Ánh trăng đêm hè, lạnh lẽo, trong vắt.
Ban công căn hộ này rất rộng, cả bức tường kính trong suốt để ánh trăng tràn vào nguyên vẹn. Hạ An Viễn biết từ nhiều năm trước, Kỷ Trì thích sống ở đây chính vì ánh sáng ban đêm.
Đối diện cửa kính là một công viên nhỏ, hoặc cũng không hẳn là công viên, chỉ là một dải cây xanh bao quanh hồ nước nhân tạo rộng trăm mét vuông. Khi đó Kỷ Trì rất thích vẽ nó, nói chính xác hơn là thích vẽ nó và những người đi dạo trong đó. Hắn có lẽ coi việc này như một cách giải tỏa căng thẳng, nhưng Hạ An Viễn từng xem qua chồng tranh hắn cất đi, được đặt tên là “Hồ”, mỗi bức thực ra lại vẽ một nơi khác nhau.
Ánh trăng quá sáng. Đèn trong nhà vẫn chưa tắt, Hạ An Viễn có thể cảm nhận được hơi ấm của ánh trăng chiếu vào hòa quyện với ánh đèn.
Anh đứng dậy, cúi xuống bên thùng rác, thở hổn hển, quay đầu nhìn vào ánh mắt Kỷ Trì.
“Cậu nghĩ như vậy là xong rồi sao?”
Cánh tay Kỷ Trì vẫn tựa vào gối, từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích, đó là một tư thế mang đầy vẻ trêu đùa.
Đối với bất kỳ ai, mặc một bộ đồ chỉnh tề trong tình cảnh này, đều sẽ không còn chút thể diện nào. Hạ An Viễn nhìn Kỷ Trì, dường như trên người hắn chưa bao giờ xuất hiện vẻ khó coi hay nhếch nhác, ngay cả lúc này cũng vậy.
Có lẽ những người có địa vị xã hội đã đạt đến một mức độ nhất định, dù khỏa thân trước mặt người khác cũng sẽ không hề lúng túng. Hoàng đế, vương gia lâm hạnh phi tần, chẳng phải cũng chưa bao giờ tránh người khác sao?
Hạ An Viễn không nói gì, đứng một lúc, xoa xoa gò má đau nhức, rồi trở lại ghế sofa.
Nửa đêm về sáng dài vô tận.
Nỗi đau ẩn sâu trong ký ức trỗi dậy, là Hạ An Viễn cầm dao khắc, từng nét từng nét, khắc lên những vết tích đã phai mờ theo năm tháng trên cơ thể. Thói quen ấy giờ đây lại được lặp lại.
Hạ An Viễn gần như bị nỗi đau này căng cứng. Anh không chịu nổi ánh mắt của Kỷ Trì, đôi mắt lạnh lùng nheo lại ấy, không còn dịu dàng đắm đuối như trước, mà là của một người xa lạ, im lặng.
Anh quay lưng lại, để lộ xương bả vai gầy guộc, một lớp cơ mỏng manh bao bọc lấy xương, bờ vai dưới ánh trăng, tỏa ra ánh sáng mềm mại, ướt át, mờ ảo.
Như một con bướm. Bất cứ ai nhìn thấy cảnh này đều không thể phủ nhận, hóa ra bộ phận này thực sự giống một con bướm. Con bướm vỗ cánh một cách khó nhọc, chật vật trong cơn gió mạnh, nhưng khi rơi xuống lại nhẹ nhàng, thậm chí dễ dàng đến mức mong manh. Nhìn kỹ hơn, dường như còn có thể thấy những sợi lông tơ trên cánh, phủ đầy những hạt sương nhỏ li ti. Vậy nên chuyến bay này chắc chắn là một sự dày vò, nó không có đôi cánh mạnh mẽ, chỉ một chút sương mù cũng có thể khiến nó rơi xuống đất.
Đêm khuya, đèn đã tắt, lúc này mới thực sự nhìn thấy hình dạng ban đầu của ánh trăng, trong màn đêm mờ ảo, sâu thẳm, mọi thứ dường như giống hệt trong ký ức của mọi người. Là những hình học bất quy tắc, là tấm màn mỏng nhiệt độ thấp, là những bóng hình nhấp nhô, là tiếng thở dồn nén trong đêm tối.
Họ không biết đối phương đang nghĩ gì lúc này. Hai cơ thể đã xa cách nhau tám năm, thực ra đã không còn quen thuộc nữa, sự xa lạ này mang đến sự lạnh lẽo cứng nhắc dưới vẻ ngoài tưởng chừng thân mật.
Hạ An Viễn biết điều, không đòi hỏi một nụ hôn, hay một cái ôm, anh có thể hiến dâng cho Kỷ Trì, nhưng anh nghĩ Kỷ Trì có lẽ cũng không muốn.
Hoặc có lẽ họ chẳng nghĩ gì cả, coi mọi thứ như một giao dịch đơn giản. Nếu thực sự là như vậy, thì người mua kẻ bán còn gì để nghĩ nữa, thậm chí cả đêm họ không nói với nhau một lời nào, chỉ dùng bản năng của người trưởng thành để phối hợp ăn ý.
…
Hạ An Viễn nằm trên ghế sofa mềm mại, như nằm trên đài thiên táng nơi chim kền kền bay lượn, một người làm một cuộc hiến tế đơn phương, người kia làm một cuộc đày ải đơn phương.
Trời tờ mờ sáng, Kỷ Trì nhận được một cuộc gọi, hắn đưa tay ôm Hạ An Viễn, để anh ngẩng đầu lên, rồi một tay nghe điện thoại, tay kia đưa điếu thuốc còn lại vào môi Hạ An Viễn. Hạ An Viễn không có phản ứng, … để hắn ta đưa đầu lọc vào miệng anh.
“Được,” hắn nhìn làn khói Hạ An Viễn thở ra, giọng nói mang một vẻ bình tĩnh đến khó tin, “Đem quà đã chuẩn bị cho tổng giám đốc Trương, lấy thêm một bộ quần áo, hai mươi phút sau gặp nhau ở sân bay.”
Cuộc gọi kết thúc, tiếng sột soạt của quần áo vang lên, Kỷ Trì cắn đầu lọc thuốc lá, đưa tay lấy áo khoác vest đặt bên cạnh, cứ thế mặc vào.
…
Năm phút sau, cửa đóng lại.
Hạ An Viễn vẫn còn choáng váng, quỳ trên ghế sofa thở hổn hển. Trong tai vang lên tiếng ve kêu xa xăm, vắng lặng, anh chợt nhớ đến ve sầu trong con hẻm ở huyện Lâm, đến mùa thu cũng sẽ trở nên kiệt sức như anh bây giờ, chậm chạp, sinh mệnh từ trong thân xác sắp mục rữa của nó rút ra, để lại một cái xác lặng lẽ, vô thanh vô tức.
Tỉnh dậy, anh vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Điều đầu tiên Hạ An Viễn cảm nhận được là cơn đau nhức ở cổ và đầu gối, anh chống đỡ thân mình dậy, toàn thân như bị xe tải hạng nặng cán nát rồi ghép lại, không một chỗ nào lành lặn.
Bầu trời bên ngoài vẫn như lúc anh bất tỉnh, xám xịt pha lẫn màu trắng, không biết là sáng sớm hay chiều tà, cũng không biết anh đã ngủ cả ngày hay chỉ vài phút.
Anh nghiến răng, khó khăn đứng dậy, không vội vàng dọn dẹp bản thân, mà đi tìm nước giặt khô và khăn mềm nhất trong phòng giặt, cẩn thận lau sạch vết tích trên ghế sofa.
Việc này anh làm rất thuần thục, nhiều năm trước anh thường thấy Kỷ Trì lau như vậy, nhẹ nhàng, tỉ mỉ. Ngón tay thon dài, đẹp đẽ của Kỷ Trì làm những việc nặng nhọc này thật không hợp, nhưng hắn làm rất tốt, khiến bộ sofa này đến nay vẫn như mới.
Sofa vẫn còn đó, người thì đã thay đổi từ lâu.
Lau dọn từng ngóc ngách của nó, anh như nhìn thấy họ ngày xưa, những đêm dài trên chiếc sofa này, và những v**t v* âu yếm, quấn quýt sau mỗi lần ân ái.
Than thở gì về sự đổi thay của vật đổi sao dời chứ.
Hạ An Viễn nghĩ.
Anh biết trước đây mình không xứng, bây giờ càng không xứng.
Kỷ Trì nên đối xử với mình như vậy từ lâu rồi, coi mình như một món đồ, dùng thì dùng, vứt thì vứt, không hỏi han một lời, trong lòng nhau ngược lại sẽ dễ chịu hơn.
Cổ họng ngứa ngáy, anh muốn ho vài tiếng, nhưng phát hiện cổ họng khàn đặc đến mức không thể thực hiện được phản ứng sinh lý này.
Anh chớp chớp đôi mắt mỏi nhừ, cất khăn đi, bước chân chậm rãi lê về phía căn phòng Kỷ Trì cho anh ở.
Ánh sáng lờ mờ. Điều hòa hoạt động không ngừng nghỉ, khiến đầu óc anh choáng váng, Hạ An Viễn mất khả năng suy nghĩ, thậm chí quên mất trước khi chui vào chăn, mình đã tắm rửa sạch sẽ chưa.
Lau sạch ghế sofa là được rồi. Anh nghĩ vậy, rồi chìm vào giấc ngủ dài.