Chương 148: Trở về 7
“Cần tôi giúp không?”
“Không cần không cần, sao có thể để khách giúp được?” Tô Thanh Hòa lập tức nói, trong lòng càng hài lòng với đối tượng quân nhân này hơn. Không chỉ có năng lực, còn đặc biệt chịu khó, biết săn sóc người khác.
Cố Trường An bảo: “Để tôi giúp cô thêm lửa, tôi biết làm rất nhiều việc!” Đương nhiên là giả, vì vậy chỉ có thể chọn việc đơn giản nhất.
Tô Thanh Hòa thấy anh đặt mông ngồi xuống trước bếp lò, trong lòng càng vừa ý hơn, biết cô khách sáo nên kiên trì ở chỗ này. Ừ, là một người chủ động.
Cô vừa thái thịt vừa hỏi anh: “Nghe bảo anh mới đi lính không lâu, cuộc sống thế nào?”
“...” Cố Trường An cảm thấy sự chua xót của mình lại dâng lên, trên mặt không khỏi mang theo chút buồn bã: “Hoàn cảnh gian khổ.”
Tô Thanh Hòa kinh ngạc, cảm thấy anh rất thành thật, không phải loại ba hoa khoác lác, hỏi: “Vậy anh còn bằng lòng chịu đựng sao?”
Cố Trường An cảm thấy không thể để lộ cảm xúc ra ngoài, vì vậy mặt mày cứng đờ nói: “Cần phải chịu khổ.”
Tô Thanh Hòa giật mình, thế này là vì bảo vệ quốc gia mà hi sinh bản thân rồi. Quân nhân đều có tinh thần hi sinh như thế, cho dù là hoàn cảnh gian khổ hơn nữa cũng thủ vững biên cương tổ quốc.
“Vậy bây giờ anh được phân vào đại đội chưa?”
Lại một mũi tên đâm vào ngực, Cố Trường An thở dài: “Ưm, phân vào đại đội rồi, chỉ là huấn luyện khá gian khổ.”
Đại đội mạnh nhất đương nhiên huấn luyện gian khổ rồi. Tô Thanh Hòa hiểu, hơn nữa cảm thấy người này đặc biệt chân thật, không khoác lác mình là đại đội mạnh nhất gì đó.
Tô Thanh Hòa ra khỏi phòng bếp, lấy thịt cá bên ngoài vào.
Ánh mắt của Cố Trường An lại đặt vào thịt cá.
Nhìn Tô Thanh Hòa thuần thục cắt từng miếng cá, từng miếng thịt lớn. Tô Thanh Hòa nói: “Để tôi làm thịt kho tàu cho anh.”
Cố Trường An vừa định gật đầu, đột nhiên nhớ tới lời mẹ nói, không thể bị người ta nhìn thấu, vì vậy mặt cứng đờ đáp: “Tùy ý.”
Tô Thanh Hòa len lén cười, đây là một người lạnh lùng.
Ôi không tệ không tệ, cô thích kiểu quân nhân lạnh lùng, tư tưởng thành thục lại có thể chịu được cực khổ, còn đặc biệt săn sóc người khác.
Tô Thanh Hòa vui vẻ đặt thịt vào nồi hầm cách thủy, bên này Cố Trường An ngửi vị thịt mà tâm trạng thoải mái.
Tô Thanh Hòa thấy anh không nói chuyện thì chủ động hỏi: “Đúng rồi, mẹ anh tốt với anh như vậy, sau này có phải tiền lương của anh sẽ giao cho mẹ anh giữ không?”
Cố Trường An lắc đầu theo bản năng: “Giữ lại tự mình xài.” Tiền lương quá thấp, anh còn không đủ ăn nữa, mẹ có ông già và hai người anh nuôi rồi, cũng không trông chờ vào anh.
Tô Thanh Hòa nở nụ cười, giữ lại tự mình tiêu, đương nhiên là của hai vợ chồng rồi. Anh ở trong quân đội cũng không dùng tiền, đương nhiên là cho cô tiêu. Rất tốt, cô thích loại nộp lương lên như vậy.
Cố Trường An không biết cô cười cái gì, cảm thấy có lẽ là cô hài lòng với mình, vì vậy cả gan nói: “Nghe mẹ tôi nói cô biết may quần áo nấu cơm.”
“Đúng vậy, cái gì tôi cũng biết, không có gì không biết!” Dù hiện tại không biết thì sau này cũng sẽ biết. Cô cười chỉ vào nồi: “Tôi giỏi nhất là nấu nướng. Tôi có thiên phú, sau này sẽ càng ngày càng giỏi. Có cơ hội tôi nấu cho anh súp canh gà mái, con gà mái già mà mẹ tôi nuôi thịt đặc biệt ngon.” Tô Thanh Hòa thoải mái khen bản thân. Quả thực trong không gian của cô còn một con gà mái.
Cố Trường An sờ lên ngực, cảm giác tim mình đã đập trễ mấy nhịp. Vì nấu canh gà cho anh mà muốn giết gà mái của mẹ vợ! Sao lại hợp ý như vậy, phù hợp như vậy chứ! Đấy, đấy chính là người vợ mà anh đang tìm để nuôi anh!
Anh đột nhiên đứng lên, dọa Tô Thanh Hòa giật mình.
Tô Thanh Hòa nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, sững sờ hỏi: “Đồng chí Trường An, anh làm gì vậy?”
Cố Trường An mặt cứng đờ nói: “Tôi, tôi sẽ cố gắng thật nhiều, thể hiện tốt một chút!”
Tranh thủ về sớm trải qua cuộc sống tốt đẹp!
Tô Thanh Hòa hiểu là quân nhân này đang thề với cô sẽ cố gắng thật nhiều, tranh thủ tiến tới, để cô cùng trải qua cuộc sống tốt đẹp? Chuyện này cũng đúng ý cô. Trong lòng cô vui cực kỳ.
“Ừm, biết rồi.” Nhất định phải cố gắng thật nhiều, tăng lương, trải qua cuộc sống tốt đẹp!
Tô Thanh Hòa tay chân nhanh nhẹn, thịt kho tàu chẳng mấy chốc đã nấu xong, cho Cố Trường An len lén ăn một miếng, ăn tới muốn chảy nước mắt.
Nấu thêm một nồi canh cá, ngửi thấy thì rơi lệ.
Sau khi lên bàn, mẹ Cố nhìn con mình, hỏi: “Trường An, thế nào?”
Cố Trường An cúi đầu nói: “Con cảm thấy đồng chí Thanh Hòa rất tốt.”