Trò Chơi Lối Cũ - Vân Thượng Phi Ngư

Chương 119

Trên đường đến bệnh viện, Hạ An Viễn cứ cúi gằm mặt, không nói một lời.

Kỷ Trì nắm chặt tay anh, một cái nắm tay rất chặt. Đối với Hạ An Viễn, đây là cảm giác quen thuộc mà anh hằng mong ước, lẽ ra anh phải vui mừng, nhưng giờ phút này anh chẳng còn tâm trạng nào cả.

Cả người anh lạnh toát.

Quãng đường mười mấy phút, anh không kìm được suy nghĩ miên man. Điều anh nghĩ đến nhiều nhất vẫn là chữ “lỡ như”.

Mặc dù khi mũi kim đâm vào, Hạ An Viễn đã nhanh trí chịu đau giật tay ra, bẻ gãy mũi kim, có lẽ trong khoảnh khắc ấy, tên kia chưa kịp tiêm thuốc, nhưng đó chỉ là một suy nghĩ may mắn.

Lỡ như thì sao?

Chỉ cần dính một chút thôi, cả đời này anh và Kỷ Trì coi như chấm hết. Anh cảm thấy một nỗi sợ hãi đến nghẹt thở, lỡ như thì sao?

Trong xe yên tĩnh đến lạ thường, anh nghe thấy tiếng tim mình đập, thình thịch, thình thịch, mỗi lúc một chìm xuống. Thoang thoảng, anh lại nghe thấy một nhịp tim khác, gấp gáp và nặng nề hơn cả của mình. Hạ An Viễn quay đầu, cảm nhận được mồ hôi túa ra từ lòng bàn tay đang nắm chặt lấy mình. Anh cố gắng nặn ra một nụ cười với Kỷ Trì đang nhìn anh chằm chằm, nhỏ giọng nói: “Đừng lo anh Trì, sẽ không sao đâu.”

Sẽ không sao đâu.

Kỷ Trì không nói gì, vẫn nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe. Một lúc lâu sau, hắn đưa tay xoa đầu Hạ An Viễn.

Bác sĩ đã nhận được thông báo và đang chờ sẵn ở bệnh viện.

Cẩn thận cắt áo ra mới thấy vết thương – chính Hạ An Viễn cũng phải hít vào một hơi. Mũi kim không hề nhỏ, lúc đánh nhau với tên kia anh lại không thể tránh né, không biết lớp thịt dưới da cánh tay đã bị chọc thủng đến mức nào. Máu được lau sạch, để lộ ra một vùng đỏ tím, nhìn thoáng qua thật kinh khủng.

May mà mũi kim còn sót lại một đoạn nhỏ bên ngoài, không cần phải chụp CT. Lúc bác sĩ rút kim ra, tuy khá đau nhưng Hạ An Viễn không kêu ca. Cơn đau này đối với anh chẳng là gì. Anh quay đầu nhìn Kỷ Trì đang đứng ngoài phòng cách ly, kim đã rút ra rồi mà hắn vẫn nghiến chặt quai hàm, nhìn chằm chằm vào chỗ đó như thể người bị đau là chính hắn vậy.

Kiểm tra các vết thương khác, tiêm phòng uốn ván, uống thuốc dự phòng, lấy máu xét nghiệm, kết quả vẫn cần phải đợi thêm một lúc. Đêm đã khuya. Kỷ Trì đưa Hạ An Viễn đến một phòng bệnh đơn, bảo anh ngủ một lát. Lúc hắn quay đi, Hạ An Viễn níu tay hắn lại. Hai người nhìn nhau rất lâu, Hạ An Viễn chớp mắt, hình ảnh Kỷ Trì trong tầm mắt trở nên mờ ảo.

Nén cả đêm, anh vẫn không nhịn được nói ra những lời chán nản: “…Anh Trì,”

Như biết anh muốn nói gì, Kỷ Trì im lặng nhìn anh.

Hạ An Viễn khó khăn thốt ra từng chữ, giọng nghẹn ngào: “Nếu kết quả dương tính… thì chúng ta… thôi đi.”

Trong phòng bệnh chỉ có một ngọn đèn ngủ mờ ảo, nhìn Kỷ Trì lúc này, đôi mắt hắn đen thăm thẳm như giếng sâu giữa đêm đông.

Kỷ Trì đứng một lúc, rồi ngồi xuống mép giường, nhét tay Hạ An Viễn vào trong chăn, cuối cùng cũng lên tiếng: “Không có khả năng đó.”

Cả hai đều hiểu ý nghĩa của câu nói này, dương tính không có khả năng, chia tay cũng không có khả năng.

Bệnh viện về đêm tĩnh lặng, Hạ An Viễn dường như nghe thấy tiếng máu chảy trong cơ thể, như một dòng sông tối chảy về vòng tuần hoàn của cái chết. Giữa dòng nước cuồn cuộn, anh nghe thấy Kỷ Trì nói: “Hạ An Viễn, người ta còn chưa theo đuổi được đã muốn chạy, còn là đàn ông nữa không?”

Hạ An Viễn ngẩn người rồi bật cười, hóa ra Kỷ Trì cũng biết dùng phép khích tướng. Đáng yêu thật.

“Đừng nghĩ linh tinh nữa,” Kỷ Trì đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào gò má Hạ An Viễn, ngay phía dưới là vết xước đã được bôi thuốc, “Anh ở đây với em, bây giờ em cần làm là nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật ngon, sáng mai thức dậy tiếp tục sự nghiệp cách mạng của em, biết chưa?”

“Oa, thảo nào người ta nói bản chất của nhà tư bản là bóc lột,” Hạ An Viễn cười nhạt, “Ông chủ Kỷ à, e, là người bị thương đấy, đang nằm trên giường rồi, còn cách mạng kiểu gì?”

Kỷ Trì đến gần anh hơn, lại sờ lên xương mày thanh tú của anh, Hạ An Viễn khi cười vẫn vô thức hơi nhíu mày. Kỷ Trì nhìn anh chăm chú một lúc lâu, giọng nói trầm thấp như tiếng vọng từ đáy giếng: “Có thể cho em  nghỉ hai ngày, nhưng vẫn phải chấm công đúng giờ như trước.”

Ở quá gần, Hạ An Viễn dễ dàng cảm nhận được hơi thở phả vào bên tai, dịu dàng, nóng bỏng. Anh nhìn Kỷ Trì chăm chú, anh luôn say mê khuôn mặt này không biết bao nhiêu lần.

“Ngủ đi,” Kỷ Trì nói, “Ngủ ngon, Tiểu Viễn.”

Hạ An Viễn nhắm mắt lại một cách vô thức, ban đầu anh nghĩ mình sẽ không ngủ được, nhưng lời thì thầm của Kỷ Trì như có ma lực thôi miên, anh chỉ cần nhắm mắt lại, mệt mỏi và buồn ngủ liền ập đến như thủy triều nhấn chìm anh.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh đã chấm công theo lời Kỷ Trì.

Ngủ ngon, anh Trì.

Hơi thở của Hạ An Viễn dần đều đặn, anh ngủ say.

Kỷ Trì ngồi nhìn anh một lúc lâu, tháo chiếc đồng hồ đã bị vỡ trong lúc đánh nhau trên tay trái Hạ An Viễn. Hắn khựng lại khi nhìn thấy sợi dây đỏ bên cạnh chiếc đồng hồ, rồi đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài. Cả một hàng vệ sĩ đang đứng nghiêm trang ở cửa phòng bệnh, như đang chờ chịu tội.

Kỷ Trì không nhìn họ, đi về phía cửa sổ cuối hành lang. Hắn cần hút một điếu thuốc trước.

Gió đêm đông lạnh buốt, làn khói chưa kịp hình thành đã bị thổi tan. Trong khoảng thời gian một điếu thuốc, không ai dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, thậm chí cả thở mạnh cũng không dám. Trong sự im lặng lạnh lẽo, chỉ có tiếng thuốc lá cháy chậm rãi.

Kỷ Trì dập tắt điếu thuốc, mệt mỏi dựa vào bệ cửa sổ, xoa xoa mi tâm. Một lát sau, hắn hỏi: “Các người theo tôi bao lâu rồi?”

Người vệ sĩ dẫn đầu lập tức đáp nhỏ: “Mười lăm năm rồi, thiếu gia.”

“Trước đây tôi bảo các người làm gì?” Kỷ Trì lại hỏi.

“Bảo chúng tôi… theo sát Anh Hạ, chia ca hai mươi tư giờ, không rời nửa bước.”

“Nếu vậy, tại sao tối nay lại xảy ra chuyện này?”

Không ai lên tiếng.

Không ai ngờ tới bữa tiệc rượu của nhà họ Kỷ được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy lại xảy ra chuyện này. Lúc đó các vệ sĩ đều ở trong bóng tối, hành lang lại yên tĩnh, cả đám người cùng xông lên sẽ gây ra động tĩnh quá lớn. Lại thêm mệnh lệnh không được để Hạ An Viễn phát hiện ra sự tồn tại của họ, thấy Hạ An Viễn có vẻ chỉ đi vệ sinh, nên họ chỉ cử một người đi theo.

Nói cho cùng, quả thật là do sơ suất của họ.

“Mười lăm năm, không phải mười lăm ngày, cũng không phải mười lăm tiếng.” Kỷ Trì lạnh lùng liếc nhìn họ, “Tôi cho rằng các người phạm sai lầm như vậy là ngu xuẩn, không thể tha thứ.”

Những vệ sĩ này theo Kỷ Trì nhiều năm, đa phần đều đã ngoài bốn mươi tuổi. Đáng lẽ ở độ tuổi này họ đã phải nghỉ hưu, nhưng Kỷ Trì bề ngoài trông có vẻ lạnh lùng vô tình, thực chất lại mềm lòng, nhớ ơn, chưa bao giờ bạc đãi họ, cũng chưa từng nhắc đến chuyện này, thậm chí tiền thưởng năm nào cũng cao hơn bất kỳ ai. Đối với người chủ này, họ đều hết lòng kính trọng.

“Dù chỉ có một người đi theo, đối phương cũng chỉ có một mình, vậy mà dễ dàng bị hạ gục như vậy, còn không bằng người yêu của tôi,” Kỷ Trì hỏi, “Tôi thuê các người để bảo vệ cậu ấy, hay thuê cậu ấy để bảo vệ các người?”

Câu hỏi này khiến mọi người đều á khẩu, cúi gằm mặt im lặng.

“Bây giờ không phải là xã hội phong kiến, các người và tôi cũng chỉ là quan hệ thuê mướn, các người không cần sợ. Mười lăm năm, con số cũng đẹp rồi, vậy đi, sau khi nhận thưởng Tết năm nay, mọi người có thể yên tâm nghỉ hưu.”

Kết quả này nằm ngoài dự đoán của mọi người, ai nấy đều nhìn nhau. Họ coi như là lớn lên cùng Kỷ Trì, hiểu rõ tính cách và cách làm việc của hắn. Hồi nhỏ Kỷ Trì suýt bị bắt cóc, họ cũng chỉ bị trừ lương thưởng nửa năm, không ngờ lần này Kỷ Trì lại không chút nể nang mười lăm năm tình nghĩa, nói sa thải là sa thải.

“Tên kia đâu?” Kỷ Trì lại ngậm một điếu thuốc, không muốn tốn thêm thời gian cho chuyện này nữa.

Bên cạnh lập tức có người đến gần, đáp nhỏ: “Theo lời ngài dặn, còn giữ lại một mạng.”

“Ừ.” Kỷ Trì gật đầu, các vệ sĩ thấy hắn muốn nói chuyện riêng, liền lui xuống hết, “Nó khai chưa?”

“Tên này cứng miệng, tốn chút công phu, nhưng muốn điều tra vẫn rất nhanh…”

Trên đời này không có chuyện gì làm mà không có sơ hở, huống chi chuyện tối nay lại đầy rẫy lỗ hổng, chưa cần đến một đêm, mọi chuyện đã được làm rõ.

Tên đến tấn công Hạ An Viễn giống như một vụ tấn công liều chết, chỉ nhằm mục đích tiêm mũi kim đó vào người Hạ An Viễn, không hề quan tâm đến hậu quả, sau khi bị bắt cũng không hé răng nửa lời về kẻ chủ mưu, chỉ nói là tự mình trả thù nhà họ Kỷ.

Những kẻ này thật ngây thơ, có lẽ chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác có tiền và quyền lực đến một mức độ nhất định, mọi hành vi đều chỉ dựa vào chút suy nghĩ đáng thương hại tự cho là đúng trong đầu, mới có thể dùng cách ngu ngốc như vậy để đối phó với việc thẩm vấn. Không biết rằng chỉ trong vài phút hắn cứng miệng, người ta có thể điều tra rõ ràng mười tám đời tổ tông của hắn.

Tài liệu cho thấy, tên này mười năm trước từng làm huấn luyện viên quyền anh chuyên nghiệp, đất nhà bị thu hồi, bố hắn đã ký tên rồi lại hối hận, làm ầm ĩ với người của đội giải tỏa. Hắn về nhà đúng lúc chứng kiến cảnh này, không kiềm chế được nóng giận, xông lên đánh mù một mắt tên đã xô đẩy bố hắn, bị kết án ba năm tù. Sau khi ra tù, vợ bỏ đi, bố bệnh mất, vì có tiền án, các lớp học quyền anh chính quy không nhận hắn, nên hắn chỉ có thể kiếm sống bằng cách đánh đấm chui ở các sàn đấu ngầm.

Hắn nói mình cô độc, không vướng bận gì, không vì tiền cũng không vì lợi, chỉ vì muốn trả thù – hắn lại đổ hết tất cả lên đầu nhà họ Kỷ đã mua đất năm xưa. Không thể tiếp cận người nhà họ Kỷ, nên hắn nhắm vào Hạ An Viễn, người dễ tiếp cận nhất, tìm cơ hội trà trộn vào đội an ninh do nhà họ Kỷ thuê tối nay, không ngờ lại thật sự để hắn tìm được cơ hội như vậy.

– Đó là lời khai hắn tự nhận hết mọi động cơ về mình.

Làm thế nào để hắn khai thật không phải là việc Kỷ Trì cần phải lo lắng, hắn thậm chí không cần gặp mặt tên này, tự nhiên sẽ có người điều tra rõ ràng mọi việc và trình lên cho hắn.

Công ty an ninh có một cổ đông không công khai danh tính, có chút quan hệ họ hàng với nhà họ Kiều, đây là lý do lớn nhất khiến nhà họ Kỷ chọn công ty này hôm nay. Điều tra kỹ hơn, cổ đông này lại có quan hệ mờ ám với một đứa con riêng của nhà họ Hàn, cộng thêm manh mối bị phát hiện cách đây không lâu, mọi mũi dùi đều chĩa vào nhà họ Hàn.

Những gì tên võ sĩ này nói phần lớn là sự thật, chỉ là trước khi bỏ đi, vợ hắn đã sinh ra một cô con gái và giao cho người khác nuôi. Có lẽ nhà họ Hàn đã lợi dụng cô bé này để ép buộc tên này làm việc cho họ.

Sau khi nghe xong, Kỷ Trì cười lạnh, thảo nào không sợ hắn điều tra, vòng vo tam quốc như vậy, muốn một mũi tên trúng ba đích, vừa chọc tức hắn, vừa mượn tay hắn loại bỏ đứa con riêng này.

Không đúng, là muốn một mũi tên trúng bốn đích.

Kỷ Trì nhả ra một làn khói, hỏi: “Trước đây tôi bảo các người tìm hai người làm chứng di chúc đã đến phòng bệnh của Tịch Kiến Hoa trước khi ông ấy mất, tìm được chưa?”

“Trùng hợp thật,” người kia đáp nhỏ, “Tối nay vừa nhận được tin, đã lấy được đoạn ghi hình ông ấy thay đổi di chúc bằng lời nói, nhưng chưa kịp ký tên vào văn bản thì Tịch phu nhân đã đến. Có lẽ Tịch tiên sinh muốn tránh bà ấy để sửa di chúc, nên đành phải dừng lại giữa chừng. Tịch tiên sinh định hôm khác sẽ ký, không ngờ hôm sau lại đột ngột qua đời. Điều kiện để di chúc có hiệu lực là người lập di chúc phải minh mẫn, mà Tịch tiên sinh hôm sau đã mất vì bệnh, nên rất khó xác định di chúc này có hiệu lực hay không. Hơn nữa, vì hai người làm chứng lúc đó đã nhận một khoản tiền lớn để bịt miệng, đoạn ghi hình cũng đã bị sao chép, cắt ghép, chỉnh sửa, bây giờ muốn lấy ra, e rằng không thể xác lập được.”

“Các người lấy được đoạn ghi hình, chứng tỏ Tịch phu nhân đã biết chuyện ghi hình bị lộ. Tôi đoán, nội dung di chúc thay đổi có lẽ là Tịch Kiến Hoa muốn để lại một phần tài sản cho người yêu của tôi, dù có nhiều hạn chế không thể xác lập di chúc này, nhưng bà ta vẫn sợ, nên mới cấu kết với nhà họ Hàn làm ra chuyện tối nay… Hoặc là bà ta đã lên kế hoạch toàn bộ chuyện này, dù sao một kẻ nghiện ngập, đối với bà ta mới là không còn chút uy h**p nào.”

“Vâng, nhưng không phải là một phần,” người kia nói, “Mà là toàn bộ tài sản nhà họ Tịch sở hữu trước khi liên hôn với nhà họ Hàn.”

Nghe vậy, Kỷ Trì bỗng im lặng một lát.

“Thiếu gia, vẫn theo kế hoạch cũ chứ?”

“Giao người cho cảnh sát,” Kỷ Trì phủi tàn thuốc, “Bằng chứng cần cung cấp, hướng dẫn cần thiết, áp lực cần tạo ra, cái nào cũng không được thiếu, để bọn họ tự cân nhắc xem nên đắc tội với tôi hay là với hai nhà kia.”

Sau khi người này rời đi, Kỷ Trì một mình dựa vào cửa sổ, nhìn về màn đêm xám xịt, trầm ngâm. Hút thêm một lúc, Hứa Phồn Tinh cùng bác sĩ đi tới – bệnh viện này là tài sản của nhà họ Hứa, trước sau cũng là cậu ta giúp đỡ lo liệu.

“Kỷ tổng.” Bác sĩ đưa báo cáo kiểm tra cho hắn, Kỷ Trì nhận lấy, nắm chặt trong tay, nhưng không dám nhìn, hút xong điếu thuốc, hít sâu một hơi, mới ổn định nhịp tim, bình tĩnh nhìn anh ta.

“Nói thẳng đi.”

Đêm quá tối, hắn không nhìn rõ sắc mặt bác sĩ là tốt hay xấu, nhưng bác sĩ luôn mang đến một cảm giác áp lực khiến người ta lo lắng bất kể kết quả ra sao. Kỷ Trì nhìn miệng anh ta đóng mở, nói những thuật ngữ chuyên môn mà hắn không hiểu, nghe mà đầu óc choáng váng.

Hứa Phồn Tinh búng tay trước mặt hắn: “Nghe thấy gì không, ngốc nghếch quá.”

Kỷ Trì nhíu mày: “Cái gì?”

Hứa Phồn Tinh không chịu nổi bộ dạng thất thần của hắn, thở dài, giật lấy tờ báo cáo kiểm tra trong tay hắn, chỉ vào đó: “Xét nghiệm kháng thể HIV: âm tính; báo cáo xét nghiệm m* t**: âm tính. Tiểu Viễn không sao! Không sao cả!”

Bác sĩ thấy vậy, mỉm cười: “Anh Hạ tự cứu kịp thời, trước khi mũi kim gãy trong cơ thể, chưa có thứ gì được tiêm vào, chỉ là… nồng độ ion natri trong huyết thanh của anh Hạ thấp hơn mức bình thường…”

“Natri thấp?”

“Đúng vậy, còn gọi là hạ natri máu, biểu hiện thường thấy là tê bì chân tay, buồn nôn, nôn mửa, mạch nhanh và mờ mắt. Nếu hạ quá mức, sẽ dẫn đến suy giảm chức năng tim, thậm chí suy tim, vì vậy chúng tôi vẫn khuyên nên đi khám kịp thời, kiêng rượu bia, chú ý ăn uống lành mạnh, và… chỉ số bạch cầu cũng hơi bất thường, căn cứ vào viên thuốc mà Hứa thiếu gia cung cấp, chúng tôi phỏng đoán có thể là do sử dụng thuốc quá liều trong thời gian dài gây tổn thương niêm mạc dạ dày cấp tính, hạ natri máu cũng có khả năng là do nguyên nhân này gây ra, nhưng đều phải chờ đến ngày mai làm kiểm tra tổng quát mới có thể xác định.”

Hứa Phồn Tinh lấy ra một lọ thuốc đã bóc vỏ, lắc lắc trước mặt Kỷ Trì, cậu ta tiếp lời bác sĩ: “Tại hiện trường chúng tôi không chỉ phát hiện ra ống tiêm bị giẫm nát, mà còn phát hiện ra lọ thuốc này, chắc là rơi ra từ người Tiểu Viễn.” Cậu ta nhét lọ thuốc vào tay Kỷ Trì, đọc tên thuốc, “Anh Trì, cậu biết thuốc này chữa bệnh gì không?”

Giọng hắn trầm xuống: “Chữa một số bệnh về cảm xúc, ví dụ như… rối loạn lo âu, trầm cảm.”

Bình Luận (0)
Comment