Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 994 - Chương 994: Hoa Nở Dưới Biển Sâu

Chương 994: Hoa nở dưới biển sâu Chương 994: Hoa nở dưới biển sâu

Giọng nói trong nước biển vô cùng bình tĩnh, chuyện không thể nói với ai kia dường như anh ta đã suy nghĩ rất lâu, cho nên vào thời khắc đưa ra quyết định, anh ta bình tĩnh hơn bất kỳ ai.

Cuộc chia tay của biển tưởng như rất bất ngờ, nhưng thực ra lại ẩn chứa vô vàn điềm báo, trong mỗi một giọt nước biển đều có tiếng gọi nhưng người ta chỉ nghĩ đó là biển cả.

"Có thể trụ đến hiện tại, anh nhất định rất khó khăn."

Hàn Phi thử chủ động bơi xuống dưới, nhưng khi hắn bơi về phía biển sâu, tất cả mọi thứ của hắn lại đều bị lưu lại ở nguyên tại chỗ.

Quỷ văn trên cơ thể đang mờ dần, tận sâu của vùng biển này dường như chỉ có hắn mới có thể chạm tới.

Ký ức với những người hàng xóm dần dần bị tước bỏ, Hàn Phi quay đầu lại nhìn một cái, mọi người vẫn không hề rời đi.

Không có ai ngăn cản Hàn Phi, bọn họ chỉ duỗi tay ra, nếu như hắn muốn trở về, bọn họ sẽ dùng lực tóm lấy.

Sự mệt mỏi bao trùm toàn thân, không thể phân biệt được ban ngày và đêm tối, Hàn Phi muốn giao tiếp với giọng nói trong nước biển, nhưng đáp lại hắn là trầm mặc và chìm xuống.

Ánh sáng trên mặt biển đã biến mất, thứ soi sáng cho Hàn Phi là ký ức với những người hàng xóm.

"Tôi rõ ràng không muốn rời đi, nhưng thực sự rất đau khổ. Tôi không biết phải làm sao, tôi không muốn khiến mọi người phải buồn, nhưng tôi như sắp không thể kiên trì được nữa."

"Trong trái tim của tôi hình như có mọc ra một cái răng đã hỏng. Nó đau đớn âm ỉ, khiến toàn thân tôi run rẩy, nhưng tôi lại không tìm ra được biện pháp chữa trị nó, cho nên tôi đã do dự rất lâu, vẫn quyết định nhổ nó đi."

"Mọi chuyện đã kết thúc, anh có thể nói tôi ích kỷ."

Bóng đen trong biển cô độc trôi nổi, cả vùng biển lớn chỉ có Hàn Phi bơi về phía anh ta.

Quỷ văn trên người bị nước biển cuốn trôi, tất cả những gì Hàn Phi trải qua trong thế giới tầng sâu cũng biến thành bọt biển sắc màu. Hắn đang mất đi tất cả, nhưng vẫn bơi về phía biển sâu: “Bọn họ có cả thế giới bầu bạn, để tôi đến bầu bạn cùng anh."

"Anh đã làm rất tốt rồi, anh đã rất cố gắng rồi, cảm ơn anh có thể nghe những gì tôi nói, có thể chờ thêm một chút không."

"Để tôi bơi đến bên cạnh anh, để tôi được gần anh."

"Sâu trong biển rất lạnh, rất cô độc, rất tăm tối, giống như một cái lồng giam vô tận vô biên, giống như cuộc đời của tôi."

"Quá cố chấp, quá dịu dàng, quá để tâm, nên làm thế nào cũng không thể quên được, bọn họ không hiểu tại sao lại có một người như vậy."

"Đúng vậy, tôi yếu đuối, vô dụng, chỉ nói những điều này thôi đã giàn giụa nước mắt. Tôi không kiểm soát được chính mình, tôi cũng muốn đi ngắm diều, đi xem hoa nở, đi nuôi một con mèo, dắt theo con chó của tôi chạy bộ trên bãi cỏ, tôi đã từng có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn rời đi mà không đau khổ nữa."

"Tôi biết, những chuyện này không được phép nói, nhưng không được phép nói, thì bọn chúng vẫn cứ tồn tại."

"Không cảm thấy tuyệt vọng, thật đấy, tôi chưa bao giờ từng tuyệt vọng cả. Đối với tôi không có lựa chọn nào dẫn đến tuyệt vọng, chúng chỉ là lựa chọn của tôi, mà người định nghĩa tuyệt vọng cho tôi chính là các người."

"Hãy lại cười thật thoải mái, sau đó lại vén rèm đứng dưới nắng chiều, lại ôm lấy chính mình."

Giọng nói trong nước biển truyền đến trong tim, cuối cùng Hàn Phi cũng chạm được vào thi thể khổng lồ giống như là một hòn đảo đơn độc ở biển sâu.

Hắn đặt tay lên hòn đảo đơn độc, ôm hòn đảo vào vòng tay mình.

"Chúng ta đã đi xa như vậy."

"Chúng ta đã chịu đựng được lâu như vậy."

"Đừng để vùng biển này nhấn chìm, sau khi tỉnh mộng, trời sẽ sáng."

Quỷ văn của tiếng cười điên cuồng bị nước biển cuốn trôi, hiện tại Hàn Phi không còn gì hết. Trên hai cánh tay ôm hòn đảo đơn độc của hắn xuất hiện những vết máu đáng sợ, tất cả những gì xảy ra trong giọng nói đó đều đã xuất hiện trên người hắn.

Đầu óc choáng váng, không thể thở được, máu của Hàn Phi trôi nổi trong biển.

"Tôi không biết anh là ai, nhưng tôi biết hiện tại anh chắc chắn vô cùng bất lực."

"Khi trong lòng anh đã đưa ra lựa chọn đó, hẳn là đã thử qua tất cả các con đường khác, anh đã làm vô cùng tốt rồi, anh đã rất nỗ lực rồi."

Hai loại máu tươi khác nhau bốc lên từ biển sâu, chậm rãi hòa quyện, như thể có một bông hoa sặc sỡ đang nở rộ dưới đáy biển.

"Tôi với anh là cùng một loại người, thậm chí ngay cả lúc này, trong đầu tôi đều là ý nghĩ từ bỏ xuất hiện."

“Tôi nhốt mình trong phòng, tôi bác bỏ mọi thông tin, sau đó, tôi quên mất mình đã bắt đầu thay đổi từ khi nào.”

"Hình như là nhìn thấy cô gái đó, chuẩn bị trồng một bó hoa ở nơi mặt trời không bao giờ chiếu sáng."

"Tôi biết chậu hoa của cô ấy sẽ không bao giờ nở hoa, nhưng khi tôi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy, giống như nhìn thấy chính mình của rất lâu rồi."

"Tôi không muốn cô gái nhỏ đó giống như mình, vậy nên tôi sẽ đi làm một chuyện, tôi sẽ là mặt trời của bọn họ."

Máu quỷ trộn lẫn với máu tươi, thân thể của Hàn Phi dần dần chìm vào hòn đảo đơn độc, linh hồn của hắn chậm rãi dung hợp với thi thể khổng lồ.

Ngẩng đầu lên, Hàn Phi nhìn những người hàng xóm vẫn còn đứng ở trên con đường lúc đi tới, mọi người đều đang nhìn hắn.

“Đêm tối rất dài, nhưng sau khi tỉnh mộng, trời nhất định sẽ sáng.”

Tia ý thức cuối cùng dung nhập vào thi thể khổng lồ, Hàn Phi cũng không có cảm giác khó chịu, hắn tựa hồ đã trở về nhà của mình.

Hắn đã từng có trải nghiệm tương tự trong thế giới ký ức của điện thờ công viên vui chơi, nhưng lần này nó trôi chảy hơn so với trong ký ức, ý chí của hắn lan tỏa đến mọi ngóc ngách của thi thể.

Khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã biến thành cỗ thi thể khổng lồ đó, thi thể không biết đã chết bao nhiêu lâu rồi.

Xung quanh là biển sâu, cho dù kích thước cơ thể đã được phóng đại vô số lần, biển vẫn không có ranh giới như thế.

Không thể chạm vào đáy biển, đau khổ và tuyệt vọng kéo hắn tiếp tục chìm xuống, nhưng giọng nói trong biển đã biến mất.

Chậm rãi nắm chặt hai tay, Hàn Phi không nhìn đáy biển sâu thẳm nữa, hắn với thi thể cô độc trôi nổi trong biển sâu cùng ngẩng đầu lên.

Nơi này đã cách mặt biển rất xa, xa đến mức không thể nhìn thấy ánh sáng, xa đến mức không thể trở lại bình thường, nhưng Hàn Phi vẫn điều khiển thi thể duỗi tay ra.

Nước biển băng giá rửa sạch vết thương, chịu đựng cái lạnh và cơn đau buốt thấu xương.

Hắn đã kiệt sức, chỉ mỗi chiến đấu với cảm xúc của mình thôi đã vắt kiệt mọi sức lực.

Hắn muốn bơi ngược lên trên, nhưng cho dù hắn đã trải qua đủ loại khảo nghiệm khủng khiếp và tuyệt vọng trên đời, thì vẫn không làm được.

Rất khó, thực sự rất khó.

Chuyện trên bờ có thể dễ dàng làm được, dưới biển sâu lại tiêu hao toàn bộ ý chí. Cho dù Hàn Phi là một người như vậy, chuyện có thể làm cũng chỉ có thể là không để cho cánh tay đưa ra của mình buông xuống.

Đầu ngón tay liều mạng vươn lên trên, quỷ văn màu đỏ máu quấn quanh cổ tay hắn như một sợi dây.

Hàn Phi trong biển sâu nhìn thấy phía bên kia sợi dây, quỷ đến từ thế giới tầng sâu đang nắm chặt ký ức giữa bọn họ.

"Đừng chìm xuống! Cũng đừng buông tay!"

Ai rồi cũng sẽ rơi vào tuyệt vọng, ai rồi cũng sẽ suy sụp, ai rồi cũng sẽ gặp phải những vết thương không thể chữa lành, nhưng Hàn Phi rất may mắn. Khi sắp chìm xuống đáy biển thì những người từng được hắn ôm vào lòng đã liều mạng cứu lấy hắn.

Thi thể khổng lồ như hòn đảo đơn độc chìm trong biển kia, bám vào sợi dây được ngưng tụ từ quỷ văn màu máu. Vận mệnh của hai linh hồn tuyệt vọng quấn lấy nhau, không ai trong số bọn họ buông tay.

Bởi vì cảm nhận được nhịp tim của hắn, bởi vì mang theo hy vọng của hắn, bởi vì là chỗ dựa của nhau.

Sinh mệnh rất nặng, nặng như một vùng biển cả mênh mông vô tận; sinh mệnh cũng rất nhẹ, vài ba câu sẽ tiêu tan trong gió.

"Tôi không hiểu ý nghĩa của việc sống là gì, tôi chỉ muốn cùng anh ngắm sao lặn, mặt trời mọc."

"Đừng chìm xuống, đừng buông tay!"

Thi thể khổng lồ chìm trong đáy biển sâu được kéo lên từng chút một, những mảnh vỡ trong ký ức bộc phát ra với uy lực không thể tưởng tượng nổi, bọn chúng vô cùng nhỏ bé nhưng lại dám thách thức vùng biển sâu này. Từng bong bóng màu đen vỡ vụn, thi thể đắm chìm trong tuyệt vọng chậm rãi mở mắt ra. Trong đôi mắt tràn ngập đau khổ và nước mắt, đã có một sự dị thường, cảm xúc hiện lên trong mắt thi thể đó thuộc về Hàn Phi.

Cánh tay nặng trĩu khẽ lay động, cảm xúc của Hàn Phi bắt đầu khống chế thi thể cô độc, vảy máu trên bề mặt da chậm rãi vỡ vụn, hắn như thoát ra từ trong cái kén khổng lồ vô hình.

Thi thể cuộn tròn trong biển sâu, ngửa mặt lên trời, nắm lấy sợi dây đỏ như máu, sợi dây sẵn sàng lao xuống biển sâu để cứu hắn.

Nước biển lạnh giá ngang ngược cuốn trôi những vết thương cũ trên người. Nó giơ cánh tay còn lại bơi về phía mặt biển với những vết sẹo do những cơn bão trải qua hết lần này đến lần khác lưu lại!

Đuổi theo những tia sáng le lói trong ký ức, lắng nghe câu nói quen thuộc bên tai, nỗi đau và bi thương ở sâu thẳm đôi mắt của thi thể hòa vào biển sâu.

Hắn sẽ không bao giờ ca ngợi nỗi đau, mà chỉ sẽ cắn răng tiến lên phía trước trong đau đớn. Hắn hiểu rõ nỗi khổ tâm trong lòng mình hơn bất kỳ ai khác, hắn cũng biết bản thân dũng cảm đến nhường nào.

Hắn nên cảm thấy tự hào, hắn đã đánh bại một thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết!

Vô số ác mộng phía sau lưng, dưới chân là đại dương sâu không thấy đáy, chỉ có một mình hắn ở thế giới này, nhưng mắt hắn vẫn hướng về bầu trời.

"Tôi sẽ không chìm vào vùng biển sâu kia, cũng sẽ không rơi vào vũng lầy. Tôi không muốn tiếp tục thối rữa nữa, tôi muốn cất cao tiếng hát đến vận mệnh, cho dù khản giọng mất sức, cũng phải để cho chúng nghe được hồi đáp của tôi!"

Thi thể cô độc càng ngày càng gần mặt biển, bầu trời tối đen kịt, ác mộng nổi lên bão tố sóng dữ, nhưng không gì có thể ngăn cản hắn.

Nắm chặt lấy mọi thứ không thể quên, thi thể được hóa thành từ những cảm xúc tiêu cực trên thế giới bơi ra khỏi biển sâu!

Khi cái mũi được hít thở không khí trong lành trở lại, giông bão và sóng lớn đã dừng lại, cảm giác ngột ngạt mãi mãi không thể lay chuyển cũng biến mất lúc nào không hay, nó ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời.

Nhìn bầu trời xanh và những đám mây trắng tinh khiết, để những tia nắng ấm áp chiếu trên khuôn mặt.

Hai cánh tay dang rộng, hít thở hồng hộc, vết sẹo bị nước biển rửa sạch, lớp vỏ nặng nề từng lớp từng lớp rơi xuống, xiềng xích trên lưng bắt đầu vỡ vụn.

Những quy tắc cấu tạo nên thi thể và những cảm xúc tích tụ trong thi thể co rút vào bên trong, rót vào trái tim nóng hổi đang đập.

Gió biển thổi bay quá khứ bụi bặm, thi thể khổng lồ tiêu tán dưới ánh mặt trời, chỉ còn lại Hàn Phi trên mặt biển yên tĩnh.

Hắn lặng lẽ nằm trên mặt biển, trong tay đang ôm một chiếc hộp hai màu đen trắng.

Hai mắt nhắm nghiền chậm rãi mở ra, Hàn Phi dường như đã trải qua một giấc mộng dài đằng đẵng.

Bình Luận (0)
Comment