Làn da ẩn dưới lớp quần áo của Hoàng Doanh đã bị oán khí xâm nhập. Thân thể của anh đang dần trở nên giống như ác mộng, đồng thời có được sức mạnh đáng sợ, nhưng cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc tiêu cực.
"Ác mộng tầng thứ 11 không phải là kết thúc của tất cả ác mộng, nhưng dường như Mộng không cho phép người chơi tiếp tục đi sâu vào thăm dò, nó sẽ hoàn thành việc cải tạo toàn bộ người chơi trong tầng ác mộng này."
Mặc lại áo khoác, Hoàng Doanh chỉ vào TV trong phòng khách: "Trong thành phố những căn nhà như thế này có rất nhiều, tất cả đều là nơi bồi dưỡng ác mộng. Để từng bước cải tạo những người chơi đó, ngoài việc sử dụng thuốc men đặc biệt và ám hiệu tinh thần, Mộng còn trích xuất thông tin từ ký ức của người chơi, lợi dụng những ký ức đó để tái tạo người thân của họ, để cho những người gần gũi nhất làm tổn thương họ."
"Vừa rồi anh muốn dùng căn nhà ác mộng để định hình lại mẹ trong ký ức của mình à?" Hàn Phi biết quá khứ của Hoàng Doanh, cũng đủ hiểu anh ấy.
"Anh đã trở thành ác mộng, không thể nào thay đổi được ký ức của mình." Hoàng Doanh không giống như những người chơi khác, anh không chỉ bị Cánh bướm tra tấn bởi ác mộng từ rất sớm, hơn nữa còn là loại đáng sợ cường đại nhất. Trong ác mộng, anh có quyền hạn cực cao, ác mộng bình thường nhìn thấy anh đều sẽ tự động tránh xa.
Hoàng Doanh đứng dậy tắt TV. Khi ký ức trên màn hình TV biến mất, toàn bộ ngôi nhà lập tức trở lại bình thường, mái tóc đen trên sàn nhà và những con mắt mọc trên tường đều biến mất.
"Bây giờ thế giới tầng cạn hỗn loạn lắm, tất cả người chơi đều nghi ngờ anh chết trong ác mộng, em tới đây lần này chủ yếu là muốn đưa anh ra ngoài." Dựa vào bức tường, Hàn Phi nghiên cứu giấy dán tường trong phòng.
"Anh tạm thời không có cách nào rời đi, ác mộng này không có lối ra, cũng không có biện pháp qua cửa, bởi vì đây không phải là ác mộng của một người nào đó, mà là ác mộng do tất cả mọi người cùng tạo thành." Sắc mặt của Hoàng Doanh rất kém: "Chúng ta đã trở thành ác mộng của nhau, để cho đối phương rơi vào tuyệt vọng của chính mình. Mọi người không cứu chuộc nhau, mà liên lụy lẫn nhau, kéo nhau rơi xuống vực sâu." VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ. Hỗ trợ xuất File ebook đọc offline
"Không phải người chơi đều bị nhốt ở bệnh viện số 9 Tân Hỗ hay sao? Chỉ cần làm cho bọn họ ý thức được thành phố này là giả, có thể là bọn họ sẽ tỉnh táo lại chứ?" Hàn Phi không nghĩ tới tầng ác mộng tầng thứ mười một này lại khó giải quyết như vậy.
"Anh đã thử rồi, vô ích thôi." Hoàng Doanh lắc đầu: "Không chỉ có những người chơi cấp cao bị nhốt ở đây, còn có những người chơi bình thường khác cũng bị ác mộng giết chết. Ý thức của bọn họ tiêu tán trong ác mộng, ký ức thì bị Mộng ném tới đây, trở thành nền tảng để xây dựng thành phố. Nói cách khác, thông qua việc không ngừng cướp đoạt ký ức của người chơi, nó khiến ác mộng càng ngày càng chân thực, cho đến cuối cùng tất cả mọi người đều tưởng rằng nơi này chính là hiện thực."
Hoàng Doanh duỗi hai ngón tay ra: "Ở đây người chơi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là trở thành mảnh ghép ký ức xây dựng thành phố, hoặc là trở thành ác mộng, là đồng lõa của Mộng."
"Theo lời anh nói, những người chơi đã chết trong lúc thăm dò ác mộng vẫn còn có khả năng hồi sinh phải không?" Người chơi thăm dò ác mộng chịu thương vong nặng nề, hiện tại Hàn Phi phát hiện ký ức của những người đó đều bị Mộng đánh cắp, bọn họ vẫn có khả năng trở thành quỷ, đây là một tin tốt đối với hắn.
"Cũng có thể hiểu như vậy...." Hoàng Doanh gượng cười. Anh nhìn vào mắt Hàn Phi, đôi mắt đắm chìm trong tuyệt vọng nhưng vĩnh viễn vẫn mang theo ánh sáng.
Hàn Phi không phải là một người quá lạc quan, chẳng qua là ở trong tuyệt vọng quá lâu, cho nên hắn rất giỏi tìm thấy hy vọng trong tuyệt vọng.
"Không thể nhắc đến bị Mộng giam cầm trong điện thờ đã được em thả ra. Tất cả các quy tắc trong ác mộng đều không thể chế ngự được em. Ác mộng tầng thứ 11 này đối với em mà nói giống như là một kho thóc khổng lồ, ác mộng, ký ức của người chơi, tất cả lệ quỷ đều là mỹ vị hiếm có." Hàn Phi giơ dao đồ tể lên: "Ký ức của người chơi có thể tạm thời đưa vào trong dao đồ tể. Em có thể dùng nhân cách tham lam mang đi ác mộng đặc biệt cường hãn, những lệ quỷ khác nếu bị nhìn trúng thì nhét vào quỷ văn, hoặc để cho hàng xóm ăn hết."
"Em thật đúng là không lãng phí chút nào." Thần kinh căng thẳng của Hoàng Doanh từ từ thả lỏng, từ đáy lòng anh cảm thấy đi theo Hàn Phi thật tốt: "Người chơi cấp cao đang bị giam giữ ở bệnh viện số 9 Tân Hỗ, nhưng nơi đó chỉ tương đương như là ngục giam, nhà máy ác mộng thực sự ở một nơi khác."
"Chúng ta đến bệnh viện trước đi."
Để Hoàng Doanh dẫn đường, hai người bắt taxi đến bệnh viện số 9 Tân Hỗ.
Xung quanh tòa nhà tối đen như mực, tử khí nặng nề, phảng phất có bóng quỷ; chỉ có tòa bệnh viện kia đèn đuốc sáng trưng, trên hành lang có y tá và bác sĩ đi tới đi lui, tuần tra phòng bệnh.
"Bác sĩ phụ trách 'điều trị', y tá phụ trách giám sát hàng ngày, còn có người nhà giả phụ trách toàn bộ quá trình ‘đồng hành’. Những người chơi kia rất nhanh sẽ rơi vào tình trạng tự nghi ngờ bản thân, dần dần không phân biệt được đâu là ác mộng đâu là hiện thực." Hoàng Doanh dẫn Hàn Phi đến thăm toàn bộ quá trình điều trị tại bệnh viện, còn tận mắt chứng kiến một người chơi bị tẩy não thành công, cuối cùng "hồi phục" xuất viện.
Anh ta rời đi dưới sự đồng hành của người nhà giả. Ở trong căn nhà nhỏ tràn đầy tóc đen nhúc nhích và bức tường đầy mắt, anh ta có thể ngủ ngon lành, thân thể dị hóa từng chút một, tinh thần và tính cách cũng bất tri bất giác thay đổi.
Thời gian dài, ngay cả khi người chơi này trở về thế giới thực trong tương lai, anh ta cũng vẫn sẽ hành động theo mệnh lệnh của Mộng, bởi vì anh ta đã mất đi mọi thứ của con người, chỉ là một ác mộng khoác da người mà thôi.
"Nếu so sánh ác mộng với quỷ, người chơi được coi như người sống, vậy ác mộng tầng thứ 11 giống như một thế giới nhỏ sâu thẳm đang dần hoàn thiện." Nhìn cơ thể của người chơi đang bị dị hóa, Hàn Phi xâu chuỗi thông tin mà mình có và suy nghĩ: "Mộng muốn tạo ra một hộp đen mới, bây giờ hộp đen vẫn chưa thực hiện được, nó lại chuẩn bị xây dựng lại thế giới tầng sâu. Chắc chắn có một mối quan hệ nào đó giữa thế giới tầng sâu này và hộp đen, chẳng lẽ phần trong cùng của hộp đen chính là nguồn gốc của thế giới tầng sâu?"
Hàn Phi nghĩ không ra, thế giới tầng sâu rộng lớn vô biên, nhưng hộp đen lại nhỏ đến mức chỉ có thể cất giấu vừa một cái đầu người sống, chênh lệch rất lớn. Điểm chung duy nhất của cả hai là đều được sinh ra trong tuyệt vọng, chưa từng có ai có thể đi đến tận cùng của thế giới tầng sâu, cũng chưa từng có ai có thể mở ra lớp cuối cùng của hộp đen.
"Có thể chạm vào vách của hộp đen bằng cách đi đến tận cùng của thế giới tầng sâu được không? Có thể nhìn thấy thế giới tầng sâu bằng cách mở ra lớp cuối cùng của hộp đen hay không?"
"Thế giới giống như một chiếc hộp, mình muốn mở nó ra, nhưng thực ra mình đã ở trong hộp rồi."
“Em còn muốn học triết học nữa à? Có thể thay đổi điểm thuộc tính vào trí não được không?" Thấy Hàn Phi lẩm bẩm, Hoàng Doanh kéo hắn sang một bên: "Việc bây giờ em cần làm không phải là mở hộp, mà là mở nhà tù bệnh viện thả người chơi ra ngoài. Anh dẫn em đến nhà máy ác mộng, chỉ có hủy diệt nơi đó, mới có thể đưa người chơi ra khỏi ác mộng tầng thứ 11 được, đồng thời tạo ảnh hưởng đối với 11 điện thờ."
Cho dù là từ điện thờ nào trong khu thành chủ tiến vào ác mộng cũng đều sẽ kết thúc ở đây, hủy diệt tầng này sẽ tạo ảnh hưởng cực lớn đối với Mộng.
Lễ phép mời tài xế taxi xuống xe, Hoàng Doanh và Hàn Phi lái xe vào khu phố cổ.
Nhà máy ác mộng không phải là một nhà máy thực sự, nó tồn tại trong cuộc sống hàng ngày của con người. Khi những cảm xúc tiêu cực ở một khu vực nào đó đủ mạnh, những người sống trong khu vực này sẽ thu hút ác mộng lúc chìm vào giấc ngủ.
Người đang ngủ say sẽ cảm thấy mình như ở trong trạng thái tỉnh táo, có thể nhìn thấy những thứ kinh khủng chui ra từ gầm giường, trong tủ quần áo, thậm chí là dưới chăn; nhưng lại không thể kêu la hay giãy dụa, chỉ có thể mặc cho ác mộng chạm vào thân thể và dung hợp với mình từng chút một.
Nhưng từ góc độ của người ngoài cuộc, ác mộng kia vốn chui ra từ trong thân thể của bọn họ, không ngừng hấp thu cảm xúc tiêu cực của bọn họ, dưới hoàn cảnh vặn vẹo, càng trở nên đáng sợ.
Khi ác mộng phát triển đến một giai đoạn nhất định, nó sẽ ảnh hưởng vĩnh viễn đến môi trường xung quanh, sau này cho dù đổi người khác ngủ trên chiếc giường đó, họ vẫn sẽ gặp phải ác mộng khủng khiếp.
Nếu những cảm xúc xấu không thay đổi, cuộc sống sẽ trở nên ảm đạm và nơi mình sống sẽ bị chiếm giữ bởi những thứ bẩn thỉu.
Nơi mà Hoàng Doanh dẫn Hàn Phi tới chính là nơi "bẩn thỉu", "u ám" và "xấu xa" nhất của toàn thành phố. Nơi này là nhà máy ác mộng của ác mộng tầng thứ 11, cũng là một kiến trúc mà Hàn Phi rất quen thuộc.
"Anh chắc chắn không tới nhầm chỗ đấy chứ?" Hàn Phi mở cửa xe nhìn chằm chằm kiến trúc bên ngoài. Hắn vốn cho rằng nhà máy ác mộng được chọn sẽ là nhà tang lễ, mồ chôn tập thể, bệnh viện đen, hoặc là vùng hoang vu, nhưng thực tế, nó lại không ở những nơi đó.
"Không sai, anh có thể khẳng định nơi này chính là nhà máy ác mộng." Đỗ xe xong, Hoàng Doanh cùng đi với Hàn Phi về phía khu chung cư cũ nát kia: "Thật sự rất kỳ quái, tại sao nhà máy ác mộng lại ở nhà em?"
Cánh cổng sắt lớn của khu chung cư cũ được mở ra, Hàn Phi nhìn tòa nhà chung cư nơi mình vẫn thường ở, nơi hội tụ toàn bộ oán khí của Tân Hỗ, như thể một cơn bão đen đang hình thành.
"Sau khi tốt nghiệp em liền ở đây, tuy rằng chưa từng gặp chuyện gì vui vẻ, cũng không thể cười, thỉnh thoảng còn cảm thấy tuyệt vọng, nhưng em chưa bao giờ gặp ác mộng!" Hàn Phi thật sự không hiểu, khu chung cư nhà hắn lại trở thành nhà máy ác mộng của Mộng.
"Có lẽ chính em cũng không ý thức được mình có bao nhiêu thống khổ." Hoàng Doanh vỗ vỗ bả vai của Hàn Phi: "Sau này, có anh và các anh em khác đi cùng, có việc gì em không cần phải nghẹn ở trong lòng nữa."
“Cái gì chứ! Em là ai, anh còn không biết hay sao? Bình thường có việc gì đều trực tiếp mổ bụng, ai cho em cơ hội để nghẹn?" Hàn Phi hồi tưởng lại quá khứ của mình, bất kể là trước khi có được hộp đen, hay là sau khi có được hộp đen, hình như quả thật hắn đều rất tuyệt vọng, ít nhất thì ở Tân Hỗ không thể tìm ra được người thứ hai giống như hắn.
"Nói vậy chứ, con bướm này thật đúng là biết lựa chọn địa điểm. Lúc đầu mới tới đây anh cũng không tin đâu, nhưng sau khi đi khắp thành phố thì thấy nhà của em oán khí rất nặng." Hoàng Doanh đi về phía trước, nhiệt độ bên trong khu chung cư thấp hơn bên ngoài khoảng 5 độ, không khí tuyệt vọng bao trùm mọi thứ, nhưng mọi gia đình đều đang say giấc nồng, bọn họ không nhận ra rằng bên ngoài cửa sổ nhà mình có rất nhiều ác mộng đang bò qua.
"Tất cả ác mộng đều bị thứ gì đó hấp dẫn, bọn chúng không ngừng mang đến đây cảm xúc tiêu cực và nguồn ô nhiễm tinh thần mà mình thu thập được trong thành phố, cung phụng cho thứ đó, khiến thứ đó tản ra khí tức tuyệt vọng và truyền tải cảm xúc chán nản hơn, giúp ác mộng nhanh chóng phát triển." Hoàng Doanh quay đầu nhìn Hàn Phi: "Rốt cuộc thì em giấu cái gì ở trong nhà vậy?"
"Em làm sao mà biết được?" Những minh tinh khác đều giấu vàng bạc châu báu ở trong nhà, còn thứ được giấu ở nhà Hàn Phi có thể còn đáng sợ hơn cả thi thể nữ, phỏng chừng paparazzi có xông vào, hồn cũng không thoát được.
"Dù sao thì chúng ta cũng phải tiêu diệt thứ kia mới được." Hoàng Doanh khéo léo giấu đi khí tức của mình, sau đó dùng sức mạnh của ác mộng che giấu Hàn Phi: "Em lên tầng với anh."
Hai người phối hợp ăn ý, rất thuận lợi tiến vào hành lang.
Tuyệt vọng bên trong tòa nhà chung cư đã hóa thành thực chất, sương mù dày đặc đen kịt lơ lửng trên cầu thang, cư dân sống ở đây hoặc điên hoặc đang trong quá trình phát điên, người bình thường có thể không sống được quá ba đêm.
Bên tai truyền đến đủ loại thanh âm cổ quái, tiếng nói mớ của những người trong nhà vô cùng kinh khủng. Có người kể lại quá trình giết người, có người đang mài dao, còn có người mộng du ở hành lang vừa khóc vừa cười.
Sau khi né tránh tất cả cư dân, cuối cùng Hàn Phi cũng đi tới cửa nhà mình.
Nhìn cánh cửa quen thuộc, trong hiện thực đã mở vô số lần, Hàn Phi chưa bao giờ khẩn trương như bây giờ.
Dùng sức nắm lấy tay cầm, Hàn Phi đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Em không có chìa khóa?"
"Để anh." Nhìn trái nhìn phải, thấy trong hành lang không có ác mộng khác, Hoàng Doanh hít sâu một hơi rồi mạnh mẽ đạp cửa phòng!
"Rầm!!"
Tiếng động lớn vang lên, Hoàng Doanh và Hàn Phi đều nhìn vào trong nhà. Trong gian nhà không lớn có một cabin trò chơi nhìn như quan tài, xung quanh dày đặc người chết đang đứng!