Trò Chơi Lối Cũ - Vân Thượng Phi Ngư

Chương 89

Hình xăm của Kỷ Trì đã có từ nhiều năm rồi. Nhưng đến tận bây giờ Hạ An Viễn vẫn không biết hắn đã quyết định xăm nó vào lúc nào.

Cả trước và sau khi xăm, Kỷ Trì đều không hề nói với anh. Mãi cho đến rất lâu sau, khi hai người quyết định ở bên nhau, trải qua ngày lễ tình nhân đầu tiên, rồi đến một đêm nọ sau khi dọn về sống chung, Hạ An Viễn mới tình cờ phát hiện ra phía sau khoeo chân Kỷ Trì có một hình xăm khá lớn, nằm đúng vị trí vết sẹo trên chân anh.

Anh nhận ra đó là gì ngay lập tức.

So với hình vẽ trong pháo hoa ngày lễ tình nhân, hình xăm này chi tiết hơn, sống động hơn, lại có phần nguệch ngoạc, nét vẽ giống như nét bút máy – chính là bản thảo do Kỷ Trì tự tay vẽ.

Hạ An Viễn đứng chôn chân tại chỗ, nhìn chằm chằm vào hình xăm. Đường chân trời có ánh bình minh đang ló dạng, sóng biển xanh đẩy con thuyền buồm ra khơi, còn có vài con hải âu chao liệng quanh mạn thuyền.

Tranh của Kỷ Trì, dĩ nhiên là đẹp vô điều kiện.

Nếu hắn vẽ trên sách, trên giấy, trên vải, Hạ An Viễn tất nhiên cũng sẽ tán dương không chút do dự.

Nhưng hắn lại vẽ lên da thịt mình, vẽ lên thân thể cao quý, hoàn mỹ không tì vết ấy, Hạ An Viễn nghẹn lời không nói được nên câu.

Thậm chí trong khoảnh khắc đó, anh còn thấy Kỷ Trì thật ngốc. Đại thiếu gia nhà họ Kỷ vốn chín chắn, điềm tĩnh, vậy mà chỉ vì nhất thời xúc động đã làm một việc tưởng chừng hào hùng, nhưng thực chất một khi đã mang trên mình, dù có hối hận cũng không thể xóa bỏ, chẳng khác gì những cậu trai trẻ bồng bột, hành sự thiếu suy nghĩ.

Kỷ Trì có biết “cả đời không thể xóa bỏ” là khái niệm gì không?

Một hình xăm lớn như vậy, dù có xóa đi cũng khó tránh khỏi việc để lại vết tích xấu xí. Chỉ nghĩ đến điều này thôi, Hạ An Viễn đã cảm thấy một nỗi bất lực sâu thẳm, chưa kể đến ý nghĩa biểu tượng của hành động này. Anh cảm thấy vừa hoang đường, vừa sợ hãi.

Kỷ Trì luôn nhạy bén, nhận ra anh dường như đang giận, cũng nhận ra nguyên nhân anh giận, lại còn cười với anh, đưa tay ôm anh vào lòng.

“Sóng là anh, thuyền là em,” Kỷ Trì nói những lời vừa văn vẻ vừa trẻ con, “Bão tố phong ba gì cũng không cần sợ, Tiểu Viễn, anh chở em đi.”

Có lẽ vì đã quá lâu rồi, hoặc cũng có thể vì ánh đèn ngủ quá mờ, hình xăm Hạ An Viễn nhìn thấy lúc này dường như đã nhạt đi đôi chút.

Anh không nhịn được đưa tay chạm vào, lần theo đường viền của hình vẽ. Vẫn là con thuyền ấy, Kỷ Trì đã dạy anh vẽ rất nhiều thứ, nhưng thứ anh học vẽ nhanh nhất, chuẩn nhất chính là con thuyền này, gần như giống hệt bản phác thảo.

“Đau không?” Lần đầu tiên chạm vào chỗ này anh cũng hỏi như vậy. Lúc đó Kỷ Trì gật đầu, nghiêm túc nói với anh, đau, nhưng không thể nào đau hơn vết thương của em.

Vết thương đó là một tai nạn nguy hiểm. Kỷ Trì và bố mẹ từng cãi nhau một thời gian vì chuyện ra nước ngoài, trong khoảng thời gian đó, hắn vẫn sống ở chỗ Hạ An Viễn. Khu phố cổ, nhà cũ, camera giám sát cũng như đèn đường, có đoạn có, có đoạn không. Hạ An Viễn hoàn toàn không nhận ra anh và Kỷ Trì đã bị một đám cướp theo dõi từ trước. Kỷ Trì nổi bật như vậy, dù không mặc quần áo hàng hiệu thì khí chất toát ra vẫn khiến hắn như một đóa hoa loa kèn trắng muốt giữa vũng bùn lầy, lại còn là hoa loa kèn bằng vàng, nhìn là biết giàu có. Bọn cướp hiếm khi gặp được con mồi béo bở như Kỷ Trì ở khu vực này, chúng đã sớm nắm rõ quy luật đi lại của hai người, phục sẵn trong một góc tối chờ hai người trở về muộn.

Khi sự việc xảy ra, Hạ An Viễn không kịp suy nghĩ nhiều. Kinh nghiệm sống từ nhỏ trong khu ổ chuột giúp anh lập tức thoát khỏi sự khống chế. Liếc thấy bóng dao loé lên, anh ngay lập tức quay người che chắn cho Kỷ Trì rồi lôi hắn chạy. Nhưng anh bị một tên giang hồ vướng chân ngã xuống, bọn cướp khá lành nghề, lập tức vung dao chém về phía chân Hạ An Viễn. May mà vệ sĩ của Kỷ Trì đến kịp thời, Kỷ Trì cũng phản ứng nhanh, đưa tay đỡ được một nửa lưỡi dao, nên Hạ An Viễn mới không bị đứt dây chằng.

Vết thương của Kỷ Trì không hề nông hơn của Hạ An Viễn, nhưng hắn chẳng hề bận tâm, lấy lý do chỗ Hạ An Viễn bị thương nguy hiểm hơn, dây thần kinh cảm giác đau nhạy cảm hơn mà suốt ngày chăm sóc anh như trẻ con. Hắn còn nói Hạ An Viễn quá ngốc, gặp chuyện như vậy thì phải tự mình chạy thoát thân trước, lỡ mà bị thương gân cốt để lại di chứng gì thì hối hận cũng không kịp, mạng ai cũng không quan trọng bằng mạng mình, huống chi hắn có vệ sĩ, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Hạ An Viễn thầm nghĩ, đúng vậy, sao mình lại quên Kỷ Trì luôn có một đội vệ sĩ túc trực 24/24 bảo vệ, hắn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ngược lại chính mình lại vẽ vời thêm chuyện, còn khiến hắn bị sẹo trên tay, khiến hắn vì vết sẹo trên chân mình mà xăm một hình xăm lớn ở chỗ đau nhất.

Kỷ Trì bỗng đưa tay nắm lấy ngón tay của Hạ An Viễn, khàn giọng nói: “Vẽ nữa là thật sự đau đấy.”

Hạ An Viễn vẫn còn chìm đắm trong hồi ức, hoàn toàn không nhận ra trí nhớ cơ bắp đã khiến anh vẽ bao nhiêu lần trên hình xăm của Kỷ Trì. Anh cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay Kỷ Trì, dư vị của vài hiệp mây mưa cuồng nhiệt vừa rồi vẫn còn vương vấn, anh theo bản năng “Hửm?” một tiếng, bị Kỷ Trì kéo vào lòng, tai áp vào lồng ngực hắn, nghe thấy tiếng ngực hắn vang lên khe khẽ khi nói.

“Thích vẽ lắm à?” Kỷ Trì đặt cằm l*n đ*nh đầu anh, giọng nói có chút mệt mỏi, “Trước đây em vẽ cũng đẹp mà, hay là quay lại đi học đi, học vẽ? Hoặc học cái khác cũng được.”

Anh vẽ cũng được coi là đẹp sao? Hạ An Viễn nhắm mắt lại trong hơi ấm từ lồng ngực Kỷ Trì. Hắn luôn nói anh có năng khiếu nghệ thuật, nói anh có khả năng quan sát và cảm nhận vô hạn, nhưng bản thân anh biết rõ, trình độ của mình chỉ là bắt chước chứ không sáng tạo được gì. Trái lại, Kỷ Trì, người thực sự có tài năng… lại bỏ dở giữa chừng, tiếc nuối cả đời.

Anh không trả lời, giọng nói bị chặn lại nghe có vẻ tức bực: “Để sau hẵng tính.”

Kỷ Trì luồn tay vào tóc anh, một lúc sau, bỗng nói: “Hát một bài đi, anh muốn nghe.”

Hạ An Viễn ngẩng đầu nhìn hắn: “Bài gì?”

Kỷ Trì cũng nhìn anh, dường như phân vân mãi không quyết định được, liền cầm điện thoại lướt lướt trên giao diện trình phát nhạc, chọn một bài rồi nhấn nút play.

“Bài này.” Hắn nói.

Mới hai giây dạo đầu piano vang lên, Hạ An Viễn đã nhận ra bài hát. Anh khẽ hát theo, không hiểu sao lúc này căn phòng yên tĩnh lạ thường, dường như cả tiếng nhạc nền cũng nhỏ đi, chỉ còn lại giọng hát của Hạ An Viễn, trong trẻo như suối nguồn. Đây quả thực là một bài hát thích hợp để nghe vào ban đêm.

“Niềm vui và nỗi sợ hãi, sự nghi ngờ của anh, rất muốn diễn tả thành lời, đưa em vào sâu thẳm trái tim anh…”
“Chúng ta như thể ngăn cách bởi một lớp kính, nhìn thấy nhưng không chạm được, dù anh chỉ cách em vài milimet…”
“Em chẳng lẽ chưa từng tò mò, bên cạnh em lạnh lẽo và chen chúc, anh vẫn luôn ở đây, không nói một lời…” Ánh mắt Kỷ Trì nhìn Hạ An Viễn trở nên sâu thẳm, nhịp điệu bài hát bị rối loạn. Hắn v**t v* lưng Hạ An Viễn, bảo anh tiếp tục.

Anh không thể diễn tả chính mình/
Bắt đầu từ đâu/
Phải làm sao để nói anh yêu em/
Cô đơn vô cùng/
Anh cũng muốn có thể bắc cầu với em/
Tạo nên sự ăn ý/
Nhưng lại không nói nên lời/
Không nói nên lời/

“Quay về đi,” Hạ An Viễn nghe thấy một giọng nói gọi anh trong giấc ngủ say, “Tiểu Viễn, quay về được không?”

Anh mở mắt, ký ức vẫn còn vương vấn giai điệu bài hát đêm qua. Bên kia giường trống không, anh mặc quần áo đi ra ngoài, trong nồi ở bếp đang sục sôi, Kỷ Trì đang nấu mì.

Thấy anh tỉnh, Kỷ Trì rót cho anh một cốc nước trước, bảo anh lại gần, “Uống chút nước đi.”

Hạ An Viễn ngồi xuống bên quầy bar, nước ấm vừa phải, hơi nóng một chút, đúng kiểu anh thích. Anh cầm cốc nước, ngẩng đầu nhìn căn bếp, Kỷ Trì vẫn mặc đồ ngủ, bộ đồ này cùng cỡ với anh, nhưng hắn mặc vào lại khiến phần vai và cánh tay trông đẹp hơn. Nhìn thế này mới thấy vai Kỷ Trì rộng hơn anh nhiều, chẳng trách anh luôn cảm thấy Kỷ Trì như một ngọn núi.

Trong nồi là mì sợi, Kỷ Trì nêm nếm nước dùng kiểu mì vằn thắn, xì dầu, muối, đường, mỡ lợn, thêm nước sôi vào khuấy đều, chia mì ra bát, mỗi bát có một quả trứng ốp la, điểm thêm chút hành lá xanh mướt.

Hắn bưng lên bàn, trộn mì cho Hạ An Viễn trước rồi mới đẩy đến trước mặt anh.

Hạ An Viễn cầm đũa, “Cảm ơn anh.” Hơi nóng bốc lên từ bát mì, mang theo mùi thơm thanh đạm mà đậm đà.

Mì vằn thắn là món Kỷ Trì thường làm cho Hạ An Viễn trước đây, là một trong số ít món hắn nấu ngon hơn anh, tính ra cũng đã nhiều năm không được ăn rồi, nên Hạ An Viễn ăn rất chậm. Kỷ Trì ăn luôn nhanh hơn Hạ An Viễn, vì là bữa sáng nên phần ăn không nhiều, hắn nhanh chóng ăn hết cả nước lẫn cái, tay chống lên quầy bar, nhìn Hạ An Viễn ăn như mèo con.

“Em muốn nuôi thú cưng không, kiểu chó mèo ấy,” Kỷ Trì đột nhiên hỏi, “Ở nhà có thể bầu bạn với em.”

Hạ An Viễn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, dù thời học sinh đôi khi anh chia cơm trưa cho mèo hoang, tiện tay làm cho chúng cái lều giấy che mưa che nắng, anh cũng chưa từng mang bất kỳ con nào về nhà. Sự gắn kết giữa những sinh mệnh sẽ tạo ra ràng buộc, mà ràng buộc sẽ ảnh hưởng lẫn nhau. Với hoàn cảnh của anh, không thể gánh vác trách nhiệm chăm sóc một sinh mệnh nhỏ bé, cũng không muốn chịu đựng nỗi đau khi phải chia lìa với nó trong tương lai, nên dù có thích đến mấy, anh cũng thà không bắt đầu ngay từ đầu.

Hạ An Viễn lắc đầu.

Kỷ Trì không nhắc lại chuyện này nữa, chuyển sang nói về Hạ Lệ, nói rằng khoảng giữa tháng sau có thể chuyển bà đến viện dưỡng lão đã liên hệ trước đó, viện dưỡng lão đó có môi trường rất tốt, lại rất riêng tư, cơ sở vật chất và đội ngũ y bác sĩ cũng rất đầy đủ…

Hạ An Viễn vừa ăn mì vừa lặng lẽ lắng nghe, anh nghĩ Kỷ Trì thật sự là một người tốt, mọi phương diện đều chu đáo suy nghĩ cho người khác, ai mà chẳng động lòng với Kỷ Trì như vậy. Anh lại nghĩ, tối qua khi nghe Tịch Thành nói ra hai chữ đó, anh không biết phải diễn tả tâm trạng mình như thế nào, giống như trái tim bị lăn qua lăn lại trên mảnh vỡ thủy tinh.

Ý nghĩ “cuối cùng cũng đến” lại lóe lên, chuyện anh đã lường trước từ thuở ban đầu cuối cùng cũng sắp xảy ra. Anh không ngờ rằng mình đã chuẩn bị lâu như vậy, đến lúc này lại nảy sinh cảm xúc luyến tiếc. Có lẽ, trân trọng là điều cuối cùng anh có thể làm, giống như anh đã từng nghĩ khi còn nhỏ, dù chỉ là bạn bè hay người yêu trong ngày cuối cùng, phút cuối cùng cũng được. Những cơ hội như vậy trong đời anh không còn nhiều nữa.

“Anh Trì.” Hạ An Viễn đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt Kỷ Trì chợt sững sờ, miệng vẫn còn hơi há ra. Anh mỉm cười nhạt, “Tối sinh nhật anh tháng sau, dành thời gian cho em nhé, em làm bánh kem cho anh ăn, được không?”

Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc nền chương này: Từ bất đạt ý – Lâm Ức Liên

Bình Luận (0)
Comment