Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 989 - Chương 989: Bế Tắc Do Mộng Sắp Đặt

Chương 989: Bế tắc do Mộng sắp đặt Chương 989: Bế tắc do Mộng sắp đặt

Lãnh đạo cấp cao của top 100 guild game đều bày tỏ lòng biết ơn đối với Hoàng Doanh, mọi người cũng nhân cơ hội này để thảo luận về tương lai một lần nữa.

Hàn Phi không tham dự cuộc họp, hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Lặng lẽ rời khỏi trụ sở của cư xá Hạnh Phúc, Hàn Phi gửi những mảnh vỡ đen trắng mà mình mang ra từ ác mộng tầng thứ 11 đến quảng trường trung tâm.

Mũ bảo hiểm chơi game của ác mộng tầng thứ 11 là do các mảnh vỡ đen trắng ghép với nhau tạo thành. Sau khi mộng cảnh tiêu tan đã để lại số lượng vô cùng khả quan, lần này đủ để số 2 ghép ra thứ gì đó rồi.

Tiến vào phòng riêng của số 2, Hàn Phi không tìm được chỗ nào để đặt chân nữa, bởi vì trên mặt đất chồng chất một tầng dày các tài liệu.

"Cứ giẫm lên đi, những tài liệu này tôi đã xem hết rồi, không có giá trị gì mấy." Dường như đã sớm cảm nhận được sự tồn tại của Hàn Phi, biểu cảm của số 2 nghiêm túc, ánh mắt nhìn Hàn Phi cũng hơi kì lạ: "Có phải anh đã hấp thu thứ gì trong ác mộng không?"

"Sao cậu biết?" Vẫn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Hàn Phi ngồi xuống bên cạnh số 2: "Tôi và số 0 hình như có tồn tại một mối liên hệ nào đó với ý thức của quỷ thế hệ đầu, trong ác mộng tầng thứ 11, tôi đã hấp thụ máu của quỷ thế hệ đầu."

“Máu của quỷ thế hệ đầu…” Trong mắt số 2 lóe lên một sự đồng tình. Đứa trẻ thông minh hơn cả bộ não AI này rất ít khi bộc lộ cảm xúc của mình, cho nên chỉ cần một chút thay đổi biểu cảm trên mặt cũng sẽ khiến Hàn Phi cảm thấy bất an.

"Thế thì làm sao? Sau khi tôi hấp thụ máu của quỷ thế hệ đầu, vận mệnh đã bị thay đổi rồi?" Hàn Phi truy hỏi.

Số 2 mím môi, do dự một lát mới ngẩng đầu nhìn Hàn Phi: "Vận mệnh của anh biến mất rồi."

"Ngay cả cậu cũng không nhìn thấu vận mệnh của tôi nữa rồi ư?"

"Không." Số 2 lắc lắc đầu: "Rất nhanh nữa thôi anh sẽ nghênh đón cái chết theo đúng nghĩa thực sự, hồn phi phách tán, bị xoá sạch mọi vết tích trên thế giới, giống như... chưa từng tồn tại."

Nghe thấy lời nói của số 2, Hàn Phi ngây ra. Hắn vừa mới biết được bí mật của quỷ thế hệ đầu, lại có được sự giúp đỡ của con trai lớn của Phó Sinh, mọi chuyện dường như đã có chuyển biến tốt, nhưng số 2 lại đột nhiên nói rằng mình sẽ chết.

"Sinh mệnh của tôi đã bước vào lúc đếm ngược rồi?"

"Ừ."

"Không sao cả, chết thì chết, chỉ cần khi còn sống cố gắng hết sức là được." Hàn Phi không chút sợ hãi xòe hai tay ra.

"Tôi vốn tưởng rằng anh sẽ hỏi tôi, mình còn có thể sống bao lâu nữa?" Số 2 không nghĩ rằng Hàn Phi lại điềm tĩnh như vậy. Cái chết, hồn phi phách tán, bị tất cả mọi người lãng quên cũng không lay chuyển được người thanh niên trước mắt.

"Biết ngày tháng cụ thể cũng vô nghĩa, chỉ càng tăng thêm nỗi sợ hãi, không bằng chiến đấu đến cùng, cho dù chết cũng không hối hận." Hai tay Hàn Phi cầm những mảnh vỡ màu đen trắng, thử ghép chúng lại với nhau. Những những mảnh vỡ này thuộc về những người khác nhau, dùng vũ lực không thể khiến bọn chúng dung hợp.

"Thực ra cho dù anh có hỏi tôi ngày tháng cụ thể, tôi cũng sẽ không nói cho anh biết." Số 2 hơi mệt, nó dựa vào lưng ghế, như thể tự nói với chính mình: "Bắt đầu từ lúc anh tiến vào điện thờ của con trai lớn Phó Sinh, vận mệnh của rất nhiều người trong thành phố này đã bị thay đổi. Mộng đã không còn nương tay, không thể nhắc đến ác độc nhất đó muốn làm hết sức mình đối phó với anh."

"Tôi sẽ không ngồi yên chờ chết." Đáy mắt Hàn Phi cháy lên ngọn lửa tham lam, dã tâm của hắn thúc đẩy bản thân tiến về phía trước. Mộng muốn giết chết hắn, hắn cũng muốn Mộng phải hồn phi phách tán.

Nhìn ra được suy nghĩ của Hàn Phi, số 2 mở miệng định nói gì đó, nhưng sau khi suy nghĩ, nó lại thay đổi: "Tôi cũng đã từng có sai lầm cho nên vận mệnh mà tôi nhìn thấy không nhất định là tương lai. Nhưng có một điểm có thể chắc chắn, sự trả thù của Mộng với anh đã bắt đầu rồi."

Số 2 vừa nói xong câu này, Hàn Phi liền nhận được tin nhắn do Bạch Hiển gửi, hy vọng hắn lập tức đến một khách sạn gần cư xá Hạnh Phúc, có một vị khách từ xa đến tìm hắn.

Đặt mảnh vỡ đen trắng xuống, Hàn Phi khoác áo choàng lên che hết người. Hắn đang định đi thì số 2 lại nói tiếp: "Tốt nhất anh hãy tìm thời gian trở về hiện thực một chuyến."

"Trở về hiện thực?"

"Muốn giết chết anh, cách đơn giản nhất không phải là ra tay trong thế giới tầng sâu, mà là trong hiện thực, Mộng sẽ làm mọi thứ, anh có thể đã bị nhắm mục tiêu rồi."

"Chờ tôi bận xong, sẽ đăng xuất khỏi game."

"Đúng rồi, tôi có 'mượn' người phụ trách kỹ thuật của Deep Space Technology một chiếc hộp nhỏ để truyền thông tin, tài liệu trong đó có thể giúp ích cho anh." Số 2 đưa cho Hàn Phi một chiếc hộp màu trắng mới tinh: "Tôi đã kiểm tra gần như tất cả ác mộng từ tầng thứ 3 trở lên, tìm được phần lớn thông tin của chủ nhân ác mộng. Trong số bọn họ có người nhà vẫn còn sống, anh có thể sử dụng tài liệu này để liên lạc với bọn họ."

"Cho dù có tìm được những người kia thì có ích lợi gì?" Hàn Phi nhận lấy hộp trắng: "Chẳng lẽ cậu muốn đón tất cả bọn họ vào trong game hay sao? Đây là một dự án vô cùng lớn."

"Ác mộng tuy đáng sợ, nhưng cũng là một cầu nối giữa sinh tử, để bọn họ có thể nhìn thấy nhau, cũng có thể khơi dậy lương tri và nhân tính của bọn họ." Không nói thêm nữa, số 2 ra hiệu Hàn Phi có thể đi.

Vội vàng trở về, xung quanh cư xá Hạnh Phúc đều là người chơi. Khách hẹn gặp hắn hiển nhiên là không muốn bị người chơi phát hiện, nên mới lựa chọn nơi khác để gặp mặt.

Gõ gõ cửa khách sạn, Hàn Phi rất nhanh đã cảm giác được có gì đó không đúng. Trong không khí thoang thoảng có mùi máu tanh, cho dù trong khách sạn bật điều hòa gió ấm, nhưng nhiệt độ so với bên ngoài vẫn thấp hơn rất nhiều.

“Hàn Phi, bên này!” Bạch Hiển bước đến trước, dẫn Hàn Phi đi tới phòng 001.

Mặt sau của cánh cửa gỗ dính đầy máu, quản lý Quỷ của công viên vui chơi thân mang trọng thương và cư dân của tòa nhà chết chóc thương nhân tiền giấy đứng bên trong căn phòng.

“Sao hai người lại tới đây?” Hàn Phi vẫn muốn để quản lý Quỷ chủ trì đại cục ở công viên vui chơi, không ngờ ông lại men theo lối đi tới thế giới tầng cạn.

"Không thể nhắc đến trong thế giới tầng sâu đã phát động tấn công với chúng tôi, lối đi suýt chút nữa bị cướp mất, vị cảnh sát đêm kia đã bị mất một cánh tay." Quản lý Quỷ với sắc mặt rất xấu, ông trông như lại trở về nhiều năm trước, điểm thời gian mà Tân Hỗ lần đầu tiên đối mặt với tai họa lớn.

"Là Mộng ra tay?" Hàn Phi cau mày, bên này mình vừa phá vỡ quy tắc của ác mộng, không thể nhắc đến của thế giới tầng sâu đã lập tức bắt đầu ra tay. Hai bên đều vô cùng quyết đoán, không chút chậm trễ và do dự.

“Không phải Mộng, nhưng Mộng cũng sắp tới rồi.” Quản lý Quỷ đẩy thương nhân đến phía trước, vị thương nhân vô cùng yêu tiền lấy ra một xấp tiền giấy từ trong túi tiền lớn, sau đó lại lấy ra một vài bức tranh sơn dầu toát lên hận ý: "Những bức tranh này là người thợ sơn trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đưa cho cậu, cậu có thể tự mình trải nghiệm một chút."

Hàn Phi cầm bức tranh sơn dầu thứ nhất lên, cảnh tượng trong tranh xuất hiện xung quanh Hàn Phi. Hắn nhìn thấy bầu trời đêm của thế giới tầng sâu bị máu nhuộm đỏ, tiếng cười điên cuồng bao trùm mấy khu vực mà Hàn Phi chiếm cứ.

Nhưng bên ngoài những khu vực đó, một khí tức cực kì khủng khiếp trong đêm tối lúc ẩn lúc hiện, ở đường chân trời xa hơn thì bụi mộng tung bay, làn sóng ác mộng cực lớn đang từ khu vực cốt lõi của thế giới tầng sâu tuôn đến.

Cầm tiếp bức tranh thứ hai lên, Hàn Phi nhìn thấy ở cửa của công viên vui chơi có một người đàn ông cao gầy đang đứng. Mọi thứ trên người anh ta đều là màu đỏ như máu, cả người dường như là được cấu thành từ máu tươi vậy.

Với tư cách là hận ý, Trang Văn chỉ mới đánh một lần với anh ta, hồn thể đã chia năm xẻ bảy. Trang Văn phải trả giá rất lớn, nhưng người máu kia lại không chút thương tích, chỉ là nguyền rủa của tòa nhà chết chóc đem đến cho anh ta một chút phiền phức mà thôi.

Khí tức khủng khiếp của không thể nhắc đến trên người đàn ông hóa thành sương máu, phàm là kiến trúc bị sương máu bao phủ đều như có sự sống, biến thành quái vật bị người máu điều khiển.

Tuyến phòng thủ vành đai của công viên vui chơi cứ như vậy bị phá vỡ, cho đến khi tiếng cười điên cuồng thao túng sức mạnh của điện thờ công viên vui chơi mới áp chế được người máu.

Nhưng điều tồi tệ là, cùng lúc đó, có một con cự thú đen xì khổng lồ đã trèo lên tòa nhà chọc trời. Con quái vật đó dường như đại diện cho thú tính còn sót lại trong trái tim của tất cả những người sống, hung bạo, giận dữ, vô cùng hung hãn.

Đại quỷ và thầy giáo của Lệ Tuyết liên thủ mới miễn cưỡng ngăn chặn được nó. Chiến đấu sinh tử, con cự thú kia không hề bị thương quá nghiêm trọng, nhưng thầy giáo của Lệ Tuyết đã bị cắn đứt một cánh tay.

Điều đáng sợ hơn là, vết thương sau khi bị cự thú cắn không thể lành lại được. Tay của thầy giáo Lệ Tuyết dường như vĩnh viễn đã bị cự thú phong ấn trong bụng.

Tiếp theo Hàn Phi cầm bức tranh sơn dầu cuối cùng lên, nhà của đồ tể trong ngõ Súc Sinh bị cải tạo thành một quán ăn nho nhỏ.

Trong quán ăn chỉ mở vào đêm khuya này không có khách hàng, không có đầu bếp, cũng không có nguyên liệu, chỉ có một điện thờ dùng nguyền rủa cấu tạo nên.

So với điện thờ của Phó Sinh và Cao Hưng, điện thờ này giống như một đứa trẻ mới lọt lòng, thần văn còn vẫn chưa được khắc hết, khuôn mặt của tượng thần cũng vô cùng mơ hồ.

“Từ Cầm?” Hàn Phi nhớ trước đây hình như mình có thuận miệng nói với Từ Cầm, muốn cùng cô mở một quán ăn. Hắn không hề để trong lòng, nhưng câu nói đó đã được cô nhớ kỹ.

Trong bức tranh có một khí tức lạnh lẽo âm u đang lan ra. Bên ngoài quán ăn của ngõ Súc Sinh, có một cái bóng mơ hồ đang đứng. Không ai có thể nhìn thấy bản thể của nó, chỉ có thể cảm nhận được những cảm xúc tiêu cực khác nhau đang toát ra từ trên người nó.

Cái bóng đen này cũng là một không thể nhắc đến, nó bị hấp dẫn bởi nguyền rủa trên người của Từ Cầm, cho nên nhắm vào điện thờ vẫn đang được xây dựng trong quán ăn.

Nếu như không phải tiếng cười điên cuồng khiến người máu sợ hãi rút lui rồi tới kịp thời, điện thờ của Từ Cầm chắc chắn sẽ bị bóng đen phá hủy.

"Ba vị không thể nhắc đến?" Nhìn bức tranh sơn dầu của người thợ sơn, Hàn Phi nắm chặt hai tay, ngón tay xương cốt kêu răng rắc.

Đối với Mộng và quỷ trong thế giới tầng sâu, đây chỉ là một lần thăm dò lẫn nhau mà thôi.

Bản thể của Mộng còn chưa xuất hiện, bên phía Hàn Phi toàn bộ gia sản đều đã bại lộ. Cái chờ đợi đám người Hàn Phi ở lần tiếp theo, có khả năng sẽ là hủy diệt thực sự.

Hàn Phi phá vỡ điện thờ của Mộng đặt trong thế giới tầng cạn, vậy thì Mộng sẽ tiến hành báo thù trên sân nhà riêng trong thế giới tầng sâu của chính mình. Mưa to gió lớn sắp ập đến, sóng lớn hoành hành, thề sẽ nhấn chìm công viên vui chơi.

"Theo suy đoán của tôi, Mộng nhiều nhất chỉ cần ba đêm là có thể tới. Dựa theo hiểu biết của tôi về nó, chỉ cần nó đã xác định được mục tiêu thì sẽ cắn chặt không buông, cho nên cậu đừng ôm bất kì tin tưởng vào sự may mắn. Nhất định phải chuẩn bị tốt cho việc đối đầu trực diện với Mộng." Quản lý Quỷ cũng biết áp lực của Hàn Phi rất lớn, nhưng ông phải nói sự thật cho hắn biết: "Cậu phải tranh thủ thời gian phá hủy điện thờ Mộng đặt ở thế giới tầng cạn, đừng để những người sống bị mắc kẹt ở đây trở thành gánh nặng của cậu, mà phải tìm cách để bọn họ trở thành trợ lực cho cậu."

"Tôi cũng đang rất nỗ lực để thu phục bọn họ."

"Không chỉ có bọn họ, mà còn có những người trong hiện thực." Quản lý Quỷ tồn tại cùng thời đại với Phó Sinh, ông biết rất rõ về cách vận hành của công viên vui chơi vào thời điểm đó: "Bất kể lựa chọn cuối cùng của cậu là gì, ít nhất hiện tại vì để bảo vệ cho những người trong hiện thực không bị quỷ thần quấy rầy, cậu mới đi đến bước này, cho nên những người được cậu bảo vệ về lý nên giúp đỡ cậu!"

"Ông bảo tôi giống như Phó Sinh, đi nhờ cậy vào sức mạnh của hiện thực?"

"Chớ xem thường tín ngưỡng và chấp niệm của những người sống, hiện tại chỉ có giành được mọi sức mạnh chúng ta mới có cơ hội vượt qua cửa ải khó khăn này." Quản lý Quỷ rất nghiêm túc nhìn Hàn Phi: "Tôi đến đây không phải là để bảo cậu quay lại thế giới tầng sâu giúp đỡ, mà là muốn cậu nhanh chóng làm tốt việc của mình, phá hủy tất cả các điện thờ của Mộng, đến hiện thực nhận được nhiều sự giúp đỡ hơn.”

"Những người trong hiện thực có thể giúp đỡ chúng ta chống lại Mộng không?" Hàn Phi vẫn còn nhớ đến ác mộng của con trai lớn Phó Sinh. Khi Phó Sinh hy sinh bản thân để phong ấn tất cả các lối đi, những người sống trên mặt đất lại phản bội ông không chút do dự, phá vỡ đi thỏa thuận.

"Sở dĩ Mộng có thể mạnh đến mức khiến người ta sợ hãi, chính là bởi vì nó có thể phát triển vô tận, không ngừng thu thập ác mộng, nuôi dưỡng ác mộng để đạt được sức mạnh, mà nguồn gốc của sức mạnh này chính là trong hiện thực. Nếu như chúng ta có thể giải cứu những người đã rơi vào trong ác mộng, sức mạnh của Mộng sẽ bị suy yếu. Cứu một hai người thì không gây ra ảnh hưởng gì đối với nó, nhưng nếu hàng trăm, hàng ngàn, thậm chí hàng vạn người thoát khỏi ác mộng thì sao?" Hai tay của quản lý Quỷ đặt ở trên vai Hàn Phi, ông nhìn vào mặt của hắn: "Hiện tại chỉ có cậu có thể thay đổi, đừng để sự đen tối của thế giới này che mất hai mắt, hãy dùng đôi mắt này để đuổi theo ánh sáng."

Quản lý Quỷ chân thành dặn dò Hàn Phi. Ông biết con người sẽ làm ra những chuyện điên rồ như thế nào vì lợi ích, ông cũng biết con đường mà hắn lựa chọn không giống với chủ nhân trước đây của hộp đen. Vì vậy ông lo lắng hắn sẽ đi chệch hướng con đường ban đầu, bị buộc phải hủy diệt.

"Hãy để thương nhân ở lại đây đi, ba bức tranh sơn dầu mà anh ta mang đến đều mang theo năng lực và thiên phú hận ý của người thợ sơn. Hoa văn trên tranh sơn dầu sẽ không ngừng phát sinh thay đổi, cậu có thể thông qua những bức tranh sơn dầu đó nhìn thấy cảnh tượng của thế giới tầng sâu."

Sau khi nói xong mọi chuyện, quản lý Quỷ chuẩn bị rời đi. Ông có cách xuyên qua sương xám của Mộng, hơn nữa còn không bị phát hiện.

"Thật khó để làm suy yếu sức mạnh của Mộng, tên đó giỏi nhất trong việc đùa giỡn trái tim con người, nó sẽ không để mình dễ dàng đạt được mục đích." Hàn Phi cũng cho rằng quản lý Quỷ nói có lý. Sau khi gửi tin nhắn cho Hoàng Doanh và số 2, hắn bắt đầu tìm kiếm nhiệm vụ trong khu thành chủ.

Vài tiếng sau, nút thoát của Hàn Phi thành công sáng lên, hắn trốn vào trong phòng riêng của số 2 rời khỏi game.

Màu máu giáng xuống, quá trính đăng xuất khỏi game lần này Hàn Phi cảm thấy rất thoải mái. Màu máu bao trùm cả thành phố hô ứng với máu trong cơ thể hắn, như thể hắn và thế giới màu máu này là một vậy.

Còn chưa kịp cẩn thận cảm thụ, Hàn Phi đã trở về hiện thực, hắn cởi mũ bảo hiểm chơi game xuống. Khoảnh khắc đẩy cửa máy chơi game ra, cảnh tượng trong ác mộng dường như biến thành hiện thực.

Trong căn phòng của hắn chật kín người sống, có cảnh sát, có lãnh đạo cấp cao của Deep Space Technology, và rất nhiều chuyên gia.

"Hoàn toàn giống với tin nhắn nặc danh mà chúng ta nhận được! Hàn Phi là người chơi duy nhất có thể đăng xuất khỏi game!"

"Bản tài liệu giả được gửi ra từ thế giới tầng sâu chính là do cậu ấy gửi! Máy chơi game của cậu ấy đã được kích hoạt trong quá trình sao lưu dữ liệu!!"

"Có phải điều này chứng tỏ, các tố cáo khác trong thư nặc danh cũng đều là sự thật?"

"Hộp đen do cố chủ tịch Vĩnh Sinh Pharmaceutical để lại đã bị cậu ấy đánh cắp! Siêu tội phạm thứ ba ẩn náu ở Tân Hỗ chính là cậu ấy!"

Bình Luận (0)
Comment