Trò Chơi Lối Cũ - Vân Thượng Phi Ngư

Chương 79

Không gian trong xe tĩnh lặng như thường lệ. Hạ An Viễn đi theo Kỷ Trì đã một thời gian, gần như chưa bao giờ nghe hắn bật nhạc trong xe. Thực ra trước đây Kỷ Trì vẫn hay nghe một số bản nhạc piano du dương, nhưng khi có Hạ An Viễn trên xe, hắn lại bảo tài xế chuyển sang nhạc pop, đủ mọi thể loại, mà Hạ An Viễn thì thể loại nào cũng thích nghe.

Nhưng giờ đây trong xe chỉ còn lại sự im lặng vô tận.

Có lẽ ngày thường công việc quá bận rộn, vừa lên xe chỉ muốn có một không gian yên tĩnh, cách biệt với mọi âm thanh.

Hạ An Viễn thu hồi ánh mắt đang hướng ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ, len lén nhìn Kỷ Trì qua gương chiếu hậu.

Từ lúc lên xe đến giờ, Kỷ Trì vẫn im lặng, lúc này đang chăm chú gõ chữ trên điện thoại, dường như đang trao đổi công việc, ánh sáng trắng nhợt của màn hình phủ lên khuôn mặt hắn một màu lạnh lẽo.

Không muốn làm phiền hắn, Hạ An Viễn hỏi bác Ngô: “Bác Ngô, đây không phải đường về Học Phủ ạ?”

Bác Ngô khẽ cười: “Kỷ tổng đặc biệt đến đón cậu đi ăn đấy, ăn xong tôi sẽ đưa hai người về.”

“Ồ…” Hạ An Viễn hơi khó hiểu, vậy lúc nãy Kỷ Trì còn hỏi anh tối nay muốn ăn gì làm gì? – Cố ý chăng?

Anh nhìn về phía Kỷ Trì, vừa đúng lúc hắn khóa điện thoại, ngước mắt nhìn anh, thản nhiên nói: “Mẻ cua đặt trước hôm nay mới đến, em đi nếm thử xem có thích không.”

Đến nơi, Hạ An Viễn mới nhận ra mình đã nghĩ sai. Anh cứ tưởng cua mà Kỷ Trì nói là loại cua hoàng đế hay cua dừa trên tivi, to hơn cả quả bóng rổ, nào ngờ hắn nói đến cua đồng.

Cua đồng Hạ An Viễn cũng đã từng ăn. Có một năm Trung Thu, anh làm thêm kiếm được chút tiền, lại đúng lúc siêu thị giảm giá, mỗi con cua đồng chỉ có mười tệ, anh liền mua một trăm tệ mang về nhà làm cho Hạ Lệ ăn.

Có lẽ do anh làm không đúng cách, hoặc do cua giảm giá chất lượng đã kém, tóm lại làm ra cũng chỉ được vậy, không ngon như lời đồn, gỡ thịt cũng rất mất công. Hai anh em ăn được vài con, cuối cùng phải tẩm bột chiên lại, bữa sau làm món cua rang me mới giải quyết hết.

Nhưng khi nhìn thấy những con cua Kỷ Trì đặt, Hạ An Viễn nhận ra những con cua mình mua năm đó chẳng khác gì cua mini, con to nhất cũng chưa bằng một nửa những con trên bàn này. Họ đi xem cua sống, lại được quản lý nhà hàng giới thiệu về bộ dụng cụ ăn cua “bát kiện”  không biết có điển tích gì, giá trị ra sao – Hạ An Viễn không chắc có phải tên gọi như vậy không, mỗi món dùng như thế nào anh hoàn toàn mù tịt.

Đợi đến khi toàn bộ yến tiệc cua được dọn lên bàn, Hạ An Viễn mới thở phào nhẹ nhõm. Các món được dọn lên từng món một, không phải kiểu cua đồng chất đầy bàn như anh tưởng tượng, cũng hoàn toàn không cần tự tay bóc vỏ. Đầu tiên là súp khai vị, sau đó là các món nhỏ cũng làm từ cua nhưng hương vị khác nhau – vì mỗi món chỉ đủ cho một người đàn ông ăn một miếng, Hạ An Viễn vẫn luôn gọi loại món này là món nhỏ – suy nghĩ quê lúa này anh chưa từng nói với Kỷ Trì.

Tuy là yến tiệc cua, nhưng gia vị của mỗi món đều khiến Hạ An Viễn bất ngờ: bơ, giăm bông, trứng cá muối, bong bóng cá, nấm tùng nhung… còn nhiều nguyên liệu khác mà Hạ An Viễn không biết tên. Cuối cùng mới đến món cua đồng hấp nguyên con, nhân viên phục vụ bóc vỏ, bày sẵn, rưới nước sốt gừng giấm, Hạ An Viễn chỉ cần cầm thìa lên là có thể ăn ngay.

Thực ra, sau khi ăn nhiều món như vậy, cộng lại cũng không bằng món nguyên bản này.

Lúc ăn món tráng miệng, Hạ An Viễn vẫn còn đang choáng ngợp. Hóa ra những lời miêu tả về hương vị cua đồng không hề phóng đại, dùng tất cả những tính từ miêu tả “ngọt tươi, béo ngậy” mà hình dung vẫn chưa hoàn toàn lột tả hết được.

Hạ An Viễn cũng không biết diễn tả thế nào, chỉ cảm thấy có lẽ sau bữa ăn này, vị giác của mình đã được thăng hoa lên tám bậc.

Một bữa ăn trôi qua trong những suy nghĩ miên man của anh. Bác Ngô đưa hai người về, xuống xe, lên thang máy, vào nhà thay quần áo, Kỷ Trì cũng không nói với Hạ An Viễn một lời nào. Đợi đến khi Kỷ Trì thu dọn xong, ôm một cuốn sách tiếng Anh ngồi đọc trên sofa, Hạ An Viễn mới gác một chân lên sofa, quỳ gối lại gần hắn.

“Làm gì?” Kỷ Trì lật giở trang sách, không buồn ngẩng đầu lên.

“Món cua hấp cuối cùng, rưới nước sốt gừng giấm rất ngon.” Hạ An Viễn ngồi lên bắp chân mình. “Trong nước sốt gừng giấm này có phải cho đường đỏ không?”

Kỷ Trì nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Hạ An Viễn cũng nhìn chằm chằm vào cuốn sách của Kỷ Trì, anh chỉ nhận ra những từ vựng cơ bản nhất trên đó: “Nếu anh thích ăn, em có thể học làm.”

“Em thích à?” Vài giây sau, Kỷ Trì hỏi ngược lại.

“Thích,” Hạ An Viễn gật đầu, “Ngon lắm.”

Kỷ Trì lại “Ừ” một tiếng: “Một thời gian nữa anh lại đưa em đi, nhưng cũng không được ăn nhiều, cua có tính hàn.”

Hạ An Viễn nhìn Kỷ Trì một lúc, rồi hỏi: “Hôm nay anh hết ho rồi chứ? Có cần uống thuốc nữa không, ở nhà có thuốc cảm đấy.”

Động tác lật trang của Kỷ Trì khựng lại, hắn ngẩng lên nhìn Hạ An Viễn, ánh mắt đen láy, dưới ánh đèn trông như vực sâu dưới trăng.

“Rốt cuộc muốn nói gì?”

Hạ An Viễn co chân còn lại lên sofa, cả người quỳ ngay ngắn. Tư thế này có thể nhìn thẳng vào Kỷ Trì.

“Nhậm Nam,” Hạ An Viễn l**m môi, “một người bạn quen biết trước đây, năm năm không gặp, hôm nay tình cờ gặp lại ở cổng bệnh viện.”

Kỷ Trì nhìn anh không nói.

Hạ An Viễn đành tiếp tục nói: “Lúc đó em vẫn còn làm việc ở công trường, cậu ta còn trẻ, chụp ảnh tư liệu cho tòa báo, vừa hay gặp phải chuyện không nên gặp, bị người ta đập máy ảnh, còn bị đánh một trận. Lúc đó em tình cờ ở đó, nói giúp cậu ta vài câu, thế là quen biết.”

“Lúc đó cậu ta hình như mới vừa thành niên, còn quá nhỏ, lại xuất thân từ gia đình khá giả, được người nhà chiều hư, nói muốn theo đuổi tự do, không học hành, liền để mặc cậu ta một mình rong ruổi khắp nơi, ra ngoài xã hội – xã hội có biết bao nhiêu luật lệ, lại có biết bao nhiêu góc khuất, cậu ta không biết cái gì nên đụng, cái gì không nên đụng, cứ như con ngựa non háu đá, em dạy cậu ta một chút, coi cậu ta như em trai.”

Nguyên do đã nói rõ, nhưng dường như Kỷ Trì không có hứng thú tìm hiểu những chuyện sau đó. Hắn gập sách lại đặt sang một bên, dựa lưng vào sofa, dáng vẻ ung dung tự tại, vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

Hạ An Viễn hiểu ý, dịch sát lại gần hắn hơn.

Kỷ Trì nhìn Hạ An Viễn, đêm nay không có trăng, đèn trần trong phòng khách được bật ở độ sáng thích hợp để đọc sách, chiếu lên khuôn mặt Hạ An Viễn tạo thành những bóng mờ đan xen, nhưng vẫn rất đẹp. Cuối cùng anh cũng được nuôi dưỡng cho trắng trẻo hơn nhiều, vì vậy ngũ quan càng thêm tinh tế, vẻ thô ráp cũng đã giảm đi phần lớn – nhưng một chút vẻ thô ráp cũng khá hấp dẫn, là mùi đàn ông rất gợi cảm.

“Cậu ta thích em.” Kỷ Trì thẳng thừng nói ra kết quả mà Hạ An Viễn chưa nói.

Thấy sắc mặt Hạ An Viễn khựng lại, Kỷ Trì lại nói: “Và còn theo đuổi em nữa.”

Khi hai người không nói chuyện, phòng khách chìm vào một sự im lặng lạnh lẽo. Hạ An Viễn mới nhận ra cửa sổ phòng khách đang mở một nửa, gió đầu thu thổi vào, trong khi họ vẫn đang mặc đồ ngủ mỏng mùa hè.

“Em đi đóng cửa sổ.” Hạ An Viễn đứng dậy, dưới ánh mắt chăm chú của Kỷ Trì, chậm rãi đóng cửa sổ lại, quay người đi về, thấy ánh mắt của Kỷ Trì thì dừng bước, đứng bên cạnh sofa một lúc, rồi nói, “Kỷ tổng, em chỉ coi cậu ta là em trai thôi.”

Hạ An Viễn khẽ cười: “Mà cũng không tính là theo đuổi, không có theo đuổi em, cậu ta còn nhỏ như vậy, đâu biết thích là gì, huống hồ gì là thích đàn ông,” Hạ An Viễn cúi đầu, nhìn cái bóng mờ nhạt của mình trên sàn nhà, “chỉ là vì em đã giúp cậu ta, có chút hảo cảm giống như sự dựa dẫm thôi, thấy tình hình không ổn, em liền uốn nắn cậu ta ngay, nếu không thì cũng không thể nhiều năm như vậy không gặp mặt.”

Cái bóng bất động trên mặt đất, gạch men phản chiếu những mảng sáng lạnh lẽo, nhìn lâu, lại thấy những mảng sáng này giống như mặt hồ phủ lên màu sắc của ánh đèn.

Không hiểu sao, Hạ An Viễn như bỗng nhiên nhìn thấy hình ảnh nơi này nhiều năm trước, cùng một đêm như thế này, mặt đất trải thảm len mềm mại, bước chân trần lên như bước trên mây. Anh và Kỷ Trì xem một bộ phim cũ, tên phim anh không nhớ rõ, hình như là một bộ phim hài Hong Kong bản gốc, anh xem say sưa, liền vô thức trượt xuống khỏi sofa, cuối cùng ngồi xếp bằng ở nơi anh đang nhìn, cằm đặt trên bàn trà. Bên cạnh là một túi đồ ăn vặt Kỷ Trì mua cho anh, thậm chí còn có kẹo trái cây và đồ ăn vặt cay, đồ uống là trà đá anh thích. Tủ rượu của Kỷ Trì bày rất nhiều trà đá.

Chớp mắt, hình ảnh đó đột nhiên biến mất, trước mắt vẫn là gạch men, lạnh lẽo, nhìn đến rợn người.

Lúc này Kỷ Trì mới nói: “Năm năm trước, cậu ta còn nhỏ, là đứa trẻ vừa thành niên, cái gì cũng không hiểu, vậy còn em.”

Hạ An Viễn nhìn về phía Kỷ Trì, thấy ngực hắn phập phồng mạnh mẽ, như thể đang thở dài.

“Lúc đó em cũng mới hai mươi hai tuổi thôi.”

Câu này có ý gì?

Kỷ Trì là cảm thấy tuổi anh lúc đó cũng không lớn, nên việc coi Nhậm Nam như em trai không có sức thuyết phục, hay là cho rằng đối với chuyện “thích” và “thích đàn ông”, anh cũng không phải là chuyên gia?

Kỷ Trì không định trả lời câu hỏi trong lòng Hạ An Viễn, hắn xoa xoa mi tâm, có chút mệt mỏi, nhìn Hạ An Viễn đang ngẩn người đứng bên cạnh sofa như khúc gỗ một lúc, rồi nói: “Lại đây ngồi.”

Hạ An Viễn ngồi xuống bên cạnh hắn, vẫn đối diện với hắn như lúc nãy Kỷ Trì đọc sách.

“Chiều nay, em ôm cậu ta thế nào.” Kỷ Trì nhìn chằm chằm vào mắt Hạ An Viễn, hỏi.

Câu này nghe thật lạ, rõ ràng là hắn ôm anh trước, anh chỉ đáp lại một cái ôm bạn bè, đến miệng Kỷ Trì lại thành anh ôm cậu ta.

Anh ôm cậu ta.

Được rồi.

Hạ An Viễn ngoan ngoãn đưa tay ra, ôm Kỷ Trì như cách anh đã ôm Nhậm Nam. Anh suy nghĩ một giây xem tay vòng qua vai hay qua eo hắn, nhưng vẫn quyết định tái hiện lại cái ôm đó, vòng qua vai Kỷ Trì, ôm lấy lưng hắn.

Ôm Kỷ Trì như thế này tốn sức hơn ôm Nhậm Nam, không chỉ vì vóc dáng hắn cao lớn hơn, mà còn vì tư thế gượng gạo hiện tại, Hạ An Viễn phải dặt gần như toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người Kỷ Trì, cằm cũng vì thế mà chạm vào vai hắn, nói chuyện thì xương chạm xương.

“Ôm như thế này.” Hạ An Viễn nói.

Có lẽ hơi thở khi nói chuyện phà lên cổ Kỷ Trì, Hạ An Viễn cảm nhận Kỷ Trì khẽ động đậy, ngay sau đó, tay hắn đột nhiên xoa lên eo anh, dùng đầu ngón tay x** n*n, đặc biệt khiêu khích, rồi luồn vào trong vạt áo, sờ đến phía sau, lòng bàn tay ấn vào xương cụt gần mông của Hạ An Viễn, hơi dùng sức, ấn anh vào lòng mình chặt hơn, hai người gần như dính vào nhau.

Giọng Kỷ Trì trở nên hơi khàn: “Vậy em sờ đầu cậu ta thế nào.”

Hạ An Viễn ngẩng đầu nhìn Kỷ Trì, nhưng vì bị hắn ghì chặt trong lòng, mặt gần như chạm mặt. Khuôn mặt này dù nhìn thế nào cũng không thấy đủ, Hạ An Viễn cụp mắt xuống, dừng lại trên môi Kỷ Trì một lúc lâu, không có động tác tiếp theo, chỉ mỉm cười nhạt: “Đầu của lão hổ, ai dám sờ chứ.”

Kỷ Trì không nói gì, nhìn anh chằm chằm, ánh mắt đen thẫm như một con hổ săn mồi trong đêm. Hạ An Viễn bị nhìn đến chịu không nổi, vẫn phải động đậy. Trước đây anh chỉ ôm đầu Kỷ Trì trên giường, bảo anh sờ đầu Kỷ Trì như sờ đầu trẻ con, anh cảm thấy da đầu mình cứng đờ.

Anh xoa xoa gáy Kỷ Trì, lại xoa xoa phía trước, hai chỗ xúc cảm không giống nhau lắm, tóc mái được vuốt keo, sờ không mềm bằng tóc sau gáy.

Cảm thấy động tác này có chút giống v**t v*, Hạ An Viễn không nhịn được sờ thêm vài cái, nụ cười trên mặt đột nhiên rõ ràng hơn.

Kỷ Trì nhìn anh chằm chằm.

Hạ An Viễn khẽ động lòng, tay trượt xuống, lướt qua má Kỷ Trì, ngón cái rất láo xược sờ lên môi hắn, thực ra lúc nãy nhìn vào đây anh đã muốn làm như vậy rồi: “Sờ như vậy, Kỷ tổng hài lòng chưa?”

Nói xong anh định rút tay lại, Kỷ Trì lại đột nhiên há miệng, cắn ngón tay anh.

Một cái cắn rất đau.

May mà chỉ cắn một cái, Kỷ Trì l**m nhẹ đầu lưỡi lên vết răng rồi buông tha anh.

“Anh không quan tâm mấy năm qua em thế nào,” Kỷ Trì nhìn chằm chằm vào Hạ An Viễn, ánh mắt đen láy, thực sự giống một con hổ săn mồi ban đêm, “với ai, có ở bên nhau hay không, là kim chủ hay em trai. Chỉ cần em nói thật với anh, anh sẽ không quản những thứ đó, đó đều là chuyện quá khứ.”

“Nhưng hiện tại, và sau này, Hạ An Viễn,” tay Kỷ Trì siết chặt, hắn trầm giọng nói, trịnh trọng, “em là của anh.”

Có lẽ bị vẻ nghiêm nghị chưa từng thấy trong mắt Kỷ Trì làm choáng váng, Hạ An Viễn không nói nên lời, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở đứt quãng của hai người.

Không biết qua bao lâu, điện thoại đặt trên bàn đảo bếp vang lên chuông inh ỏi, Kỷ Trì vỗ vào mông Hạ An Viễn, ra hiệu anh đứng dậy.

Hắn đi tới cầm điện thoại, nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, cau mày.

Chuông điện thoại reo bốn năm lần, vẫn không có dấu hiệu dừng lại, Kỷ Trì vẫn bắt máy, vừa nhìn về phía Hạ An Viễn, vừa nghe người bên kia nói.

Vài giây sau, hắn cúp máy, quay vào phòng ngủ rồi đi ra, đã thay đồ ra ngoài. Hạ An Viễn vội vàng đi theo: “Muộn thế này rồi còn có việc à?”

Kỷ Trì cầm chìa khóa xe, sải bước dài, khi mở cửa lại đột nhiên dừng lại.

Hắn quay đầu lại, nắm lấy cằm Hạ An Viễn, hôn anh một nụ hôn ngắn ngủi, rồi nhìn anh tha thiết, như thể không nỡ rời xa.

“Việc nhà, đêm nay có thể anh không về.”

“Ngủ sớm đi,” hắn lau vết nước trên khóe môi Hạ An Viễn, “Ngủ ngon.”

Bình Luận (0)
Comment