Trò Chơi Lối Cũ - Vân Thượng Phi Ngư

Chương 29

Trong phòng khám, Hạ An Viễn im lặng.

Vị bác sĩ họ Liêu thao tác rất nhanh, ngón tay gõ nhẹ trên bàn phím, kết thúc công việc đang làm dở, rồi đẩy ghế ra sau, đứng dậy, mỉm cười với Kỷ Trì: “Kỷ tổng, đây là khoa thần kinh.”

“Chữa bệnh cho người điên, không đến khoa thần kinh thì đến khoa nào?” Kỷ Trì hơi ngả người ra sau, dựa vào ghế sô pha, hai đầu gối dang rộng, trên người toát ra vẻ thoải mái hiếm thấy.

Khoa của bác sĩ Liêu gần như chưa từng thấy bệnh nhân nào quần áo còn dính đầy bụi đất từ công trường chạy thẳng đến. Y lặng lẽ quan sát người đàn ông ăn mặc như công nhân trước mặt, lướt qua bộ quần áo cũ kỹ và lớp bụi bám đầy người, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt anh.

Điều này là không thể tránh khỏi, bởi vì nghề này hiếm khi có người có ngoại hình như người đàn ông này.

Y không thể đoán được thân phận thực sự của anh.

“Cảm thấy khó chịu ở đâu?” Bác sĩ Liêu nở nụ cười nghề nghiệp với anh.

Hạ An Viễn nhận ra ánh mắt quan sát của y, lùi lại nửa bước. Màu trắng giản dị trên người bác sĩ Liêu lại mang đến cho anh cảm giác xấu hổ không dám nhìn thẳng, anh nghiêng đầu về phía Kỷ Trì, nhỏ giọng nói: “Tôi… đầu óc tôi không có vấn đề gì.”

Bác sĩ Liêu không bất ngờ trước câu trả lời của anh, ông đã nghe những lời này không ít lần, vì vậy chỉ mỉm cười gật đầu, tay v**t v* cổ áo blouse trắng, kéo vào giữa, thái độ ôn hòa nhưng không cho phép từ chối, mời Hạ An Viễn ngồi xuống ghế, lúc quay người lại thì nhìn Kỷ Trì với ánh mắt dò hỏi.

“Tay, cánh tay của cậu ấy.” Trên tay Kỷ Trì không biết từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc bật lửa kim loại, hắn thờ ơ nghịch,”Có lẽ bị bong gân, anh xem thử.”

Bác sĩ Liêu nhướng mày, vẻ mặt ngạc nhiên: “Kỷ tổng, ngài lại đến khoa thần kinh để xem bong gân à?” Y quay đầu nhìn Hạ An Viễn, trong ánh mắt có thêm vài phần cảm xúc khó tả, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, “Được rồi, Kỷ tổng bảo tôi xem gì thì tôi xem cái đó, ai bảo ngài là tổ tông chứ.”

Tim đập thình thịch vài tiếng, Hạ An Viễn không kịp che giấu vẻ bất ngờ trên mặt, anh vừa định theo bản năng từ chối thì bác sĩ Liêu đã nắm lấy cổ tay anh, lực khá mạnh, Hạ An Viễn không thể thoát ra, cũng không tiện thoát ra.

“Bác sĩ Liêu, rất bẩn.”

Bác sĩ Liêu đẩy tay áo của anh lên đến vai, dùng lực ấn từ cẳng tay lên trên, “Không sao.” Y cười cười, hỏi như vô tình, “Anh tên gì?”

Hạ An Viễn không ngờ y ấn như vậy lại đau, rụt tay lại, với cách gọi “anh”, anh cảm thấy ngượng ngùng: “Tôi họ Hạ.”

“Ừm, anh Hạ, ấn như vậy có đau không?” Bác sĩ Liêu lại duỗi thẳng cánh tay của Hạ An Viễn, ấn thêm hai chỗ cơ khác, nhận được phản xạ né tránh mạnh mẽ hơn từ chủ nhân của cơ thể, tay còn lại cũng vậy. Y ân cần thả tay áo của Hạ An Viễn xuống, buông tay, đứng thẳng dậy, nhẹ giọng nói: “Thử giơ tay lên xem.”

Hạ An Viễn không cảm thấy đây là bệnh gì lớn, người quen làm việc nặng nhọc, đau lưng mỏi gối là chuyện thường. Nhưng lời nói của bác sĩ luôn khiến người ta tin tưởng, anh thử giơ lên, khi cánh tay nâng đến một góc độ nào đó, cơ bắp liền đau nhói.

“Được rồi.” Bác sĩ Liêu vỗ nhẹ vào vai anh, nhưng lại nói với Kỷ Trì, “Không có vấn đề gì lớn, tối về chườm đá một lúc, đừng làm việc nặng, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Nếu không yên tâm thì có thể đi chụp cộng hưởng từ.”

Kỷ Trì không bày tỏ ý kiến, dường như không mấy đồng tình với ba chữ “không yên tâm” mà ông nói.

“Kỷ tổng, anh chọn giờ khéo ghê, trễ thêm một phút nữa là tôi tan làm rồi.” Bác sĩ Liêu bước về phía Kỷ Trì, cười nói, “Như biến hình vậy, tôi thật không ngờ anh lại đến ngay lúc này.”

Hạ An Viễn không ngẩng đầu nhìn hai người họ. Bạn bè? Bạn học? Anh em? Không, bầu không khí này có gì đó khác biệt, trong lời nói của bác sĩ Liêu lộ ra một chút điều gì đó không giống.

Anh nghe thấy Kỷ Trì cười khẽ, trong đầu tự động hiện lên dáng vẻ của hắn khi nở nụ cười này.

“Khá trùng hợp.”

“Có vinh dự được mời người bận rộn ăn tối không? Lâu rồi không gặp, cũng nhớ.”

Hạ An Viễn nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo ma sát, ở góc nhìn, màu trắng đó lướt qua.

“Tối nay tôi không có lịch gì, cho anh vinh dự này.”

Quá quen thuộc, quen thuộc đến mức cách xưng hô khách sáo ở chỗ Hạ An Viễn đến chỗ hắn lại trở thành lời trêu chọc, quen thuộc đến mức Kỷ Trì sẽ tùy ý dùng lời nói đùa đáp lại lời nói đùa của anh.

Anh ở đây, có phần thừa thãi.

Hạ An Viễn đột nhiên đứng dậy, bác sĩ Liêu nghe thấy tiếng động, nhìn anh, cười thân thiện: “Anh Hạ cũng đi chứ?”

Chiếc kính thời trang đẹp mắt của bác sĩ Liêu hơi phản quang, Hạ An Viễn không nhìn thấy mắt anh, nhưng có thể thấy rõ đường nét khuôn mặt anh, sống mũi nhỏ và thẳng, môi mỏng, nhưng màu sắc đẹp, là màu hồng nhạt mà Kỷ Trì thích. Anh đã thay một bộ đồ thường, cũng màu trắng, rất sạch sẽ, đường may ở cổ áo tinh tế, rất hợp với xương quai xanh hơi lõm của anh.

“Không.” Hạ An Viễn cảm thấy nếu anh còn ở lại, không khí cũng sẽ bị bụi bẩn anh mang đến làm ô nhiễm, “Bạn tôi vẫn đang phẫu thuật, tôi xin phép trước, Kỷ tổng, bác sĩ Liêu, cảm ơn hai người.”

Người đàn ông họ Hạ này rời đi quá vội vàng, nhưng cánh cửa phòng khám vẫn được anh đóng lại nhẹ nhàng. Bác sĩ Liêu cầm điện thoại trên bàn, dường như không có hứng thú tìm hiểu anh Hạ, hỏi Kỷ Trì: “Muốn ăn gì? Khách sạn ở Tân Khẩu tuy không bằng Bắc Kinh của anh, nhưng vẫn có vài nhà hàng khá ổn.”

“Vĩnh Nam,” Kỷ Trì vẫn nghịch chiếc bật lửa vuông nhỏ trong tay, mở ra, rồi đóng lại, hắn dừng lại một chút, “Vết thương của cậu ta không sao chứ?”

Liêu Vĩnh Nam chớp mắt, nhanh chóng che giấu vẻ sững sờ của mình: “Tất nhiên rồi. Những người làm việc trên công trường này, tuy nhìn gầy nhưng thể chất tốt hơn người bình thường nhiều, chỉ bị thương nhẹ dây chằng, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.”

Kỷ Trì im lặng một lúc mới khẽ “ừm” một tiếng.

“Sao vậy Kỷ tổng?” Giọng nói của Liêu Vĩnh Nam mang theo chút thăm dò, “Lo lắng à? Với họ, có lẽ không coi là bị thương.”

“Cạch” một tiếng, Kỷ Trì bật lửa, mùi xăng lan tỏa, hắn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang nhảy múa, không nhúc nhích, dù bật điều hòa ở nhiệt độ thấp thì không khí vẫn oi bức.

“Trước khi đến bệnh viện… cậu ta suýt nữa thì ngã xuống,” hắn chậm rãi nói với ngọn lửa, trong đồng tử là một mảng đỏ, “Cao hai mươi mét, nếu tôi không kịp thời nắm lấy cậu ta, bây giờ nằm trong phòng phẫu thuật, lại thêm một người nữa.”

Liêu Vĩnh Nam đã từng nghe qua đủ loại tai nạn kỳ quái, lúc này, y theo bản năng không muốn tiếp tục nghe nữa.

“May mà.”

May mà cái gì? Liêu Vĩnh Nam buộc mình phải làm ra vẻ chăm chú lắng nghe, nhưng may thay, Kỷ Trì không nói tiếp.

Ca phẫu thuật của Hầu Quân kéo dài đến tận rạng sáng.

Những người công nhân đi cùng khác được khuyên nên quay về, chỉ còn lại Hạ An Viễn, Lưu Kim Quý, Từ Phúc và một vị lãnh đạo khác mà họ không quen biết ở lại chờ đợi.

Chú của Hầu Quân đã được Lưu Kim Quý thông báo khi đang trên xe cứu thương, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy ai đến, Lưu Kim Quý thở dài suốt cả đêm, thở dài đến mức Hạ An Viễn cũng hơi sợ.

Ban đêm ở bệnh viện rất vắng vẻ, đèn khắp nơi đều sáng, nhưng không có ai đi lại, không ai nói chuyện, thời gian lúc này dường như mất đi khái niệm về tốc độ trôi, vị lãnh đạo hói đầu kia không chịu nổi, thỉnh thoảng lại nói chuyện phiếm với họ, nhưng lại không hé răng nửa lời về chuyện công trường.

Hạ An Viễn và những người khác biết, bất kể kết quả tai nạn như thế nào, đã xảy ra chuyện như vậy thì việc công trường ngừng hoạt động là điều chắc chắn.

Chỉ là không biết tiền bồi thường của Hầu Quân sẽ được tính như thế nào, Lưu Kim Quý dù có thân thiết với Hầu Quân đến đâu cũng không thể vượt qua gia đình cậu để bàn bạc chuyện này với phía công trường, nói trắng ra là, số tiền bồi thường bao nhiêu phải do gia đình người bị thương đến tranh đấu, còn lại dù có thân phận gì cũng không can thiệp được. Họ làm việc bên ngoài quanh năm, gặp phải công trường nào có lương tâm đâu, nếu là người cô độc, không biết sẽ chịu thiệt thòi đến mức nào.

Nhưng trong trường hợp của Hầu Quân, việc chú cậu đến hay không đến, thật khó nói.

Đèn phía trên cửa phòng cấp cứu “tắt” một tiếng, lát sau cánh cửa đôi mở ra, Hầu Quân được đẩy ra, mấy người họ lập tức vây quanh. Bác sĩ đã rất mệt mỏi, chỉ nói những điều quan trọng cần lưu ý sau phẫu thuật, Lưu Kim Quý đi theo, lắng nghe kỹ lưỡng lời dặn dò của ông.

Họ đẩy Hầu Quân vào phòng chăm sóc đặc biệt, Hạ An Viễn đi theo sau, nhìn Hầu Quân qua khe hở của đám đông. Dưới lớp vải xanh lộ ra khuôn mặt cậu, chỉ to bằng bàn tay, yếu ớt, nhọn hoắt, khuôn mặt có màu xám xịt, băng trên đầu quấn rất chặt, như thể trói buộc cả sinh mạng trẻ trung của cậu, quấn thành màu trắng, quấn thành vỏ bọc.

Bình Luận (0)
Comment