thịt, gắn cơ thể đã bị cắt lại với nhau.
Chỉ trong vài phút, thịt vụn đã tái tạo thành một con người hoàn chỉnh.
Anh ấy đứng ngây ngốc trước TV, bị tóc đen khống chế, giống như một con rối.
Tiếng cười từ từ biến thành tiếng khóc, người được thịt vụn ghép lại mở hai mắt ra và mê mang đi về phía bức tường, nhìn vào một đôi mắt nào đó.
Một lát sau, sự mê mang trong mắt người này biến mất và trở nên hung ác đáng sợ.
Trên màn hình TV lại phát ra một tiếng cười khác, chẳng mấy chốc, người thứ hai bị cắt xén được kéo ra từ trong ký ức, lặp lại quá trình tương tự.
"Những gì hiển thị trên TV hình như là ký ức của một người chơi nào đó của Chân Lý Tất Nhiên, trước đây mình đã gặp cô ấy, cô ấy tên là Hạ Băng. Mộng muốn sử dụng phương pháp này để sao chép những người khó quên nhất trong ký ức của người chơi, rồi dùng những người này để lừa gạt họ? Để họ vĩnh viễn ở lại thế giới này?" Hàn Phi từ xa đã chứng kiến mọi chuyện, nhưng hắn không hiểu tại sao Hoàng Doanh lại ở đây.
Từng người thân được chế tác ra, bọn họ che giấu sự ác độc trong mắt, dần dần trở nên giống người trong ký ức của người chơi.
Sau khi hoàn toàn phù hợp, bọn họ bước ra khỏi căn phòng đáng sợ kia, như thể là đang chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ do Mộng giao phó.
Điều thú vị là những người giả mạo được tạo ra bởi Mộng sẽ trở nên vô cùng cung kính sau khi nhìn thấy Hoàng Doanh, như thể anh ấy là một tồn tại cao cấp hơn.
Hoàng Doanh cũng không để ý tới những người giả kia, chờ bọn họ rời đi, anh ấy ngồi một mình trên sô pha trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào chiếc TV trước mặt.
Đôi mắt của anh dần dần thay đổi, trên TV bắt đầu xuất hiện những hình ảnh về ký ức tuổi thơ của anh.
Khung cảnh đầu tiên rất ấm áp, Hoàng Doanh có tuổi thơ hạnh phúc nhất, cho đến khi mẹ rơi xuống nước mà chết vì cứu anh. Dòng sông mùa đông năm đó đã trở thành một cảnh tượng mà anh sẽ không bao giờ quên.
Lần lượt hồi tưởng lại, màn hình TV không ngừng nhấp nháy, dường như Hoàng Doanh đang cố gắng làm gì đó, anh muốn đóng băng ký ức vào khoảnh khắc trước khi mẹ qua đời, muốn kéo bà ra khỏi ký ức.
Nhưng cho dù anh có cố gắng thế nào, mẹ của mình cũng sẽ biến thành một bọt nước màu đen vào giây phút cuối cùng rời khỏi TV.
Khuôn mặt của Hoàng Doanh dần dần vặn vẹo, lửa giận sau lưng anh đốt lên một ngọn lửa đen kịt, tóc đen xung quanh trốn tứ phía, những đôi mắt trên bức tường cũng nhanh chóng nhắm lại, ngôi nhà nho nhỏ đang run rẩy.
"Tại sao ác mộng có thể tùy ý thay đổi giấc mộng của người khác, nhưng lại không thể thay đổi giấc mộng trong lòng mình?"
Đủ loại cảm xúc tiêu cực quanh quẩn xung quanh Hoàng Doanh, anh rất không cam lòng, cũng rất đau khổ.
"Anh Hoàng, có muốn uống một chút không?" Hàn Phi có thể cảm giác được trạng thái của Hoàng Doanh có vấn đề, nhưng hắn vẫn quyết định đi tới.
"Hàn Phi?" Hoàng Doanh đột nhiên quay người lại, anh không nghĩ tới sẽ gặp được Hàn Phi ở chỗ này: "Mày là ác mộng? Hay là...."
Hàn Phi tùy ý lấy máy bay giấy mà số 2 đưa, chiếc máy bay đẫm máu kia vừa vặn chỉ vào Hoàng Doanh: "Tất cả người chơi tiến vào ác mộng tầng thứ 11 đều không đi ra, cho nên em bảo số 2 hỗ trợ tiến vào ác mộng của các anh."
"Số 2 giúp em tiến vào?" Hoàng Doanh tựa như đã dỡ bỏ phòng bị, nhưng ngay sau đó, anh rút ra một con dao kỳ quái xấu xí từ trong ô vật phẩm, đâm thẳng về phía Hàn Phi!
"Tái sinh!"
Ánh dao lấp lánh sáng lên, nhưng Hàn Phi không vung dao mà chỉ đỡ lấy dao của Hoàng Doanh: "Anh Hoàng, bình tĩnh."
Nhìn thấy ánh dao do nhân tính tạo thành, lúc này Hoàng Doanh mới tin tưởng người trước mắt chính là Hàn Phi. Sự căng thẳng trong mắt anh tiêu tán đi rất nhiều, tựa như cuối cùng cũng tìm được người đáng tin cậy.
"Chuyện gì xảy ra với ác mộng tầng thứ 11 này vậy? Tại sao anh không ở cùng với những người chơi khác?" Thu hồi lại Tái sinh, Hàn Phi sử dụng nhân cách chữa trị giúp Hoàng Doanh xua tan những cảm xúc tiêu cực xung quanh.
“Anh không thể giải thích bằng một vài từ được. Tầng ác mộng này tương đối đặc biệt, nó là một nhà máy tạo ra ác mộng. Tên xấu xa kia sẽ biến tất cả người chơi thành ác mộng ở cấp độ thấp nhất để nó điều khiển." Hoàng Doanh cởi áo khoác của mình ra, thân thể của anh đã bắt đầu dị hóa!