Trò Chơi Lối Cũ - Vân Thượng Phi Ngư

Chương 107

Vài vị lão tổng vẫn còn đang say sưa bàn tán về cú Double Eagle (cú đúp đại bàng – ghi điểm ít hơn 2 gậy so với điểm tiêu chuẩn của hố golf) mà Kỷ Trì vừa đánh, hắn nhấp một ngụm nước caddy (nhân viên phục vụ trong sân golf) đưa tới, nước ấm vừa phải đúng như thói quen của hắn.

“Tôi nhớ là năm kia, không phải ở sân này, tôi và Tiểu Kỷ hẹn đánh golf, tình cờ gặp bố cậu ấy. Hai bố con gặp nhau chẳng giống bố con gì cả, cứ như đối thủ vậy. Hôm đó cũng là hố par 4 (hố golf tiêu chuẩn 4 gậy), bố cậu ấy cũng đánh được một cú Double Eagle. Tôi mới nói với Tiểu Kỷ, đừng nản, lão Kỷ chơi golf cả đời rồi, trình độ này chắc phải vài năm nữa cậu mới theo kịp, hôm nay bắt được birdie (ghi điểm ít hơn 1 gậy so với điểm tiêu chuẩn) là coi như đạt yêu cầu rồi. Tiểu Kỷ nghe xong chỉ cười cười, tôi còn tưởng thằng bé ngại ngùng giả vờ lạnh lùng với tôi chứ, kết quả các ông đoán xem sao? Thằng bé cho tôi một cú hole-in-one (một gậy vào lỗ)! Hố par 4 mà hole-in-one! Giải chuyên nghiệp cũng hiếm thấy lắm! Haha, Tiểu Kỷ, cậu còn nhớ không? Đúng là “hổ phụ sinh hổ tử” mà.”

“Chú Trần, đừng trêu cháu nữa.” Kỷ Trì đặt cốc nước xuống. “Chỉ là trùng hợp thôi, chú biết đấy, bao nhiêu năm mới có một lần.”

“Ấy… Cậu làm được thế nào, chúng tôi đều thấy rõ cả, là trùng hợp hay thực lực, ai cũng tự hiểu trong lòng mà, phải không? … Làm ăn cũng giống như đánh golf vậy, tôi thích chơi với các bạn trẻ, nhất là chơi với cậu, Kỷ Trì. Thế hệ chúng tôi già rồi, nên lui về phía sau, thế giới mới là của các cậu. Lần sau đánh golf, phải dẫn cả thằng con trai nhà tôi theo, để nó học hỏi cậu nhiều hơn…”

Nghe vậy, Kỷ Trì chỉ mỉm cười nhạt. Hôm nay bàn chuyện hợp tác rất thuận lợi, ngoại trừ những kẻ “gió chiều nào che chiều ấy” vẫn còn do dự và vài “cái gai” khó nhằn, những người đứng đầu do Trần tổng dẫn dắt về cơ bản đã ngã ngũ. Thực ra Kỷ Trì hiểu rõ ý đồ của những người này, chẳng qua là muốn vào cuộc trước, đặt cược vào hắn, chờ một ngày nào đó để được “công thần khai quốc”. Tất nhiên, những lợi ích nên có, Kỷ Trì sẽ không để họ thiệt, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn phải đi nịnh nọt mấy kẻ bất tài.

Kỷ Trì không vội, hắn cũng biết rõ, trước đây cán cân hai đầu là hắn và nhà họ Kỷ, mọi người chọn ai cũng chẳng sao, nhưng bây giờ thêm quả cân nhà họ Kiều vào một đầu, dù đại đa số mọi người không biết hắn đã ký thỏa thuận đó, cán cân trong lòng họ cũng sẽ nghiêng theo sự thay đổi này. Mọi thứ vẫn đang diễn ra theo đúng kế hoạch.

“Chàng trai trẻ kia là nhà ai vậy? Trước đây chưa từng gặp.” Bỗng có người chỉ sang phía bên kia hỏi.

Hai bệ phát bóng cách nhau không xa, nên Kỷ Trì nhìn theo hướng tay người đó chỉ, dễ dàng thấy người bên kia, chỉ là một bóng lưng cao gầy. Giống Tiểu Viễn, tim hắn đập mạnh, phản ứng đầu tiên là nghĩ như vậy. Ngay sau đó, người nọ do dự cầm gậy lên, cú swing cực kì nghiệp dư, rồi quay người lại, Kỷ Trì nhìn rõ mặt, sững sờ tại chỗ.

“Nhìn cái dáng kia kìa, cầm gậy cũng sai,” có người cười nói. “Có vẻ không thường chơi, là người mới.”

“Một mình đến đánh golf, cũng không thuê huấn luyện viên, may mà hôm nay ít người, đường bóng trống trải, nếu không, lại có người phàn nàn sân golf cho người mới xuống sân tập, trước tôi cũng dẫn một đứa nhỏ đến chơi, lần thứ hai đã không cho xuống sân nữa…”

“Lưu tổng, ông nói vậy là có ý gì? Sân golf có quy định của sân golf, đường bóng chỉ có bấy nhiêu, nếu người mới không hiểu quy tắc xuống sân, 72 gậy đánh thành 172 gậy, chúng ta còn đánh được nữa không? Đều phải xếp hàng ngoan ngoãn chờ à? Tôi thấy, ông là xót đứa nhỏ nhà ông thì có, thiên vị quá rồi đấy!”

Mọi người cười ha hả. Lưu tổng nổi tiếng đa tình, người bên cạnh thay đổi xoành xoạch, nhưng mấy tháng gần đây lại “bao” một sinh viên đại học, còn đang mặn nồng, chắc là đứa nhỏ mà ông ta nói. Thế là mọi người lại trêu chọc thêm vài câu.

Lưu tổng cười không đáp, chỉ nhìn thêm vài lần về phía người nọ, bỗng nhiên nói: “Ê, sao tôi thấy quen quen thế nhỉ… Hình như cậu ta là người gần đây khá nổi trên mạng… Tôi nhất thời không nhớ ra tên…”

“Ông thấy ai đẹp trai là thấy quen mắt. Sao, thấy người ta đánh không được lại thấy ngại thay à? Vậy thì, chuyện chính cũng bàn xong rồi, Tiểu Bành, cậu lái xe sang mời người ta lại đây, chúng ta hướng dẫn cậu ta, tiện thể làm quen, hahaha, nếu là công tử nhà nào, cái bàn tính của ông coi như hỏng bét rồi…”

Kỷ Trì không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, lúc này mới cất điện thoại đi, thản nhiên hỏi: “Hội phí sân này bao nhiêu?”

Câu hỏi này mấy vị lão tổng đều không trả lời được, lúc quẹt thẻ ai cũng chẳng chớp mắt, caddy bên cạnh Kỷ Trì kịp thời đáp: “Kỷ tổng, hội viên năm là năm mươi vạn, trọn đời là ba triệu.”

Kỷ Trì gật đầu: “Với chúng ta thì giá này không là gì, nhưng nếu là người bình thường, chắc sẽ không bỏ số tiền này ra để học golf ở sân loại này một mình, e là cậu ấm nhà nào đó, tôi nghĩ, chúng ta đừng nên mạo phạm người ta thì hơn.”

Lưu tổng cười hề hề: “Tiểu Kỷ à, cậu nói vậy là… Giúp đỡ người mới trên sân golf thì có sao đâu, cứ để Tiểu Bành đi hỏi trước đã, đâu nhất thiết phải bắt người ta đến. Hơn nữa, nếu thật sự là đến học golf, ở đây có một huấn luyện viên miễn phí từng đánh hole-in-one, biết đâu người ta còn vui vẻ nữa chứ, mọi người nói có đúng không?”

Mọi người lại cười, thực ra trên sân golf, chuyện này cũng thường xảy ra, Kỷ Trì không nói gì nữa. Caddy lái xe điện đi đón người, chỉ nói vài câu, người nọ đã vui vẻ đồng ý. Kỷ Trì hít sâu một hơi, lòng bàn tay cầm điện thoại ướt đẫm mồ hôi.

Không thể trốn tránh nữa. Hắn đã chắc chắn đó là Hạ An Viễn.

Chỉ vài phút sau, người đã đến trước mặt, trước khi xuống xe, Hạ An Viễn nhìn lướt qua mấy người họ, dường như có chút do dự thoáng qua, nhưng cuối cùng anh nhìn về phía Kỷ Trì, xuống xe đi thẳng về phía họ.

Khoảng cách hơn mười mét, trời xanh, mây trắng, bãi cỏ, Hạ An Viễn mặc bộ đồ thể thao thoải mái, từng chút một trở nên rõ ràng trong mắt Kỷ Trì. Nhìn vài giây, Kỷ Trì cố gắng quay mặt đi, ánh mắt đảo quanh phong cảnh sân golf, cuối cùng lại quay trở lại.

Hạ An Viễn đã đến trước mặt họ, má ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi.

“Cậu em đi một mình à?” Có người hỏi anh. “Lần đầu đánh golf?”

Hạ An Viễn mím môi gật đầu, rồi mỉm cười, hơi rụt rè nắm chặt tay, đầu ngón tay xoa qua lại trên khớp xương: “Vâng, lần đầu ạ.”

“Đã nắm rõ luật chưa? Không rõ cứ hỏi chúng tôi, gặp nhau ở đây cũng là duyên phận.”

Nghe vậy, ánh mắt Hạ An Viễn lại hướng về Kỷ Trì, Kỷ Trì không kịp né tránh, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn thẳng vào anh, nhìn gương mặt gầy hơn trong video, nhìn quầng thâm mệt mỏi dưới mắt anh.

“Đại khái là rõ rồi ạ.” Hạ An Viễn bỗng cười với Kỷ Trì, không giống nụ cười gượng gạo ban nãy, nụ cười này của anh bắt đầu từ khóe miệng khẽ động đậy, nhìn không rõ là hướng lên hay xuống, ánh mắt sáng lên, ngừng một lát rồi mới nở nụ cười tươi. Một nụ cười rất rạng rỡ. “Tôi có học trước trên mạng.”

Nghe vậy, mấy người kia nhìn nhau cười, người nói một câu, kẻ nói một câu bắt chuyện với Hạ An Viễn, anh trả lời được thì trả lời, không trả lời được thì lại cười trừ. Nhưng làm sao anh có thể là đối thủ của những lão làng lăn lộn trên thương trường mấy chục năm này, nói chưa được mấy câu, họ đã có thể dán lên anh đầy nhãn mác, nhất là Lưu tổng kia, càng nói càng cười không ngớt, cười rồi lại muốn đưa tay kéo anh sang một bên để dạy anh đánh golf.

“Vẫn chưa kịp hỏi cậu,” ai cũng thấy rõ ý đồ của ông ta, “Cậu là công tử nhà nào?” Thực ra chỉ cần vài câu nói là mọi người đã hiểu anh không phải công tử bột gì. “Sao tôi thấy cậu quen quen thế… Hay là cậu đang làm… minh tinh?”

Hạ An Viễn né người một cái – cách né tránh này anh đã từng dùng trong bữa tiệc trước đó, vô tình, không dấu vết, không làm mất mặt nhau. Nhưng rõ ràng Lưu tổng lại càng là tay chơi lão luyện trên tình trường, ông ta dễ dàng nhận ra sự né tránh của Hạ An Viễn, chiêu này đối với ông ta chẳng có chút sát thương nào, thậm chí còn khiến ông ta thấy thú vị. Ông ta cười tủm tỉm chờ Hạ An Viễn lên tiếng.

Từ khóe mắt, Hạ An Viễn thấy mọi người đều đang nhìn mình, dường như tất cả đều đang chờ anh trả lời, chờ anh tự giới thiệu, chờ định giá cho anh.

Ngoại trừ Kỷ Trì đã quay lưng đi.

Im lặng quá lâu, trong trường hợp này như vậy là rất bất lịch sự, Hạ An Viễn cúi đầu nhìn bãi cỏ, anh biết ngay cả cỏ dưới chân ở nơi này cũng đắt đỏ, đắc tội với những người này sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. “Tôi không là ai cả,” nhưng lát sau, anh vẫn quyết định nói như vậy, “Tôi chỉ là… người theo đuổi Kỷ tổng.”

Vừa dứt lời, sắc mặt mấy vị lão tổng quả nhiên không được tốt lắm, Lưu tổng là khó coi nhất. Mặc dù họ có nhiều giao thiệp làm ăn với Kỷ Trì, nhưng dù sao cũng là hai thế hệ, người mà chú bác có chút ý đồ lại là người theo đuổi của cháu trai, còn nói thẳng ra trước mặt mọi người như vậy, không chỉ là ngại ngùng, mà còn có chút xấu hổ.

Hơn nữa người này là người theo đuổi Kỷ Trì, nếu Kỷ Trì không thích, bọn họ l* m*ng mời anh đến đây, chẳng phải là gây thêm phiền phức cho Kỷ Trì sao? Nhưng người ta đã đến trước mặt rồi, dù gì cũng không thể trở mặt đuổi người ta đi. Nếu là người khác, thời điểm khác, bọn họ có thể thuận nước đẩy thuyền, trêu chọc đối phương vài câu. Nhưng vừa mới bàn xong hợp tác với Kỷ Trì, lại biết hắn là người như thế nào, hành động này e là hơi không ổn, nhất thời rơi vào thế khó xử.

Hạ An Viễn tất nhiên cảm nhận được sự ngưng trệ do câu nói của mình gây ra, tất nhiên cũng biết câu nói này có thể đã đắc tội với người khác, càng biết câu nói này e là khiến Kỷ Trì khó xử, nên vừa nói ra anh đã lập tức hối hận, ánh nắng mùa đông cũng thật gay gắt, hơi nóng dường như lập tức xộc lên mặt.

Sau khoảng lặng trống trải, luôn cần có người xoa dịu, Trần tổng ho khan một tiếng: “Nếu vậy…”

“Mọi người đều mệt rồi,” Kỷ Trì không định để ông ta nói hết câu, quay người đi ra ngoài, “Nghỉ giải lao một chút đi.”

Hạ An Viễn mỉm cười với mấy vị lão tổng, quay người đi theo, mặt dày chen chúc lên cùng một chiếc xe điện với Kỷ Trì.

Bình Luận (0)
Comment