Trò Chơi Lối Cũ - Vân Thượng Phi Ngư

Chương 120

Kỷ Trì ngẩng đầu, nhìn ngọn đèn đường. Mùa đông không có bướm đêm, dưới ánh đèn chỉ có bụi bặm lơ lửng trong không khí, tựa như những đám mây phân thành hạt nhỏ li ti, gió thổi qua, chúng liền tan biến.

Hắn ngồi trên chiếc ghế dài trong công viên dưới lầu khu nội trú, lon bia dùng để đựng tàn thuốc sắp đầy. Hắn ngả người ra sau, mỗi lần hít thở đều cảm thấy như có tảng đá đè nặng trong phổi, nặng đến mức khó thở.

Trầm cảm.

Hắn lẩm nhẩm mấy chữ này.

Chưa từng nghĩ những chữ này sẽ liên quan đến Hạ An Viễn, nhưng một khi đã liên hệ, hắn mới phát hiện, hoá ra từ rất lâu trước đó, chứng bệnh này đã bắt đầu manh nha trong anh.

Tâm trạng u uất, buồn bã, mất ngủ mệt mỏi, tự ti đau khổ, phản ứng chậm chạp, cảm thấy bản thân vô dụng, tiêu cực, trốn tránh.

Kỷ Trì không dám nhớ lại, nhưng những chi tiết khi ở bên Hạ An Viễn lại hiện lên từng màn một, như một màn tra tấn tàn khốc, lưỡi dao sắc bén cứa vào tâm trí hắn.

Hạ An Viễn khiêm nhường gọi hắn là “Kỷ tổng”, những lúc im lặng ánh mắt luôn chất chứa nỗi đau, mỉm cười nhạt nhòa khi hút thuốc, nói anh cam tâm tình nguyện làm “tiểu tình nhân” của hắn, dường như mỗi lần ân ái đều dốc hết sức lực như thể đó là lần cuối cùng.

Hắn chợt nhớ đến đêm hôm đó, vệ sĩ báo cáo lịch trình cả ngày của Hạ An Viễn, nói rằng trước khi đến viện dưỡng lão thăm mẹ, anh đã đứng một mình bên cầu rất lâu. Lúc đó, hắn đã thấy vị trí của anh qua hệ thống định vị gắn trên đồng hồ, còn thắc mắc tại sao anh lại đến chỗ cầu xa xôi như vậy.

Nghĩ đến đây, tim Kỷ Trì bỗng đập mạnh vào lồng ngực, cơn đau nhói buốt khiến hắn cúi gập người.

Máu toàn thân như dồn về lồng ngực, cuồn cuộn như dung nham chứa đầy lưỡi dao sắc bén, đau đến mức hắn toát mồ hôi lạnh. Hắn cảm thấy chưa từng có sự sợ hãi và hồi hộp đến thế.

Cho dù là lời giải thích của bác sĩ hay kết quả tìm kiếm trên mạng, câu cuối cùng đều là: đến cuối cùng, bệnh nhân thậm chí có thể có xu hướng và hành vi tự sát.

Vậy nên hôm đó anh đứng bên cầu lâu như vậy, là muốn… kết liễu cuộc đời sao?

Kỷ Trì th* d*c, hắn đau đớn, đau đến tột cùng, trong lồng ngực như bị nhét đầy than hồng, cổ họng như nuốt kim châm, hắn không chịu nổi cơn đau này, chỉ có thể gắng gượng dùng tay vịn ghế đỡ lấy để không ngã xuống, giữa những hơi thở dồn dập, trước mắt hắn tối sầm lại.

Khi hắn không hề hay biết, anh đã suýt chút nữa vĩnh viễn rời xa hắn.

Thật khó tưởng tượng, nỗi đau nào đã khiến Hạ An Viễn, người luôn mạnh mẽ trước bao sóng gió cuộc đời, lại nảy sinh ý định tự tử, và phải cần bao nhiêu dũng khí, để anh trong lúc đau khổ nhất, dày vò nhất, ép bản thân bước ra khỏi vỏ bọc tự bảo vệ, vượt qua những rào cản sợ hãi bấy lâu, đứng trước công chúng, đứng trước mặt hắn.

Ngồi co ro trong đêm lạnh giá đến sáu giờ sáng, cuối cùng điện thoại cũng nhận được tin nhắn trả lời của Nhậm Nam.

Trên đó mô tả ngắn gọn trạng thái của Hạ An Viễn sau khi rời đi đêm đó: “như cái xác không hồn”, “thần trí hoảng loạn”, “u ám”.

Anh ấy luôn ngẩn người khi đang nói chuyện hoặc làm việc, chắc là đang nghĩ đến anh.

Tối nào anh ấy cũng mất ngủ, thậm chí còn bị ảo giác, luôn thấy một con mèo què chân.

Anh ấy nói anh ấy cảm thấy rất có lỗi với anh, vì đã làm sai, nhưng lại không có cách nào đến gần anh.

Anh ấy tự nguyện đi khám bác sĩ tâm lý, mỗi ngày đều rất cố gắng uống thuốc điều trị.

Anh ấy nói anh ấy đã viết một bài hát, anh ấy muốn dùng bài hát này để tỏ tình với anh, theo đuổi anh.

Kỷ tổng, tôi không biết giữa hai anh đã xảy ra chuyện gì, những lời này lẽ ra không nên do tôi nói, nhưng tôi rất hy vọng anh Viễn có thể vui vẻ hơn một chút.

Nhiều năm như vậy, ngay cả tôi cũng có thể nhìn ra, dù cách làm có sai lầm, anh ấy vẫn luôn rất yêu anh.

Ngón tay Kỷ Trì lướt qua những dòng chữ, trong đầu hiện lên hình ảnh Hạ An Viễn chạy theo xe, hình ảnh anh lặng lẽ đứng đợi trong tuyết rơi phủ kín người, cả hình ảnh anh tiêu tốn biết bao tiền bạc chỉ để gặp hắn một lần, đứng trước mặt hắn với nụ cười gượng gạo.

Nỗi hối hận dâng trào, những cơn sóng ẩm ướt cuồn cuộn qua từng phần cơ thể Kỷ Trì, tiếng sóng rì rào bên tai hắn, như tiếng rít gào từ sự biến dạng của thời gian.

Kỷ Trì dùng lòng bàn tay ấn chặt lên mắt, hắn đau lòng đến mức không biết phải làm sao.

Hắn nghĩ Tiểu Viễn của hắn thật sự quá dũng cảm.

Dù mắc phải căn bệnh khó chịu như vậy, anh vẫn cố gắng đến trước mặt hắn, nở nụ cười với hắn.

Khi đối diện với hắn, Hạ An Viễn luôn mỉm cười.

Trong giấc mơ hỗn độn, Hạ An Viễn mở mắt.

Anh mất vài giây mới nhớ ra mình đang ở đâu, quay sang nhìn mép giường, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Kỷ Trì.

“Tỉnh rồi?” Giọng Kỷ Trì khàn đặc, như bị gió lạnh cứa suốt đêm.

Hạ An Viễn chớp mắt, thấy Kỷ Trì đã thay quần áo, hai mắt hơi sưng, cằm lún phún râu, trông như cả đêm không ngủ. Lòng Hạ An Viễn chùng xuống.

“Anh Trì…” Anh gọi hắn một tiếng, định hỏi kết quả kiểm tra không phải là xấu, nhưng rồi lại đổi câu chuyện. Anh cười với Kỷ Trì: “Anh Trì, chào buổi sáng.”

Kỷ Trì lặng lẽ nhìn anh một lúc: “Kết quả kiểm tra đều ra rồi, không sao đâu, đừng lo, có muốn ngủ thêm chút nữa không?”

Hạ An Viễn vẫn mỉm cười, nói: “Anh Trì, vẻ mặt của anh không giống như không có chuyện gì.”

Kỷ Trì đưa tờ báo cáo đặt trên tủ đầu giường cho anh, nhìn Hạ An Viễn lật xem một lúc, nụ cười trên mặt trở nên thoải mái hơn, hắn mới đưa tay chạm vào chỗ bị va đập trên trán anh. “Anh nói không sao là không sao.” Tối qua đã xoa thuốc, vết sưng đã giảm, giờ chỉ còn lại vết bầm tím. “Còn đau không?”

Hạ An Viễn lắc đầu, nụ cười không giấu được. Anh nghĩ, ngoài việc được ở bên Kỷ Trì, không còn gì hạnh phúc hơn việc tai qua nạn khỏi, hoá ra chỉ là một phen hú vía, vậy mà hôm nay anh lại được trải nghiệm cả hai điều này.

Anh đặt tờ báo cáo lại chỗ cũ, nhìn chằm chằm vào cằm Kỷ Trì một lúc, điều này khiến anh nhớ đến những ngày tháng họ ngủ chung giường vài tháng trước, Kỷ Trì thỉnh thoảng ngủ nướng sẽ ôm anh, dùng râu chưa cạo cọ vào râu của anh.

Cảm giác như những việc này đã xảy ra từ rất lâu rồi.

Anh vô thức sờ cằm mình, quả nhiên cũng có cảm giác ráp tay.

“Trên người có vết thương, không thể tắm, nhưng có thể rửa mặt đơn giản, đồ trong nhà vệ sinh đều đầy đủ.” Kỷ Trì chú ý đến hành động của anh. “Sáng nay muốn ăn gì?”

Hạ An Viễn nhìn Kỷ Trì hồi lâu, nhỏ giọng hỏi: “Ăn quẩy được không?” Giống như đang nũng nịu.

“Được,” Thấy anh như vậy, Kỷ Trì mỉm cười nhạt. “Muốn ăn gì cũng được.”

Kỷ Trì ở bên Hạ An Viễn ăn sáng, thay thuốc cho vết thương ở cánh tay anh, rồi ra ngoài một lúc, khi quay lại phòng bệnh trên tay cầm một lọ thuốc và một cốc nước. “Thuốc của em, uống sau bữa ăn nửa tiếng đúng không?”

“Đúng, nhưng mà…” Hạ An Viễn theo bản năng trả lời, lời còn chưa dứt, bỗng ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt bình tĩnh của Kỷ Trì, anh sững người.

“… Anh biết rồi?”

Kỷ Trì không trả lời, đưa thuốc và cốc nước cho anh, nhiệt độ nước vừa phải, hơi nóng bốc lên nhè nhẹ, chẳng mấy chốc đã làm ướt má Hạ An Viễn.

“Uống thuốc trước, uống xong rồi nói.”

Hạ An Viễn ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, Kỷ Trì vẫn đang nhìn anh, chờ anh uống thuốc. Anh cúi đầu nhìn lọ thuốc, là lọ mới, đoán chừng lọ thuốc anh cất trong túi có lẽ đã rơi ở phòng chứa đồ tối qua, nên Kỷ Trì mới phát hiện ra.

Chưa bao giờ cảm thấy việc uống thuốc lại khó khăn đến thế, ánh mắt của Kỷ Trì như mang theo hơi nóng, rơi trên tay, trên mặt, trên môi anh, thấy anh uống thuốc xong, lại bảo anh uống thêm vài ngụm nước ấm, rồi mới nhận lại cốc nước, đặt lên bàn.

“Anh Trì…” Hạ An Viễn mở miệng muốn giải thích, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, trong kế hoạch của anh, trước khi bệnh tình hoàn toàn khỏi, anh không muốn để Kỷ Trì biết chuyện này.

“Đừng hoảng,” Kỷ Trì ấn lên vai anh, không cho anh đứng dậy. “Ngồi yên.”

Hắn cũng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

“Bây giờ điều trị thế nào rồi?” Hắn hỏi.

Hạ An Viễn đan hai tay vào nhau, chỉ trong vài giây, tay đã ướt đẫm mồ hôi. Kỷ Trì chú ý đến hành động lo lắng của anh, cầm tay anh ra, đặt từng tay lên đầu gối, tư thế giống như học sinh nhỏ đang ngồi nghe giảng bài.

“Bây giờ điều trị thế nào rồi?” Kỷ Trì kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

“Bây giờ… đã là liệu trình thứ hai rồi, đều khá tốt,” Hạ An Viễn ngoan ngoãn trả lời với tư thế này. “Chỉ là buổi tối thỉnh thoảng khó ngủ, nhưng những thứ khác đã tốt hơn rất nhiều.”

Kỷ Trì “ừm” một tiếng, một lúc sau, nói: “Về nhà ở đi, Tiểu Viễn.”

Về nhà?

Hạ An Viễn hít một hơi thật sâu, rõ ràng câu nói của Kỷ Trì khiến anh không kịp phòng bị, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Kỷ Trì tiếp tục nói: “Về nhà ở, công việc của em anh và Phó Hướng Minh sẽ bàn bạc lại, có thể nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi, đợi sau này đỡ hơn rồi, những chuyện khác tính sau, hoặc chúng ta chuyển nhà, tìm một căn nhà có sân vườn, trồng hoa, nuôi chó mèo…”

“Không được anh Trì.” Hạ An Viễn cắt ngang lời hắn. “Em vẫn chưa theo đuổi được anh.”

“Đuổi được rồi.” Kỷ Trì nói. “Đã đuổi được rồi.”

Hạ An Viễn lắc đầu, anh rất cố chấp với chuyện này: “Chưa đâu.”

Kỷ Trì nhìn anh, một lúc sau, hỏi: “Đây chính là vấn đề em nói trước đây, em biết vấn đề nằm ở đâu sao?”

“Sợ anh vì chuyện này mà miễn cưỡng làm lành với em?”

Nghe vậy, Hạ An Viễn gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Phải, cũng không hẳn.”

“Vậy là vì sao?” Kỷ Trì nhỏ giọng hỏi, như đang dẫn dắt anh.

“… ” Hạ An Viễn không nói nên lời, sợ mình không kiên trì được, liền nhìn sang chỗ khác, không nhìn ánh mắt của hắn, anh hiếm khi cứng rắn với Kỷ Trì như vậy. “Dù sao, em có kế hoạch của em.”

“Được rồi.” Kỷ Trì cũng không ép anh nữa, dừng một chút, lặp lại lời anh. “Em có kế hoạch của em.”

“Ngày hai mươi bảy,” thở dài một hơi, Hạ An Viễn lại nhìn Kỷ Trì, nghiêm túc hỏi. “Ngày hai mươi bảy, em sẽ hát tại một buổi dạ tiệc, anh Trì có rảnh đến xem không?”

Như đang suy nghĩ vài giây, Kỷ Trì bỗng mỉm cười nhạt: “Chưa chắc.”

“Hôm đó anh có việc rất quan trọng phải làm,” Hắn hỏi Hạ An Viễn. “Làm sao bây giờ, có thể không xem được rồi.”

Hạ An Viễn dường như đã chuẩn bị cho trường hợp này, cũng không thất vọng, chỉ nói: “Vậy em gửi anh đường link livestream, được không?”

Kỷ Trì gật đầu, định nói tiếp thì bên ngoài phòng bệnh bỗng ồn ào, hình như là vệ sĩ đang ngăn cản ai đó vào. Một lát sau, cửa vẫn bị gõ. “Cậu chủ, Tịch tổng nói có việc gấp cần tìm cậu và anh Hạ.”

Kỷ Trì không trả lời, quay sang nhìn Hạ An Viễn. “Chắc là vì chuyện tối qua mà đến.”

Kỷ Trì vừa nói vậy, lại liên tưởng đến những lời Tịch Thành nói với mình trong tiệc sinh nhật của Hứa Phồn Tinh, Hạ An Viễn lập tức hiểu ra – chuyện tối qua chắc chắn liên quan đến mẹ Tịch Thành, mà Tịch Thành vội vàng như vậy, rất có thể Kỷ Trì đã điều tra ra mẹ gã.

“Cho nó vào không?” Kỷ Trì hỏi.

Hạ An Viễn gật đầu.

Trước khi mở cửa, Kỷ Trì dừng bước, lại hỏi: “Tiểu Viễn, nếu lúc đó Tịch Kiến Hoa để lại cho em một khoản tiền lớn và tài sản, em sẽ…”

“Đó không phải là thứ của em, em sẽ không nhận.” Hạ An Viễn không chút do dự trả lời, sau khi trả lời xong, nhớ đến Kỷ Trì sẽ không vô cớ đặt ra giả thuyết này với mình, mới giật mình nhận ra những việc mẹ Tịch Thành làm rất có thể đều xuất phát từ nguyên nhân này.

Anh đột ngột nhìn về phía Kỷ Trì, Kỷ Trì thấy anh đã hiểu, liền cười với anh: “Nhận hay không nhận, tôi đều ủng hộ em.”

Tịch Thành trông cũng như cả đêm không ngủ.

Gã mang theo một xấp tài liệu dày cộp, ngoài cửa có vài luật sư đi theo. Vừa vào cửa, gã trước tiên nhìn Kỷ Trì, sau đó nhìn Hạ An Viễn.

Gã bình tĩnh giải thích chuyện năm xưa, đồng thời nói rõ mục đích đến đây.

Hạ An Viễn yên lặng ngồi đó, hồi lâu sau, mới tìm lại được suy nghĩ của mình từ không khí cũng đã trở nên yên lặng.

Thật khó tưởng tượng mẹ Tịch Thành lại để tâm đến sự tồn tại của mình như vậy, dù di chúc đã bị thay đổi năm đó về mặt pháp lý căn bản không có hiệu lực, bà ta vẫn muốn loại bỏ mọi khả năng anh sẽ xâm phạm đến lợi ích của con trai mình.

Dù có thể hiểu được tâm trạng của bà ta với tư cách là một người vợ bị lừa dối và một người mẹ yêu thương con trai mình, nhưng dùng thủ đoạn như vậy, Hạ An Viễn vẫn cảm thấy kinh hoàng.

“Vì vậy, hôm nay tôi mang theo luật sư đến đây, là để chuyển phần tài sản mà bố ban đầu muốn để lại cho anh vào tên anh, ân oán của thế hệ trước, đến đây là chấm dứt.” Gã nhìn Kỷ Trì. “Hy vọng Kỷ tổng nể tình hai nhà nhiều năm quen biết, nương tay.”

Hạ An Viễn nhìn người em trai cùng cha khác mẹ này, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Tịch Thành đã thay đổi quá nhiều, không chỉ là sự thay đổi về ngoại hình, mà khí chất công tử bột cũng biến mất, cả người gã còn tiều tụy hơn lần gặp trước.

Anh đều có thể đoán được nguyên nhân cái chết thực sự của Tịch Kiến Hoa từ lời nói của bọn họ, huống chi là Tịch Thành, người còn hiểu rõ sự thật hơn anh, biết được cha mình bị mẹ mình vì lý do này mà đẩy nhanh cái chết, trong lòng Tịch Thành chắc hẳn là dậy sóng.

Lúc này, Hạ An Viễn bỗng cảm thấy quan điểm đạo đức của mình có lẽ hơi bạc nhược, hoặc là anh thật sự không có chút tình cảm nào với Tịch Kiến Hoa và nhà họ Tịch, khi biết được tất cả những điều này, anh chỉ kinh ngạc, ngoài kinh ngạc ra, không có bất kỳ cảm xúc nào khác như tức giận, sợ hãi, oán hận. Vì vậy, anh chỉ bình tĩnh nghe Tịch Thành nói xong, rồi từ chối yêu cầu chuyển nhượng tài sản của gã.

Tịch Thành nhìn anh không động đậy, họ nhìn nhau, như đang chờ người kia chịu thua, nhưng Hạ An Viễn không có h*m m**n với phần tài sản này, không có h*m m**n thì cũng không có khả năng chịu thua để thỏa mãn h*m m**n.

Cuối cùng, Tịch Thành vẫn cúi đầu, gã cầu xin Hạ An Viễn, lần đầu tiên trong đời nghiêm túc gọi anh là anh, xin lỗi vì tất cả những chuyện đã làm trước đây, cầu xin anh nể tình anh em cùng huyết thống, hãy suy nghĩ kỹ. Lần này nhà họ Hàn cùng với mẹ gã bị điều tra từ trên xuống, khí thế rào rạt, không chết cũng phải lột da, ngoài Kỷ Trì có thể can thiệp vào mối quan hệ này, không còn ai khác.

Hạ An Viễn suy nghĩ rất lâu, thực ra anh không cần lời xin lỗi của Tịch Thành, anh chưa bao giờ để tâm đến những chuyện đó. Anh có thể hiểu được xuất phát điểm của Tịch Thành khi làm những chuyện đó, cũng có thể hiểu được xuất phát điểm của mẹ gã, có thể hiểu tất cả mọi người đi đến bước đường này đều là sự sắp đặt của số phận.

Nhưng anh cũng không thể ra tay giúp đỡ những người đã từng làm tổn thương mình, chuyện lấy ơn báo oán cần phải có phẩm chất cao thượng, nhưng Hạ An Viễn tự nhận mình không cao thượng, anh chỉ là một người bình thường.

“Tịch Thành,” Anh nói. “Hãy giao tất cả cho pháp luật.”

Hạ An Viễn không hỏi Kỷ Trì về việc xử lý chuyện này sau đó như thế nào nữa.

Kỷ Trì chỉ cho anh xuất viện sau khi làm kiểm tra toàn thân, vì vết thương trên mặt và trên người, anh đã ở nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi mới bắt đầu làm việc.

Mặc dù Kỷ Trì nói hôm diễn ra dạ tiệc hắn có việc quan trọng phải làm không thể đến, nhưng hai ngày trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, hắn vẫn gửi cho Hạ An Viễn một bộ vest cao cấp theo phong cách cổ điển, màu xám đen, ve áo cài khuy, một chiếc cà vạt họa tiết pop art, dưới ánh đèn, cả người anh đều tỏa sáng lấp lánh.

Chất liệu vải rất phù hợp với ánh đèn sân khấu, nhưng kiểu dáng bộ vest này quá trang trọng, Hạ An Viễn nghĩ, hiếm khi có ai mặc vest như vậy trong các buổi dạ tiệc văn nghệ, mọi người thường sẽ chọn trang phục thời trang hơn. Nhưng Kỷ Trì muốn anh mặc bộ này, nên anh đã mặc, nhà tạo mẫu tóc làm tóc cho anh kiểu tóc rẽ ngôi 3/7 mà các ngôi sao trẻ hiện nay yêu thích, Hạ An Viễn đứng trước gương, suýt chút nữa không nhận ra mình.

Lần đầu tiên trong đời ăn mặc như thế đứng trước mặt nhiều người như vậy, nói không hồi hộp là không thể, dù hôm trước đã tổng duyệt hai lần, nhưng khi Hạ An Viễn cầm mic đứng trên sân khấu, anh vẫn không kìm được run tay, dưới sân khấu dường như có hàng ngàn hàng vạn người, đều đang nhìn anh, đều đang chờ đợi anh.

Khoảnh khắc này, những chuyện đã qua từ nhỏ đến lớn như đèn kéo quân hiện lên trước mắt, anh của mười năm trước, hai mươi năm trước, anh ẩn mình trong đám đông, anh lớn lên ở mọi ngóc ngách, chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay.

Anh lại được đứng trên sân khấu, thể hiện bản thân trước mặt mọi người, ánh đèn sân khấu “bừng” sáng, anh như trở thành trung tâm của thế giới ồn ào, tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Nhìn quanh rồi lại nhìn quanh, đúng như dự đoán, anh không tìm thấy Kỷ Trì. Thực ra, dù Kỷ Trì có ở đó, giữa bao nhiêu người như vậy, anh cũng không thể nào tìm thấy.

Hạ An Viễn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tiếng đàn piano quen thuộc trong tai nghe vang lên, đưa anh vào những quá khứ đã xa, chỉ cần nghĩ đến Kỷ Trì có thể đang xem mình qua màn hình, những cảm xúc bất an dường như cũng tan biến trong âm nhạc.

Kỷ Trì có đang nghe không?

Nghe anh hát về quá khứ của họ, và quyết tâm của anh –

Gió cuốn lên những đốm sao lấp lánh
Ánh sáng tụ thành ánh mắt anh
Là rung động, dịu dàng, tham lam, lưu luyến
Là buông tay, rơi xuống, đau đớn, khó ngủ
Lại bay lượn tụ tán, diễn biến quá khứ
Lần đầu tiên gặp anh
Xao xuyến và ngưỡng mộ
Sợ sánh vai cùng anh
Câu chuyện tầm thường luôn diễn ra
Trong mơ toàn là anh xuất hiện
Là hơi thở, ôm ấp, hôn lên trán
Là nhìn nhau, im lặng, mệt mỏi, nhưng ta lại tham lam vô độ
Lại nhấn nút phát, tua lại ngày mai
Lần cuối gặp anh
Là anh tránh mặt em
Em không muốn có ngày mai
Có thể đợi em không?
Một giây, một hơi thở
Em có một trái tim, đầy vết tích
Chỉ còn lại tình yêu vĩnh cửu
Có thể dừng lại không?
Trăng xuống, trước bình minh
Em trao đổi với thần linh, sức lực cả đời
Đặt nó trước mặt anh
Đừng nói gì, hãy nghe em trả lời
Ngẩng đầu trong hỗn độn, em thấy
Mây đen giăng kín bầu trời
Có ánh sáng le lói
Đừng quay đi, hãy nghe em trả lời
Quay đầu trong đám đông, em thấy
Lạc lối bao nhiêu năm
Anh nắm tay em đi về phía trước
Hãy để em nắm tay anh đi về phía trước
Em muốn lần này
Anh làm cánh buồm của em
Em làm mạn thuyền của anh

Nốt nhạc cuối cùng kết thúc, thế giới trở nên yên tĩnh.

Hạ An Viễn mở mắt ra, nhìn thấy ánh đèn thay đổi, những khuôn mặt mờ ảo trong đám đông.

Anh cúi chào, bước xuống sân khấu, trên sân khấu tiếp tục những tiết mục náo nhiệt. Anh là một người qua đường may mắn, mượn vài phút của mọi người, để tỏ tình với người trong lòng bằng một bài hát và lời bài hát không hay lắm.

Người đông nghịt, buổi dạ tiệc sắp kết thúc, Hạ An Viễn chậm rãi đi ngược dòng người, có chút cảm giác hụt hẫng sau khi ước nguyện thành sự thật, bây giờ anh nên đi đâu? Nên gọi xe về nhà, trước khi chúc Kỷ Trì ngủ ngon, hỏi hắn có nghe thấy không? Hoặc anh nên để xe đưa mình đến chỗ Kỷ Trì, ngay đêm nay, hoàn thành bước cuối cùng trong kế hoạch của mình.

Lối đi hậu trường tối tăm, chật chội, đến chỗ rẽ, Hạ An Viễn bỗng bị chặn đường. Nhìn kỹ một hồi mới nhớ ra người này là một trong những vệ sĩ từng đi theo Kỷ Trì khi còn nhỏ.

Anh được anh ta dẫn ra ngoài, rẽ trái, rẽ phải, ra khỏi lối đi, đến một cánh cửa nhỏ kín đáo, vệ sĩ mở cửa cho anh.

Bên ngoài là một khoảng đất trống phía sau hội trường, Hạ An Viễn dừng bước, bên tai “oong” một tiếng, tim bỗng đập thình thịch như có ngàn vạn con nai chạy qua.

Dưới ánh đèn mờ ảo, anh nhìn thấy một bức tường hoa thật lớn – là hình cánh buồm mà anh và Kỷ Trì đều khắc trên da. Chỉ cần liếc mắt một cái, Hạ An Viễn đã nhoè mắt, anh nhận ra, những bông hoa tươi được dùng để làm bức tường hoa đều là những loại anh đã từng tặng cho Kỷ Trì.

Kỷ Trì đang đứng trước bức tường hoa khổng lồ này, bộ vest trên người hắn dường như là một đôi với bộ vest trên người Hạ An Viễn. Hắn cầm một bó hoa hồng đỏ, đưa tay về phía Hạ An Viễn, mỉm cười nói: “Tiểu Viễn, lại đây.”

Hạ An Viễn không nhúc nhích, anh chớp mắt, chưa kịp nói gì, nước mắt đã trào ra.

Đèn, hoa và Kỷ Trì đều trở thành những đốm sáng lấp lánh, như kính vạn hoa, như trời sao. Đẹp quá, thời gian như thể bị đảo lộn vào lúc này, anh nhìn thấy pháo hoa mà Kỷ Trì tặng anh vào ngày lễ tình nhân năm đó, là biển, là sóng, giữa sóng đẩy ra một cánh buồm vượt trùng khơi.

Trong màn pháo hoa, Kỷ Trì cũng đưa tay về phía anh như vậy, hắn dùng máy ảnh chụp lấy khoảnh khắc đó, những ngày tháng bôn ba phiêu bạt một mình bên ngoài, đêm nào anh cũng ôm hình ảnh Kỷ Trì như vậy mà ngủ.

Hình ảnh chồng lên nhau, Kỷ Trì đến trước mặt anh. “Tiểu Viễn, đừng khóc.” Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt anh. “Anh nghe thấy rồi, anh làm cánh buồm của em, em làm mạn thuyền của anh.”

Hạ An Viễn mím môi gật đầu lia lịa, nghẹn ngào rất lâu, dường như cảm thấy mình như vậy quá mất mặt, liền dùng tay lau lung tung trên mặt, ngẩng đầu nhìn Kỷ Trì: “Bài hát này vẫn chưa đặt tên, ngay cả khi giới thiệu cũng là «Không đề».” Anh nhìn thấy chính mình trong mắt Kỷ Trì, thật rõ ràng. “Anh đặt tên cho nó đi, anh Trì.”

“Muốn anh đặt à?” Kỷ Trì cười bất đắc dĩ. “Tôi không nghĩ ra được tên nào khác, đầu óc toàn là Tiểu Viễn,” Hắn dùng tay ôm lấy mặt Hạ An Viễn, trầm giọng nói. “Hay là gọi là «Tiểu Viễn»?”

Hạ An Viễn khịt mũi, nhỏ giọng “ừm” một tiếng: “Anh nói có việc rất quan trọng phải làm,” Anh cúi đầu nhìn bó hoa hồng đỏ trong tay Kỷ Trì. “Là đi mua hoa cho em sao?”

Kỷ Trì không trả lời, đưa hoa cho anh, nhìn anh chăm chú một lúc, bỗng nghiêm túc hỏi: “Hạ An Viễn, em yêu anh không?”

Hạ An Viễn bị câu hỏi này làm cho chấn động.

Hạ An Viễn, em yêu anh không.

Trong ký ức, đây là lần đầu tiên Kỷ Trì hỏi anh câu hỏi như vậy, và điều nực cười là, khoảnh khắc anh nghe thấy câu hỏi này, mới chợt nhận ra, dường như bao nhiêu năm qua, anh chưa từng nói yêu Kỷ Trì.

Buổi dạ tiệc đã tàn, cửa hậu vắng vẻ, vẫn còn vài người qua lại, nhìn thấy bức tường hoa hoành tráng này, liền kinh ngạc “wow” một tiếng rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Hạ An Viễn im lặng một lúc, bỗng nắm tay Kỷ Trì, kéo hắn chạy ngược lại con đường mình đi ra khỏi hội trường, lại chen chúc ngược dòng người từ hậu trường quay lại, trên đường không biết nhận được bao nhiêu ánh mắt tò mò.

Khán giả gần như đã đi hết, nhân viên chuẩn bị dọn dẹp thiết bị, micrô cũng đã tắt từ lâu, Hạ An Viễn vội vàng tìm kiếm khắp nơi, tìm được một chiếc loa phóng thanh từ chỗ đạo cụ sân khấu.

Anh bảo Kỷ Trì đang ngơ ngác đứng lại dưới sân khấu. Tất cả đèn sân khấu đều đã tắt, lúc này chỉ còn hai bên sân khấu có đèn chiếu sáng thông thường, Hạ An Viễn đứng giữa sân khấu trống trải, mờ tối, nhìn Kỷ Trì dưới kia, Kỷ Trì đang nhìn anh, chờ anh, trong mắt có ánh sáng dịu dàng và nồng nhiệt.

Hạ An Viễn nghĩ, đây mới là ánh sáng thuộc về anh, anh mãi mãi được ánh sáng này chiếu rọi.

“Anh Trì.” Nhìn hồi lâu, Hạ An Viễn cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói bị khuếch đại bởi tiếng điện từ rè rè của loa phóng thanh. Dừng một chút, anh đổi cách gọi. “Kỷ Trì.”

Cả người Hạ An Viễn run lên bần bật, anh dường như không đứng vững, có muôn ngàn lời muốn nói, nhưng khoảnh khắc này, anh phát hiện ra mình lại vụng về đến thế. Máu toàn thân như sôi lên sùng sục, có lẽ tất cả những lời nói cộng lại cũng không bằng câu nói này.

“Em yêu anh.”

Anh kiên định, mạnh mẽ, lặp lại từng chữ một: “Kỷ Trì, em yêu anh.”

“Yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.”

“Yêu anh từng phút từng giây.”

“Luôn yêu anh, em yêu anh, em yêu anh.”

“Anh nghe thấy không Kỷ Trì, em yêu anh chết mất, em yêu anh lắm.”

“Làm sao bây giờ, em không biết phải diễn tả em yêu anh nhiều như thế nào, nhưng em thật sự rất yêu anh, Kỷ Trì.”

“Mọi người, thế giới này, có nghe thấy không.”

“Em yêu anh Kỷ Trì, em yêu anh đến chết đi sống lại, em yêu anh lắm.”

“Sao em lại yêu anh nhiều thế này anh Trì, em yêu anh, yêu anh rất nhiều.”

“Thật sự rất rất yêu anh.”

Anh không biết mình đã nói bao nhiêu lần, hận không thể bù đắp hết những lời “yêu anh” đã thiếu sót trong những năm qua cho Kỷ Trì, cho đến khi cổ họng đau rát đến mức không thể nói lớn tiếng nữa mới đành phải dừng lại.

Giữa những giọt nước mắt lấp lánh, anh nhìn thấy Kỷ Trì dang rộng vòng tay về phía anh.

Không để Kỷ Trì chờ đợi thêm một giây nào nữa, Hạ An Viễn như cơn gió lao đến, vùi chặt vào lòng hắn, ôm chặt hắn.

Kỷ Trì luôn như một ngọn núi, mang đến cảm giác an toàn dịu dàng, mạnh mẽ, hắn ôm Hạ An Viễn, như muốn hòa anh vào lòng mình. Đợi Hạ An Viễn bình tĩnh hơn, hắn kéo tay Hạ An Viễn đặt lên ngực mình.

“Bảo bối,” Kỷ Trì khàn giọng nói. “Em sờ xem nhịp tim của anh.”

Hạ An Viễn áp tay lên ngực hắn.

“Cảm nhận được không? Nó sắp nhảy ra ngoài rồi.”

Hạ An Viễn cười, anh nói lí nhí: “Giống như con thỏ.” Nói xong, anh nhớ đến chuyện quan trọng nhất, bỗng đứng thẳng người. “Anh Trì… bây giờ em muốn thực hiện bước cuối cùng trong kế hoạch theo đuổi anh.”

Anh rút tay lại, mò mẫm trong túi quần hồi lâu, vì quá hồi hộp, khi lấy ra suýt chút nữa làm rơi đồ.

Nắm đấm siết chặt mở ra trước mặt Kỷ Trì, trên lòng bàn tay Hạ An Viễn lặng lẽ nằm một chiếc nhẫn nam, viên kim cương ở giữa lấp lánh ngay cả dưới ánh sáng yếu ớt.

Hạ An Viễn nhìn Kỷ Trì, ánh nước trong mắt anh cũng sáng như kim cương, giọng anh run rẩy cẩn trọng: “Chúng ta kết hôn đi.”

Không khí như im lặng hai giây, Kỷ Trì nhìn anh không nói gì, Hạ An Viễn lập tức có chút hoảng hốt, anh định quỳ xuống một gối, vừa cử động đã bị Kỷ Trì ngăn lại.

Anh ngẩng đầu lên, thấy hốc mắt Kỷ Trì đỏ hoe.

“Anh Trì…” Hạ An Viễn cuối cùng cũng không kìm được tiếng khóc.

Kỷ Trì cười với đôi mắt đỏ hoe, có chút bất đắc dĩ: “Chuyện quan trọng đó, không ngờ lại bị Tiểu Viễn của anh giành trước một bước.”

Hắn lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh đen từ túi áo bên, nhẹ nhàng mở ra trước mặt Hạ An Viễn.

Bên trong lại là một chiếc nhẫn.

Giống như chiếc nhẫn mà Hạ An Viễn chọn, đều là kiểu dáng đơn giản, gọn gàng, điểm khác biệt là chiếc nhẫn của Kỷ Trì có viên đá chính là một viên sapphire hình giọt nước.

Kỷ Trì nắm tay Hạ An Viễn, từ từ đeo nhẫn cho anh, trịnh trọng nói: “Tiểu Viễn, bảo bối, chúng ta kết hôn đi.”

Hạ An Viễn nhìn chiếc nhẫn, rồi lại nhìn Kỷ Trì.

“Còn ngây ra đó làm gì?” Kỷ Trì đưa tay ra, mỉm cười. “Không muốn đeo cho anh sao?”

“Đeo, muốn đeo…” Hạ An Viễn gật đầu, cũng học theo Kỷ Trì, nắm tay hắn, đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út của hắn. Trong quá trình này, tay anh run rẩy không ngừng, cả đời chưa bao giờ hồi hộp, kích động như vậy.

May mắn là đã đeo xong, anh nhìn hai bàn tay của họ, ánh mắt đờ đẫn, dường như không dám tin chỉ bằng một chiếc nhẫn nhỏ, đã trói buộc Kỷ Trì và phần đời còn lại của hai người.

Kỷ Trì dùng ngón tay v**t v* khóe mắt Hạ An Viễn, hai tay ôm lấy mặt anh, nhìn đôi mắt sáng long lanh động lòng người của anh, sau đó không kìm lòng được mà hôn lên.

Xung quanh có người đang xem đứng từ xa giơ điện thoại, thấy hai người hôn nhau, trong đám đông vang lên tiếng hò reo phấn khích. Nhưng họ chìm đắm trong nụ hôn dài, nồng nhiệt, dịu dàng, mặn chát này, yêu thương ôm ấp nhau mặc kệ mọi người xung quanh, hồi lâu mới lưu luyến buông ra.

Như bị say oxy, họ nhìn khuôn mặt đỏ ửng của đối phương, đều cười, cười không ngừng.

“Tiểu Viễn, hôm nay em vui không?”

Hạ An Viễn vừa cười vừa gật đầu, vui lắm, đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời anh.

Kỷ Trì mỉm cười hỏi: “Tại sao lại vui như vậy?”

Hạ An Viễn ôm chặt hắn, cằm đặt lên vai hắn, nhỏ giọng bên tai hắn: “Vì em yêu anh, anh Trì, em yêu anh, em rất vui.”
“Còn anh, anh Trì, anh có vui không?”

Giọng Kỷ Trì khàn khàn: “Vui, rất vui.”

“Vì sao rất vui?” Hạ An Viễn cũng hỏi hắn như vậy.

Kỷ Trì ôm anh vào lòng chặt hơn, như đang ôm báu vật thất lạc vừa tìm lại được, hắn nhìn những tia sáng lấp lánh trên không trung, như đang nhìn lại hàng ngàn đêm ngày mất ngủ trong quá khứ.

“Vì…” Mãi một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng, như một tiếng thở dài man mác.

Vì anh,

Đã toại nguyện.

【Hết truyện】

Lời tác giả:

Trên đời này không có tấm gương nào vỡ rồi mà có thể trở lại hình dạng ban đầu, Tiểu Viễn đã mua một ngàn tấm gương, muốn thử ghép lại xem, liệu “phá kính” có thể “trùng viên” (破镜重圆 – thành ngữ chỉ vợ chồng ly hôn rồi tái hợp) hay không. Anh đã thử rồi, không có cách nào, dù ghép lại giống hình dáng ban đầu đến đâu thì những vết sẹo và vết nứt vẫn còn đó mãi mãi.

Nhưng anh phát hiện ra rằng, thực ra có thể ghép những mảnh vỡ thành bất kỳ hình dạng nào mình muốn, ghép thành hoa hồng, mặt trăng, bươm bướm, thậm chí cả sóng biển. Tình yêu có thể làm chất keo kết dính, chỉ cần còn yêu, nó có thể là bất cứ thứ gì, cũng có thể là bất kỳ màu sắc nào.

May mắn là gặp lại nhau chưa quá muộn, may mắn là tình yêu vẫn còn nồng nàn.

Bình Luận (0)
Comment