Chẳng ai lại vô cớ dừng chân vì một kẻ nhỏ bé, lấm lem bụi đất.
Thế nhưng Kỷ Trì lại bước chậm hơn khi đi ngang qua anh. Kẻ đi theo sau hắn cũng buộc phải giảm tốc độ, chậm rãi tiến về phía cửa phòng cấp cứu, đồng thời chia một phần sự chú ý đến người công nhân trông có vẻ đang gặp phải bất hạnh này.
Anh vừa nghe điện thoại, ánh mắt tự nhiên hướng về phía trước, dường như thần sắc bình thản, dáng vẻ kiên định. Nhưng không cần nhìn kỹ, mái tóc lấm tấm bụi, những vệt bẩn ngang dọc sẫm màu hơn cả chiếc áo phông sẫm màu anh đang mặc, đường viền cổ áo sờn rách, tất cả đều đang kể với người khác về cuộc sống và địa vị xã hội của anh.
Anh chỉ là một người lao động nhập cư, lại còn thuộc dạng khốn khổ nhất.
Những người quản lý thường xuyên ra công trường như hắn đã gặp quá nhiều trường hợp như anh.
Những người còn trẻ, chưa gánh vác trách nhiệm gia đình, có lẽ sống thoải mái hơn một chút, nhưng liệu có được bao lâu? Nỗi khổ của cuộc sống giống như một tấm lưới vô hình khổng lồ giăng trên đỉnh đầu, từ từ siết chặt vào trung tâm. Những người lao động đến từ nông thôn, từ những thị trấn nhỏ bé này, sinh ra, lớn lên và chết đi, đều nằm trong tấm lưới đó. Anh không thể trốn tránh, cũng không thể thoát khỏi.
Lấy vợ sinh con, phụng dưỡng cha mẹ, nhà cửa, xe cộ, học phí sinh hoạt phí của con cái, hay bệnh tật, gặp xui xẻo mất chút tiền của bất ngờ, dính vào bất cứ điều nào, cũng đều khiến tấm lưới đó siết chặt anh nhanh hơn, mạnh hơn.
Không bao lâu nữa, tuổi tác sẽ làm mờ ranh giới trong thế giới bênh xi măng cốt thép, rồi sau đó, ngay cả tên cũng trở nên mờ nhạt, giống như những động cơ điện chỉ được phân biệt bằng thứ tự xuất hiện. Sử dụng lâu ngày, lượng bụi bám trên chúng cũng trở nên như nhau. Để phân biệt, người ta thêm chữ “nhỏ” trước họ của những người chưa có nếp nhăn, thêm chữ “già” trước họ của những người đã có nếp nhăn. Dần dần, họ có chung dáng người gầy gò, làn da đen sạm, đôi mắt vô hồn, cùng mồ hôi, cùng nước mắt.
Sự đồng nhất này trở thành ấn tượng cứng nhắc trong mắt người ngoài, ngay cả chính họ cũng lặng lẽ chấp nhận một cách vô điều kiện.
Những người như anh, nếu không đội mũ bảo hộ màu vàng trên đầu, gần như sẽ chìm khuất trong bóng tối giữa đất đai và đám đông. Giống như bây giờ, nếu không phải Kỷ Trì dừng lại, sẽ chẳng ai để ý xem liệu có một người đàn ông tiều tụy, thảm hại như vậy bên cạnh cửa thang máy hay không. Cho dù bên dưới lớp vỏ bọc xám xịt ấy là một khuôn mặt đẹp đẽ đến nhường nào.
Hạ An Viễn bỏ điện thoại xuống, lịch sự gật đầu với Kỷ Trì: “Kỷ tổng, tôi nghe họ nói, lúc đó ngài đã kịp thời bố trí người dùng lưới an toàn đỡ ở phía dưới, cảm ơn ngài, thật sự rất cảm ơn.”
Có người đưa cho Hạ An Viễn một xấp giấy tờ bên cạnh Kỷ Trì: “Anh là người nhà của Hầu Quân? Đây là hoá đơn, anh xem trước đi, những việc sau này phải đợi luật sư đến rồi mới nói được.”
Người này Hạ An Viễn đã gặp, văn phòng của anh ta ở ngay cạnh văn phòng của Từ Phúc.
Hạ An Viễn đang định nhận lấy thì Kỷ Trì bất ngờ ấn tay người kia xuống, ánh mắt thoáng hiện vẻ âm trầm: “Anh ta không phải.”
“Ồ… Vâng.” Người nọ sững người, ngó vào cửa phòng cấp cứu, rồi chỉ ngón cái ra sau: “Vậy tôi hỏi bên kia?”
Hạ An Viễn ngay lập tức nhận định người này không biết thân phận của Kỷ Trì, hoặc là anh ta ngốc nghếch đến mức đáng kinh ngạc. Kỷ Trì là ai chứ? Ai đứng trước mặt hắn mà chẳng run sợ, cung kính, huống chi còn bị hắn nhìn bằng ánh mắt như vậy, đổi lại là người khác thì hồn vía lên mây rồi, vậy mà anh ta vẫn còn dám huênh hoang như thế.
Chẳng lẽ Kỷ Trì không phải là ông chủ lớn của công trường này?
Nghĩ đến đây, Hạ An Viễn nhìn về phía nhóm người đứng sau Kỷ Trì, trong đám đông có một khuôn mặt đàn ông, vừa lạ vừa quen.
Tên đội mũ đỏ mà Vương Nhất Oa nói đã nhận tiền để hãm hại anh!
Bỏ mũ ra, người này càng quen mắt hơn. Hạ An Viễn có chút do dự trong mắt, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra mình đã gặp anh ta ở đâu.
Có lẽ vì anh nhìn người này quá lâu, Kỷ Trì quay đầu, nhìn theo ánh mắt anh, chạm phải ánh mắt người nọ, lạnh lùng lên tiếng: “Anh tên gì.”
Người nọ không ngờ Kỷ Trì lại đột nhiên quay đầu lại chú ý đến mình, toàn thân run lên, có vẻ sợ hãi, vội vàng cúi đầu, vội vàng đáp: “Kỷ tổng, tôi tên là Từ Minh Xương.”
Từ Minh Xương.
Nghe thấy cái tên này, Hạ An Viễn bừng tỉnh ngộ.
Xem ra mình đoán không sai, chuyện trước đây, tám chín phần mười là do Tịch Thành giật dây.
Người này chính là kẻ hồi cấp ba luôn lẽo đẽo theo sau Tịch Thành, làm gì cũng hăng hái nhất, biệt danh “Mệnh Dài”.
Lý do anh ấn tượng sâu sắc với cái tên này là vì lúc đó có một cậu học sinh chuyển trường đến từ vùng Ba Thục, con nhà giàu, chơi thân với Tịch Thành, luôn thích làm oai trong nhóm của bọn họ, đặc biệt thích sai bảo Từ Minh Xương làm những việc không đứng đắn, nhưng lần nào cũng không thành công, luôn bị các thế lực tìm đến gây phiền phức. Tịch Thành từng đùa hỏi cậu ta sao cứ tìm thằng nhóc này, ngu như lợn, cậu học sinh chuyển trường cười cười, nói bằng giọng địa phương, tìm nó an toàn nhất, mệnh dài mà.
Gã nói vậy là vì cách phát âm của “Minh Xương” trong tiếng địa phương của họ giống với “mệnh dài”.
Hạ An Viễn vẫn còn nhớ cảm xúc của mình khi nghe bọn họ lấy những chuyện này ra làm đề tài tán gẫu, bởi vì thấy nó thú vị. Chỉ vì cái tên có chút thú vị mà hắn ta bị kẻ bề trên coi như con dao giết gà, tiện thể đem ra làm trò cười.
Hạ An Viễn lúc đó không khỏi sinh ra cảm giác “thỏ chết chồn thương”, cho dù con thỏ này từng cắn mình, anh vẫn luôn cảm thấy họ là cùng một loại, là sứa, là vỏ sò, là tôm cá, thậm chí là rác thải nhựa trôi dạt vào đại dương, đều bị con sóng dữ của quyền lực cuốn vào bờ, thân bất do kỷ, mạng như hạt bụi, dùng thân xác tan nát làm vật chôn theo bọt sóng.
Kết quả bây giờ, một người là lãnh đạo cấp trung, tiền đồ rộng mở; một người là công nhân công trường, đường cùng cầu sinh.
Bây giờ nghĩ lại, những suy nghĩ ngây thơ của mình khi đó thật nực cười.
Hạ An Viễn cụp mắt xuống, lại nghĩ đến cuộc điện thoại vừa kết thúc, đột nhiên cảm thấy mất hết hứng thú, anh mệt mỏi dựa vào tường, nhường chỗ cho họ, “Chuyện cụ thể vẫn cần phải trao đổi với anh Lưu.”
“Sự việc xảy ra đột ngột, tôi bất đắc dĩ phải can thiệp một chút.” Kỷ Trì quay lưng về phía Hạ An Viễn, bóng dáng cao lớn như ngọn núi, bị Hạ An Viễn lặng lẽ nhìn, “Bây giờ người bên các cậu cũng đã đến rồi, chuyện còn lại các cậu tự giải quyết đi.”
“Kỷ tổng nói đùa rồi, đâu thể gọi là can thiệp chứ,” Từ Minh Xương khúm núm nhìn chằm chằm vào mũi giày của Kỷ Trì, trên bề mặt da đắt tiền có vài vết xước, trông rất lạc lõng, “Ngài ra tay giúp đỡ, ông chủ của chúng tôi còn chưa kịp cảm ơn, bây giờ thủ tục cũng đã hoàn tất, làm lỡ thời gian của Kỷ tổng lâu như vậy, thật xin lỗi. Chúng tôi đã đặt phòng cho Kỷ tổng ở khách sạn năm sao bên cạnh, xe riêng đã đợi sẵn ở dưới lầu, ngài xem…”
“Lo việc của các anh đi, người của tôi đều ở bên ngoài.” Kỷ Trì không tỏ ý kiến gì về sự sắp xếp của bọn họ, “Phiền phức sau này còn nhiều lắm, thay tôi gửi lời hỏi thăm ông chủ của các anh.”
“Vâng vâng,” Từ Minh Xương vội vàng đáp, ra hiệu cho những người bên cạnh đi trước, còn mình thì khom người với Kỷ Trì, “Lời của Kỷ tổng, tôi nhất định sẽ chuyển lời, nhất định sẽ chuyển lời.”
Đám người kia đều đi hết, chỉ còn lại Kỷ Trì và Hạ An Viễn mặt đối mặt.
Hạ An Viễn thấy lạ, nói như vậy, Kỷ Trì không phải là người quyết định của công ty này, thậm chí có thể không có cả cổ phần, vậy hôm nay, tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở công trường của bọn họ?
Từ Minh Xương có thể leo lên vị trí lãnh đạo cấp trung của công ty xây dựng, phần lớn là nhờ ôm chặt lấy đùi của Tịch Thành đến bây giờ, vậy nên cũng không khó để đoán ra, công ty xây dựng này có liên quan đến nhà họ Tịch, rất có thể là sản nghiệp của nhà họ Tịch. Như vậy, nhà họ Kỷ và nhà họ Tịch có giao dịch làm ăn, Kỷ Trì đến thăm thú sản nghiệp của đối tác cũng có thể giải thích được.
Vẫn hợp lý hơn việc hắn ta đến đây đặc biệt để gặp anh.
Ánh đèn trắng lạnh lẽo của bệnh viện chiếu lên người Kỷ Trì, khiến bầu không khí vốn không dịu dàng lại càng thêm lạnh lẽo, khắp nơi đều nói chuyện nhỏ nhẹ, khiến người ta gần như mất đi h*m m**n nói chuyện.
Kỷ Trì nhìn chằm chằm Hạ An Viễn một lúc, thấy anh không có ý định tiếp tục nói những lời khách sáo, liền quay người, đi về phía thang máy: “Đi thôi.”
Hắn rất khác với Kỷ Trì ngày trước, hoặc có thể nói, khí chất công tử bột của hắn đã được nâng cấp, trở thành bậc đế vương, lời nói ra như đinh đóng cột, không giận tự uy, khiến người ta khó mà không tuân theo mệnh lệnh của hắn trong tình huống này.
Hạ An Viễn vô thức bước theo hắn, cùng hắn bước vào thang máy, tự giác đứng phía sau hắn. Trong không gian kín mít, khoảng cách thông thường dường như cũng bị rút ngắn vô hạn, không khí ngược lại trở nên đặc quánh, trên bộ quần áo mới thay của Kỷ Trì vẫn là mùi hương nhàn nhạt, lạnh lùng, chậm rãi lan tỏa bên cạnh Hạ An Viễn.
Ngửi thấy mùi hương này, Hạ An Viễn mới bừng tỉnh, vào lúc này, anh không nên không nói một lời chào hỏi, mặc kệ tất cả mà đi theo Kỷ Trì. Thấy Kỷ Trì mãi không bấm nút thang máy, anh không nhịn được lên tiếng hỏi: “Kỷ tổng, chúng ta đi đâu?”
Kỷ Trì đưa tay, bấm tầng trên: “Đưa cậu đi khám bệnh.”
Hạ An Viễn không hiểu ý hắn, khẽ nhíu mày: “Kỷ tổng, xin đừng nói đùa, tôi rất khỏe mạnh.”
“Khỏe mạnh?” Kỷ Trì nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy, “Tôi thấy cậu bệnh nặng lắm rồi.”
“Đinh” một tiếng, thang máy nhanh chóng đến nơi, cửa thang máy mở ra, Kỷ Trì đi thẳng ra ngoài. Hạ An Viễn nuốt ngược lời phản bác vào trong cổ họng, lúc này cũng chỉ có thể sải bước đuổi theo, “Kỷ tổng, rốt cuộc ngài có ý gì?”
Kỷ Trì dừng lại trước cửa khoa Thần kinh, đứng yên, lười biếng quay đầu nhìn anh, ý gì, không cần nói nhiều.
Bảng chỉ dẫn phát ra ánh sáng xanh mờ, treo lơ lửng trên đầu Kỷ Trì. Hạ An Viễn nhìn Kỷ Trì, kiểu tóc được chải chuốt tỉ mỉ, quần áo được cắt may tinh tế, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ đẹp mắt, là kiểu dáng mà Hạ An Viễn chỉ có thể thỉnh thoảng chiêm ngưỡng trên mạng, ánh mắt anh nhanh chóng di chuyển xuống dưới, nhưng vẫn là đôi giày đó, bụi bẩn bám trên đó, trông thật lạc lõng, không ăn nhập.
Hạ An Viễn lùi lại hai bước, đầu ngón tay chạm vào chiếc ghế kim loại bên cạnh, cảm giác lạnh lẽo như lưỡi rắn l**m lên người anh.
“Sợ cái gì?” Kỷ Trì liếc thấy động tác của anh, tiến gần anh một bước, “Lúc cậu định nhảy lầu theo, sao không sợ?”
“Tôi không định nhảy lầu theo, Hầu Quân chỉ là tai nạn.” Hạ An Viễn không nhịn được dùng sức, móng tay ma sát với kim loại phát ra tiếng kêu ken két.
Phòng chờ không đông người, ai đi qua cũng vội vã, tiếng loa gọi khám bệnh thỉnh thoảng vang lên, vô cớ khiến người ta tiết ra một loại cảm xúc giống như hoảng sợ.
“Vậy nên đưa cậu đi khám bệnh.” Kỷ Trì gật đầu, trông có vẻ rất hiểu chuyện, “Tôi biết, nếu thần kinh có vấn đề gì đó thì đúng là không thể kiểm soát được hành vi của mình.”