Cảnh sát đã đến công trường hai lần, tìm vài người có mặt lúc đó để lấy lời khai. Sau khi làm xong lời khai, Hạ An Viễn cầm điện thoại, cùng Lưu Kim Quý đi xe buýt đến bệnh viện thăm Hầu Quân.
Chú của Hầu Quân đã đến, vừa đến đã phàn nàn về việc xảy ra chuyện như vậy, công trường lại không chịu chi trả tiền xe và tiền nhà cho ông ta, liền trắng trợn ở luôn trong giường bệnh của Hầu Quân, mỗi ngày vừa sáng là đúng giờ canh trước cửa văn phòng của Từ Phúc và những người khác, lôi ra từng điều khoản mà ông ta tìm được trên mạng, bàn bạc với họ về tiền bồi thường.
“Anh Lưu, hôm nay hắn ta vẫn không đến à?” Hạ An Viễn xuống xe trước, trạm này cách bệnh viện còn một hai cây số, trời nắng gắt, anh bước hai ba bước vào bóng râm của hàng cây, quay đầu hỏi Lưu Kim Quý đang đi phía sau.
Lưu Kim Quý nhíu mày, sắc mặt khó coi: “Đừng nhắc nữa, tên đó chỉ thấy tiền, lúc bố Hầu Quân gặp chuyện tôi đã thấy rồi.”
Hạ An Viễn đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhìn hơi nước bốc lên từ mặt đường, thế giới trong mắt anh như biến dạng. Anh không nhịn được, lên tiếng: “Cháu ruột, ít ra cũng nên đến thăm một chút chứ.”
“Thăm cái gì, nói không chừng trong lòng còn mong Hầu Quân gặp chuyện nữa kìa.” Lưu Kim Quý đá cái que kem trước chân, “Tiền bồi thường của bố Hầu Quân gần như đều vào túi hắn ta hết rồi, ai mà không biết hắn ta đang tính toán gì, lần này hắn ta còn muốn đút túi à? Mơ đi!”
Hạ An Viễn muốn hỏi kỹ hơn, nhưng lại thấy không tiện, liền ngậm miệng, trong tầm mắt thấy một chiếc BMW màu trắng chạy chậm dọc theo lề đường.
“Anh Hạ?”
Hạ An Viễn chưa kịp phản ứng, cửa sổ ghế phụ của chiếc BMW hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, đeo kính gọng mảnh.
Là vị bác sĩ Liêu kia.
“Bác sĩ Liêu.” Hạ An Viễn lịch sự chào hỏi anh.
“Gọi tôi là Liêu Vĩnh Nam là được.” Liêu Vĩnh Nam mỉm cười ôn hòa, “Đến bệnh viện à? Tôi chở hai người đi một đoạn.”
Hạ An Viễn theo bản năng từ chối: “Không cần đâu, cũng không xa lắm, chúng tôi đi bộ một lát là tới.”
“Đừng, cậu quen người ta à?” Lưu Kim Quý nhỏ giọng nói bên tai anh, “Quen rồi còn khách sáo gì nữa? Còn phải đi mười mấy phút đấy.”
“Lên xe đi, vừa hay tôi có chút việc phải quay lại bệnh viện, tiện đường.” Giọng nói của bác sĩ luôn bình tĩnh, không vội vàng, nhưng lại không khiến người ta khó chịu, “Trời nóng quá, đừng khách sáo với tôi.”
“Được được.” Lưu Kim Quý dùng khuỷu tay huých vào lưng Hạ An Viễn, “Hôm nay đúng là nóng thật, An Viễn cậu thấy đúng không?”
Hạ An Viễn liếc nhìn quần áo của mình và Lưu Kim Quý, mấy ngày nay không đi làm, quần áo giày dép đều sạch sẽ. Anh cụp mắt xuống, ngón tay cái cuộn tròn trong nắm đấm, nhìn Liêu Vĩnh Nam, nở nụ cười biết ơn vừa phải: “Làm phiền bác sĩ Liêu rồi.”
Xe của Liêu Vĩnh Nam cũng sạch sẽ như con người y, cùng với hơi lạnh của điều hòa, phảng phất một mùi hương thoang thoảng, không giống mùi nước hoa. Trong xe không thấy đồ linh tinh, khăn ướt khử trùng và cồn được đặt cạnh chỗ để cốc, với tay là lấy được, nội thất xe màu nâu mocha trầm lắng, da thuộc phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
Hạ An Viễn ngồi rất thẳng, không giống Lưu Kim Quý dựa hẳn vào lưng ghế: “Bác sĩ Liêu, cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo.” Liêu Vĩnh Nam nhìn anh từ gương chiếu hậu, “Bạn của anh đỡ hơn chưa?”
“Bác sĩ nói tạm thời đã qua cơn nguy kịch rồi.”
“Mong anh ấy sớm bình phục. Còn anh, tay anh thế nào rồi?”
“Vấn đề nhỏ thôi.” Hạ An Viễn không để ý ánh mắt dò hỏi của Lưu Kim Quý, “Vết thương này, chúng tôi đều quen rồi.”
Xe dừng lại từ từ ở ngã tư, chờ đèn xanh, Liêu Vĩnh Nam lấy hai chai nước khoáng từ hộp đựng đồ dưới ghế phụ, đưa ra sau: “Bình thường vẫn nên chú ý hơn.”
Nói xong y như vô tình hỏi: “Hôm nay Kỷ tổng không đi cùng anh à? Anh ấy về Bắc Kinh rồi?”
Hạ An Viễn nhận lấy nước, nhìn nghiêng mặt Liêu Vĩnh Nam, ngón tay miết trên nắp chai, anh mỉm cười nhạt, gần như trả lời không đúng câu hỏi: “Vậy sao? Tôi cũng không rõ lắm. Kỷ tổng là người tốt, lúc tôi khó khăn đã cho tôi mượn tiền, bây giờ tôi vẫn chưa trả được. Hôm đó… anh ấy tình cờ có mặt ở hiện trường, đã cứu chúng tôi, còn đưa chúng tôi đến bệnh viện… Nhắc đến thì, chúng tôi nên mời anh ấy ăn một bữa, cảm ơn anh ấy tử tế.”
“Ra vậy.” Đèn xanh bật sáng, Liêu Vĩnh Nam quay đầu lại, tay đặt trên vô lăng, nghe giọng nói có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, “Tuy Kỷ tổng lúc nào cũng trông như tảng băng tổng tài, nhưng thực ra anh ấy rất tốt, nói sao nhỉ… rất tốt bụng với mọi người, rất quan tâm bạn bè…” Khóe miệng Liêu Vĩnh Nam hiện lên nụ cười mà chính y cũng không nhận ra, bị Hạ An Viễn nhìn thấy trong gương chiếu hậu, “Haiz, khó nói lắm, đôi khi tôi cũng không dám tin, người này lại là tổng giám đốc của một công ty lớn như vậy.”
Đúng vậy, Hạ An Viễn nghĩ, trên thế giới này, hình như không chỉ mình tôi biết Kỷ Trì tốt đến mức nào.
Liêu Vĩnh Nam khi nhắc đến Kỷ Trì, cả người như biến thành một người khác, không khó để nhận ra, y có phần nào đó muốn thăm dò, còn Hạ An Viễn đã đưa ra câu trả lời khiến y hài lòng.
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, y vẫn rất lịch sự với Hạ An Viễn, xe dừng lại dưới tòa nhà nội trú, y còn chủ động đưa cho Hạ An Viễn một tấm danh thiếp của mình.
Lưu Kim Quý rất quan tâm đến việc Hạ An Viễn quen biết tổng giám đốc và bác sĩ như thế nào, suốt dọc đường cứ ấp úng bên cạnh anh, nhưng quen biết nhau lâu như vậy, ông ta vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, tâm trạng của Hạ An Viễn lúc này không mấy tốt đẹp.
Người trưởng thành có thể không tinh ý, nhưng phải biết thời điểm, biết trường hợp, Lưu Kim Quý lớn tuổi như vậy, tự nhiên hiểu rõ, lúc này mà vội vàng hỏi han, không chừng sẽ đắc tội với người khác, quá hấp tấp.
Tin tốt là, Hầu Quân đã tỉnh, sớm hơn dự kiến rất nhiều ngày.
Hạ An Viễn và Lưu Kim Quý vừa đến, đúng lúc gặp cậu được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, cô y tá chăm sóc cậu rất vui, nhìn thấy Hạ An Viễn, mắt cười tít: “Đang định báo cho hai người đây, thanh niên trẻ hồi phục nhanh thật! Nhưng cũng đừng chủ quan, hai người xem là tìm người chăm sóc hay là người nhà chăm sóc nhé?”
“Chăm sóc tại giường đi.” Hạ An Viễn bàn bạc với Lưu Kim Quý, “Anh Lưu, chúng ta tìm thêm vài người công nhân thay phiên nhau, mỗi người một ngày.”
“Được, dù sao mấy ngày nay cũng không đi làm, phải bồi bổ cho thằng nhóc này béo lên đã, cậu nhìn xem, gầy trơ xương rồi.”
“Tạm thời chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.” Y tá nhấn mạnh.
Lưu Kim Quý gật đầu: “Được được được, cháo thịt nạc ăn được chứ?”
Hạ An Viễn nhìn Hầu Quân đang nằm trên giường bệnh, y tá đang cẩn thận tháo ống thông dạ dày cho cậu. Cậu thật sự gầy đi rất nhiều, người cũng không có tinh thần, từ lúc họ vào đến giờ, Hầu Quân không nói một lời nào.
“Hầu Quân, Hầu Quân, bây giờ cảm thấy thế nào rồi?” Lưu Kim Quý ngồi xuống bên giường cậu, lóng ngóng tránh mấy chỗ bó bột, đắp chăn cho cậu.
“Đau.” Đã lâu không nói chuyện, giọng Hầu Quân khàn đặc, yếu ớt.
Lưu Kim Quý lo lắng ngồi dịch ra: “Đau ở đâu? Tôi chạm vào cậu à?”
Hầu Quân cười yếu ớt: “Đau khắp người.” Cậu nhìn tay và chân bị treo lên của mình, màu trắng của thạch cao chói mắt, “Có phải tôi tàn phế rồi không?”
Lưu Kim Quý không nói gì, như đang trốn tránh, liếc nhìn Hạ An Viễn.
“Không sao đâu.” Hạ An Viễn nín thở một lúc, gượng cười, “Làm tốt phục hồi chức năng, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.”
Căn phòng đột nhiên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng ngáy nhẹ của bệnh nhân giường bên cạnh. Hầu Quân im lặng một lúc, nhắm mắt lại: “Ồ. Vậy sau này có phải tôi không thể đi làm công trường nữa không?”
Cậu cứ thế chấp nhận sự thật mình có thể bị tàn phế, bình tĩnh đến đáng sợ.
Hạ An Viễn thấy ngực nghẹn lại, khó chịu lên tiếng: “Đừng sợ… bọn tôi đều ở đây.”
“Tôi không sợ. Đại nạn không chết, ắt có phúc sau.” Hầu Quân cười nhẹ nhõm, “Chú tôi đến chưa? Có phải đi đòi tiền lãnh đạo rồi không?”
Lưu Kim Quý dễ bị cậu lái sang chuyện khác: “Hắn ta chỉ biết tiền thôi! Hầu Quân, nghe tôi, lần này dù hắn ta nói gì cậu cũng đừng đưa cho hắn ta một đồng nào hết!”
Hầu Quân mệt mỏi chớp mắt: “Cháu biết, chú Lưu. Cháu đã là người lớn rồi.”
Lưu Kim Quý nói đùa với cậu một lúc lâu như thường lệ, Hầu Quân cười đến mức không còn sức, Lưu Kim Quý đột nhiên hỏi một câu mà ông ta đã muốn hỏi từ lâu: “Hầu Quân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại đến đó, bị trượt chân à? Dây an toàn đâu?”
Hầu Quân sững người, theo bản năng liếc nhìn Hạ An Viễn, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cậu khó khăn quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Cháu cũng quên rồi, móc nối của cái giá đó không vặn chặt…”
“Thằng nhóc này, sao lại quên được chứ, lát nữa cảnh sát đến hỏi cậu tình hình, cậu cũng nói quên à? Chuyện này liên quan đến tiền bồi thường của cậu…”
Hạ An Viễn không ở lại trong phòng nữa, nhẹ nhàng đóng cửa, sờ gói Hồng Tháp trong túi, ra khỏi bệnh viện.
Lúc đó Hầu Quân nói, cậu nhìn thấy một con bướm đậu trên mép lưới an toàn bị rách, cảm thấy giống mình, nên mới nhất thời nổi hứng muốn bắt, công nhân làm việc trên giàn giáo suốt ngày leo trèo, vốn cũng không có gì to tát, nhưng chỗ cậu đạp vào lại có vấn đề.
Hạ An Viễn tin rằng, Hầu Quân không phải là người sẽ bịa ra lý do gượng gạo như vậy để lừa mình, nhất là trong tình huống nguy hiểm đến tính mạng như vậy.
Trong mắt anh, Hầu Quân trẻ trung, nhiệt huyết, lại có chút ngông nghênh của người trí thức, những đặc điểm này như một sự đảm bảo, khiến Hạ An Viễn không thể nào suy đoán rằng cậu làm vậy để khiến anh cảm thấy tội lỗi. Anh biết, những người như Hầu Quân đôi khi sẽ đột nhiên nảy sinh những suy nghĩ lãng mạn, phi lý, không đúng lúc, đây là giai đoạn mà những đứa trẻ đều trải qua, và lần này, sự lãng mạn của Hầu Quân, xuất phát từ chính bản thân cậu, đã nhận được một cái kết đau đớn.
Điện thoại “ting” một tiếng, là thông báo cuối cùng trong vòng 24 giờ của bệnh viện về việc thanh toán viện phí.
Hạ An Viễn tắt màn hình, đứng dưới bóng cây hồi lâu, tàn thuốc lá kẹp giữa các ngón tay vô thức cháy đến tận cùng. Cảm giác bỏng rát.
Anh nhìn trời, nghĩ đến câu “cái chết của Bá Nhân” mà mình đã đọc, nghĩ đến bệnh tình của Hạ Lệ đang cần được chữa trị khẩn cấp, trong lòng trống rỗng, trước mắt trắng xóa, không nhìn thấy gì cả.