(không phải loạn xưng hô, 您 mang ý trang trọng, nên để “ngài”)
Hạ An Viễn vừa ngẩng lên đã thấy Kỷ Trì đứng ở cửa văn phòng.
Anh sững người, rồi chợt nhớ ra, suốt khoảng thời gian dài trong phòng nghỉ, anh hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ tiếng động mở cửa nào từ bên ngoài.
Nhìn Kỷ Trì đăm chiêu nhìn lên không trung, không biết hắn đã đứng đó bao lâu rồi.
“Đường Đường… về nhà rồi sao?” Hạ An Viễn dè dặt hỏi.
Kỷ Trì không biểu lộ nhiều cảm xúc trên gương mặt, đây là kiểu im lặng thường thấy của hắn. Nhưng Hạ An Viễn vẫn linh cảm hắn đang không vui. Hai người đứng cách nhau một khoảng khá xa, anh không dám tùy tiện bước lại gần.
Vài giây sau, Kỷ Trì chuyển ánh mắt về phía Hạ An Viễn, ánh nhìn dần tập trung, trở nên đen thăm thẳm. Hắn không nói gì, cứ nhìn anh như vậy.
Ánh sáng ngoài cửa sổ rất đẹp, nắng thu dìu dịu, cả người Kỷ Trì đều tắm trong ánh sáng, nhưng Hạ An Viễn lại cảm thấy dường như hơi ấm ấy không thể sưởi ấm được hắn. Nhìn lâu, ánh mắt ấy giống như một con rắn vô hình bò ra từ băng giá, quấn quanh cột sống Hạ An Viễn, bò lên trên, siết chặt cổ họng anh trong cái lạnh thấu xương.
Chỉ cần chớp mắt một cái, có thể dễ dàng lấy mạng anh.
“Lại đây.” Giọng Kỷ Trì khàn đặc.
Hạ An Viễn không do dự quá lâu liền bước tới, nhưng bước chân rất chậm. Anh không hiểu sao chỉ trong vòng chưa đầy hai mươi phút, tâm trạng Kỷ Trì lại thay đổi nhanh chóng như vậy.
Đến trước mặt Kỷ Trì, Hạ An Viễn cúi đầu, nhìn lồng ngực hắn phập phồng, một lát sau khẽ nói: “Ngài hút thuốc nhiều quá.”
Mùi thuốc lá nồng nặc, thậm chí còn ngửi thấy mùi khét đắng của nicotine sau khi cháy, ám vào người và quần áo. Mùi hương nước hoa quen thuộc của Kỷ Trì mà Hạ An Viễn đã quen thuộc trong thời gian này bị mùi thuốc lá lấn át hoàn toàn. Chưa cần đến gần, từ xa Hạ An Viễn đã có thể ngửi thấy.
Kỷ Trì không nói gì, chỉ khẽ “ừm” một tiếng, giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi. Điều này nằm ngoài dự đoán của Hạ An Viễn. Anh ngẩng lên nhìn Kỷ Trì, mới phát hiện nơi Kỷ Trì nhìn chằm chằm lại là môi anh.
“Sao vậy?” Hạ An Viễn không nhịn được hỏi.
Kỷ Trì nhìn hồi lâu, bỗng nhiên cúi người về phía trước. Hạ An Viễn còn tưởng hắn muốn hôn mình, nín thở hai giây, không ngờ Kỷ Trì chỉ ôm lấy eo anh, rồi luồn tay ra sau lưng, vùi mặt vào cổ anh, nhẹ nhàng ôm anh vào lòng.
Mùa thu, buổi chiều, trong ánh sáng và bóng râm. Cái ôm vào thời khắc này thường mang theo hơi ấm dịu dàng, nhưng không hiểu sao, Kỷ Trì lại khiến Hạ An Viễn cảm thấy lạnh. Có lẽ là mùi thuốc lá như một cơn lốc xoáy, quá u ám, khi bị bao vây bởi mùi hương này, cảm giác của con người cũng sẽ chìm đắm trong đó, trở nên tê dại.
Hạ An Viễn bỗng cảm thấy hơi choáng váng, một lúc sau, bàn tay cứng đờ giữa không trung mới khôi phục lại cảm giác, anh vòng tay qua vai Kỷ Trì, ôm lại hắn.
“Mệt rồi sao?” Anh hỏi, “Có muốn ngủ một lát không?”
Hạ An Viễn lại nhớ đến việc Kỷ Trì có nhắc đến cuộc họp, vội vàng bổ sung: “Nếu còn thời gian trước khi cuộc họp bắt đầu, hãy ngủ một lát, mười phút cũng được, đến giờ em sẽ gọi ngài…”
Một cảm giác mát lạnh bỗng nhiên rơi xuống cổ anh——
Kỷ Trì bắt đầu hôn anh.
Nụ hôn này dịu dàng, lại có chút xa cách, cứ thế đi lên, nhẹ nhàng mổ lên đường viền hàm dưới của Hạ An Viễn, lướt qua má, gò má, trán, mắt, sống mũi anh.
Rõ ràng chỉ cần thêm một chút nữa là chạm đến môi, nhưng chỉ là một vòng chạm nhẹ, Kỷ Trì chậm rãi rời ra.
Ánh mắt vẫn sâu thẳm. Hai người đứng quá gần nhau, Hạ An Viễn gần như có thể cảm nhận được nhịp tim của Kỷ Trì, đan xen với nhịp tim của chính mình, lên xuống, nhẹ nhàng rồi mạnh mẽ.
Anh hiểu ý nghĩa trong ánh mắt Kỷ Trì, cũng biết rõ trong những khoảnh khắc thế này, phòng tuyến của mình luôn sụp đổ. Anh cố gắng kiểm soát hơi thở, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch, như treo lơ lửng giữa không trung, không sao chạm tới đáy.
Hạ An Viễn khẽ liếc mắt, thấy môi Kỷ Trì dường như hơi tái nhạt. Anh do dự hai giây, rồi áp môi mình lên, quả nhiên nếm được vị chát của thuốc lá còn sót lại.
Hạ An Viễn nghĩ, nụ hôn với hương vị này thực sự phù hợp hơn với mùa đông, giống như mùa mà họ mới xác nhận mối quan hệ tình nhân. Mỗi lần nhớ lại, anh dường như đều có thể nếm được mùi thuốc lá này. Mặc dù khi đó cả hai người đều không hút thuốc.
Anh lại nghĩ, trước đây và bây giờ, hôn Kỷ Trì dường như luôn là một việc cần rất nhiều dũng khí. Vì vậy, Hạ An Viễn không đi sâu vào nụ hôn này, đầu lưỡi chỉ l**m nhẹ trên môi Kỷ Trì một cái. Vì quá nhẹ, nên dù anh đã áp môi khá lâu, nụ hôn này vẫn như chạm nhẹ rồi rời.
An ủi một người mệt mỏi có lẽ cần một nụ hôn dịu dàng và chậm rãi như vậy. Hạ An Viễn rời khỏi môi Kỷ Trì, muốn nói gì đó, nhưng ngay sau đó, tay Kỷ Trì đưa lên, thô bạo giữ chặt gáy anh.
Nói là hôn thì không còn chính xác nữa, bởi vì e rằng trên đời này không có nụ hôn nào lại bá đạo, lại tàn nhẫn như vậy.
Từ ngữ thích hợp hơn là xé rách, là cướp đoạt, là lũ quét, là sói vồ hổ cắn.
Khi Kỷ Trì va vào, Hạ An Viễn vẫn còn đang ngơ ngác, không hề đề phòng, vì vậy cả hai gần như va chạm mạnh vào nhau, răng va vào nhau khiến môi bị rách, mùi máu tanh nhanh chóng lan tỏa.
Hạ An Viễn thậm chí còn không kịp nuốt nước bọt, vì Kỷ Trì hung hăng quấn lấy lưỡi anh, như một ác quỷ, muốn nhai sống nuốt tươi anh, không chừa một mảnh vụn nào.
Nước mắt sinh lý trào ra, làm mờ tầm nhìn của anh, khiến anh không thể mở mắt. Quá hung dữ, bản năng sinh học sợ cứng rắn, Hạ An Viễn buộc phải lùi lại, anh theo bản năng muốn đẩy Kỷ Trì ra, nhưng lại bị Kỷ Trì nắm chặt cổ tay, ấn anh vào cửa, khiến anh không thể lùi lại được nữa.
Hạ An Viễn hiếm khi luống cuống như vậy. Sự thay đổi tâm trạng trước sau của Kỷ Trì quá mâu thuẫn, khiến anh không thể điều chỉnh trạng thái để đối phó với cuộc tấn công dữ dội và nhanh chóng này.
Môi lưỡi đau, cổ tay cũng đau. Chút đau đớn này đối với Hạ An Viễn không là gì, anh chỉ cảm thấy hoang mang, không biết mình đã làm gì khiến Kỷ Trì tức giận, khiến hắn lại trở nên hung dữ như hổ báo, như phát điên.
Vẫn đang hôn, một nụ hôn pha lẫn bạo lực và máu tanh.
Không khí dường như dần trở nên nặng nề, Hạ An Viễn gần như không thở nổi vì thiếu oxy. Trong lúc hỗn loạn, anh dường như cảm thấy cánh cửa phía sau đang rung lên. “Kỷ tổng? Buổi hội thảo chiều nay còn mười phút nữa bắt đầu…” Giọng nói bị cánh cửa chặn lại gần hết, hình như là Triệu Khâm.
Hạ An Viễn dùng hết sức lực để thoát ra tạm thời, anh nhìn vào mắt Kỷ Trì, trong đó đang bốc cháy.
“Kỷ tổng, đến giờ họp rồi.” Hạ An Viễn cuối cùng cũng nuốt được nước bọt, trong đó lẫn vị máu của cả hai. Anh l**m môi bị rách, đột nhiên hơi sợ ánh mắt của Kỷ Trì, sâu thẳm và nóng bỏng như muốn hút anh vào biển lửa, vì vậy anh lại nói: “Kỷ tổng, đến giờ họp rồi.”
Không biết có phải vì bị lửa thiêu đốt hay không, mà giọng nói của anh lại run lên.
Lúc này, mặt Kỷ Trì khuất trong bóng tối, ngoài đôi mắt ra, không nhìn rõ những bộ phận khác. Có lẽ vì Hạ An Viễn thiếu oxy đến mức thị lực cũng tạm thời bị ảnh hưởng, anh chỉ có thể dồn tất cả những gì còn lại vào đôi mắt đó.
Nhưng rất nhanh, Kỷ Trì đã hành động, ngón tay linh hoạt trượt xuống, c** th*t l*ng của Hạ An Viễn, nhanh chóng c** q**n anh, xoay người anh lại, ấn anh vào cửa, “ầm” một tiếng.
Tiếng gõ cửa dừng lại một chút, rồi tiếp tục, nhẹ hơn lúc nãy, nhưng gõ mấy cái, tim Hạ An Viễn lại run lên mấy cái. Tiếng gọi trong tiếng gõ cửa cũng ngập ngừng: “Kỷ tổng? Kỷ tổng, ngài có trong đó không?”
Cánh cửa này e rằng không cách âm lắm, Hạ An Viễn cũng ngập ngừng gọi hắn, giọng nói rất nhỏ: “…Kỷ tổng?”
Nhưng anh không thể nói tiếp, anh bị ngón tay Kỷ Trì hoàn toàn khống chế, cho đến khi cánh cửa ngừng rung, Kỷ Trì cuối cùng cũng cúi người xuống, hơi thở nóng bỏng phả vào tai Hạ An Viễn khi hắn lên tiếng: “Mặc kệ hắn.” Giọng nói trầm thấp như tiếng gầm gừ khó chịu của một con thú dữ.
Vừa dứt lời, điện thoại trong túi Kỷ Trì lại đột ngột đổ chuông, khiến Hạ An Viễn giật mình thon thót.
Ở gần như vậy, bên ngoài chắc chắn có thể nghe thấy tiếng chuông, nhưng Kỷ Trì chẳng thèm quan tâm, hắn một tay giật hai cúc áo sơ mi, hơi thô bạo xoay người Hạ An Viễn lại, cúi người xuống, ngay sau đó, Hạ An Viễn mất thăng bằng – Kỷ Trì cứ thế vác anh lên vai, vác một người đàn ông cao mét tám – hắn dường như chẳng tốn chút sức lực nào, thậm chí lúc rời đi còn dư sức đá mạnh vào cửa một cái.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột im bặt.
Hình như chỉ vài giây chóng mặt, chưa kịp để Hạ An Viễn hết bàng hoàng, anh đã bị Kỷ Trì sải bước vác vào phòng nghỉ, ném lên giường.
…
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Hạ An Viễn mở mắt ra, thấy mình vẫn nằm trong vòng tay Kỷ Trì, trong tư thế ngủ lúc nãy.
Rèm cửa chưa được kéo ra, đèn ngủ đầu giường vẫn sáng mờ ảo. Anh ngẩng lên nhìn Kỷ Trì, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của hắn, hình như hắn đã lặng lẽ nhìn anh từ lâu.
Hạ An Viễn ngẩn người, giọng nói hơi khàn vì buồn ngủ. Trong lòng anh vẫn còn lo lắng về cuộc họp của Kỷ Trì: “Không đi họp, không sao sao?”
Kỷ Trì nhìn anh một lúc: “Mọi người trong tòa nhà này chắc đã tan làm rồi.”
Vậy mà ngủ một mạch lâu như vậy.
Hạ An Viễn chậm rãi ngồi dậy khỏi vòng tay hắn, cơ đùi hơi đau nhức vì bị kéo căng. Anh nhìn Kỷ Trì với vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra, nhất thời không biết nên nói gì.
Một lúc sau, anh khẽ đọc: “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều?” (Đêm xuân ngắn ngủi, ngày lên cao mới dậy, từ nay vua không còn thiết triều sớm nữa.)
Nghe vậy, Kỷ Trì chỉ khẽ mỉm cười.
“Em không ngờ Kỷ tổng cũng…”, Hạ An Viễn suy nghĩ hồi lâu, “…h*m m**n quá độ như vậy.”
“Vậy sao.” Kỷ Trì không có phản ứng gì mấy với bốn chữ này, “Tôi cũng chỉ là người bình thường.”
Có lẽ nhận thấy dù đã xong chuyện, tâm trạng Kỷ Trì vẫn không ổn, Hạ An Viễn nói nhiều hơn bình thường. Anh nghiêng người, như vậy khi nhìn Kỷ Trì sẽ không cần phải hơi nghiêng đầu.
“Nếu vẫn như vậy, lần sau em đưa cơm xong sẽ phải về ngay.” Hạ An Viễn nói đùa theo kiểu không quen thuộc của mình, “Sợ bị người ta mắng là hồ ly tinh, suốt ngày quấn lấy Kỷ tổng của họ, làm hại nước hại dân.”
Kỷ Trì không nói gì, hắn nhìn nụ cười trên khoé môi Hạ An Viễn, đột nhiên đưa tay ra, ngón tay từ mu bàn tay Hạ An Viễn đang đặt trên giường vuốt lên, đến cánh tay, dọc theo những múi cơ săn chắc và những đường gân nổi lên vì chịu lực, chậm rãi, tùy ý di chuyển.
“Tháng sau là tiệc sinh nhật của Hứa Phồn Tinh, sẽ không có nhiều người lớn tuổi tham dự.” Hắn khẽ nói, “Em có đi không.”
Hạ An Viễn khá bất ngờ: “Cậu ta… đồng ý cho em đi sao?”
“Cậu ta mời em đi.”
Mời.
Nhớ lại hai lần gặp mặt trước đó, Hứa Phồn Tinh không che giấu được vẻ thù địch với mình, với hai chữ “mời”, Hạ An Viễn thực sự không tin lắm.
Im lặng một lúc, anh hỏi Kỷ Trì: “Không có ảnh hưởng gì sao? Nếu ngài đưa em đi.”
Ngón tay Kỷ Trì vẫn đang di chuyển, những cái chạm nhẹ mang lại cảm giác ngứa ran tê dại: “Có thể có ảnh hưởng gì?”
Hạ An Viễn cứng họng, nghĩ kỹ lại, nếu chuyện của Kỷ Trì với Kha Văn và những người khác đều được mọi người biết, thì việc hắn đưa anh đi dường như thực sự không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Thậm chí vì thân phận bình thường của anh, anh sẽ không nhận được nhiều sự chú ý so với những cái tên kia.
Nếu Kỷ Trì cần một người đi cùng, anh cũng có thể.
Hạ An Viễn gật đầu với Kỷ Trì: “Em cần chuẩn bị quà gì?” Trên mặt anh thoáng hiện nụ cười gượng gạo, anh thành thật nói, “Hỏi câu này em rất xấu hổ, toàn bộ tài sản của em đều là do Kỷ tổng ngài cho.”
“Còn sớm mà,” Vài giây sau, Kỷ Trì mới trả lời, “Đến lúc đó rồi tính.”
Lúc này, Kỷ Trì rất giống với lúc họ mới gặp lại nhau, phức tạp, thất thường, khiến người ta khó nắm bắt được cảm xúc.
Vì vậy, những cái v**t v* của hắn cũng khó phân biệt được tình cảm, chỗ nào chạm vào cũng lạnh lẽo. Hắn dừng ngón tay trên vết sẹo thường bị dây đồng hồ che khuất của Hạ An Viễn. Vết sẹo này có thể thấy là do bị cứa, nông, Hạ An Viễn đã quên nguồn gốc của nó, anh đoán là do mình vô tình bị góc nhọn cứa vào khi đang chuyển đồ.
Lên trên nữa, trên cánh tay có một vết sẹo mà Kỷ Trì trước đây đã từng chạm vào bằng chiếc chìa khóa kim loại kia, là do anh bị ngã trên núi để lại.
Hạ An Viễn nhìn Kỷ Trì chăm chú nhìn những vết sẹo này, hồi hộp thở gấp, anh không chắc ánh mắt Kỷ Trì có ẩn chứa ý tứ gì khác hay không.
Nhưng anh không biết, phản ứng này của anh trong mắt Kỷ Trì rất dễ bị coi là chột dạ.
Ngón tay Kỷ Trì lại lần mò lên phía trước, chạm vào vai, ngực anh. Những chỗ này của Hạ An Viễn không có sẹo, cơ bắp săn chắc, không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn do protein ở phòng tập gym tạo ra, mà là thứ được rèn luyện bằng mồ hôi nước mắt, là sức mạnh của người lao động, chuẩn mực như trong sách giáo khoa, vừa gọn gàng vừa đẹp mắt.
Đầu ngón tay hắn cuối cùng dừng lại trên bụng Hạ An Viễn, trên vết sẹo dài vài cm, vết thương không bằng phẳng, có lẽ là do trong thời gian hồi phục không được chăm sóc tốt, chỗ liền sẹo có hơi phồng lên màu trắng xám. Thực ra nhìn một cái là có thể thấy đây là vết dao đâm, trước đó Kỷ Trì đã điều tra rất lâu, vậy mà không hề tìm ra nguồn gốc của vết thương này.
Điều này chứng tỏ lúc đó Hạ An Viễn thậm chí còn không đến bệnh viện tử tế, không hề để lại bệnh án.
“Vết thương này, là do dao đâm.” Kỷ Trì xoa lên vết sẹo, sau vài tháng, hắn cuối cùng cũng trực tiếp hỏi Hạ An Viễn, “Bị như thế nào?”
Hạ An Viễn cúi đầu, thấy những ngón tay thon dài đẹp đẽ của Kỷ Trì dừng trên vết sẹo khá dữ tợn, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi buồn không rõ nguyên nhân, anh im lặng rất lâu, rồi mỉm cười, nói: “Trước đây còn trẻ không hiểu chuyện, đánh nhau bị thương, không trúng chỗ hiểm, chuyện nhỏ thôi.”
Kỷ Trì nhìn anh, ánh mắt và giọng nói đều trầm xuống: “Vậy sao.”
Hạ An Viễn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, không phải anh không dám nói cho Kỷ Trì biết lý do vì sao anh bị thương, anh chỉ cảm thấy lý do đó khiến chính anh nghĩ lại cũng thấy khó mở lời, rõ ràng bản thân khó bảo toàn, còn cứ thích ra oai, làm thánh mẫu, làm người tốt. Thật là ngu ngốc.
Hạ An Viễn quay mặt đi, khéo léo chuyển chủ đề: “Đúng vậy, không trúng chỗ hiểm chắc chắn là chuyện nhỏ rồi, nếu không bây giờ em cũng không thể nằm trên giường của ngài, hơn nữa, người đàn ông nào mà chẳng có vài vết sẹo.”
Dừng một chút, giọng anh trầm xuống: “Kỷ tổng, ngài cũng có mà.”
Ánh đèn dường như đột nhiên mờ đi trong khoảnh khắc này, Hạ An Viễn chớp mắt, nhìn mép rèm cửa, quả nhiên gần như không có ánh sáng lọt vào, Kỷ Trì không lừa anh, hai người đã nằm trên giường cả buổi chiều, bây giờ đã là đêm rồi.
Không khí yên lặng hồi lâu, Kỷ Trì đột nhiên lật người Hạ An Viễn lại, nằm đè lên anh, tay trượt xuống hõm gối chân trái của Hạ An Viễn, rồi di chuyển xuống dưới một chút, sờ thấy vết sẹo mờ. Chỗ này của Hạ An Viễn còn có một vết sẹo cũ, bị thương cùng ngày với vết sẹo trên cánh tay phải của Kỷ Trì.
Hạ An Viễn buộc phải co chân lại, mặt Kỷ Trì áp sát, anh ngẩng lên là có thể thấy đường nét khuôn mặt hắn mờ ảo trong ánh sáng và bóng tối, anh tuấn, lạnh lùng.
“Làm phẫu thuật xóa sẹo có thể loại bỏ được.” Ánh mắt Kỷ Trì có vẻ lạnh lùng phức tạp, nhưng không hiểu sao, Hạ An Viễn dường như nhìn thấy sự ngang ngược và van xin trong đó, quá nhanh, gần như chỉ thoáng qua.
Kỷ Trì ấn lên vết sẹo, nhìn chằm chằm Hạ An Viễn. Hắn khẽ nói: “Loại bỏ hết những vết sẹo khác, chỉ có thể giữ lại vết sẹo này.”