“Các anh là ai?”
Hạ An Viễn nín thở, cố giữ bình tĩnh, từ từ quay người lại.
“Đứng im! Mẹ kiếp, còn quay đầu quay cổ!” Một vật kim loại từ phía sau gõ mạnh vào lưng anh, gần như làm tê liệt nửa người trên. “Còn phải hỏi à? Đêm hôm khuya khoắt, nơi đồng không mông quạnh, bọn tao còn làm gì được nữa, đồ ngu!”
Chúng tao.
Chúng đúng là không chỉ có một tên.
Nhưng chỉ cần là người, đều có cách đối phó.
Hạ An Viễn nhắm mắt lại rồi mở ra, đáy mắt hiện lên vài tia âm u. Một tên tóc vàng gầy nhom và một tên đầu trọc râu quai nón, chậm rãi đi về phía anh, khoanh tay nhìn.
“Tôi không có tiền.” Hạ An Viễn bình tĩnh nói.
Tên đầu trọc khạc nhổ: “Ồ, tự giác thế? Bọn tao còn chưa mở miệng cơ mà!”
Hạ An Viễn chỉ vào bộ quần áo nhăn nhúm trên người: “Nhìn tôi thế này, giống có tiền sao.”
Anh nhếch mép cười: “Mấy đại ca xem ra nghiệp vụ chưa thành thạo lắm, đoạn đường này tối không có ai qua lại đâu. Muốn cướp thì phải ra chỗ gần thị trấn, nhiều ngõ ngách lại vắng vẻ.”
“Bớt dài dòng!” Tên tóc vàng gầy nhom chống nạnh tiến lên một bước. “Hôm nay mày mà không móc tiền ra thì đừng hòng về nguyên vẹn!”
“Trùng hợp thật.” Hạ An Viễn còn cao hơn hắn, hơi cụp mắt xuống, ánh mắt nhìn xuống mang theo chút lạnh lẽo khó thấy. “Hôm nay tôi một xu dính túi cũng không có, đại ca nói xem phải làm sao?”
Tên tóc vàng không ngờ lại bị ánh mắt của anh dọa cho sững sờ, há miệng ra một lúc mà không nghĩ ra cách nào để gỡ lại, bèn chỉ đạo tên đầu trọc: “Mẹ kiếp, khám người nó!”
Hạ An Viễn lập tức giơ hai tay lên, mỉm cười phối hợp với chúng.
Mấy cái túi trên dưới đều bị lộn ra ngoài, tên đầu trọc chỉ tìm thấy một bao thuốc lá Tháp Đỏ còn hai điếu, đến cả điện thoại cũng không có. Hắn ta giơ chân đá Hạ An Viễn một cái, nhưng không khiến anh nhúc nhích.
Tên đầu trọc ho khan một tiếng, rút điếu thuốc ra châm lửa: “Quả nhiên mẹ nó là một tên bần cùng.” Hút hai hơi rồi vội vàng nhả ra, tay cầm bao thuốc dẫm mạnh xuống đất. “Chết tiệt, tám trăm năm rồi chưa hút phải loại thuốc lá rác rưởi này!”
Tên tóc vàng thấy anh thực sự không có tiền, bực bội gãi đầu, tên đầu trọc ghé vào tai hắn hỏi: “Giờ làm sao, nhiệm vụ của chúng ta không hoàn thành được rồi? Hay là bắt nó dẫn chúng ta về chỗ ở của nó lấy thẻ ngân hàng rút tiền?”
Tên tóc vàng trợn mắt: “Công nhân đều ở ký túc xá, lấy kiểu gì?!”
Hai tên cúi đầu bàn bạc đối sách, Hạ An Viễn vẫn đứng im, nghe chúng nói chuyện có vẻ như là cố tình đến cướp mình?
Thật nực cười, anh nghèo rớt mồng tơi, mua cái quần còn phải ghi nợ, là vị thần tiên nào anh vô tình đắc tội mà thuê người đến chỉnh anh vậy? Tốn tiền thuê người đi cướp một tên nghèo kiết xác, Hạ An Viễn thầm cười trong lòng, đầu óc kẻ lắm tiền chắc bị rượu chè, gái gú làm cho rỉ sét hết rồi.
“Cười cái gì.” Giọng người phía sau khàn khàn, hắn ta cử động, đi vòng ra bên cạnh anh. “Vui lắm à?”
Tên này vạm vỡ, ngũ quan cứng cáp, nếu không có vết sẹo dài trên mặt làm tăng thêm vẻ dữ tợn thì nhìn giống huấn luyện viên thể hình hơn. Hạ An Viễn nhìn vào tay hắn, mới phát hiện ra vật kim loại đang chĩa vào mình là một cây dùi cui rút bằng kim loại đen tuyền.
Trông có vẻ khá tiện tay.
Một chọi ba, chưa chắc không có cơ hội thắng.
“Tôi đoán, cười không phạm pháp.” Hạ An Viễn dang hai tay ra, trong lòng đánh giá sức chiến đấu của ba tên này. “Xin hỏi mấy đại ca, tôi có thể đi chưa?”
Tên mặt sẹo nheo mắt, dùng đầu dùi cui chọc vào cằm Hạ An Viễn, nhìn anh với vẻ trêu ngươi, cơ bắp trên cánh tay căng lên toát ra vẻ nguy hiểm: “Tao đoán, còn chưa được.”
Tên tóc vàng dường như cũng không nghĩ ra cách nào khác để anh móc tiền ra ngay lúc này, bực tức chửi thề một câu, bước tới đá vào chỗ tên đầu trọc vừa đá Hạ An Viễn: “Ba vạn tệ! Ngày mai giờ này, mẹ mày mà không mang đến thì bảo người ta chuẩn bị sẵn sàng nhặt xác mày đi!”
“Nặng lời rồi. Mạng tôi không đáng giá nhiều thế.” Hạ An Viễn không hề nhúc nhích. “Hơn nữa tôi không có một xu dính túi, mấy người nói xem phải làm sao?”
“Làm sao?” Tên tóc vàng khịt mũi, nói với vẻ hung dữ: “Thì làm thế này!”
“Lão Tam!” Tên mặt sẹo chặn cú đấm bất ngờ của tên tóc vàng. “Đừng đánh vào mặt.”
“Sao?! Mặt nó dát vàng à?!”
Tên mặt sẹo cười kỳ quái: “Mày không thấy sao, nó trông khá đẹp trai, đánh hỏng thì tiếc.”
Hạ An Viễn đột nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Tên đầu trọc nhìn mặt Hạ An Viễn, rồi lại nhìn vẻ mặt đầy ẩn ý của tên mặt sẹo, sắc mặt biến đổi, kéo hắn ta lại khuyên nhủ: “Đại ca, chúng ta không nhận việc kiểu này mà…”
“Việc riêng không được à?” Tên mặt sẹo như nghĩ đến điều gì, l**m môi, toàn thân thả lỏng, cây dùi cui chĩa vào ngực Hạ An Viễn cũng buông lỏng theo. “Đàn ông như nó…”
Hạ An Viễn chờ chính là lúc này!
Nhanh như chớp, anh chộp lấy cơ hội đưa tay ra, nắm chặt phần đuôi dùi cui, xoay mạnh theo chiều kim đồng hồ, bẩy lòng bàn tay của tên mặt sẹo.
“Chết tiệt!” Tên mặt sẹo đau đến mức buông lỏng tay, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng phản ứng, dùng cánh tay còn lại to đến kinh ngạc chặn thân dùi cui, không để Hạ An Viễn cướp được.
Tên tóc vàng kêu lên kinh ngạc, lao tới dùng hai tay kẹp cổ Hạ An Viễn từ phía sau: “Mẹ kiếp, dám chơi trò đánh lén, gan cũng to đấy! Tao không giết mày!!”
Tên tóc vàng tay không khỏe, nhưng siết chặt như vậy vào chỗ yếu ớt nhất trên cơ thể người khác, khiến Hạ An Viễn nhất thời khó mà vùng vẫy, mặt nhanh chóng đỏ bừng. Thấy vẫn không cướp được dùi cui, anh dứt khoát buông tay, nhanh như cắt đâm ngón tay vào mắt tên tóc vàng.
Tên tóc vàng theo bản năng đưa tay che mắt, Hạ An Viễn thừa cơ, lập tức thở hổn hển thoát khỏi sự khống chế của hắn ta, nắm lấy vai hắn xoay người, đẩy hắn ra phía trước. Tên tóc vàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bụng liền hứng trọn một gậy.
Tiếng gió rít và tiếng kêu thảm thiết vang lên cùng lúc, ba tên này đồng thời ngây người.
Hạ An Viễn không hề hiếu chiến, nhân lúc mấy tên ngốc này chưa kịp phản ứng, liền co giò chạy về phía công trường. Ban đầu anh định đợi có xe đi qua rồi tìm cách cầu cứu, trì hoãn lâu như vậy mà chẳng thấy bóng dáng ai, đành phải mạo hiểm liều một phen, nhưng có cơ hội chạy trốn, anh cũng không thấy quay đầu bỏ chạy là mất mặt, dù sao nếu bị thương ở đâu mà ảnh hưởng đến công việc ngày mai thì không hay.
Nhưng anh dường như đã đánh giá thấp thực lực của tên mặt sẹo.
Tên đầu trọc lúc nãy cứ loay hoay xung quanh khi bọn họ đang đánh nhau, cũng không có ý định giúp đỡ, thấy tên mặt sẹo đuổi theo Hạ An Viễn, hắn ta liền đỡ tên tóc vàng vừa bị đánh, khập khiễng chạy theo phía sau.
Hạ An Viễn tưởng hắn ta sợ, vừa chạy vừa vội vàng liếc mắt ra sau, phát hiện gương mặt hung dữ của tên mặt sẹo đã ở ngay sát phía sau, mới nhận ra tên đầu trọc này tự tin tuyệt đối vào thực lực của tên mặt sẹo.
“Chết tiệt!” Hạ An Viễn không nhịn được chửi thề một tiếng, hơi thở gấp gáp khiến cổ họng bỏng rát như bị bàn là dí vào.
Dù sao cũng làm việc chân tay cả ngày, anh hiện tại so với đám côn đồ chuyên nghiệp này cũng chẳng khá hơn là bao. Chưa chạy được bao xa, cây dùi cui phía sau lại vung tới, anh thực sự không tránh được.
Cơn đau dữ dội ở lưng khiến Hạ An Viễn hít sâu một hơi, ngay sau đó, anh bị vấp phải viên gạch bất ngờ xuất hiện dưới chân, tên mặt sẹo thừa thế nhào lên người anh, hai tay nắm chặt cổ tay anh, đè anh xuống đất.
“Chạy nữa đi!” Tên mặt sẹo quỳ gối lên cẳng chân Hạ An Viễn, khiến anh không thể cử động tay chân. “Mày càng chạy, tao càng hưng phấn!!”
Kính của Hạ An Viễn không biết rơi đi đâu, nửa mặt vùi trong đất, da thịt cọ xát với sỏi đá cay xè, mặc dù vậy, anh vẫn cắn chặt răng, không để lọt ra một tiếng kêu đau.
“Đại ca! Hôm nay xử lý nó đi!” Tên tóc vàng ôm bụng đuổi kịp, nghiến răng nghiến lợi dẫm lên lưng Hạ An Viễn. “Dám lấy tao làm bia đỡ đạn, đồ chó chết mày đúng là chán sống rồi!”
“Từ từ.” Tên mặt sẹo cười, cằm hất về phía khu rừng bên đường. “Tìm chỗ nào kín đáo, hôm nay đại ca cho tụi bây mở mang tầm mắt.”
Vừa nói tên mặt sẹo vừa nắm hai cổ tay Hạ An Viễn trong một bàn tay, tay kia lật mặt anh lại.
“Tsk.” Tên mặt sẹo nhìn thấy Hạ An Viễn đẹp trai đến mức tim đập nhanh hơn, ngón tay cái không nhịn được xoa vết xước trên má anh. “Mắt nhìn người của tao quả nhiên không tệ, mày bình thường đeo cái kính vớ vẩn gì làm gì, thế này đẹp trai biết bao, giống hệt minh tinh.”
Nói xong hắn ta hưng phấn véo cằm Hạ An Viễn quan sát kỹ lưỡng: “Hừ, tao còn chưa ngủ với ai đẹp trai như mày.”
Hạ An Viễn tỏ vẻ yếu ớt, mệt mỏi cười với hắn: “Đại ca, anh nhìn trên đầu anh xem.”
Tên mặt sẹo ngước mắt lên nhìn, hơi sững người, nhưng rồi lại thản nhiên nói: “Nếu tao sợ cái camera bé tí này thì tao còn làm nghề này à?”
Chưa kịp để Hạ An Viễn suy nghĩ bước tiếp theo, tên mặt sẹo đã hành động trước anh, một tay rút đầu dây quần chun ra, xem ra là định quấn quanh cổ tay anh vài vòng.
Tên này không chỉ nói suông.
Hạ An Viễn thả lỏng người, thở dài, nói với tên mặt sẹo với giọng điệu thỏa hiệp: “Đại ca, thật ra không cần phải thế này.”
Động tác của tên mặt sẹo khựng lại, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hơi bất lực của Hạ An Viễn, như đang chờ câu tiếp theo của anh.
“Thật ra… tôi thích đàn ông, nhưng anh biết c**ng b*c thì cả hai chúng ta đều không thoải mái mà.” Hạ An Viễn nhìn thẳng vào mắt tên mặt sẹo. “Ngủ với anh một đêm, có thể xóa nợ không? Anh trông cũng được đấy, tôi cũng không thiệt.”
Tên mặt sẹo khẽ cười, cúi xuống vỗ vỗ mặt Hạ An Viễn: “Giở trò này à, được thôi, ba vạn tệ ngủ một đêm thì không đủ đâu, mày theo tao, ngoan ngoãn chổng mông cho tao chơi, tao không chỉ không lấy tiền của mày mà còn cho mày tiền tiêu vặt, thế nào.”
Hạ An Viễn cố nén cơn chua chát dâng lên trong dạ dày, quay mặt đi suy nghĩ vài giây, rồi mới quay lại gật đầu một cách khó khăn, nước mắt cuối cùng cũng trào ra, từ góc nhìn của tên mặt sẹo, anh trông tủi thân như chú thỏ nhỏ bị bắt nạt.
“Ồ, biến đổi sắc mặt cũng nhanh đấy.” Bị gương mặt này mê hoặc, tên mặt sẹo mất trí cúi đầu xuống, từ từ tiến sát lại gần Hạ An Viễn. “Thích đàn ông thật hay giả vậy? Có phải tao nên kiểm tra hàng trước…”
“Kiểm tra thoải mái…”
Hạ An Viễn nhắm mắt lại, chờ hắn ta đến gần, hơi thở mang theo mùi thuốc lá của người đàn ông phả vào mặt, giây tiếp theo, Hạ An Viễn cắn răng, ngẩng đầu đập mạnh vào sống mũi tên mặt sẹo, đồng thời nhân lúc hắn ta đau đớn co rúm người lại, anh chống hai chân lên, nhanh nhẹn xoay người, dùng cả tay lẫn chân hất tên mặt sẹo ra, rồi với tay về phía cây dùi cui mà anh đã nhắm từ trước.
“Mẹ kiếp đồ khốn nạn…” Tên mặt sẹo đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, bị cú húc này đập cho hoa mắt chóng mặt, sống mũi đau nhức không tả xiết, đến cả khi Hạ An Viễn cướp được dùi cui rồi quay lại đánh vào lưng hắn ta cũng chưa kịp hoàn hồn.
Hạ An Viễn cười: “Kiểm tra thế nào? Sướng không?”
“Tao… hôm nay tao không xử lý mày…”
Tên tóc vàng và tên đầu trọc đang nhổ cỏ ở đằng xa nghe thấy tiếng động liền hùng hổ chạy đến vừa chửi vừa mắng.
Thế chủ động đã nằm trong tay, Hạ An Viễn bây giờ không hề vội vàng, anh thấy hai tên kia chỉ là cáo mượn oai hùm, tên mặt sẹo này tuy có chút sức lực, nhưng Hạ An Viễn với kinh nghiệm đánh nhau nhiều năm cũng không phải dạng vừa.
Chạy nước rút trăm mét thì không có sức mà so với ba tên ngốc này, đánh nhau thì chẳng phải chuyện đơn giản sao.
Hạ An Viễn di chuyển đến vị trí quay phim tốt nhất của camera trên đầu, đảm bảo nó có thể quay rõ hành động của tên mặt sẹo, không đợi đồng bọn đến, tên mặt sẹo quả nhiên không phụ sự mong đợi, lồm cồm bò dậy, lao vào đấm Hạ An Viễn.
Hạ An Viễn không biết làm như vậy có được coi là tự vệ chính đáng hay không – dù sao anh cũng là tự vệ chính đáng, anh cố tình không né tránh, còn mượn lực đấm của tên mặt sẹo loạng choạng vài bước, va vào hai tên lâu la từ trong bụi rậm lao ra, rồi mới lại giơ dùi cui lên, đánh nhau với ba tên.
Tay không khó địch lại bốn phương, nhưng có vũ khí trong tay thì lại khác.
Nắm đấm và đá liên tục giáng xuống người anh, nhưng Hạ An Viễn mặc kệ hai con côn trùng đang nhảy nhót này, mắt đỏ hoe chỉ nhắm vào một mình tên mặt sẹo mà vung gậy. Che đầu? Vậy tao đánh bụng. Che bụng? Vậy tao đánh chân. Che chân, vậy xin lỗi, có lẽ anh phải tạm biệt bàn tay của mình rồi.
Dù có mọc thêm một tay nữa, bị người ta như phát điên vung gậy vào người như thế, tên mặt sẹo cũng chỉ có thể cố đầu không cố đuôi.
Hắn ta vẫn chưa hết choáng váng, lại bị cách đánh bất chấp của Hạ An Viễn làm cho ngớ người, không chống cự được bao lâu liền kêu lên một tiếng đau đớn, ôm đầu ngã xuống đất.
“Muốn chơi tao à?” Hạ An Viễn lau vết thương trên mặt, cười lạnh. “Xuống âm phủ mà chơi đi.”
Đại ca ngã xuống, tên tóc vàng và tên đầu trọc cũng ngây người, thấy Hạ An Viễn như kẻ mất trí đang lẩm bẩm tại chỗ, tên đầu trọc nổi cơn thịnh nộ, không biết nhặt được từ bụi cỏ nào một viên gạch vỡ, đập mạnh vào đầu Hạ An Viễn.
“Ùm” một tiếng, Hạ An Viễn trong nháy mắt không nghe thấy gì nữa, anh lắc lư vài cái, quay người lại, mặt không chút cảm xúc nhìn hai tên trước mặt, xoay cây dùi cui trong tay một vòng đẹp mắt.
Chỉ cần liều mạng, thực ra muốn thắng cũng khá đơn giản, hai tên này càng không phải là nhân vật ghê gớm gì.
Ba phút sau, Hạ An Viễn ném cây dùi cui đã hỏng, tập tễnh đi về phía công trường.
Nóng máu, phẫn nộ, kích động, tàn bạo… những cảm xúc này thường xuyên xuất hiện khi anh mới bước chân vào xã hội đều dần dần rút lui sau khi trút giận bằng bạo lực, cả người chỉ còn lại sự tê liệt, hoàn toàn không nhận thấy trên đầu mình còn có một vết thương lớn đang chảy máu theo từng bước chân.
Nhưng anh cũng không thể gắng gượng đi được trăm mét, một cơn gió nữa thổi qua, ngay khi cuối cùng cũng cảm nhận được cơn đau, mắt Hạ An Viễn tối sầm lại, ngã thẳng về phía trước.
Trước khi mất ý thức, anh chỉ thoáng nghĩ đến một điều.
Mệt quá.
Cuối cùng cũng được ngủ một giấc ngon lành rồi.