Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 988 - Chương 988: Cứu Chuộc Của Quỷ Thế Hệ Đầu

Chương 988: Cứu chuộc của quỷ thế hệ đầu Chương 988: Cứu chuộc của quỷ thế hệ đầu

"Mau đỡ lấy anh ấy!"

Vô Thường ôm lấy Hoàng Doanh đang rơi xuống, nhưng cũng chỉ ôm được trong một giây thì đã ném anh ấy đi.

Không phải là Vô Thường quá lạnh lùng, chủ yếu là bởi vì toàn thân Hoàng Doanh đều là máu đen của quỷ thế hệ đầu, ngoại trừ Hàn Phi, hình như không ai có thể đến gần.

Máy chơi game đã bị phá hủy, nhưng Hoàng Doanh vẫn đội mũ bảo hiểm chơi game kia. Vội vàng tiến lại gần, Hàn Phi muốn giúp Hoàng Doanh cởi mũ bảo hiểm chơi game xuống. Nhưng khi hai tay hắn ôm lấy mũ chơi game, máu đen đang chảy khắp cơ thể của anh đột nhiên bắt đầu lao về phía cơ thể hắn.

Không cho Hàn Phi có cơ hội phản ứng, chỗ máu quỷ kia đã chui thẳng vào trong cơ thể hắn, dung hợp với ý chí và linh hồn của hắn. Hai bên cực kì tương hợp, giống như chỉ có Hàn Phi mới có thể khống chế chỗ máu đen tối tuyệt vọng nhất đó.

"Anh Hoàng? Anh có nghe thấy em nói không?" Hàn Phi thử cởi mũ bảo hiểm chơi game xuống. Ngay khoảnh khắc được cởi ra, chiếc mũ đã vỡ vụn trong tay Hàn Phi, biến thành những mảnh vỡ hai màu đen trắng.

Lúc này hắn mới phát hiện ra, chiếc mũ chơi game mà Mộng đặt ở vị trí cốt lõi của nhà máy ác mộng là dùng những đoạn nhân sinh ghép lại với nhau, chiếc mũ chơi game giống như một chiếc hộp đen đơn giản chỉ có một lớp.

Thuận thế thu thập lại tất cả các mảnh vỡ, tiếp theo Hàn Phi sử dụng nhân cách chữa trị đối với Hoàng Doanh, xoa dịu nỗi đau tinh thần và sửa chữa linh hồn cho anh, kéo anh từ trên bờ vực hồn phi phách tán trở lại.

Ác mộng tầng thứ 11 bắt đầu sụp đổ, Hoàng Doanh cũng mơ mơ hồ hồ mở hai mắt ra. Anh đưa tay ra chỉ vào Hàn Phi, há miệng hồi lâu mới có thể thốt ra một chữ —— quỷ.

"Anh cảm thấy em là quỷ sao?" Hàn Phi tiếp tục sử dụng nhân cách chữa trị. Trong toàn bộ ác mộng cũng chỉ có hắn sở hữu năng lực chữa trị tinh thần và linh hồn, ai có thể nghĩ tới một hình phu cầm con dao đồ tể, thực ra là một bác sĩ chữa bệnh cứu người chứ?

Khi cơn ác mộng tan biến, Hoàng Doanh cũng từ từ tỉnh lại, đôi mắt anh đỏ ngầu, đáy mắt đều là oán hận.

Vừa rồi có một lượng lớn ác mộng chạy vào trong cơ thể anh, một phần máu đen của quỷ thế hệ đầu vẫn còn lưu lại trên da anh, đang từng chút một ngấm vào trong cơ thể. Anh Hoàng đi theo Hàn Phi không phải nói là ăn sung mặc sướng, nhưng cũng có thể coi là "không phải lo cơm ăn áo mặc".

"Trong mũ chơi game kia có ẩn giấu một số ký ức, tiếng gọi lúc trước mà em đã nghe thấy chính là phát ra từ những ký ức đó..." Hoàng Doanh vừa mới khôi phục một chút sức lực đã vội vàng mở miệng. Bộ dạng vội vã của anh giống như là đang hấp hối buộc phải nói những lời này với Hàn Phi vậy, chậm một giây cũng không được.

"Ký ức gọi em là của ai lưu lại? Chẳng lẽ là bố mẹ của em?" Trái tim của Hàn Phi dần dần treo lên, hắn tập trung toàn bộ sự chú ý nhìn chằm chằm vào Hoàng Doanh.

Khẽ lắc đầu, Hoàng Doanh chỉ vào máu đen trên người mình: “Là chủ nhân của dòng máu này lưu lại, nó là con quỷ đầu tiên xuất hiện trên thế giới, nó ngu ngơ không biết gì. Trên người nó mang theo cảm xúc tiêu cực và tuyệt vọng sâu sắc của con người. Tất cả những ai đến gần nó đều sẽ bị nguyền rủa, không chỉ mang vận xui cả đời mà còn phải chịu số phận éo le, chết một cách vô cùng thê thảm.”

"Thế thì có liên quan gì đến em?" Hàn Phi nhớ rất rõ, quỷ thế hệ đầu đã xuất hiện từ cách đây rất lâu rồi, hẳn là tồn tại cùng một thời đại với chủ nhân đời đầu tiên của hộp đen, còn sớm hơn Phó Sinh rất nhiều rất nhiều năm.

"Tất cả mọi người đều sợ hãi quỷ thế hệ đầu, có một số người tìm đủ mọi cách để tiêu diệt nó, nhưng cũng có một bộ phận rất ít người từng ra tay giúp đỡ nó. Cũng chính một bộ phận rất ít người này đã khiến cho quỷ thế hệ đầu cảm nhận được sự ấm áp của thế giới, khiến cho cơ thể tràn ngập những cảm xúc tiêu cực của nó xuất hiện một chút bất thường." Hoàng Doanh dường như đang kể một giấc mộng rất dài, giấc mộng đó đủ dài đến mức chôn vùi thời gian: "Nếu như so sánh quỷ thế hệ đầu với thế giới tầng sâu, thì chút bất thường đó giống như em."

"Có thể nói đơn giản hơn một chút không?" Hàn Phi gia tăng sức lực chữa trị, để Hoàng Doanh khôi phục lý trí nhanh hơn.

“Quỷ thế hệ đầu là một loại tuyệt vọng thực sự, không có bất kỳ sinh cơ và dục vọng nào, nó thậm chí càng nguyện ý tự hủy diệt chính mình. Nhưng điều bi ai là chừng nào trên thế giới còn không ngừng nảy sinh tuyệt vọng, thì nó sẽ không thể thực sự biến mất." Trong ký ức Hoàng Doanh cảm nhận được loại tuyệt vọng đó, đến chết cũng không thể, chỉ có thể vĩnh viễn chịu đựng sự đau khổ và gục ngã trong đau đớn.

"Nhưng ở trong thế giới ký ức điện thờ, quỷ thế hệ đầu mà em nhìn thấy là một cỗ thi thể mà! Chứng tỏ sau đó nó đã thành công bị giết chết!" Hàn Phi đã gặp quỷ thế hệ đầu rất nhiều lần, đối phương thường xuất hiện dưới hình thái thi thể xuất hiện trong các kí ức của không thể nhắc đến.

"Nó chưa bao giờ chết thực sự, chỉ bị tước bỏ ý thức của bản thân thôi." Hoàng Doanh nỗ lực nhớ lại những ký ức mà mình đã nhìn thấy: "Những người không từ thủ đoạn muốn tiêu diệt quỷ thế hệ đầu, toàn bộ đã bị nó giết chết. Ngược lại những người muốn giúp đỡ, đã nhận được sự chấp thuận của nó. Bọn họ cùng nhau tìm ra một cách, có thể khiến quỷ thế hệ đầu không còn cảm thấy tuyệt vọng, đó chính là tước bỏ ý thức của bản thân."

"Quỷ thế hệ đầu không có ý thức của bản thân?"

"Đúng vậy, ý thức chủ thể của nó là tuyệt vọng vô biên, bộ phận ý thức này bị phong ấn ở một nơi không có ai biết; còn một cảm xúc bất thường được sinh ra từ sâu trong linh hồn của quỷ thế hệ đầu thì bị ẩn giấu ở trong cơ thể của con người, khi một ngày nào đó tuyệt vọng của ý thức chủ mất kiểm soát bùng phát, chỉ có ý thức bất thường đó mới có thể chữa trị cho quỷ thế hệ đầu." Hoàng Doanh đang nói về ký ức mà anh nhìn thấy, nhưng Hàn Phi lại cảm thấy như đang soi gương.

Đứng lên, Hàn Phi cảm thấy những lời mà Hoàng Doanh nói nếu áp vào mình và tiếng cười điên cuồng thì có vẻ ăn khớp: "Người bị ý thức bất thường của quỷ thế hệ đầu chiếm giữ, có phải đều sở hữu nhân cách chữa trị không?"

"Cái này anh không biết, nhưng trong kí ức nói rằng tất cả những người bị cảm xúc bất thường chiếm giữ, đều là hy vọng trong tuyệt vọng sâu sắc nhất. Bọn họ thường là cả một đời bất hạnh, nhưng lại cả một đời lương thiện." Hoàng Doanh rất nghiêm túc nhìn Hàn Phi: "Cái này đầu tiên loại trừ em, quỷ chết trong tay em, anh thậm chí còn không thể đếm được hết số lượng."

"Nếu như em không lương thiện, sẽ liều mình đi cứu những người chơi kia chắc? Bọn họ đối với em mà nói chẳng qua chỉ là những người xa lạ thôi." Hàn Phi ra hiệu cho Hoàng Doanh nói tiếp.

"Tia ý thức bất thường kia của quỷ thế hệ đầu cắm rễ sâu trong linh hồn. Khi một linh hồn tiêu tán sẽ tiến vào cơ thể của một đứa trẻ khác. Tiêu chuẩn lựa chọn cụ thể trong kí ức không có đề cập, nhưng ý thức kia rất thích gặp những đứa trẻ có cảnh ngộ tương đồng với mình." Khi nói đến đây, Hoàng Doanh phát hiện Hàn Phi như bị sét đánh vậy, dọa anh sợ tới mức không dám tiếp tục nói: "Em làm sao vậy?"

"Em... đột nhiên nghĩ tới một chuyện." Hàn Phi đứng ở trong thành phố đang dần dần tiêu tán: "Đứa trẻ số 0 sau đêm màu máu trở thành tiếng cười điên cuồng, cũng sau đêm đó em bắt đầu cuộc sống thay thế anh ta, anh ta giấu bản thân ở trong tuyệt vọng sâu nhất, để em bước lên sân khấu."

Hàn Phi nghĩ đến một khả năng, nhưng hắn không dám tùy tiện nói ra suy đoán này, bởi vì ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút sởn gai ốc.

Hoa song sinh, tuyệt vọng sâu sắc nhất, chủ nhân của hộp đen, vong hồn vây xung quanh máy chơi game, những điều này dường như đã sớm ám chỉ cho hắn từ lâu.

"Hóa ra kịch bản đầu tiên mà em đóng vai chính, chính là Hoa song sinh do vận mệnh đã viết sẵn từ trước."

Hít sâu một hơi, Hàn Phi nhìn hai tay của mình. Máu đen của quỷ thế hệ đầu đã hoàn hảo dung hợp với cơ thể hắn, hiện tại hắn không hề có chút cảm giác khó chịu nào.

"Sau khi dung hợp với máu của quỷ thế hệ đầu, Phó Sinh và những người con của ông đã biến thành quỷ không thể nhắc đến, nhưng mình lại không..."

Thấy tinh thần của Hàn Phi không ổn định cho lắm, Hoàng Doanh hơi lo lắng: "Có muốn anh tiếp tục không?"

"Nói đi, hãy nói cho em biết tất cả những gì anh nhìn thấy." Hàn Phi chuyển đến một viên gạch và ngồi xuống bên cạnh Hoàng Doanh, hắn cẩn thận lắng nghe.

Hoàng Doanh không chút che giấu, anh kể cho Hàn Phi tất cả những gì mình nhìn thấy, cho đến khi ác mộng tầng thứ 11 hoàn toàn vỡ vụn.

Thành phố được xây dựng mô phỏng thế giới tầng sâu đã bị quỷ văn của Hàn Phi hấp thụ, những người chơi không bị Mộng mê hoặc cũng thuận lợi rời đi. Nhưng những người chơi đã mất ý thức bản ngã và chủ động đứng về phía Mộng thì bị kéo vào trong đêm tối sâu hơn.

Mở hai mắt ra, Hàn Phi và Hoàng Doanh trở lại bệnh viện của khu thành chủ, hai người dừng lại ở nơi cách điện thờ không xa.

Sương xám vẫn chưa tiêu tán, trong sương mù nồng nặc một mùi máu tanh.

"Đi tiếp về phía trước hẳn là có thể chạm vào điện thờ rồi." Hoàng Doanh có cảm giác không chân thật, tinh thần và linh hồn của anh đã trải qua những thay đổi lớn trong ác mộng tầng thứ 11. Những ác mộng trong nhà máy ác mộng không bị Hàn Phi giết chết toàn bộ đều tiến vào trong cơ thể của hắn, khiến hắn nhận được lợi ích rất lớn.

“Tạm thời đừng đi về phía trước nữa.” Điện thờ gần trong gang tấc nhưng lúc này càng phải cẩn thận, Hàn Phi biết rất rõ sự khủng khiếp của Mộng, đối phương tuyệt đối sẽ không ngồi yên chờ đợi.

"Anh cũng nghĩ như vậy." Hoàng Doanh nhìn dấu ấn ác mộng trên người mình: "Chỉ cần đến gần điện thờ, anh sẽ cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, sức mạnh đó dường như có thể dễ dàng khiến cho anh hồn phi phách tán."

"Cẩn thận dong thuyền vạn năm, hiện tại trạng thái của em không tốt, chờ sau khi tu dưỡng xong rồi hãy quay lại." Dứt khoát xoay người, Hàn Phi không chút do dự nói: "Lần sau tiến vào, chính là lúc quyết định thắng bại với Mộng, em sẽ mang 4 triệu người chơi ra ngoài.”

Lấy thịt do Từ Cầm nấu ra, Hàn Phi ăn ngấu ăn nghiến để hồi phục sức lực, đồng thời cũng thu những người hàng xóm trong cư xá Hạnh Phúc vào trong quỷ văn.

"Đi thôi, bên ngoài còn có rất nhiều người chơi đang đợi anh." Hàn Phi dành thời gian dạy cho Hoàng Doanh một chút kỹ năng diễn xuất, để anh có thể giả bộ tự nhiên hơn.

Chờ sau khi Hoàng Doanh đeo mặt nạ bậc thầy diễn xuất lên, cả hai lần lượt bước ra khỏi bệnh viện.

Tiếng reo hò của mọi người gần như xua tan sương xám gần bệnh viện. Những người chơi kia tựa hồ đã sớm nhận được tin tức, trong ba lớp ngoài ba lớp chen chúc ở cửa ra vào của bệnh viện, trận chiến này Hàn Phi mất thời gian hơn rất nhiều so với lần trước.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Hoàng Doanh và Hàn Phi mặt đều tràn đầy nghi ngờ, vẫn là sau khi có người nhắc nhở bọn họ mới biết, những người chơi hàng đầu của top 100 guild game đã thành công thoát khỏi ác mộng.

Lúc đó khi bọn họ bị nhốt trong bệnh viện, không phân biệt được mộng cảnh và hiện thực, suýt chút nữa đã bị tiêu diệt toàn đội. Vào thời khắc mấu chốt, Hoàng Doanh đã gây ra một cơn bão.

Những người chơi bị lạc cũng không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, khi bọn họ lấy lại được ý thức và khôi phục được lý trí, đã nhìn thấy Hoàng Doanh từ trên cao rơi xuống ở trung tâm thành phố.

Xung quanh Hoàng Doanh đã hoàn toàn biến thành phế tích, dường như đã diễn ra một trận chiến cực kỳ thảm khốc!

Có thể thấy rõ ràng là người chơi số 1 Hoàng Doanh đã cứu bọn họ!

Chìm sâu trong tuyệt vọng, sắp chìm vào ác mộng mãi mãi, vẫn có một người nguyện ý một mình chiến đấu với cả thành phố, giải cứu tất cả mọi người, người như vậy đại khái chính là một anh hùng.

Trước đây vẫn có những người chơi hàng đầu không phục Hoàng Doanh, nhưng bây giờ những người chơi không phục kia còn bảo vệ anh hơn bất kỳ ai khác.

Chat room công khai của những người chơi đang sôi sục, Hoàng Doanh không chỉ trở lại một cách kỳ tích, mà còn cứu tất cả mọi người. Sự tuyệt vọng trước đây của những người chơi đã bị cuốn trôi sạch sẽ, những người chơi đứng về phía Mộng thì tâm trạng phức tạp. Bản tính của bọn họ muốn ủng hộ Hoàng Doanh, nhưng nhân tính bị Mộng bóp méo của bọn họ lại ép bọn họ phải giết chết anh.

"Ác mộng tầng thứ 11 khó khăn hơn một chút so với những gì tôi tưởng tượng." Hoàng Doanh và Hàn Phi không có nói trước với nhau, anh không biết hắn đã nói mình tiến vào ác mộng tầng thứ 12. May thay Hoàng Doanh biết nói nhiều ắt sẽ sai, anh không nhiều lời, chỉ nở một nụ cười nhạt trên mặt.

Trở lại trụ sở của cư xá Hạnh Phúc, top 10 guild game hàng đầu đã đích thân đến viếng thăm. Lần này bọn họ thật lòng biết ơn Hoàng Doanh, chính anh đã giúp bọn họ giữ được gia sản, giữ được "uy lực" duy trì trật tự.

“Không cần cảm ơn tôi, đây là việc tôi nên làm.” Hoàng Doanh ngồi ở trên ghế hội trưởng, bình đẳng nhìn mọi người: “Mục tiêu của chúng ta là một, tôi sẽ làm hết sức mình để mang tất cả người chơi rời đi, hoàn thành nhiệm vụ tôi đã hứa."

Chỉ vài câu đơn giản nhưng từ trong miệng của Hoàng Doanh nói ra lại vô cùng nhiệt huyết. Những người chơi chen chúc bên ngoài cư xá Hạnh Phúc, dường như chỉ cần nhìn thấy Hoàng Doanh bọn họ sẽ tràn đầy hy vọng, như thể bầu trời đêm trên đầu cũng được chiếu sáng vậy.

Hàn Phi trong bóng tối yên lặng gặm tim lợn. Nhìn thấy cảnh tượng này hắn cũng rất vui vẻ, khóe miệng đột nhiên giật giật, nhưng vẫn không thể lộ ra một nụ cười chân chính.

"Anh Hoàng đã biết trước chân tướng của game này, cho nên ngay từ ngày đầu tiên chơi game, anh ấy đã nỗ lực và liều mạng hơn bất kỳ người chơi nào khác, anh ấy xứng đáng có được tất cả."

Thu lại ánh mắt, Hàn Phi xoay người rời đi. Hắn vui vẻ không phải bởi vì cảm thấy cảnh tượng này rất buồn cười, mà bởi vì cảm thấy nếu một ngày nào đó mình ngã xuống, cũng sẽ có người khác giơ cao ngọn đuốc mà hắn đã dùng cả cuộc đời thắp lên.

Bình Luận (0)
Comment