Chương 182: Bà mối 1
Đến chiều, Cao Tú Lan lại đang định đi nhờ người nghe ngóng tiếp có nhà nào được không. Vừa chuẩn bị đi thì Cao Tú Cúc đem đồ đến. Nhìn thấy Cao Tú Lan mặt mày nhăn nhó, nghĩ bụng mình đến bàn chuyện hôn sự, trên mặt ngây ra vẫn phải cười. Cao Tú Lan không vui nói: “Làm gì đó, sắp Tết rồi, mặt mày thảm thiết làm gì.”
Cao Tú Cúc cười đơ, hít một hơi thật sâu nén nhịn không đánh nhau với em ba. Miệng mồm này bao nhiêu năm vẫn vậy không đổi!
…
Nếu như chuyện này xảy ra vào trước kia, Cao Túc Cúc nhất định không nhịn nổi đâu, nhưng mà bây giờ nhìn vẻ mặt cháu gái Thanh Miêu Nhi của mình, bà ta cũng không muốn cãi tay đôi với Cao Tú Lan nữa. Tốt xấu gì Thanh Miêu Nhi cũng giúp mọi người phát hiện ra lương thực cứu mạng của tổ tiên để lại.
Hơn nữa, hôm nay bà ta đến là để xử lý việc vui, lấy đồ của người ta rồi, sao có thể làm hỏng chuyện được chứ, có lỗi với hai cân cao lương đó lắm.
Bà ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận là do mình không đánh lại Cao Tú Lan đâu!
Cao Tú Cúc thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm mặt đi vào trong: “Tú Lan à, nhìn xem em nói chuyện kìa, sắp qua năm mới rồi, chị hai đến thăm em một chút. Hơn nữa Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta còn tìm được một gia đình chồng tốt, chị cũng đến chúc mừng.”
“Sao đấy, đây là thấy Thanh Miêu Nhi nhà chúng tôi tìm được nhà chồng tốt thì đến thơm lây à.” Cao Tú Lan nói với vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Cao Tú Cúc với bà ấy cãi nhau nhiều năm như vậy, còn không phải đến thơm lây bà ấy sao?
Cao Tú Cúc: “…” Mẹ kiếp, bà ta biết ngay sẽ như thế mà, cho nên vẫn luôn không đến. Nếu không thì người làm bác hai như bà ta cũng phải đến từ lâu rồi.
Sao bà ta lại đụng phải cô em ba như vậy chứ.
“Bác hai đến rồi à, mau vào trong nhà cho ấm, trời lạnh như vậy đứng bên ngoài làm gì thế.” Tô Thanh Hòa từ trong nhà ra chào hỏi.
Lúc nãy cô đang chuẩn bị ngủ trưa trong phòng, thì nghe thấy có động tĩnh bên ngoài, cho nên nhanh chóng mặc đồ vào rồi đi ra. Cô biết ngay là mẹ cô gặp phải người không thích mà, nói chuyện cũng không suy tính chút nào, phải để cho đối phương tức đến nghiến răng mới chịu.
Cao Tú Cúc thấy Tô Thanh Hòa ra rồi, cơn tức trong lòng của bà ta lúc này mới giảm một chút. Bà ta tự an ủi trong lòng, thôi bỏ đi vậy, làm việc lớn quan trọng hơn.
Vì thế bà ta theo lời của Tô Thanh Hòa mà đi vào nhà.
“Bác có ít quà mang qua cho các cháu đây. Trong nhà nghèo cũng không có gì, lúc trước chia lương thực, có chia một ít lúa mạch, bác hai đi xay bột cán mì, biết Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta thích ăn lương thực tinh, vì thế bác mang một cân qua đây.”
Mì, đương nhiên không phải là mì rất trắng. Lúc này người nông thôn cán mì đều cán ra mì có một chút màu xám. Thế nhưng chỉ với cái này, đã rất khó có được lương thực tinh rồi.
Cao Tú Lan nhìn thấy đồ thì lập tức cười híp mắt, khác xa với dáng vẻ kiêu ngạo lúc nãy: “Ôi chao, chị hai, chị như vậy cũng khách sáo quá rồi. Đợi đã, em bảo người rót nước cho chị nhé.”
Sau đó bà ấy gâng cổ lên gọi: “Đại Nha, Đại Nha chạy đi đâu rồi, mau rót nước cho bà cháu đi.”
Đại Nha vẫn đang dẫn em trai, em gái nấp trong phòng, lúc nãy cô bé lo bà nội và bà hai đánh nhau nên vẫn luôn nấp bên trong. Vừa nghe thấy tiếng gọi thì cô bé lập tức hùng hục chạy ra ngoài.
Cao Tú Cúc: “…” Đây là gió chiều nào theo chiều nấy…
Đại Nha rót nước mang đến rồi lại chui vào trong phòng ngay. Cô cho chúng một ít khoai lang sấy, vừa hay có thể ngồi bên chậu than mà ăn.
Hiện tại Cao Tú Lan cũng không có thời gian đi quản mấy đứa nhóc này, bà ấy ngồi bên bàn vuông nhà mình nhìn Cao Tú Cúc rồi hỏi: “Chị đến đây làm gì thế, em đang chuẩn bị ra ngoài đấy.”
Tô Thanh Hòa lập tức hòa giải: “Bác hai, gần đây mẹ cháu bận rộn hôn sự của anh ba cháu, cho nên cũng hơi bận, mẹ cháu cũng không có ý gì đâu, bà ấy cũng chỉ lo cho con cái thôi.”
Cao Tú Cúc uống ngụm nước nóng, cơ thể ấm áp hơn rồi, bà ta xoa tay đáp: “Không cần lo nữa đâu, chị cũng tìm được một người cho Ái Đảng nhà chúng ta rồi. Con gái người ta tốt lắm đấy, không dễ gì mới nói được.”
Cao Tú Lan không tin, hỏi: “Chị mà cũng có lòng tốt như thế sao, còn tìm vợ cho thằng ba nhà em, người như chị thì có thể tìm gia đình tốt gì chứ?”
“…Nhà Điền Đông! Trong nhà người ta đều là người lao động khỏe mạnh có thể làm việc, ngay cả cô con gái đó của họ cũng ra đồng kiếm công điểm mấy năm rồi. Trong nhà ngoài ba đứa bé ra thì không có ai ăn không ngồi rồi cả, không kém gì so với nhà họ Tô tụi em đâu!”