Trò Chơi Lối Cũ - Vân Thượng Phi Ngư

Chương 38

Lúc đồng ý với Kỷ Trì, Hạ An Viễn không hề nghĩ đến cảnh tượng này khi họ chuẩn bị đi ngủ ngay sau đó.

Tắt đèn, căn phòng ngủ trống trải rất yên tĩnh, Hạ An Viễn mở mắt, nhìn về phía rèm cửa hắt vào chút ánh sáng mờ ảo của đèn đường, lặng lẽ dịch người ra ngoài.

Chiếc giường này anh đã ngủ gần một năm, chưa bao giờ cảm thấy nó lạnh lẽo cứng nhắc như vậy, lúc này lại vì sự hiện diện của Kỷ Trì mà cảm thấy xa lạ. Anh thậm chí không biết chiếc giường này đã cũ đến mức này, chỉ cần anh cử động một chút, lò xo của đệm lại kêu kẹt kẹt.

“Không ngủ được à?” So với tư thế ngủ gò bó của Hạ An Viễn, Kỷ Trì thoải mái hơn nhiều.

Hạ An Viễn nhỏ giọng đáp: “Không phải.”

Kỷ Trì “ừm” một tiếng, có lẽ vì buồn ngủ, giọng nói nghe có vẻ lơ đãng, hắn nửa đùa nửa thật: “Đừng căng thẳng, tôi không có gai đâu, lại gần cũng không châm vào người cậu được đâu. Dịch ra nữa là cậu phải ngủ dưới đất đấy.”

Bị nói trúng tim đen, không rõ là vì mục đích gì, Hạ An Viễn lại nhân cơ hội này dịch ra xa hơn, anh nằm nghiêng quay mặt ra ngoài, lấy lưng đối diện với Kỷ Trì, thậm chí không đắp thêm chăn: “Tôi sợ cậu ngủ không quen.”

Hạ An Viễn lớn đến chừng này, chưa từng ngủ chung giường với ai, nói không quen, thật ra bản thân anh còn không quen hơn, huống hồ đầu bên kia giường lại là Kỷ Trì. Trong lớp họ, chắc cũng chỉ có người như Hứa Phồn Tinh mới có gan mặc chung quần, ngủ chung giường với Kỷ Trì.

Anh nghĩ vậy, thì nghe thấy Kỷ Trì thở dài một hơi, sau đó đệm lõm xuống, tiếng kẹt kẹt vang lên rất ái muội, Hạ An Viễn bỗng nhiên thấy một bàn tay vòng qua eo, bàn tay ấy nhẹ nhàng mà mạnh mẽ kéo anh vào giữa giường, “Tôi không kén giường, quen lắm rồi, tôi cũng không khách sáo với cậu, cậu khách sáo với tôi làm gì. Giường rộng thế này, còn không chứa nổi hai thằng đàn ông chúng ta à.”

Lời này nói ra rất già dặn, nếu không phải hai người đang gần gũi nhau như vậy, Hạ An Viễn chắc sẽ phải bật cười. Nhưng hiện tại anh không có tâm trạng, anh ngửi thấy mùi hương từ phía sau phả tới, là mùi bột giặt anh vẫn thường dùng, hơi mùi xà phòng, kèm theo chút hương cúc La Mã nhàn nhạt, bị hơi ấm toàn thân Kỷ Trì bao phủ, hòa quyện thành một mùi hương vừa quen thuộc vừa đặc biệt. Anh bị vòng tay ấm áp ấy ôm lấy, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, toàn thân căng cứng, không dám động đậy nữa.

“Đừng dịch nữa.” Kỷ Trì thấy anh không còn định động đậy nữa, mới buông tay, nằm thẳng trở lại, giọng nói chậm rãi trầm thấp, mang theo chút buồn ngủ, “Ngủ nhanh đi.”

Thần kinh căng thẳng đến mức độ nhất định, dòng chảy thời gian sẽ trở thành âm thanh nền mờ nhạt, nên Hạ An Viễn hoàn toàn không nhớ mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, anh chỉ nhớ mang máng, mùi hương hoa ấm áp kia cứ thoang thoảng quanh quẩn bên chó mũi, khiến giấc mơ của anh cả đêm đều là hình ảnh Kỷ Trì vừa tắm xong, mặc áo ngủ của anh bước ra.

Sáng hôm sau thức dậy, bên kia giường đã không còn ai. Hạ An Viễn ngạc nhiên vì đồng hồ sinh học của Kỷ Trì lại còn sớm hơn cả anh, anh mặc quần áo đi ra ngoài, vừa vặn gặp Kỷ Trì chạy bộ buổi sáng về mở cửa.

“Dậy rồi à?” Kỷ Trì đặt sữa đậu nành và quẩy lên bàn ăn, “Tôi đi chạy hai vòng, quán quẩy này bán chạy nhất, mau ăn lúc còn nóng đi.”

Hạ An Viễn vội vàng rửa mặt, khi ngồi vào bàn, Kỷ Trì vừa rót nốt chút sữa đậu nành đóng túi vào cốc vừa rửa sạch.

“Quán này quẩy ngon, sữa đậu nành hơi ngọt.” Hạ An Viễn lấy một cái đĩa, cắt quẩy thành từng khúc nhỏ, xếp ngay ngắn lên trên, anh ngửi thấy mùi thơm của quẩy, vẫn không nhịn được hỏi, “Mọi người bình thường cũng ăn sáng như vậy à?”

Nghe vậy, trên mặt Kỷ Trì hiện lên nụ cười khó hiểu, hắn đi vào bếp, nhận đĩa quẩy từ tay Hạ An Viễn, rồi quay lại bàn ăn, nụ cười này vẫn chưa tan biến: “Tôi nói này bạn học Tịch Viễn, trong lòng cậu, tôi là loại yêu ma quỷ quái gì vậy, sao lại không ăn sữa đậu nành với quẩy được, tôi còn ăn bánh bao bánh nướng nữa đấy.”

“Không phải.” Hạ An Viễn cầm hai đôi đũa đi ra, đưa cho Kỷ Trì một đôi, “Tôi cứ tưởng, những người như cậu và Hứa Phồn Tinh, ừm… người cao cấp, buổi sáng đều phải ăn salad, hoặc sandwich gì đó, giống như trên phim ấy.”

“Mẹ tôi thích ăn mấy thứ đó, tôi hợp khẩu vị với bố tôi.” Kỷ Trì gắp một miếng quẩy, nhúng một nửa vào sữa đậu nành, cách ăn rất địa phương, “May mà cậu không nghĩ chúng tôi ăn sáng bằng bít tết với gan ngỗng gì đó,” Kỷ Trì nuốt miếng quẩy xuống, lau miệng cười, “Bạn học Tịch Viễn, cậu phải thay đổi định kiến về tôi đi.”

Định kiến?

Hạ An Viễn bưng cốc sữa đậu nành, cúi đầu nhấp từng ngụm nhỏ, ánh mắt không thể rời khỏi Kỷ Trì đang ngồi đối diện.

Hai ngày nay, Kỷ Trì cười nhiều hơn cả số lần cười trong một tuần ở trường cộng lại. Dáng vẻ này của hắn nếu bị các bạn trong lớp nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, đừng nói là họ, ngay cả bản thân Hạ An Viễn cũng thấy khó tin. Hạ An Viễn suy nghĩ kỹ về thái độ lạnh nhạt lịch sự của Kỷ Trì với các bạn khác, thậm chí cả với Hứa Phồn Tinh, và thái độ cung kính của tất cả những cậu công tử tiểu thư có máu mặt trong trường đối với Kỷ Trì, rồi lại nhớ đến lần đầu gặp Kỷ Trì, hắn đứng giữa đám đông, cử chỉ toát lên vẻ quý phái tự phụ, nghĩ thầm kỳ thực đây không phải là định kiến của anh đối với hắn.

Người như hắn, dù có hơi gần gũi với người bình thường, đi xe buýt, ăn mì, ăn quẩy, nhưng có những thứ bẩm sinh, ví dụ như ngoại hình, khí chất, tài phú, quyền lực, mãi mãi là thứ người thường khao khát mà không với tới được.

“Ừm.” Hạ An Viễn đáp, mỉm cười nhẹ, “Tôi nhất định sẽ cố gắng thay đổi.”

Nơi tổ chức triển lãm tranh không ở khu Đông Thành, nên Kỷ Trì gọi tài xế họ Ngô đến, tiện thể bảo ông ấy mang theo hai bộ quần áo để thay.

Lại ngồi trên chiếc xe này, Hạ An Viễn vẫn căng thẳng thấy rõ, ngồi ngay ngắn không dám động đậy, đến triển lãm tranh mất khoảng một tiếng, anh gần như không nói gì suốt cả quãng đường, hoặc là nhắm mắt ngủ gật, hoặc là nhìn ngẩn ngơ ra ngoài cửa sổ.

Mãi đến khi Kỷ Trì nhắc nhở, anh mới hoàn hồn, trước khi chú Ngô dừng xe định mở cửa cho họ, anh đã sờ thấy tay nắm cửa, tự mình xuống xe.

Hạ An Viễn nhìn về phía trước, tòa kiến trúc đơn lẻ dưới bầu trời xanh rộng lớn như vậy, tạo hình tổng thể rất đặc biệt, đặc biệt đến mức Hạ An Viễn không biết dùng từ nào để miêu tả nó, anh đoán đây có lẽ là phong cách của trường phái nghệ thuật nào đó, hình dạng mái hiên giống như mái nhà của vài kiến trúc kiểu Huy Châu chồng lên nhau, nhìn từ xa, dường như là một bức tranh thủy mặc Trung Quốc, không biết được dán bằng chất liệu gì, tạo nên màu xám đen rất có kết cấu và tầng lớp, ở giữa là vật trang trí màu đen mờ rỗng, lại là một phong cách rất hiện đại, rất lạnh lùng.

Toàn bộ tòa nhà phản chiếu trên mặt hồ hình dạng bất quy tắc trước mặt, hai bên hồ được xây đường dẫn vào trong. Hiện tại đã có khá nhiều người vào trong.

“Ra ngoài gọi điện cho chú Ngô đi.” Kỷ Trì dặn dò chú Ngô vài câu, quay đầu lại thấy Hạ An Viễn đang ngẩn người nhìn về phía trước, hắn lặng lẽ tiến lại gần, cũng nhìn theo hướng anh đang nhìn: “Nghe nói lúc chuẩn bị xây dựng bảo tàng nghệ thuật ở khu đất này, đã loại bỏ ba nhà thiết kế đẳng cấp thế giới, mới cuối cùng chọn được bản thiết kế này.” Hắn đột nhiên lên tiếng, “Cậu thấy nó được xây dựng thế nào?”

Lúc này sự chú ý của Hạ An Viễn kỳ thực không còn đặt ở tạo hình của bảo tàng nghệ thuật nữa, anh nhìn thấy những người đàn ông và phụ nữ ở lối vào bảo tàng, trang phục trên người họ còn thu hút hơn cả bảo tàng.

“Tôi không hiểu mấy thứ này,” Hạ An Viễn nhìn Kỷ Trì, dù hắn không ăn mặc thời thượng như những người kia, nhưng quần áo trên người hắn cũng rất có chất lượng, khiến người ta không dám coi thường. Hạ An Viễn cố gắng không nghĩ đến bộ quần áo anh đang mặc, bộ đồ tươm tất nhất trong tủ quần áo của anh, có giá bao nhiêu khó nói, nhẹ giọng nói: “Trông rất cao cấp.”

“Cao cấp không có nghĩa là đẹp,” Kỷ Trì dẫn anh đi vào trong, tiếp tục hỏi, “Cậu thấy đẹp không?”

Hạ An Viễn cúi đầu nhìn con đường dưới chân: “Đẹp chứ. Đồ không đẹp thì xây nó làm gì?”

“Thẩm mỹ là thứ thuộc về cá nhân, cậu không cần quan tâm đến các yếu tố khác, đẹp là đẹp, không đẹp là không đẹp, giống như những bức tranh, những tác phẩm điêu khắc mà lát nữa chúng ta sẽ vào xem, có những tác phẩm có thể vượt ngoài ý thức thẩm mỹ của chúng ta, nếu thấy không đẹp, cũng không cần phải đứng ở góc độ vượt quá nhận thức của mình để miễn cưỡng lý giải nó.”

Kỷ Trì không nói với Hạ An Viễn về phong cách và trường phái nghệ thuật, chỉ nói đẹp hay không đẹp, thích hay không thích, hắn nói những lời này rất dễ hiểu, đảm bảo Hạ An Viễn có thể nghe vào, “Trong đây, đa số mọi người bao gồm cả chúng ta đều là người ngoài ngành, đến xem cho vui, hoặc là đến làm ăn thôi.” Hắn nói, “Đừng căng thẳng như vậy, Tịch Viễn, trong mắt cậu, có lẽ nơi này trông rất cao cấp, rất nghệ thuật, nhưng kỳ thực những người đến đây đều vì chữ ‘lợi’, chỗ nào cũng có mùi tiền, không khác gì trung tâm thương mại lớn ở chỗ cậu là mấy, ngay cả việc đấu thầu của bảo tàng nghệ thuật này, cũng không có bước nào là không vì ‘có lợi’. Chúng ta cứ xem tranh thôi, chỉ xem những bức tranh cậu thấy đẹp, thấy thích, còn lại đừng để tâm, hiểu chưa?”

Khi nói câu cuối cùng, Kỷ Trì quay đầu nhìn Hạ An Viễn, thấy anh cứ cúi đầu đi, liền đưa tay khoác vai anh: “Hiểu chưa?”

Hạ An Viễn bị hắn kẹp giữa cánh tay đi, bị cử chỉ thân mật bất ngờ này làm cho hơi sững sờ, anh đặt lưỡi lên vòm miệng, cười khổ bất đắc dĩ: “Hiểu rồi, cậu cả Kỷ, chúng ta chỉ đến xem tranh thôi, còn lại đều không quan tâm, là ý này phải không?”

Kỷ Trì bị câu “cậu cả Kỷ” của anh chọc cười, lúc cười cuối cùng cũng lộ ra vẻ ngây thơ của thiếu niên, hắn gật đầu nghiêm túc: “Là ý này, bạn học Tịch Viễn lĩnh hội rất thấu đáo.” Hắn làm triệt để tư thế khoác vai bá cổ như giữa những người anh em tốt, mãi đến khi đi đến cửa bảo tàng mới buông Hạ An Viễn ra, “Vé hôm qua tôi đưa cậu đâu? Lấy ra đây, tôi đưa cho nhân viên soát vé luôn.”

Hạ An Viễn lấy vé từ trong túi đưa cho hắn, xếp hàng, soát vé, kiểm tra an ninh, suốt dọc đường Kỷ Trì đều dẫn anh đi rất chu đáo, Hạ An Viễn đi theo sau hắn, hoàn toàn không cần bận tâm đến những việc vụn vặt này, mắt anh không rời khỏi tấm lưng rộng của Kỷ Trì, như thể cảm giác xa cách khi nhìn hình ảnh phản chiếu của bảo tàng nghệ thuật qua mặt hồ lúc nãy đột nhiên biến mất, họ thật sự chỉ là hai người bạn rảnh rỗi đi dạo trung tâm thương mại, chọn chọn ý dĩ, đậu xanh, kê nếp, mua những thứ này, sẽ không cảm thấy khoảng cách về thân phận địa vị.

“Kỷ Trì, cậu như vậy, thật sự giống anh trai tôi.” Hạ An Viễn đột nhiên lên tiếng.

Kỷ Trì đang đứng trước bản đồ hướng dẫn của bảo tàng, nghiên cứu kỹ lưỡng, nghe vậy quay đầu ngạc nhiên hỏi anh: “Hửm? Cậu còn có anh trai à?”

Hạ An Viễn lắc đầu, cười: “Không có. Cậu cũng biết bắt trọng điểm quá.”

“Vậy tôi lại bắt thêm một cái nữa,” Kỷ Trì cũng cười theo, mấy ngày nay hắn cười thật sự hơi nhiều. Đèn trong bảo tàng treo rất cao, chiếu rõ khuôn mặt anh tuấn còn non nớt của hắn vào mắt Hạ An Viễn, “Nếu cậu không ngại, coi tôi như anh trai cậu, cũng được.”

Bình Luận (0)
Comment