Chương 129: Kết quả sát hạch 2
Nhưng mà đối với người ngoài mà nói, tuy là danh hiệu người thứ nhất khiến cho người ta ganh tị nhưng mà bọn họ đều chịu phục. Dù sao thì biểu hiện của đồng chí Cố Trường An vẫn luôn rất tốt. Trong lúc huấn luyện thì vô cùng nghiêm túc, hơn nữa trong đợt huấn luyện này, anh cũng là người chạy nhanh và xa nhất. Hiện tại xem ra, những thành tích khác cũng không tồi.
Lúc này mọi người không thể quay sang nhìn Cố Trường An, có điều trong lòng đều bái phục Cố Trường An, ban đầu khi mới tới đây, thấy Cố Trường An trắng trẻo, không có một chút khí thế của bậc nam tử hán đại trượng phu, họ vẫn còn khinh thường anh. Nhưng mà người ta lại có thể chịu được khổ, phấn đấu luyện tập rất nhiều. Cho nên mới nói, không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, phải xem tính cách, những giá trị bên trong của họ.
Đồng chí Cố Trường An chính là một người chiến sĩ mang trong mình những phẩm chất tốt đẹp của người chiến sĩ cách mạng!
Sau khi tuyên bố xong danh sách những tân binh xuất sắc, các đại đội trưởng tiến lên lĩnh giấy khen và huân chương của tân binh.
Cố Trường An xếp thứ nhất thì được đặc cách gọi lên trên đài làm đại diện tiêu biểu, được mọi người vây xem. Sau đó còn được lãnh đạo quân khu tự tay trao bằng khen và huân chương.
Không giống như những người khác được trao thưởng thì căng thẳng chân tay luống cuống, Cố Trường An lúc này lại chỉ nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp về sau, vốn dĩ không hề có một chút hồi hộp nào. Đối với anh mà nói, nếu đã thừa nhận danh hiệu thứ nhất của anh trước mặt bao nhiêu người như vậy, nhất định sẽ không chạy mất, còn sợ cái lông gì nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của Cố Trường An, lãnh đạo quân khu cũng rất tán thưởng. Đây chính là phong độ của đại tướng nhìn thấy núi Thái Sơn cũng không chùn bước. Tương lai của thằng nhóc này sẽ rất đáng gờm đây.
Hy vọng sau khi gia nhập đội quân mũi nhọn, có thể nhanh chóng trưởng thành. Ông ta không hy vọng một hạt giống tốt như vậy không vượt qua được chiến tranh khốc liệt mà ngã xuống.
Trao bằng khen và huân chương cho Cố Trường An xong, lãnh đạo không quên cổ vũ anh: “Đồng chí nhất định phải tiếp tục nỗ lực cố gắng.”
Cố Trường An cười cười, nỗ lực cái nỗi gì, anh đã hoàn thành xong sứ mệnh vinh quang của mình rồi, sau này sẽ không cần dựa vào trong nhà cũng có thể ăn uống sung sướng. Không không, anh sẽ không cần ở lại đây chịu khổ nữa rồi. Anh muốn ăn no, ăn thật ngon, sau đó ngủ một giấc. Đợi đến khi về nhà còn có thể mang về một chút quà cáp cho mọi người ở quê.
Sau khi kết thúc buổi lễ, ánh nhìn của mọi người đều đổ dồn về phía Cố Trường An, ánh mắt vô cùng, vô cùng hâm mộ anh, đó chính được tiếp xúc trực tiếp với lãnh đạo quân khu đó, hơn nữa còn được lãnh đạo tự tay trao bằng khen, thực sự rất vinh dự!
Chuyện này có thể tự hào cả đời!
Vốn dĩ bọn họ còn định đứng nghe xem Cố Trường An khoe khoang một hồi, kết quả người ta lại không vui lòng mà nói một câu, giống như đây không phải là chuyện ghê gớm, đáng để khoe khoang.
Lý Hiểu Huy cầm lấy bằng khen và huân chương bị ghẻ lạnh của mình, chạy đến bên cạnh Cố Trường An, dồn dập hỏi: “Cố Trường An, cậu tiêm máu gà đấy à, cậu trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ thế?”
Cố Trường An đang chuẩn bị trở về kí túc xá thu dọn đồ đạc, nghe thấy lập tức sẽ thông báo đến các đại đội, anh muốn dùng cách nhanh nhất để tiến vào quân mũi nhọn. Nghe thấy lời của Lý Hiểu Huy, vẻ mặt anh rất tự nhiên mà trả lời: “Tôi vẫn luôn lợi hại như vậy, chỉ là cậu không phát hiện ra mà thôi. Đồng chí Lý Hiểu Huy, chúng là là quân nhân, tầm mắt nhất định phải tốt.” Nói xong, trong lòng tràn ngập tự đắc mà đi thu dọn đồ đạc.
“…” Không chỉ mình tôi không phát hiện ra mà cả nhà cậu cũng chẳng có một ai phát hiện ra ấy!
Cả cái huyện của chúng ta cũng không!
Buổi chiều các đại đội trưởng huấn luyện tân binh phát cho các tiểu đội trưởng danh sách tên những người được chọn vào các đại đội chính thức. Tất nhiên lần này không có nhiều người được chọn đi, phân phát xuống chỉ có những binh lính xuất sắc, còn lại vẫn phải tiếp tục huấn luyện.
Bởi vì các thủ trưởng rất không hài lòng về biểu hiện của các tân binh trong đợt luyện tập vừa qua, nên họ cần phải tiếp tục huấn luyện thêm một thời gian nữa rồi mới được phân đi, nếu không bọn họ sẽ làm cản trở đến những người lính cũ.
Những người được phân phối đi đều mừng rỡ reo hò.