Tiếng cười điên cuồng là một tồn tại đặc biệt trong lòng Hàn Phi. Bản thân luôn cười như phát điên, gánh chịu nỗi đau và tuyệt vọng của mọi người, anh ta luôn cười cuồng loạn, giống như vĩnh viễn sẽ không bị đánh bại.
Trước khi tiếng cười điên cuồng soán thần thành công, mỗi lần Hàn Phi đăng nhập vào game, phía sau lưng đều có một người máu me đầm đìa. Trong thành phố sắc máu rơi xuống, hai người bọn họ lưng tựa lưng, là chỗ dựa của nhau. Có lẽ trong mắt bọn họ, đối phương sẽ không bao giờ gục ngã, luôn luôn đáng tin cậy.Đọc chương dịch mới nhất tại: vipTruyenGG.com
"Mình vẫn luôn coi tiếng cười điên cuồng là vị thần không thể nhắc đến, nhưng thật ra anh ta cũng là một con người giống như mình, cũng sẽ cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng."
Hàn Phi không biết tiếng cười điên cuồng còn có thể chống đỡ được bao lâu, hắn nhất định phải mau chóng hủy diệt tất cả các điện thờ của thế giới tầng cạn và chạy về thế giới tầng sâu, nơi đó có nhà, có người thân của hắn.
"Mộng đang đến gần hơn rồi."
Nhân vật phản diện trong phim luôn cho nhân vật chính đủ loại cơ hội, nhưng với một đối thủ như Mộng, một khi đã xác định được mục tiêu, nó sẽ dùng hết mọi thủ đoạn không chút e dè.
Hiện thực, thế giới tầng cạn, thế giới tầng sâu, tất cả đều bị tấn công.
Đứng ở trụ sở của guild game, Hàn Phi phảng phất như nhìn thấy xa xa nổi lên một làn sóng đen, hắn không hề có chỗ trốn.
Vài giờ sau, đêm hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc, Hàn Phi dẫn theo những người hàng xóm vội vã chạy tới tân thủ thôn ở khu thành chủ.
8 giờ lúc mặt trời mọc, những tân thủ lần lượt đổ bộ, trong đó có rất nhiều người ngay cả sống thôi cũng đã vô cùng khó khăn. Bình thường cả đời cũng không thể mua được chiếc máy chơi game đắt tiền, dành cả cuộc đời cũng không có cách tới được nơi này.
"Chú ý xung quanh! Không cho phép người chơi đến gần!”
Biểu cảm của Hàn Phi vô cùng nghiêm túc, những chuyện xảy ra trong hiện thực và thế giới tầng sâu đã mang đến cho hắn áp lực cực lớn.
Hai hận ý đứng đầu, mấy oán niệm hộ tống, Hàn Phi và những tân thủ tập hợp đông đủ, hắn đại khái kể lại tình huống trong thành, cùng với một số thao tác cơ bản. Tiếp theo, hắn dẫn mọi người đi về phía quảng trường trung tâm khu thành chủ.
Những người chơi còn sống sót trốn trong các tòa nhà nhìn trộm. Bọn họ không rõ vì sao lại có nhiều người mới vào chịu chết như vậy. Phải biết rằng khu thành chủ hiện tại không khác gì địa ngục, bất kỳ một người xa lạ nào đi lướt qua trên đường cũng đều có thể là sát nhân biến thái, ngay cả đồng bọn tin tưởng nhất cũng sẽ phản bội, cầu nối giữa người với người đang sụp đổ.
Sương xám bị hận ý xua tan, lần này tân thủ đổ bộ tổng cộng có 2 nhóm, ước chừng khoảng hơn 5.000 người.
Từ trạng thái tinh thần của bọn họ, có thể thấy rõ sự khác biệt với người thường. Bọn họ là chấp niệm và ràng buộc của chủ nhân ác mộng, cũng phải chịu đựng nỗi đau đớn khó có thể tưởng tượng được. Cuộc sống của bọn họ giống như ngọn bấc thấm đẫm tuyệt vọng, giãy dụa thiêu đốt, không biết khi nào sẽ hội tụ với bóng tối.
Quảng trường trung tâm vào sáng sớm hơi vắng vẻ, vụ thảm sát đêm qua khiến người chơi không dám tùy tiện ra ngoài. Bọn họ tạm thời cũng không muốn tiếp tục đi thăm dò ác mộng nữa.
"Mọi người ở đây chờ một chút." Hàn Phi đẩy số 2 ngồi xe lăn ra khỏi tòa nhà, hai người dừng lại dưới màn hình khổng lồ phát các loại tin tức ác mộng.
Chỉ trong vài phút, một tân thủ đã khóc, bởi vì trên màn hình khổng lồ chính là câu chuyện của cậu bé và mẹ mình.
Mẹ đã không còn ở đó, cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng hát của mẹ trong giấc mơ. Dưới sự khuyến khích của mẹ, cậu ra ngoài mỗi ngày với trạng thái tốt nhất, hướng về phía mặt trời với nụ cười trên môi.
“Mẹ em không phải quỷ, bà đuổi mọi người đi chỉ vì lo em sẽ sợ.”
"Đúng rồi, anh biết." Xuyên qua đám người, Hàn Phi nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé đang khóc: "Em sẽ sớm gặp được bà thôi."
“Em cần phải làm gì?" Tân thủ lau nước mắt, cậu nhìn Hàn Phi với ánh sáng trong mắt, tựa như mình có thể làm bất cứ chuyện gì.
"Đưa tất cả nỗi nhớ nhung của các người, những lời muốn nói với chủ nhân ác mộng, cảm xúc tích lũy trong lòng vào cái hộp này là được." Giơ hai tay lên, số 2 cầm trong lòng bàn tay một cái hộp đen đầy vết nứt. Xuyên qua vết nứt, có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong cái hộp này là màu trắng tinh khiết: "Đừng chống cự ý thức của tôi, tôi sẽ kết nối vận mệnh của các người vào cùng với Hàn Phi, để anh ấy đưa tất cả tâm tư của các người đến bên cạnh chủ nhân ác mộng.”
Giọng nói của số 2 truyền vào tai từng tân thủ, sau đó nó cầm cái hộp đi ngang qua những người chơi, tận mắt nhìn thấy từng bàn tay chạm vào hộp đen.
Màu đen tượng trưng cho tuyệt vọng, màu trắng tượng trưng cho hy vọng, mỗi người đều dùng ký ức trân quý nhất của riêng mình để chạm vào tuyệt vọng. Dần dần, chiếc hộp màu đen trắng bắt đầu thu hẹp lại, rất nhiều vết nứt được lấp đầy.
Khi số 2 lấy lại chiếc hộp từ tay người chơi cuối cùng, chiếc hộp màu đen trắng kia đã không còn thấy vết nứt rõ ràng nữa.
"Cầm lấy nó, mang nó đi." Số 2 rất trịnh trọng giao chiếc hộp cho Hàn Phi.
Sau khi Hàn Phi cầm chiếc hộp màu đen trắng thay số 2, tay nó nhẹ nhàng đặt lên hộp, nó nhìn hắn một lúc lâu: "Anh có thể hứa với tôi một chuyện được không?”
"Cậu nói xem."
"Hãy để số 0 sống sót, được chứ?" Dường như số 2 thấy được cái gì đó, đây cũng là lần đầu tiên nó dùng ngữ khí gần như cầu xin để nói chuyện với Hàn Phi.
Hàn Phi là một người rất thông minh, do dự một chút, hắn gật đầu: "Được.”
Nhận được câu trả lời của Hàn Phi, hình như số 2 không còn tiếc nuối điều gì nữa. Hai mắt nó bắt đầu chậm rãi biến mất, ngay sau đó là lỗ tai và cánh tay.
Lúc trước khi tiếp nhận thí nghiệm nhân cách, bởi vì số 2 vượt quá mong đợi của tất cả những người làm thí nghiệm, nên để hạn chế nó, đầu tiên những người đó khiến nó tàn phế, sau đó móc mắt, tước đi thính giác và cánh tay của nó, cuối cùng chỉ còn lại một bộ não được đặt trong lọ.
Dựa theo sự biến mất thuận lợi này, hình như số 2 đang ngồi trên xe lăn đã đưa ra quyết định cuối cùng, tất cả những gì biến mất đều rót vào cái hộp trong tay Hàn Phi.
Khí tức không thể nhắc đến bắt đầu xuất hiện, những chùm sáng đen trắng bay vút lên trời, xiềng xích vận mệnh giam cầm mọi người trong thành phố lập tức bị phá vỡ, màn sương xám bao phủ bầu trời cũng mở ra một lỗ hổng thật lớn.
"Tôi sẽ đưa anh vào ác mộng cuối cùng."
Thanh âm ở bên tai tiêu tán, trước mặt Hàn Phi chỉ còn lại một chiếc xe lăn. Hai tay nâng chiếc hộp màu đen trắng, hắn có thể cảm giác được một lực lượng mạnh mẽ đang thay đổi vận mệnh của mình.
Cầm chiếc hộp, Hàn Phi rời khỏi quảng trường trung tâm và đi về phía bệnh viện của khu thành chủ.
Người chơi toàn thành đều nhìn hắn, những người hàng xóm đi phía sau dung nhập vào quỷ văn, trở thành một phần sinh mệnh của hắn.
Sương xám ở trước mặt né tránh, Hàn Phi mang theo chiếc hộp màu đen trắng, đi về phía trước với uy áp của 11 điện thờ.
Hắn bước lên cầu thang và đi lên tầng cao nhất của bệnh viện.
Từng bước một tới gần, dưới ánh mắt chăm chú của vô số người chơi, bàn tay cầm hộp của Hàn Phi chậm rãi hạ xuống, lần đầu tiên hắn thực sự chạm vào điện thờ của Mộng.
Thế giới đầy màu sắc bị bóng tối nuốt chửng, từng bong bóng ác mộng muốn quấn lấy Hàn Phi, nhưng chúng đều rời đi sau khi tiếp cận hắn.
Hình như chủ nhân của ác mộng đã cảm nhận được khí tức quen thuộc từ Hàn Phi, cho dù không thể xác định, chúng vẫn không muốn làm thương tổn.
Không ngừng rơi vào bóng tối, càng lúc càng lạnh hơn, càng lúc càng tuyệt vọng, ác mộng ngày càng sâu.
Không một bong bóng nào ngăn cản được Hàn Phi, hắn cũng không biết mình đã rơi bao lâu, cho đến khi nước bắn tung tóe, hắn nhìn thấy một ánh sáng yếu ớt.
Hắn đang nằm trên biển, từng bọt nước từ biển sâu trào ra, từng đợt sóng đều chứa những thanh âm kỳ lạ, nơi này dường như là kết thúc của tất cả ác mộng.
"Đối với những người như tôi, biển có ý nghĩa rất đặc biệt."
Nước biển tràn vào tai Hàn Phi, bên tai hắn vang lên một giọng nói.
Mở mắt ra, Hàn Phi nhìn thấy một vùng biển vô tận, nó lớn hơn bất kỳ một ác mộng nào trước đó.
Nước lạnh lẽo ngâm cơ thể, xung quanh không có gì, Hàn Phi tận lực giãy dụa và bơi về một phương hướng nào đó, nhưng cho dù có cố gắng bao nhiêu hắn cũng không nhìn thấy điểm cuối.
Dần dần, hắn kiệt sức và không thể bơi được nữa.
Cơ thể bắt đầu chìm xuống, nước biển nhấn chìm trái tim, miệng, mắt và tai của hắn.
"Tôi chưa bao giờ tin có thần trên thế giới này. Nếu có thần, tại sao lại có quá nhiều điều đáng buồn như vậy? Ngài cho phép đau khổ và buồn bã, một vị thần không nhân từ không phải là vị thần mà tôi tin tưởng.”
Trong từng giọt nước biển đều ẩn chứa thanh âm, không biết là ai đang nói chuyện. Những thanh âm này tựa hồ đã bị chôn vùi dưới đáy biển, chỉ có người chìm vào biển sâu mới có thể nghe thấy.
"Tôi không thể kiểm soát được tay mình, ngay cả cốc nước chỉ có một nửa tôi cũng không cầm được, lúc nào nó cũng run rẩy. Tôi đi khắp nơi tìm thuốc, đi tới đi lui, đi tới đi lui, đi tới đi lui."
"Tôi muốn nằm dưới mưa, nhưng khi trượt ngã, tôi đã rơi xuống biển. Không biết ai sẽ đến cứu tôi, tôi thấy mình ngày càng xa cuộc sống trước đây."
"Hình như đã lâu không được vui vẻ rồi, có phải cứ muốn khóc là sẽ khóc được không?"
"Tôi khó chịu quá, có thể ở cùng với tôi được không?"
"Anh không thực sự muốn ở lại với tôi phải không? Tôi là một con quái vật.”
"Xin lỗi, tôi không thể chịu nổi nữa rồi, tôi có thể trốn thoát không? Tôi hơi mệt, xin lỗi.”
"Mưa nặng hạt."
Khoảng cách giữa Hàn Phi và mặt biển ngày càng xa, thân thể của hắn vẫn đang chìm xuống. Hắn không khống chế được chính mình, xung quanh đều là bóng tối.
"Giọng nói của những người đó cứ xuất hiện trong đầu tôi, tôi thật sự không muốn nhảy xuống, có ai đó đã túm tóc tôi."
"Ồn ào quá, căn phòng trống này thật ồn ào. Tay tôi đang nắm lấy tóc của mình, cho dù bịt tai lại tôi vẫn cảm thấy rất ồn ào."
"Mỗi ngày đều có vô số lần kiểm tra, hệt như những con búp bê tôi bày trên giường. Giống như tôi, chúng không thể ăn, mỗi khi bị truyền dịch lại không thể bỏ ra được."
"Sau đó, họ tịch thu bút của tôi, tôi rút thanh kim loại từ trong khẩu trang ra và dùng nó đâm vào cổ tay của mình. Từng vết máu nối tiếp nhau, giống như gợn sóng, hình như tôi lại nhìn thấy biển."
Lồng ngực rất khó chịu, Hàn Phi cảm nhận được áp lực truyền đến từ bốn phương tám hướng. Thân thể của hắn đang chìm xuống, loại cảm giác hít thở không thông này cũng không mạnh lắm, nhưng nó luôn tồn tại, bất luận thế nào cũng không thể thoát khỏi.
“Cuộc đời của tôi đã trở thành biển cả, không có phương hướng, tôi muốn mở trái tim ra để xem bản thân có gì sai?”
"Hô hấp cần phải dùng sức rất mạnh, sống cũng cần phải nỗ lực rất nhiều, tôi còn phải giả bộ bình thường."
"Không ai thích tôi xấu xa, bọn họ sống cũng không dễ dàng gì, có nhiều người còn phải chịu nhiều đau khổ hơn cả tôi. Tôi không nên như vậy, tôi luôn tự nhủ mình không nên như vậy."
"Tôi sẽ cố gắng không để người khác ghét bỏ mình, cố gắng không ảnh hưởng đến người khác. Tôi lớn tiếng nói với chính mình, tôi còn rất trẻ, chưa thể chết được."
"Tôi cố gắng hết sức để cười, để phục vụ cuộc sống và để cho người thân yên tâm. Tôi cố gắng hết sức để trở thành một người điềm đạm, che giấu cánh tay đầy vảy máu và mặc áo dài tay quanh năm."
Hàn Phi không ngừng chìm xuống. Chịu đựng cảm giác càng lúc càng ngột ngạt, hắn không biết làm sao để vượt qua được ác mộng này, tất cả dường như đều không có đáp án.
Da dẻ tái nhợt, đầu óc dần dần trở nên chậm chạp, Hàn Phi cắn chặt răng cố gắng giữ tỉnh táo, hắn cố gắng phân biệt những thanh âm tràn vào tai.
Những lời dung nhập vào biển dường như đến từ đáy biển, dường như cũng đến từ tận đáy lòng mình.
Nhìn xuống phía dưới, dưới đáy biển sâu có một bóng đen khổng lồ, giống như thi thể trôi nổi trên biển, lại giống như một hòn đảo biệt lập không ai quan tâm.
"Tôi đã xóa tất cả các bức ảnh, tôi không muốn nhìn thấy bản thân mình, cũng không muốn tiếp tục bị mắc kẹt ở đây."
"Tôi không còn tâm sự và cố gắng để cho người khác hiểu. Tôi bắt đầu trở nên im lặng và ít nói. Tôi dường như ngày càng giống biển mà mình không thể trốn thoát."
"Viên thuốc màu trắng kia có thể khiến tôi buồn ngủ, tôi vô cùng tỉnh táo nuốt vào, tôi có thể cảm nhận được nó đi qua thực quản. Tôi dần dần mất kiểm soát cơ thể, tầm mắt trở nên mông lung, hình như tôi lại mơ thấy giấc mộng kia."
"Tôi chìm xuống biển sâu, nhìn chính mình, nhìn anh."
"Tôi mơ thấy mình biến thành bốn mùa, hai tay nở đầy hoa tươi, mưa ấm rơi xuống chân làm tan chảy tuyết trắng, trôi nổi trên biển."
"Tôi biết tôi yêu thế giới này sâu sắc, nó đã cho tôi tất cả những gì tôi có, nhưng đã đến lúc phải nói lời tạm biệt."