Chương 149: Trở về 8
Ôi, thế này là vừa ý đồng chí nữ người ta rồi, còn tưởng là không thích. Mẹ Cố mở cờ trong bụng, sau đó nhìn về phía Cao Tú Lan đang cười kiêu ngạo: “Thông gia à, chị xem chừng nào chúng ta có thể định ra chuyện này. Bây giờ bọn nó không thể lấy giấy, Thanh Miêu Nhi cũng còn nhỏ, chúng ta đính hôn trước đi. Sau đó chờ bọn trẻ đến tuổi thì trực tiếp lấy giấy. Chị thấy thế nào? Cho dù đính hôn, Thanh Miêu Nhi cũng là con dâu bọn tôi rồi.”
Cao Tú Lan đương nhiên cam tâm tình nguyện rồi: “Chỉ cần bọn trẻ đồng ý là được.”
Hai người trong cuộc đều khẽ gật đầu. Định ra sớm một chút cũng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Người lớn hai bên nhanh chóng bắt đầu thảo luận chuyện đính hôn.
Cao Tú Lan trực tiếp đánh nhịp: “Nhà chúng tôi không cần sính lễ, nhà bọn tôi cho của hồi môn! Con gái nhà chúng tôi cũng không phải đem đổi lấy tiền, chúng tôi nuôi như bảo bối đấy.”
Mẹ Cố cũng nói: “Nhà chúng tôi không cần của hồi môn, nhà chúng tôi cho sính lễ, con dâu của chúng tôi cũng không phải dùng để kiếm tiền.”
Cao Tú Lan mất hứng nói: “Vậy không được, người ta sẽ chê cười con gái tôi.”
“Dù sao tôi cũng không đồng ý, người khác sẽ chê cười con trai tôi!” Mẹ Cố không nhường chút nào.
Cao Tú Lan đứng lên: “Vậy hôn sự này có còn định hay không?”
Mẹ Cố cũng đứng dậy: “Chị nói định hay không?”
Nhìn hai người từ hòa hợp êm thấm đột nhiên vì việc sính lễ và hồi môn mà biến thành giương cung bạt kiếm, những người khác đều trợn tròn mắt. Người ta toàn mê tưởng sính lễ hồi môn, bọn họ thì ngược lại..
Người hai nhà đều không dám nói chuyện.
Cố Trường An và Tô Thanh Hòa thì nhìn đối phương càng thuận mắt, cả người nhà cũng không giống người nhà người ta, quá thấu tình đạt lý rồi.
Bí thư Hách và vợ ông ta bắt đầu đổ mồ hôi. Chuyện này khó khăn lắm mới sắp thành công, đừng có đứt gánh đấy. Vợ bí thư Hách đứng dậy nói: “Này, tôi thấy đừng cãi nhau nữa, dù sao đều là cho vợ chồng son, nếu không thế này đi, bất kể là sính lễ hay hồi môn đều để hai đứa nó tự nhận, người trong nhà không chạm vào là được. Vợ chồng son có đồ sinh lễ lại có hồi môn, cuộc sống sẽ rất tốt đẹp.”
Cao Tú Lan mà mẹ Cố suy nghĩ, đồng loạt ngồi xuống. Lời này rất có đạo lý.
Cao Tú Lan bắt đầu bẻ ngón tay: “Quần áo bọn nó mặc, lương thực bọn nó ăn, tôi đều cho.”
Mẹ Cố nói: “Đồ bọn nó dùng tôi đều cho, nếu không cần tôi trực tiếp đưa tiền đưa phiếu.”
Lúc này Cố Trường An và Tô Thanh Hòa có một suy nghĩ... Kết hôn thật tốt, sau đó đều nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn. Sao còn chưa động đũa vậy.
Lúc này mấy đứa bé không thể ngồi vào bàn đã ăn tới miệng mồm đầy dầu mỡ trong bếp. Đồ ăn và canh Tô Thanh Hòa chừa lại trong nồi cho bọn nó đủ để ăn thoải mái.
Sau khi hai bên nói chuyện xong, cuối cùng cũng bắt đầu ăn cơm. Hai người nhanh chóng động đũa. Đói bụng lâu rồi!
Ăn đồ ăn Tô Thanh Hòa nấu, mẹ Cố cảm thấy thật sự lời to rồi. Mấy món này còn ngon hơn đồ ăn của đầu bếp chính ở huyện ủy làm.
Sau khi cơm nước xong xuôi, hẹn cẩn thận hai ngày nữa sẽ vào huyện bày tiệc, gia đình hai bên ăn một bữa cơm trong huyện, xem như Tô Thanh Hòa chính thức vào cửa nhà họ Cố.
Lúc đi, Tô Thanh Hòa len lén vẫy tay với Cố Trường An, hai người nhìn trộm nhau.
Lúc hai bên chia tay không nhìn thấy được nữa, Cao Tú Lan vui vẻ hỏi con gái: “Thế nào, con thấy người này thế nào?”
Tô Thanh Hòa đếm trên đầu ngón tay: “Cần cù, thành thật, cầu tiến, săn sóc, có chủ kiến, có khí chất, có tướng mạo!”
Cao Tú Lan cười tới không thấy mắt.
Bên kia, mẹ Cố cũng hỏi con mình: “Thế nào, mẹ không lừa con đúng chứ. Thanh Miêu Nhi thế nào?”
Cố Trường An nhếch miệng duỗi ngón tay ra: “Cần cù, chất phác, tri kỷ, tài giỏi, có chủ kiến, tính tình tốt, đẹp.”
Mẹ Cố cười thò tay đập cánh tay anh: “Mẹ biết ngay là con thích mà.”
Chuyện lớn đã thành, cuối cùng Cao Tú Lan cũng không cần phải đè nén mong muốn khoe khoang của mình nữa.
Trước đây khi chuyện còn chưa định, con gái bà ấy vẫn không cho nói chuyện này ra với người ngoài, sợ sẽ khiến bên đó khó chịu. Chuyện lộ ra ngoài thì sẽ mang tiếng. Bây giờ được rồi, đã kết thân với nhau, chuyện đính hôn cũng đã quyết xong, cho nên đương nhiên là bà ấy muốn khoe với người ngoài.
Vừa mới ra tới cửa đã đụng phải Quách Trường Thắng.
Quách Trường Thắng sững sờ nhìn Cao Tú Lan. Từ nãy đến giờ ông ấy vẫn đứng mãi bên ngoài chưa dám bước vào phòng, nghe thấy tiếng cười nói bên trong cũng không dám vào, chỉ lén tìm cháu trai lớn nhà họ Tô là Đại Bảo ra hỏi chuyện. Tô Đại Bảo ngoan ngoãn có sao nói vậy: “Dượng của cháu tới, dượng cháu đến thăm cô cháu. Dượng cháu là nhà huyện trưởng!”