Căn nhà dần trở nên ấm cúng hơn. Kỷ Trì như chú sóc tích trữ lương thực cho mùa đông, hễ thứ gì cũng muốn tha về nhà.
Đầu tiên là trải thảm, màu xám cà phê, họa tiết đơn giản, một cái ở phòng khách, một cái trong phòng ngủ, không phải loại quá mềm mại nhưng giẫm lên tạo cảm giác rất êm ái, chất liệu đắt tiền. Máy lọc nước, máy tạo độ ẩm đều được thay mới, nghe nói là sản phẩm cao cấp mới được nghiên cứu bởi công ty của một người bạn làm trong ngành điện tử của Kỷ Trì. Hạ An Viễn dùng thử, chẳng thấy khác gì so với trước đây. Loại thiết bị cấu tạo đơn giản này mà có thể chiếm lĩnh thị phần với mức giá cao như vậy, cũng là nhờ phúc của những người giàu có như Kỷ Trì.
Ban công được kê thêm một bộ bàn trà và ghế sofa nhỏ, đặt ở nơi có nắng chiếu vào mỗi ngày. Trên bàn trà đặt một bức tượng bằng đồng cao khoảng hai mươi phân, hình nữ thần Aphrodite bị gãy tay, được mua từ một buổi đấu giá. Hạ An Viễn thấy nó hơi trống trải nên đã lấy từ tủ ra một chiếc lọ hoa cổ cao, chọn một nhành hoa hồng từ bó hoa tươi được thay mới mỗi ngày trên đảo bếp, c*m v** bên cạnh bức tượng. Ánh nắng chiếu vào, cả kim loại và cánh hoa đều lấp lánh.
Trên ghế sofa có thêm mấy chiếc gối ôm và một tấm thảm trải sofa đồng bộ. Hộp bánh kẹo được đặt dưới gầm bàn trà, ngồi trên sofa với tay là lấy được. Trên tường ngăn cách phòng khách và nhà bếp treo một bức tranh kính mà Kỷ Trì mua từ nước ngoài, họa tiết khá đơn giản và trừu tượng, chỉ có vài đường nét và mảng màu lạnh được phân chia bởi các đường kẻ. Hạ An Viễn nghiên cứu hồi lâu mà vẫn không hiểu bức tranh vẽ cái gì.
Nếu không phải Hạ An Viễn ngăn cản thì Kỷ Trì còn muốn đập bỏ tủ sách trong phòng làm việc để đóng cái mới. Hắn mua rất nhiều sách về, suýt nữa thì không nhét đủ vào chiếc tủ lớn. Thể loại rất đa dạng, từ sách giáo khoa, tiểu thuyết, tạp chí cho đến sách về nghệ thuật, văn hóa… Giống như một thư viện thu nhỏ vậy. Bàn học vẫn là chiếc bàn cũ, nhưng máy tính, bút và sổ đều mới tinh. Xem ra lời đề nghị của hắn về việc Hạ An Viễn nên tiếp tục đi học hoặc học một nghề nào đó không chỉ là nói suông.
Tất nhiên, Hạ An Viễn cũng rất muốn đi học lại hoặc học một kỹ thuật nào đó, chỉ là không biết thời gian còn lại có đủ hay không.
Trong ký ức mơ hồ của anh, lần cuối cùng anh đọc sách có lẽ là ở huyện Lâm. Anh Vương hàng nước bên cạnh có một chồng truyện ngắn cũ, mỗi khi rảnh rỗi, Hạ An Viễn lại mượn về đọc để giết thời gian. Phần lớn là những câu chuyện dân gian ngắn gọn, kể về ma quỷ ở nông thôn, tình yêu đô thị, đạo đức gia đình, hay những câu chuyện về sự trỗi dậy của những con người bình thường… Nội dung phần lớn đều khá nhạy cảm, nhưng lại rất được yêu thích ở những thành phố nhỏ.
Có lẽ trong những năm tháng internet chưa phát triển, những câu chuyện kiểu này luôn rất thu hút người đọc. À phải rồi, Hạ An Viễn vẫn còn nhớ những trang quảng cáo “mát mẻ” ở đầu và cuối mỗi cuốn truyện, rao bán những thứ mà tuy nằm trong vùng xám nhưng trong nhận thức của anh khi đó là phạm pháp. Lúc đó anh rất thắc mắc, những thứ như vậy thường chỉ thấy dán trên cột điện đầu đường, vậy mà lại có thể công khai xuất hiện trên tạp chí sao? Anh đã kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, nhưng chúng đều được in tên nhà xuất bản đàng hoàng.
Lật giở những cuốn sách Kỷ Trì chuẩn bị cho mình, anh thầm nghĩ, khi nào có dịp phải cho Kỷ Trì mở mang tầm mắt mới được, chắc chắn hắn chưa bao giờ nhìn thấy những thứ như vậy.
Mùa đông ở Bắc Kinh đến rất nhanh, thoắt cái đã là cuối tháng mười một, trên cây ven đường chẳng còn sót lại chiếc lá vàng nào.
Hạ An Viễn biết yêu cầu của mình – muốn Kỷ Trì dành trọn đêm sinh nhật cho anh – không phải là chuyện dễ dàng.
Nếu chỉ đơn thuần là ông chủ của một công ty mới thành lập thì không sao, nhưng Kỷ Trì lại là người thừa kế sáng giá nhất của một gia tộc quyền thế bậc nhất Bắc Kinh. Ngay từ khi sinh ra, sinh nhật của những người có thân phận như hắn đã mang nhiều ý nghĩa hơn là một ngày kỷ niệm thông thường.
Từ hồi cấp ba, Hạ An Viễn đã biết, năm nào nhà họ Kỷ cũng tổ chức tiệc sinh nhật linh đình cho hắn, thậm chí còn hoành tráng hơn cả tiệc sinh nhật của Hứa Phồn Tinh, với sự góp mặt của toàn những nhân vật tiếng tăm trong giới chính trị và kinh doanh.
Có phải họ đến để chúc mừng sinh nhật Kỷ Trì hay không? Ngay cả Hạ An Viễn cũng hiểu rõ là không phải.
Những người trong giới này đa phần đều giống nhau, nói là tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng thực chất không phải vì sinh nhật mà là vì “tiệc”. Ai nấy đều ăn vận sang trọng, lịch lãm, nâng ly rượu, nở nụ cười xã giao, lấy câu “chúc mừng sinh nhật” làm lời mở đầu, sau đó phần lớn đều xoay quanh chuyện làm ăn, hợp tác, đôi bên cùng có lợi.
Có lẽ có người thực sự thích thú với những buổi tiệc như vậy, nhưng Hạ An Viễn nghĩ, Kỷ Trì chắc chắn không cảm thấy vui vẻ gì với những toan tính vụ lợi ấy, bởi vì từ nhỏ hắn đã chán ghét những cuộc gặp gỡ như thế.
Nhưng cuối cùng, Hạ An Viễn vẫn quyết định chọn ngày trước sinh nhật Kỷ Trì một ngày.
Anh đã lên kế hoạch, sẽ tự tay nấu một bữa cơm gia đình, đến mười hai giờ đêm sẽ thắp nến, cắt bánh kem. Lúc Kỷ Trì nhắm mắt ước nguyện, anh sẽ nói “chúc mừng sinh nhật” với hắn. Có lẽ nói vào lúc này còn ý nghĩa hơn cả việc nói vào đúng ngày sinh nhật. Còn bánh kem… trước đây anh chưa từng làm bao giờ, anh đã nghiên cứu một số công thức khác nhau, tự tay thử làm hai lần, ngoài việc hơi nhạt một chút thì coi như khá thành công.
Buổi sáng ra khỏi nhà, Kỷ Trì tiện đường lái xe đưa anh đến siêu thị. Đến nơi, Hạ An Viễn vừa định mở cửa xe thì bị Kỷ Trì kéo lại, giữ cằm anh hôn ngấu nghiến một hồi, đến khi cả hai đều thở không ra hơi mới chịu buông tha.
Dạo này hắn cứ như vậy, giờ giấc sinh hoạt cũng muộn hơn trước nửa tiếng – nửa tiếng đó được hắn dùng để ôm Hạ An Viễn ngủ nướng. Ăn sáng xong ra khỏi nhà cũng lề mề, thực ra là đang đợi Hạ An Viễn ra tiễn, sau đó còn phải ôm ấp, hôn hít một hồi lâu, đến khi nào điện thoại giục họp sáng reo lên mấy hồi chuông, hắn mới chịu rời đi. Có lúc Hạ An Viễn nghĩ, nếu Hứa Phồn Tinh mà nhìn thấy Kỷ Trì như vậy, chắc chắn sẽ há hốc mồm vì kinh ngạc. Kỷ Trì lúc này và Kỷ Trì trước mặt mọi người hoàn toàn là hai người khác biệt. Không hiểu sao hắn lại nghiện hôn đến vậy, nghiện đến mức gần như trẻ con.
So với việc hôn, Hạ An Viễn thích được Kỷ Trì ôm hơn. Mỗi lần nằm gọn trong vòng tay hắn, đầu óc anh như được tự động tắt nguồn, chẳng còn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ có một ý nghĩ duy nhất, giá như có thể cứ thế này mà ngủ với Kỷ Trì mãi mãi thì tốt biết mấy.
Anh biết đây là một loại tham lam, một loại tham lam sai lầm. Mỗi khi nghĩ như vậy, một tiểu nhân khác trong đầu anh lại nhảy dựng lên, vẫy tay loạn xạ: “Mặc kệ đi, tham lam thì cứ tham lam, lo cái gì!” Những chuyện “được voi đòi tiên” anh đã làm quá nhiều rồi, cũng chẳng thấy sung sướng gì hơn, dù sao kết cục cũng đã được định sẵn, chi bằng cứ trân trọng từng khoảnh khắc ở bên Kỷ Trì, như vậy mới không phụ lòng hắn, cũng không phụ lòng chính mình.
“Nghĩ gì thế?” Kỷ Trì quàng khăn choàng cổ cho anh, nhìn anh hồi lâu, lại không nhịn được đưa tay véo mũi anh một cái. “Hôn đến ngốc rồi à?”
Hôm nay Hạ An Viễn mặc dày nên không mang theo khăn, Kỷ Trì liền lấy khăn của mình quàng cho anh. Chiếc khăn còn vương hơi ấm của hắn, khiến anh cảm thấy đầu óc choáng váng. “Đúng vậy.” Hạ An Viễn sờ sờ chiếc khăn mềm mại. “Làm gì có ai hôn như vậy chứ.”
Khóe môi Kỷ Trì khẽ nhếch lên, đột nhiên nhớ ra chuyện cần nói với anh. Chuyến du lịch mà hai người đã bàn bạc trước đó, Triệu Khâm đã sắp xếp xong lịch trình, đặt một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài. Đợi đến cuối năm, khi công việc của Kỷ Trì bớt bận, cũng là lúc thời tiết ấm áp nhất, hai người sẽ lên đường.
Hạ An Viễn gật đầu. Anh cũng đã đi khá nhiều nơi, nhưng hầu như chưa từng thực sự ghé thăm danh lam thắng cảnh ở những nơi đó. Đối với anh, thành phố nào cũng na ná như nhau, chỉ khác nhau ở chỗ kiến trúc cũ hay mới, cao hay thấp mà thôi. Tuy rằng cảm thấy chuyến đi này cũng không tệ, nhưng vừa nghĩ đến việc phải ra nước ngoài, anh lại không khỏi có chút căng thẳng.
“Lúc đó là dịp Tết, nhà em không sao chứ?” Anh vẫn hỏi thêm một câu.
“Giao thừa anh sẽ về nhà với Tiểu Đường một lát, mùng một chúng ta có thể xuất phát.” Kỷ Trì nắm lấy tay Hạ An Viễn, lúc này tay anh đã ấm hơn lúc mới ra khỏi nhà. “Hay là em đến viện dưỡng lão đón giao thừa cùng dì? Anh đặt một bàn tiệc thịnh soạn nhé?”
Hạ An Viễn suy nghĩ một chút: “Hay là để em tự nấu ăn cho mẹ, cũng lâu rồi em chưa nấu cho mẹ bữa nào ra hồn.” Anh nhìn đồng hồ, đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ. “Chuyện khác tối về nói tiếp, giờ em đi mua đồ trước nhé?”
“Ừm.” Kỷ Trì dựa lưng vào ghế lái. “Ngoài trời lạnh thế, mua xong thì về nhà luôn, hôm nay anh có thể về sớm, đợi anh về phụ.” Hắn nói thêm. “À, để anh gọi điện cho chú Ngô, bảo chú ấy đến đón em.”
“Không cần đâu, cũng gần mà.”
Hạ An Viễn mở cửa xe, sực nhớ ra điều gì đó, anh dừng lại, cúi người hôn chụt lên má Kỷ Trì. “Lái xe cẩn thận anh Trì.” Nói xong, anh nhanh chóng xuống xe, đóng sầm cửa rồi chạy mất.
Đi đến cửa siêu thị, anh ngoái đầu nhìn lại, chiếc xe của Kỷ Trì vẫn còn ở đó. Một lúc sau mới thấy xe di chuyển. Nhìn theo chiếc xe khuất dần, Hạ An Viễn thở phào nhẹ nhõm, thực ra anh đã mua đồ ăn từ hôm qua rồi. Anh quay người, đi xuyên qua trung tâm thương mại, không đi theo hướng biển chỉ dẫn đến siêu thị, mà rẽ vào lối đi bên cạnh, vòng qua một góc, tìm đến địa điểm đã được đánh dấu trên bản đồ – một khu thương mại nhỏ nằm sát bên trung tâm thương mại kia. Leo lên cầu thang, tầng hai, đi qua một cửa hàng thú y, rẽ trái, con đường này rõ ràng vắng vẻ hơn hẳn so với bên ngoài. Đi đến cuối đường là nơi anh muốn tìm – một tiệm xăm hình được trang trí theo phong cách gothic.
Hình xăm mà Hạ An Viễn chọn nằm ở vùng da không quá lớn trên cánh tay phải, dù họa tiết có phức tạp đến đâu thì cũng không mất quá nhiều thời gian. Vừa qua buổi trưa là đã xong, nhanh hơn anh dự kiến. Bản vẽ do chính anh tự tay phác thảo, thay vì mặt trời mọc trên biển, anh đã đổi thành mặt trăng. Thợ xăm không sửa đổi gì, chỉ điều chỉnh lại màu sắc trên bản vẽ của anh, độ hoàn thiện rất cao. Nhìn thoáng qua, hình xăm này gần như giống hệt hình xăm trên chân Kỷ Trì.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh cũng không biết nên tặng quà sinh nhật gì cho Kỷ Trì, mượn tạm hình xăm này làm quà, chắc hắn sẽ thích nhỉ?
Chỉ là anh không ngờ sau khi xăm xong lại phải bọc một lớp màng bọc thực phẩm, quấn chặt lấy cánh tay, nghe nói ít nhất ba tiếng sau mới được tháo ra. Lúc chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, thuốc tê đã hết tác dụng, cơ bắp căng cứng, hơi ngứa ngáy, lại có chút nóng rát, rất khó chịu, tốc độ làm việc cũng chậm hơn bình thường.
Thời tiết đầu đông, mới ba bốn giờ chiều mà trời đã tối sầm, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xám xịt, âm u đến lạ. Hạ An Viễn cho bánh kem vào lò nướng, cài đặt thời gian, quay người nhìn phòng khách, bỗng nhận ra trong nhà tối om. Anh nghĩ chắc cũng đến lúc tháo màng bọc thực phẩm ra rồi, vừa định đi bật đèn thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Kỷ Trì về sớm vậy sao?
Tim anh lỡ nhịp, anh quên mất rằng nếu là Kỷ Trì thì không cần bấm chuông cửa. Hạ An Viễn vội vàng xắn tay áo lên, chạy ra mở cửa. Nhìn thấy hai người đứng trước cửa, nụ cười còn chưa kịp tắt trên môi.
“Lâu rồi không gặp, Tiểu Viễn.” Người đến mỉm cười dịu dàng với anh.
Bên tai vang lên tiếng ù ù, Hạ An Viễn bỗng cảm thấy khó thở. Trong không gian tĩnh lặng, anh cảm nhận được khóe môi mình vẫn giữ nguyên độ cong chào đón Kỷ Trì ban nãy, chỉ là đã cứng đờ, không thể khống chế được nữa.
“… Lâu rồi không gặp.” Cuối cùng, anh cũng nghe được giọng nói kỳ lạ của chính mình, như thể đang cố gắng hớp lấy từng hơi thở. Anh dường như vẫn giữ nguyên nụ cười gượng gạo đó, thốt ra cách xưng hô với người đến. “Dì Diệp.”